chương 4: kẹo bạc hà

reng reng reng

reng reng reng

Tiếng chuông báo thức réo rắt phá tan bầu không khí yên tĩnh buổi sáng sớm, len lỏi vào giấc mơ còn dang dở của Ngọc Cự Giải. Cô khẽ vươn tay từ trong chăn, mò mẫm tìm kiếm chiếc đồng hồ đang reo inh ỏi. Sau khi tắt được tiếng chuông phiền phức, cô vẫn cố rúc mình vào chăn thêm mười phút nữa, để những dư âm của giấc ngủ còn vương vấn chút hơi ấm cuối cùng.

Rồi, với một tiếng thở dài khe khẽ, Ngọc Cự Giải uể oải vươn người ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn híp lại vì buồn ngủ, cô dụi dụi nhẹ nhàng, khẽ xoa tấm lưng ê ẩm. Trong lòng không khỏi thầm "mắng" hai đứa Bạch Dương và Nhân Mã hôm qua đã lôi kéo cô đi "cháy phố" đến tận nửa đêm mới chịu buông tha. Hậu quả là sáng nay, cả người cô đâu đâu cũng nhức mỏi, rã rời.

"Chậc, sáng nay còn buổi tuyển thành viên nữa chứ."

Ngọc Cự Giải khẽ thở dài, bước xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm. Dòng nước mát lạnh xoa dịu làn da, gột rửa đi sự mệt mỏi còn vương vấn, giúp tinh thần cô dần trở nên tỉnh táo hơn. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô ăn nhẹ vài lát sandwich lúa mạch, rồi ngồi xuống bàn trang điểm. Nhìn vào gương, cặp mắt như gấu trúc hiện rõ mồn một. Cự Giải khẽ nhíu mày, tự hứa với lòng sẽ không bao giờ "đu đưa" tới khuya cùng hai đứa Bạch Dương và Nhân Mã nữa. Cô lấy một ít kem che khuyết điểm, dặm nhẹ nhàng lên quầng thâm dưới mắt, rồi chau chuốt lại bản thân cho thật gọn gàng, đúng tác phong của một Phó ban Truyền thông. Dù chỉ mới là sinh viên năm hai, nhưng nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ và kinh nghiệm làm việc tích lũy được, cô đã được đảm nhiệm vị trí quan trọng này. Trong tương lai không xa, Cự Giải tin rằng mình sẽ đạt được vị trí chủ nhiệm câu lạc bộ.

3 tiếng sau...

Ngọc Cự Giải nằm trượt xuống bàn, tay lật qua lật lại danh sách phỏng vấn. Cô không ngờ năm nay lại có nhiều người nộp đơn vào câu lạc bộ truyền thông đến vậy. Nãy giờ đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua mà cô mới chỉ phỏng vấn được một nửa số lượng ứng viên. Khẽ xoa bóp bả vai đau nhức, Cự Giải quyết định dành mười lăm phút giải lao quý giá này để ra ngoài hít thở không khí trong lành, tiện thể mua thêm một lon cà phê cho tỉnh táo đầu óc.

Máy bán nước tự động ở cuối hành lang vẫn ở chỗ cũ, vẫn cái dáng vẻ cũ kỹ, cồng kềnh. Ngọc Cự Giải đút tờ tiền vào, nhấn nút chọn lon cà phê yêu thích, rồi đứng đợi. Nhưng chờ mãi mà chẳng thấy lon nước nào rơi xuống. Cô cau mày, thử nhấn nút lại, vẫn không có gì xảy ra. Nhìn đồng hồ, thời gian giải lao sắp hết, buổi phỏng vấn tiếp theo cũng sắp bắt đầu, Cự Giải đành bực dọc bỏ đi, trong lòng có chút tiếc nuối vì chưa mua được lon cà phê yêu thích. Chỉ là cô vừa đi được vài bước thì từ phía sau, một tiếng gọi quen thuộc vang lên:

"Cự Giải!"

Ngọc Cự Giải quay đầu lại, ngạc nhiên: "Anh Bảo Bình?"

Minh Bảo Bình khẽ gật đầu, trên tay là lon cà phê mà cô vừa cố gắng mua. Anh đưa lon cà phê đến trước mặt cô, từ tốn giải thích:

"Cái máy này hay bị kẹt lắm, em chỉ cần đá nó vài cái là được à."

Ngọc Cự Giải ngẩn người một lúc, rồi bật cười. Cách nói của anh nhẹ tênh, điềm nhiên như thể đang chỉ cô cách trồng cây hay pha một ly trà vậy. Cô nhận lấy lon cà phê, nở nụ cười cảm kích:

"Ra là vậy, em cảm ơn anh nhiều."

Minh Bảo Bình hỏi, ánh mắt thân thiện: "Hôm nay Chủ Nhật mà em cũng đến trường à?"

"Vâng, câu lạc bộ em đang tuyển thành viên. Còn anh?"

"Anh với chị Kim Ngưu có làm chung một bài nghiên cứu, hôm nay lên trường gặp giáo sư trao đổi một số thông tin ấy mà."

Ngọc Cự Giải gật đầu, ánh mắt chợt dừng lại nơi khóe mắt của anh - mệt mỏi, nhưng vẫn sáng và vững vàng. Cô vẫn muốn hỏi thăm anh thêm, muốn giữ cuộc trò chuyện này lâu hơn một chút...nhưng đồng hồ đã chỉ gần đến giờ tiếp tục phỏng vấn, thế là cô đành ngậm ngùi nói lời chào tạm biệt:

"Đến giờ phỏng vấn bên câu lạc bộ rồi ạ, em phải về phòng họp đây. Cảm ơn anh vì đã giúp em."

"Không có gì đâu nè, anh cũng về gặp giáo sư đây, bye em."

"Vâng, bye bye anh."

Ngọc Cự Giải đứng nhìn theo bóng Minh Bảo Bình khuất sau hành lang, lòng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ đi đôi chút. Có những cuộc gặp gỡ dù ngắn ngủi, nhưng lại để lại dư âm rất lâu...Cô quay người bước vội về phòng họp, lon cà phê trong tay như tiếp thêm cho cô chút sức mạnh, sẵn sàng tiếp tục buổi phỏng vấn dài hơi phía trước.

...

Hồi chuông điện thoại liên tục vang lên, từng hồi dồn dập phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng, nhưng chủ nhân của nó vẫn còn say giấc nồng trên chiếc nệm ấm áp. Mãi đến hồi chuông thứ sáu, một bàn tay mơ màng từ trong chăn mới vươn ra, lần mò tìm chiếc điện thoại đang reo inh ỏi trên kệ tủ đầu giường.

"Alo?" Lâm Thiên Yết khẽ khàng cất tiếng, giọng còn ngái ngủ.

Đầu dây bên kia, giọng Tống Nhân Mã vang lên đầy vẻ ngạc nhiên:

[Sao giọng anh nghe giống như mới ngủ dậy vậy?]

"Thì?"

Lâm Thiên Yết lim dim mở mắt, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình. Anh khẽ cau mày, cổ họng có hơi khô khốc, khiến chất giọng vốn đã trầm nay lại càng ồm khàn hơn thường lệ.

[Vãi?! Anh mới dậy thật à?! 5 giờ chiều rồi đấy Thiên Yết!]

Giọng Tống Nhân Mã oanh tạc bên đầu dây khiến Lâm Thiên Yết không khỏi nhăn mặt. Anh ngó sang chiếc đồng hồ trên kệ tủ, chậc một tiếng. Anh thế mà ngủ đến 5 giờ chiều luôn đấy.

[Rốt cuộc tối hôm qua anh uống bao nhiêu lon thế?]

"Cúp đây." Lâm Thiên Yết không đợi Tống Nhân Mã nói thêm, liền dứt khoát kết thúc cuộc gọi.

tút..tút..tút

Tống Nhân Mã còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng tút tút tút vang bên tai. Cậu tức tối nhìn màn hình điện thoại tối đen, cậu có làm gì đâu chứ?!

Tống Nhân Mã ngó đầu vào bếp, giọng đầy vẻ uất ức nói với Bùi Song Ngư đang loay hoay với nồi súp: "Anh Song Ngư, anh Thiên Yết cúp máy luôn rồi! Coi có khó ưa không?!"

Từ trong bếp, Bùi Song Ngư chỉ biết lắc đầu, giọng anh ôn tồn pha chút bất lực: "Thôi kệ đi, tính Thiên Yết lúc ngủ dậy hay cọc cằn vậy đấy."

Đương nhiên Bùi Song Ngư biết Lâm Thiên Yết đã say, tối qua chính anh là người đã đưa cậu bạn về nhà mà. Đó cũng là lý do anh nhờ Nhân Mã gọi điện để đánh thức Thiên Yết dậy.

"Mà có thể cho anh biết sao giờ này em lại ở nhà anh không?"

Bùi Song Ngư nhìn Tống Nhân Mã mới phút trước còn đang hờn dỗi với Lâm Thiên Yết, giờ đây đã cầm máy chơi game nằm vắt vẻo ở ghế sofa, hoàn toàn nhập tâm vào trò chơi. Song Ngư bất lực lắc đầu, bình thường Nhân Mã có thèm đá động gì đến anh đâu, không hiểu sao hôm nay lại qua "bám rễ" ở nhà anh thế này.

Tống Nhân Mã cắn một miếng táo, nheo mắt cười rạng rỡ: "Thì sợ anh ở một mình buồn chán nên em qua chơi với anh cho vui nhà vui cửa nè."

"Chắc anh mày tin."

Bùi Song Ngư trêu chọc, tay tháo tạp dề treo gọn lên giá gỗ. Anh mở tủ lạnh, lấy một đĩa bánh ngọt nhỏ đặt lên bàn, rồi hướng mắt ra phòng khách:

"Em ăn bánh dâu không?"

"Sao anh làm bánh dâu hoài thế? Đổi món khác không được à?" Tống Nhân Mã hỏi, nhưng ánh mắt đã ánh lên vẻ thèm thuồng.

"Thế có ăn không?"

"Ăn chứ."

Tống Nhân Mã đặt máy chơi game sang một bên sofa, nhanh nhẹn đứng dậy bước vào phòng bếp, kéo ghế ngồi xuống. Bùi Song Ngư khẽ cười, đưa muỗng cho cậu em nhỏ thưởng thức bánh.

"Anh mở tiệm bánh được rồi đấy Song Ngư." Tống Nhân Mã chóp chép miệng cảm thán, đôi mắt sáng bừng. "Chị Kim Ngưu sau này khỏi cần tốn tiền mua bánh ngọt rồi."

"Cảm ơn lời khen, nhưng giờ mở tiệm chắc không ai phụ anh rửa chén đâu nhỉ?"

"Nè, anh nói vậy là đang giao việc cho em đúng không?"

"Đúng rồi đó."

Tống Nhân Mã và Bùi Song Ngư cùng bật cười, không khí trong căn bếp nhỏ bỗng chốc trở nên ấm áp lạ thường. Bên ngoài, ánh hoàng hôn dịu nhẹ hắt qua khe cửa, như tô thêm một lớp màu mềm mại lên căn phòng.

Tống Nhân Mã vừa ăn bánh, vừa thả người ra sau ghế, chống cằm nhìn sang Bùi Song Ngư lúc này đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, cầm máy game của cậu chơi thử.

"Em nói thiệt nha...nhắc tới chị Kim Ngưu thôi mà mắt anh sáng rực luôn đó. Đây là yêu hả anh?"

Bùi Song Ngư không trả lời, chỉ mỉm cười thay cho lời xác nhận. Tống Nhân Mã cắn một miếng bánh nữa, rồi bỗng khựng lại, trong đầu cậu chợt hiện lên một nụ cười tươi tắn, rạng rỡ như nắng đầu hạ.

Hạ Bạch Dương.

Cái tên ấy vừa lóe lên khiến Tống Nhân Mã giật mình. Sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến cô bạn thế này?! Nhân Mã đưa muỗng lên miệng chậm rãi, cảm giác vị dâu tan chảy đầu lưỡi, hòa lẫn vào một cảm xúc mơ hồ, chưa kịp gọi tên. Giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua lồng ngực, không rõ là thoáng buồn, thoáng nhớ hay thoáng...rung động.


Lâm Thiên Yết chậm rãi nhấc người khỏi giường, từng cử động đều uể oải như thể cơ thể vừa trải qua một cơn bão mệt mỏi. Đầu óc anh vẫn còn váng vất, không rõ vì dư âm của men rượu hay vì cảm xúc nặng nề còn vương lại từ tối qua. Đứng trước gương trong nhà tắm, Thiên Yết khựng lại vài giây, rồi cau mày. Mới chỉ qua một đêm thôi mà sao bộ dạng anh trông như một gã nghiện rượu lâu năm thế này? Khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt trũng sâu và quầng thâm hiện rõ.

Lâm Thiên Yết mở vòi nước lạnh, tạt liên tiếp vào mặt, cố gắng xua đi cảm giác uể oải. Dòng nước mát lạnh như đánh thức từng tế bào, nhưng trong tâm trí anh, hình ảnh đôi trai gái cười nói vui vẻ phía bên kia đường tối qua lại hiện rõ mồn một. Một cảm giác khó chịu, xen lẫn sự không cam tâm dấy lên nơi lồng ngực trái. Anh đã cố gắng ở bên cô bao nhiêu năm nay, chỉ mong đổi lại được một ánh nhìn, một nụ cười của cô mà thôi. Anh vẫn luôn nỗ lực như vậy, nhưng người đó thì sao chứ? Chỉ cần một lời nói vu vơ thôi cũng đã khiến cô ngay lập tức chạy đến cạnh bên.

Lâm Thiên Yết khẽ lắc đầu, để dòng nước lạnh cuốn trôi những suy nghĩ ấy đi. Anh không nên để cảm xúc tiêu cực chi phối như thế. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tinh thần cũng vững vàng hơn một chút, nhưng cơn đói kéo đến khiến anh quyết định xuống bếp tìm chút gì đó cho ấm bụng. Vừa mở tủ lạnh ra, đập vào mắt Thiên Yết là cả hàng dài những lon bia sắp xếp ngay ngắn. Anh khựng lại rồi khẽ thở dài, cười khổ. Xem ra, đành phải ra ngoài một chuyến.

Siêu thị nằm cách chung cư chỉ vài trăm mét, nhưng với tâm trạng rối ren lúc này, đoạn đường ấy như dài vô tận. Thiên Yết chậm rãi chọn từng món một, thỉnh thoảng lại dừng lại trước một quầy hàng chẳng biết để làm gì. Sau cùng, khi đã cảm thấy giỏ hàng đủ đầy, anh mới chậm rãi tiến về phía quầy thanh toán.

Lâm Thiên Yết đặt giỏ hàng xuống, tầm mắt vô tình va phải một người. Hình như có chút quen mắt, nhưng anh không tài nào nhớ được người này là ai. Mà người nọ dường như cũng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, liền nghiêng đầu sang.

"Ơ? Anh Thiên Yết?"

Giọng nói trong trẻo vang lên bất ngờ khiến Thiên Yết giật nhẹ. Anh ngước mắt nhìn kỹ hơn, nét mặt bối rối thoáng hiện. Là ai nhỉ? Nhìn quen lắm, nhưng anh vẫn không tài nào nhớ ra tên.

"Em chào anh. Anh cũng sống gần đây ạ?" Cô gái ấy hỏi, nở nụ cười nhẹ.

"À..ừm chào em. Anh sống trong chung cư bên kia đường."

Lâm Thiên Yết có chút bối rối gật đầu chào, vẫn đang cố nhớ tên của người nọ. Chợt, anh nghe thấy tiếng cười khe khẽ.

"Anh không nhớ tên em đúng chứ?"

Lâm Thiên Yết ngượng ngùng gãi đầu, bất lực gật nhẹ.

"Em tên là Xử Nữ."

"Ahh...anh nhớ rồi..xin lỗi em."

"Không sao đâu ạ. Chị Kim Ngưu có nói trước cho em hiểu là anh thường không nhớ tên người khác lắm."

Lâm Thiên Yết bật cười, có phần ngại ngùng. Anh vẫn luôn như thế, ít nói, không giỏi ghi nhớ, và thường khó bắt nhịp với những người không quá thân quen.

"Em tính tiền xong rồi, tới lượt anh đấy ạ. Tạm biệt anh."

Kiều Xử Nữ cúi đầu chào nhẹ, nụ cười trên môi mang theo một chút ánh sáng dịu dàng, rồi nhận túi đồ từ nhân viên và rời khỏi. Bóng dáng cô khuất dần nơi cửa kính, để lại sau lưng là một khoảng lặng ngắn ngủi.

"À..ừm..tạm biệt em."

Lâm Thiên Yết lẩm bẩm đáp lời, dù cô gái đã không còn nghe thấy. Anh nhìn theo vài giây, rồi khẽ cười với chính mình. Lần sau gặp lại, nhất định anh sẽ mời cô một ly cà phê hay bánh ngọt gì đó, coi như là lời xin lỗi muộn màng.

Cầm túi đồ trên tay, Thiên Yết bước ra khỏi siêu thị, ánh đèn đường bắt đầu lên, hòa cùng ánh chiều tàn loang loáng qua các ô kính. Tối nay, anh sẽ nấu một bữa tử tế, nghe vài bản nhạc cũ, và tắt điện thoại sớm. Có lẽ, đôi khi người ta cần học cách đứng ngoài những vòng xoáy cảm xúc, để lặng yên mà chữa lành.

...

Ngọc Cự Giải vừa về tới phòng đã thả người nằm dài ra giường, tiếng thở phào khe khẽ như trút được gánh nặng đè nén suốt cả ngày dài. Buổi tuyển thành viên cho câu lạc bộ cuối cùng cũng kết thúc, để lại trong cô một cảm giác mệt nhưng đầy mãn nguyện. Cự Giải với lấy túi xách bên cạnh, mò tìm điện thoại định gọi rủ cô bạn thân Bạch Dương qua phòng ăn đêm. Bỗng tầm mắt cô chạm phải lon cà phê quen thuộc trong góc túi. Ban sáng, vì vội vàng chạy về cho kịp buổi phỏng vấn, cô đã cất lon cà phê vào túi và quên béng mất sự tồn tại của nó. Cự Giải lấy lon cà phê ra, ngắm nghía một lúc rồi chụp một tấm ảnh, đăng kèm với vài tấm hình buổi tuyển thành viên câu lạc bộ sáng nay lên mạng xã hội.

Ngọc Cự Giải nhìn dòng bình luận trên bài đăng của mình, khóe môi bất giác tủm tỉm cười. Cũng đã hơn một năm kể từ cái ngày định mệnh ấy, ngày cô gặp anh. Kí ức về chuyến đi ngoại khóa năm nhất bỗng ùa về, rõ ràng như vừa mới hôm qua...

"Do mày hết đấy! Ai bảo thức khuya cho lắm vào rồi dậy không nổi! Báo hại hai đứa lỡ mất chuyến bus ngoại khóa năm nhất rồi thấy không!!"

Tiếng mắng của Ngọc Cự Giải vang vọng cả đoạn đường, Hạ Bạch Dương cúi mặt kéo vali như một học sinh nhận lỗi, vừa đi vừa lí nhí:

"Huhu xin lỗi mà, tao mới gọi điện với hướng dẫn khóa rồi, cô bảo hai đứa mình có thể đi chung chuyến với mấy anh chị năm hai. Dù sao cả trường đều tới cùng một chỗ."

"Cũng may còn đi được đấy, không thì mày biết tay tao! Mà tao không xử mày thì thằng Mã cũng xử mày thôi!"

Ngọc Cự Giải lườm Hạ Bạch Dương một cái, rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô chị họ Liễu Sư Tử. Chị ấy cũng học năm hai, không biết đi chuyến nào để cô lên chung cho có người quen, đỡ ngại.

"Cần gì tới nơi mới chửi đâu, nó mới gọi chửi tao xong..."

Hạ Bạch Dương nghẹn ngào nói. Cô thề là cô có đặt báo thức, nhưng ai mà ngờ đồng hồ lại hết pin giữa chừng chứ...

"Đáng đời lắm!" Ngọc Cự Giải buông một câu, không chút thương tiếc.

Hạ Bạch Dương biết là lỗi của mình nên chẳng dám hó hé phản bác. Đứng đợi một lúc thì cũng thấy chiếc xe bus màu xanh quen thuộc từ từ tiến đến, cả hai loay hoay cất vali xong liền lên xe, đảo mắt tìm bóng dáng cô chị họ Sư Tử của Cự Giải.

"Ở đây nè Cự Giải!" Giọng Liễu Sư Tử vang lên từ phía cuối xe, đầy vẻ hồ hởi.

"Chị Sư!"

Ngọc Cự Giải vui vẻ vẫy tay chào cô chị họ, kéo tay Hạ Bạch Dương vẫn còn đang ngơ ngác đi xuống chỗ cuối xe.

"Mà sao hai đứa trễ chuyến của năm nhất thế?" Sư Tử tò mò hỏi

"Tại nhỏ này ngủ quên nè chị!"

Ngọc Cự Giải chỉ vào Hạ Bạch Dương đang ngượng ngùng gãi đầu. Liễu Sư Tử nghe thế liền phì cười, kéo tay Hạ Bạch Dương ngồi xuống:

"Bé xinh yêu thế này ai nỡ giận lâu. Lại đây ngồi cạnh chị nè."

"Em chào chị, em tên Bạch Dương, năm nhất khoa báo chí. Chị siêu cấp xinh đẹp luôn á trời."

Hạ Bạch Dương nhìn đàn chị với mái tóc đỏ nổi bật liền không khỏi cảm thán. Liễu Sư Tử nghe thế liền bật cười thích thú với cô đàn em nhỏ tuổi này.

"Mày cũng biết thu phục lòng người quá ha."

Ngọc Cự Giải bĩu môi lườm Hạ Bạch Dương một cái rồi ngồi xuống bên cạnh cô bạn. Cô để ý thấy hai chỗ ngồi cạnh mình có hai chiếc balo, liền thắc mắc hỏi Liễu Sư Tử:

"Ủa chị Sư, hai chỗ này có người ngồi à?"

"Ừm, chỗ của hai đứa bạn thân chị ấy. Tụi nó kéo nhau đi mua đồ ăn vặt rồi."

Ngọc Cự Giải gật gù, vừa mới ngồi lướt điện thoại được một lúc thì nghe tiếng ồn ào vang vẳng từ phía đầu xe. Cô tò mò ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi nam thanh nữ tú đang đôi co qua lại chuyện gì đó.

"Không chịu đâu! Tao bảo mày mua vị nho hoặc vị cam mà!"

"Nho với chả cam gì, tao mua vị bạc hà rồi, không ăn thì nhịn!"

"Ủa mấy gói snack tao lấy đâu rồi?"

"Tao trả lại rồi. Say xe mà đòi ăn cho lắm, ói ra đấy tao khổ chứ ai khổ!"

Cuộc cãi vã của hai người nọ thu hút ánh nhìn đáng kể của mọi người trong xe, Liễu Sư Tử nhìn hai đứa bạn thân mình cứ đứng chí chóe nhau chẳng chịu ngồi xuống liền thở dài, lên tiếng can ngăn:

"Hai đứa bây có chịu ngồi xuống không thì bảo? Hai đàn em đánh giá bây giờ!"

Hai người nọ cuối cùng cũng chịu ngừng lại, ngơ ngác nhìn hai bóng hình lạ lẫm trước mặt: "Đây là?"

"Dạ em chào anh chị, em là Bạch Dương, bên cạnh là Cự Giải. Tụi em đều là sinh viên năm nhất."

Hạ Bạch Dương nhanh nhảu lên tiếng giới thiệu với nụ cười tươi tắn, Ngọc Cự Giải bên cạnh cũng ngượng ngùng gật đầu chào.

"À..tụi em có vài lý do nên được xếp chung xe với năm hai...Em là em họ của chị Sư ạ."

"Ahh ra là em họ của Sư Tử sao. Bé xinh xắn đáng yêu ghê. Chị là Xử Nữ, bên cạnh chị là tên mặt cọc với nết khó ưa Bảo Bình."

"Bớt bớt cái mỏ mày lại!" Minh Bảo Bình cũng mỉm cười gật đầu thay lời chào, rồi đẩy Kiều Xử Nữ vào trong. "Mày say xe vô ngồi gần cửa sổ đi, tao ngồi bên ngoài cho."

Ngọc Cự Giải lặng lẽ quan sát, ánh mắt vô thức dừng lại nơi động tác cẩn thận của đàn anh Bảo Bình. Dáng người anh cao gầy, làn da ngăm, cặp kính đen che gần nửa khuôn mặt nhưng không giấu nổi nét chững chạc. Trái lại, đàn chị Xử Nữ nhỏ nhắn, dịu dàng như bông hoa cúc dại trong nắng.

Xe cất bánh được một lúc thì Ngọc Cự Giải bắt đầu cảm thấy cả người có chút khó chịu. Cô cũng bị say xe. Tính quay sang cầu cứu Hạ Bạch Dương thì thấy cô bạn đang luyên thuyên say sưa quên trời đất cùng với cô chị họ Liễu Sư Tử, nên cô cũng ngại cắt ngang. Cô đành ngồi im, mắt lim dim, hi vọng cơn buồn nôn sớm qua.

"Nè nhỏ Xử há miệng ra!"

Ngọc Cự Giải chợt nghe thấy âm thanh trầm khàn bên cạnh liền lén nhìn sang. Đàn anh Bảo Bình đang lột kẹo cho đàn chị Xử Nữ. Giọng điệu thì cằn nhằn nhưng hành động lại hết sức ân cần, khiến cô không khỏi nghi ngờ hai người này có thật là chỉ là bạn bè bình thường không?

Ngọc Cự Giải sau khi tận mắt chứng kiến những hành động quan tâm của đàn anh Minh Bảo Bình với đàn chị Kiều Xử Nữ bỗng dưng thấy lòng mình như có gì đó khẽ trôi qua.

Phải chăng...cô cũng muốn có ai đó quan tâm mình như vậy?

Đang nghĩ miên man thì cảm thấy có ai đó chạm nhẹ vào tay áo khiến Cự Giải thoáng giật mình nghiêng đầu sang, bắt gặp đàn anh Bảo Bình đang nhìn mình.

"Em cũng say xe phải không? Anh thấy mặt em có hơi tái lại."

"À...dạ vâng.." Cự Giải ngượng ngùng gật đầu.

"Cho em viên kẹo bạc hà nè, ngậm vào đi cũng đỡ say xe một tí đấy."

Ngọc Cự Giải có chút thẫn thờ, nhìn viên kẹo được lột sẵn vỏ nằm trong lòng bàn tay người nọ mà trong lòng bất giác dấy lên cảm giác ấm áp lạ thường.

"Em cảm ơn anh."

Ngọc Cự Giải gật đầu cảm ơn, nhận lấy viên kẹo. Hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng nơi đầu lưỡi như một liều thuốc phép thuật khiến cảm giác ớn nghẹn nãy giờ tan biến đi.

"Không có gì đâu. Nhỏ bên cạnh anh cũng bị say xe nên anh nhìn thoáng qua thôi cũng đoán được em cũng bị vậy." Minh Bảo Bình khẽ cười.

Ngọc Cự Giải cười nhẹ, tầm mắt vẫn luôn dán chặt trên người Minh Bảo Bình. Ánh mặt trời rọi qua ô cửa kính, hắt lên người anh khiến cả người anh lúc này như tỏa ra một vầng hào quang ấm áp, và nó khiến trái tim cô bắt đầu nhen nhóm ánh lửa.

Ngày ấy, anh tặng em một viên kẹo bạc hà, còn em trao anh cả tấm chân tình.



🍬

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip