chương 13: nút thắt
Phan Ma Kết khẽ đẩy cánh cửa gỗ sơn hồng đã sờn màu, âm thanh kẽo kẹt vang lên, một tiếng vọng xa xăm như tiếng thời gian xô lệch, đủ để thu hút ánh nhìn của người phụ nữ đang tỉ mẩn gói từng cành hoa tại chiếc bàn nhỏ cuối tiệm.
"Chào cháu, cháu cứ tự nhiên xem hoa nhé, cần gì cứ bảo bà." Giọng bà chủ cất lên, ấm áp như nắng hạ.
"Vâng ạ."
Phan Ma Kết gật đầu đáp khẽ, lòng vẫn vương vấn chút ngạc nhiên khi nhìn bà chủ tiệm hoa. Dù dáng vẻ đã nhuốm màu thời gian, bà lại khoác lên mình chiếc váy hoa rực rỡ, mái tóc bạc tết gọn gàng, và đặc biệt, nụ cười bà tươi tắn như ánh ban mai. Nụ cười ấy tựa hồ ẩn chứa cả một khu vườn bình yên, khiến tâm hồn anh thoáng chốc dịu lại.
Phan Ma Kết ngước nhìn quanh tiệm, những đóa hoa tươi tắn được sắp xếp gọn gàng theo từng loại, mỗi bông hoa như một nốt nhạc ngân nga trong bản giao hưởng sắc màu. Giấy gói đủ màu sắc được đặt trong những chiếc lọ thủy tinh, lấp lánh như những mảnh pha lê đa diện, tạo thành một góc nhỏ thần tiên. Ánh mắt Ma Kết lướt qua khung cửa sổ nhỏ, nơi những chậu hoa xinh xắn được đặt ngay ngắn, chiếc rèm hồng phấn khẽ lay động mỗi khi làn gió nhẹ thoảng qua, vẽ nên một bức tranh rực rỡ của những ngày hè bất tận.
Bỗng, ánh nhìn Ma Kết dừng lại ở những cánh hoa tim tím, pha trộn giữa sắc hồng dịu dàng và chút ánh đỏ phớt, hình dáng tựa như những trái tim bé nhỏ đang e ấp. Anh đưa tay khẽ chạm vào những cánh hoa mềm mại, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười khó nhận ra, một nụ cười vừa dịu dàng, vừa phảng phất nỗi niềm xa xăm.
"Bà ơi, gói cho cháu hoa này ạ."
Phan Ma Kết ngồi xuống ghế gỗ đối diện, chăm chú nhìn bà chủ tỉ mẩn tỉa cành, rồi nâng niu gói từng bông hoa. Cứ như thế, một niềm vui dịu nhẹ, mơ hồ lan tỏa trong lòng anh.
"Hoa đẹp lắm ạ."
"Tất nhiên rồi, hoa tigon nở đẹp nhất là vào hạ đấy, cháu ạ."
Bà chủ cười hiền, đôi tay khéo léo thắt một chiếc nơ nhỏ xinh vào bó hoa. Ma Kết cũng cười dịu dàng gật đầu.
"Thế hoa này có ý nghĩa gì không ạ?"
"Hmm...tùy theo từng nơi mà người ta lý giải khác nhau. Có nơi nói là biểu tượng của lòng hiếu thảo, có nơi lại cho rằng nó thể hiện tình cảm âm thầm. Nhưng người ta hay nhớ đến tigon với một nỗi buồn, đó là tan vỡ trong tình yêu." Bà chủ chậm rãi nói, ánh mắt xa xăm như đang lướt qua những hồi ức.
"Vậy ạ..." Ma Kết thoáng ngạc nhiên, giọng cậu khẽ nhỏ lại, như một tiếng thở dài ẩn sâu.
Bà chủ khẽ gật đầu, rồi đưa bó hoa cho Ma Kết: "Những cánh tigon có hình dáng tựa những trái tim nguyên vẹn, nhưng thật ra là biểu tượng cho trái tim đã từng vỡ. Cái đẹp của nó nằm trong sự tiếc nuối."
Từng lời bà nói như mũi kim khẽ khàng đâm vào trái tim Ma Kết, khiến lồng ngực anh bỗng chốc nghẹn ngào, khó thở. Gương mặt anh thoáng chốc tái đi, như một bức tranh phai màu.
"Cháu không sao chứ?" Bà chủ lo lắng hỏi.
"Dạ...cháu không sao ạ."
Phan Ma Kết khẽ cười gượng, nụ cười yếu ớt như chiếc lá sắp lìa cành. Anh vội vàng trả tiền bó hoa, tạm biệt bà chủ rồi nhanh chân bước ra khỏi cửa, để lại sau lưng ánh mắt ngạc nhiên của bà trước sự thay đổi đột ngột của vị khách trẻ.
...
Ngoài phố, dòng người vẫn hối hả, những bước chân thoăn thoắt băng qua đường, gương mặt ửng đỏ vì tiết trời oi bức giữa hạ. Trong một tiệm cà phê nép mình nơi góc phố, Lương Thiên Bình lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, tay ôm tách espresso đang bốc khói. Cô nhìn ra ngoài, ánh mắt lơ đãng dừng lại nơi nhóm học sinh vừa tan học, khung cảnh gợi lại hình ảnh thân quen: sân thể thao đỏ rực dưới nắng, nơi cậu học sinh có nụ cười tươi rạng rỡ mỗi lần thành công úp bóng vào rổ và ánh mắt rực lửa đam mê.
Sống mũi Thiên Bình chợt cay cay, đôi mắt ngập tràn một tầng nước mỏng manh, chực chờ giọt lệ lăn dài. Bao nhiêu lần cô tự hỏi bản thân, cô thích Phan Ma Kết từ khi nào, tại sao lại là cậu mà không phải Lâm Thiên Yết hay bất kỳ ai khác? Là ánh mắt cậu khi cười? Là sự chín chắn giữa bao trò đùa nghịch của lớp học? Hay chỉ đơn giản là...vì đó là cậu?
Chưa kịp để giọt lệ lăn xuống, tiếng leng keng từ cánh cửa tiệm vang lên, kéo Lương Thiên Bình choàng tỉnh. Ánh mắt cô hướng về phía cửa, đôi ngươi bỗng chốc mở to. Phải chăng vì vừa trải qua những hồi ức tiếc nuối ấy, lo sợ người nọ sẽ biến mất hệt như bóng hình cậu thiếu niên nhiệt huyết ngày nào, Thiên Bình vội vã đứng dậy.
"Ma Kết!"
Phan Ma Kết thoáng ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của Lương Thiên Bình. Đến khi cô khẽ kéo vạt áo cậu, anh mới sực tỉnh, ngượng ngùng đáp lại:
"Tình cờ nhỉ. Mày ngồi đây lâu chưa?"
"Cũng chưa lâu lắm. Mày uống gì gọi đi rồi lại bàn ngay góc kia nhé, tao ngồi ở đó."
"Ừm."
Lương Thiên Bình chỉ về góc bàn gần tấm cửa kính, thấy Phan Ma Kết gật đầu rồi cũng mỉm cười xoay người bước về chỗ ngồi của mình, trong lòng nảy lên từng tiếng lộp bộp, như tiếng trống dồn dập của trái tim đang loạn nhịp.
Phan Ma Kết đặt bó hoa sang một bên, ngồi xuống đối diện Lương Thiên Bình, vẫn cảm thấy khó tả trước tình cảnh lúc này. Chưa biết nên mở lời thế nào thì Thiên Bình đã lên tiếng hỏi:
"Mày mua hoa tặng ai à?"
Phan Ma Kết nhìn sang bó hoa được gói tỉ mỉ bên cạnh, khẽ gượng đáp: "À...không...ban nãy đi ngang qua tiệm hoa thấy đẹp nên mua thôi."
"Thế tặng tao nhé?"
Lương Thiên Bình chỉ là buột miệng nói ra, nhưng lời đã nói ra rồi lại có chút trông đợi câu trả lời của Phan Ma Kết. Có lẽ cậu không biết bây giờ cảm xúc trong cô rối tung thế nào, cô ước gì mình có thể ôm lấy cậu, cảm nhận hương gỗ tuyết tùng thoảng trên lớp áo sơ mi ấy, như ôm lấy cả một khoảng trời bình yên.
Phan Ma Kết có chút ngạc nhiên rồi cũng gật đầu đưa bó hoa cho Lương Thiên Bình. Nhìn gương mặt có chút nhợt nhạt của cô, cậu khẽ lo lắng hỏi:
"Dạo này mày ổn chứ? Tao thấy sắc mặt mày có chút nhợt nhạt."
Lương Thiên Bình khẽ cười gượng lắc đầu. Đột nhiên cô nhớ tới tin nhắn tối hôm kia, đôi môi khẽ mím chặt, cuối cùng cũng không kìm được cất tiếng hỏi:
"Ma Kết này...tin nhắn hôm nọ mày bảo mày có bạn gái rồi...là thật sao?"
Phan Ma Kết nghe thế chỉ biết cười nhạt, gật đầu thay câu trả lời. Vị cà phê hôm nay sao đắng hơn thường ngày, vị đắng ấy như thấm vào từng ngóc ngách của tâm hồn cậu.
"Mày với Thiên Yết...đẹp đôi lắm."
Lương Thiên Bình vẫn còn ngỡ ngàng trước cái gật đầu của Ma Kết, lại nghe thêm lời vừa rồi, cả người cô liền cứng đờ. Vạt áo bên dưới đã bị vò nhăn nhúm, cô khó khăn thốt ra từng chữ:
"Ma Kết...nếu tao nói...tao không thích Thiên Yết thì sao?"
"Hả? Không phải mày đang hẹn hò với Thiên Yết à?" Ma Kết tròn mắt hỏi, giọng tràn đầy sự bất ngờ và bối rối.
"Thôi coi như tao chưa nói gì đi. Tao có việc nên về trước đây." Lương Thiên Bình đứng dậy, nắm chặt túi xách, bước đi vội vã.
Bàn tay Phan Ma Kết đưa lên rồi lại rơi xuống trong vô thức. Nhìn bóng dáng vội vã của Thiên Bình băng qua đường, lòng anh nghi ngút những suy nghĩ rối bời. Rốt cuộc những lời vừa rồi của cô là có ý gì? Anh tưởng chừng như mình gần như buông bỏ được thì cô lại xuất hiện, gieo cho anh một tia hi vọng nhỏ nhoi để rồi lại dập tắt chúng một lần nữa, như một trò đùa nghiệt ngã của số phận.
...
"Xử Nữ, mang ít bánh qua cho Bảo Bình đi con."
"Vâng." Kiều Xử Nữ khẽ gấp quyển tạp chí đang đọc dở, với lấy chiếc áo khoác mỏng vắt trên giá, từ tốn bước xuống lầu.
Chỉ vài bước chân qua khoảng sân lát gạch là đến căn nhà đối diện, nơi cô đã lui tới không biết bao nhiêu lần từ thuở bé. Trước hiên, ánh đèn tắt ngúm, cả căn nhà chìm trong một màu tối lạnh lẽo. Kiều Xử Nữ bất giác thở dài, lặng lẽ mở cửa bước vào.
"Hai bác đi công tác rồi à?"
Không một tiếng trả lời. Kiều Xử Nữ nhíu mày, lướt tay bật công tắc đèn lên, ánh sáng vàng dịu dàng lập tức lan khắp phòng khách trống trải. Cô vừa cằn nhằn vừa bước vào trong:
"Mà tao nói bao lần rồi, ở nhà thì bật đèn lên cho sáng sủa chứ."
Bước vào phòng khách, Kiều Xử Nữ thấy Minh Bảo Bình ngồi co ro một góc sofa, đôi mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, hoàn toàn phớt lờ lời cô. Xử Nữ tiến lại gần, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của cậu bạn, cô liền hiểu ra. Nhẹ nhàng đặt đĩa bánh thơm lừng xuống bàn, cô ngồi xuống bên cạnh, không gian bỗng chốc trở nên ấm cúng hơn.
"Nói tao nghe xem, mối quan hệ của mày với Cự Giải rốt cuộc là thế nào đi."
Minh Bảo Bình vẫn im lặng, cứ ngồi thừ ra đó, như một bức tượng sống. Kiều Xử Nữ không hề tức giận, kiên nhẫn nhìn người bạn thân thuở nhỏ, tiếp tục hỏi:
"Sau từng ấy thời gian, đừng nói là mày vẫn nghĩ mày thích tao đấy nhé?"
Cuối cùng, Minh Bảo Bình cũng chịu động đậy, chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô bạn thanh mai của mình, đôi mắt ngập ngừng, giọng nghẹn lại như có điều gì mắc kẹt nơi cổ họng:
"Tao...tao...không rõ nữa..."
Kiều Xử Nữ nhìn vẻ mặt bối rối của Minh Bảo Bình, chỉ biết lắc đầu cười trừ. Cậu bạn trúc mã của cô vẫn không thay đổi chút nào, vẫn dễ nhầm lẫn giữa thói quen và tình cảm, giữa gần gũi và yêu thương. Một lần xảy ra đã quá đủ, cô sẽ không để cái sai lầm đau khổ ấy lặp lại lần nữa. Bảo Bình cần hiểu rõ tình cảm của cậu ấy để không phải tổn thương chính cậu cũng như người khác.
Kiều Xử Nữ nhẹ nhàng xoay mặt Minh Bảo Bình đối diện với mình. Đôi mắt cô ánh lên sự kiên định và thấu hiểu: "Bảo Bình, tao biết mày hiện giờ đang rối, để tao giúp mày gỡ từng chút nhé."
Minh Bảo Bình thoáng bất ngờ trước sự thẳng thắn của cô bạn, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
"Giả sử mày thấy Cự Giải đi chơi riêng với một người khác giới mà không phải mày thì mày có khó chịu không?" Xử Nữ bắt đầu, giọng điệu từ tốn, chậm rãi.
Minh Bảo Bình trầm ngâm một lát, rồi cũng lên tiếng trả lời: "Cũng tùy người..."
Kiều Xử Nữ cười nhẹ, tiếp tục một câu hỏi khác, như một sợi chỉ đang dần gỡ rối tơ lòng cậu bạn: "Thế nếu Cự Giải đợi mày quá lâu mà thích một người khác thì sao?"
Đáp lại Kiều Xử Nữ là một khoảng im lặng kéo dài. Cô lấy một mẩu bánh nhỏ trên đĩa, đưa lên gần miệng Bảo Bình: "Há miệng ra nào."
Minh Bảo Bình có chút khó hiểu nhìn Kiều Xử Nữ nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng theo lời cô bạn. Sau khi thành công đút được mẩu bánh vào miệng Bảo Bình, Xử Nữ tiếp tục hỏi:
"Tao vừa mới đút cho mày ăn bánh đó, mày có cảm giác tim đập nhanh không?"
Vẫn là một khoảng im lặng. Kiều Xử Nữ hiểu được Minh Bảo Bình cũng dần xác nhận được cảm xúc của mình. Cô quyết định hỏi câu cuối cùng, như một đòn bẩy cuối cùng đẩy cậu ra khỏi mê cung cảm xúc:
"Đổi lại người đó là Cự Giải thì sao?"
Kiều Xử Nữ bật cười khúc khích, khẽ liếc nhìn vành tai Minh Bảo Bình. Dù cho cậu bạn có che giấu cảm xúc giỏi tới đâu, vành tai cũng sẽ "bán đứng" cậu thôi. Đây là bí mật mà mẹ cậu bạn đã mách cho cô biết đấy.
"Ái chà, tai đỏ dữ à nha ~"
Minh Bảo Bình nghe giọng điệu châm chọc của Kiều Xử Nữ, lại càng xác nhận được tình cảm của mình. Vành tai ửng đỏ giờ đây lan rộng ra khắp mặt, miệng lắp bắp: "Mày...cười gì!"
Kiều Xử Nữ nhìn một mặt ngượng ngùng của Minh Bảo Bình liền biết cậu bạn đã hiểu rõ tình cảm của cậu với Ngọc Cự Giải là gì rồi. Trong lòng cô bỗng có chút nghẹn ngào, một nỗi niềm xúc động khi cuối cùng cậu bạn thuở bé cũng chịu bước ra khỏi quá khứ, chịu nhìn nhận những cảm xúc chân thật nhất của bản thân.
"Bảo Bảo."
Hai từ thân thuộc ấy rơi xuống như giọt nước len vào lòng, khiến đôi mắt Minh Bảo Bình bắt đầu ngấn nước. Đã rất lâu rồi anh chưa được nghe lại hai từ ấy, hai từ mang theo cả một bầu trời ký ức tuổi thơ.
"Hai đứa mình từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bên cạnh nhau. Nào là chung lớp, chung trường, nhà cũng gần nhau. Đa số mọi cuộc chơi có người này thì mới có người kia. Cũng từng hẹn..." Nói tới đây, Kiều Xử Nữ có chút nghẹn lại, nhưng rất nhanh cũng tiếp tục.
Giọng Kiều Xử Nữ chầm chậm vang bên tai Minh Bảo Bình, từng câu từng chữ đều chạm vào thâm tâm anh, như một lời nhắc nhở dịu dàng nhưng đầy kiên quyết.
"Tao cũng chật vật lắm mới có thể thoát ra được quá khứ đó, và tao cũng biết nó đau thế nào, cho nên tao không muốn mày phải đắm chìm vào cái gai đó nữa. Bảo Bảo, dù cho đã từng đau như thế nào, dù cho có nuối tiếc thế nào, quá khứ vẫn là quá khứ, chúng ta không thể thay đổi gì nữa. Vì vậy, hãy cho bản thân một cơ hội mới, một khởi đầu mới. Và người đó là Ngọc Cự Giải, không phải Kiều Xử Nữ."
Minh Bảo Bình vẫn chậm rãi lắng nghe Kiều Xử Nữ. Anh không ngờ cô cũng đã từng rối bời như thế, tự mình giải thoát cho bản thân, giờ đây lại còn chính tay giúp anh giải thoát chúng nữa...Nghĩ thế, Minh Bảo Bình lại cảm thấy tự trách bản thân. Là người bạn bên cạnh Kiều Xử Nữ suốt thời gian dài như thế mà lần nào cũng là cô giúp anh vượt qua những phiền muộn, những vướng mắc trong lòng.
Sau khi trút hết những lời tâm sự, Kiều Xử Nữ khẽ vỗ vai Minh Bảo Bình một cái, toan đứng dậy ra về thì cổ tay đã bị nắm lại. Xoay người lại nhìn, cô chỉ thấy cậu bạn khẽ cười, nụ cười ẩn chứa sự nhẹ nhõm và biết ơn.
"Cảm ơn mày đã giúp tao nhận ra tình cảm của mình, Xử Xử. Cho phép tao ôm một cái cảm ơn chứ?"
Kiều Xử Nữ nghe được hai từ thân thuộc ấy, có chút chững lại rồi cũng mỉm cười gật đầu đồng ý. Ngay lập tức, một vòng tay ấm áp ôm lấy cô. Từ đỉnh đầu, giọng trầm khàn của Minh Bảo Bình vang lên, run rẩy và đầy xúc động:
"Từ nhỏ đến giờ, không ai hiểu tao hơn mày. Lúc nào mày cũng bên cạnh chăm sóc tao. Lúc ba mẹ tao vắng nhà cũng là mày kéo tao đi chơi cho tao đỡ cô đơn. Lúc tao cúp học cũng là mày bao che cho tao. Lúc tao có chuyện buồn cũng là mày bên cạnh động viên tao. Và cho đến tận bây giờ, vẫn vậy..."
Kiều Xử Nữ cảm nhận được bả vai mình hơi ươn ướt, đôi mắt cô cũng bất giác mờ đi, những giọt nước mắt chực trào.
"Tao ương bướng, lười nhác, cộc cằn,...vậy mà mày vẫn luôn ở đó, không bỏ rơi tao. Không có Xử Nữ thì không có Bảo Bình hôm nay. Cảm ơn mày...nhiều lắm...thật lòng...cảm ơn mày nhiều lắm."
Kiều Xử Nữ khẽ xoa tấm lưng to lớn của Minh Bảo Bình, phì cười. "Lớn to đầu rồi mà mít ướt thế."
Minh Bảo Bình dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, nhìn cô bạn bật cười. Anh khẽ chỉnh lại vạt áo cho thẳng thớm, lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi rồi đưa tới trước mặt Kiều Xử Nữ, ánh mắt kiên định:
"Mãi là anh em chứ?"
Kiều Xử Nữ có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh liền hiểu. Cô đáp lại cái bắt tay của cậu bạn, một cái bắt tay thật chặt, như lời thề ước cho một tình bạn vĩnh cửu.
"Mãi là anh em."
Tại chiếc cầu trượt góc sân chơi nhỏ trong khu phố, một cậu bé 5 tuổi mặt mũi lấm lem bùn đất đưa tay đỡ cô bé thắt hai bím cũng nhếch nhác không kém đứng dậy. Cậu nhóc khẽ lau bàn tay lem luốt của mình rồi mới chìa ra trước mặt cô bé, khuôn mặt non nớt nở nụ cười xán lạn, lộ hàm răng trắng tinh tươm. "Xử Xử, mãi là anh em của nhau nha!"
🌻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip