27

3.

Theo mô tả của Bảo, đó là một người đàn ông cao lớn mặc quân phục. Ban đầu đoán là thầy H đi kiểm tra ngang qua, nhưng Yết hỏi một lượt nhóm trực gác, khẳng định không có ai đứng trước cửa phòng 502 suốt mấy phút cả.

Sau chuyện nhìn thấy máu đêm qua, cả bọn hoang mang nói tôi ăn uống thiếu chất đến mức hoa mắt, nhất quyết ép tôi xuống quân y bất kể tôi giải thích thế nào.

Thôi được rồi, thần hồn nát thần tính, tôi tự thuyết phục là mình nhìn nhầm.

Nhưng đó không phải chuyện quan trọng, quan trọng là phòng chúng tôi từ một đứa dặt dẹo nay đã thành ba. Tôi đau bụng, Yết đau đầu, Bảo buồn nôn. Vừa mới sáng sớm con Bảo bụm miệng lao vào nhà vệ sinh nôn khan, nôn dốc cạn ruột gan cũng chẳng nôn ra được cái gì.

Kết buột miệng: "Cứ như chửa ý nhỉ?"

Bảo vẫn còn sức cười cợt: "Thật, ham ngủ nữa chứ."

Nói xong lại đi nôn tiếp.

Thế là ba đứa xin nghỉ dắt nhau xuống quân y, thiếu thiết bị nên chưa khám ra được bệnh. Chị phụ trách ghi chép lại biểu hiện của chúng tôi rồi lấy ít thuốc uống tạm. Đúng là không mấy khả quan, chị nói nếu trở nặng thì phải bắt xe đi viện.

Khám xong chúng tôi về phòng nằm vật ra, đến mở miệng nói chuyện cũng đuối sức. Tôi thều thào bảo: "Tao nghĩ bọn mình bị ma quấy."

Yết xưa giờ không tin quỷ thần: "Dở hơi!"

"Thật đấy..." Tôi bắt đầu kể về những việc kì quái xảy ra trong hai ngày trước, người đàn ông ngoài cửa, chiếc giường kêu cót két, nước rỏ từ trần nhà và cả "căn bệnh" của chúng tôi. Không còn cách lí giải nào hợp lí hơn.

Đang nói dở, thầy H xuất hiện, khoanh tay đứng ngoài cửa hỏi: "Ốm hết nửa phòng thế này à?"

Chúng tôi giật mình ngồi dậy: "Vâng ạ."

Thầy im lặng giây lát rồi dặn: "Để thêm ít tiền lẻ dưới chiếu đi nhé."

Dặn xong xoay gót rời khỏi, bỏ lại chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.

Buổi trưa ăn cơm xong, cả phòng bắt đầu thảo luận chuyện này. Kết kể hóng hớt được mấy phòng cũng có hiện tượng lạ, đứa thì nửa đêm thấy người lạ đúng cuối giường nhìn mình, đứa thì nghe thấy tiếng trẻ con gọi tên, nặng hơn có đứa còn nửa đêm giãy giụa nói mớ như bị ma nhập.

Mà cái đứa "ma nhập" đấy giống tôi và Bảo đều vứt hết tỏi với tiền dưới giường đi, sốt liền tù tì mấy ngày. Kết nói phòng chúng tôi có lẽ là trường hợp nghiêm trọng nhất, vì số tiền tỏi đó là do đích thân các thầy đặt.

Ai nấy rơi vào trầm mặc. Mã lên tiếng: "Thế tại sao tao vẫn bình thường? Tao nằm cùng con Bình."

Ừ nhỉ? Kết và Bảo giường trên giường dưới không tính, chứ tôi nằm chung với Mã từ ngày đầu. Tôi ngẫm nghĩ, nhìn ốp điện thoại trong suốt của nó nảy ra một suy nghĩ.

"Hay do bùa của mày?"

Mã giơ điện thoại nhìn, gật gù, bên trong lồng một tấm bùa, cộng với thể chất đặc biệt như lời thầy bói phán, hẳn người âm chừa nó ra.

Thôi thì tin có còn hơn không, chúng tôi lật đật rút vài tờ tiền lẻ để dưới chiếu, tôi thậm chí còn đặt cả con dao gọt hoa quả đem theo dưới gối. Song chưa nằm ngay, bởi vì đúng lúc phải xuống tập hợp.

Chiều nay vẫn học bắn súng, sắc trời ảm đạm, từng đợt gió lạnh thốc thẳng vào mặt. Tôi chật vật nằm xuống vào tư thế ngắm bắn, không khó lắm nhưng mắt cứ hoa lên. Đói, mấy hôm liền chỉ húp cơm chan canh cầm hơi, tôi đói rã cả người.

Bò dậy, trong đầu chỉ nghĩ đến việc mau chóng tan học về phòng xin con Giải thanh chocolate. Lúc này mắt tôi lơ đãng nhìn phía trước, nhìn thấy Ngưu đang nhìn tôi.

Dạo này này cậu luôn làm tôi cảm thấy thấp thỏm, cứ như mình phạm tội hay che giấu bí mật nào vậy. Tôi thấp thỏm liếc sang Yết bên cạnh, hình như nó cũng phát hiện ánh mắt của tôi. Nó rũ mi, tỏ vẻ không quan tâm.

Tôi buồn bực cúi đầu quay về chỗ, nhưng vừa bước ba bước, mọi người xung quanh liền trở nên kích động. Ngưu chạy vội về phía này, nhìn tôi, lướt qua tôi. Tôi quay ngoắt lại xác định tình hình.

Yết ngất xỉu.

Ngưu cõng nó đến phòng y tế, may mà không nghiêm trọng. Chị phụ trách dặn chỉ một người được ở lại, tôi vội vàng nhận trách nhiệm: "Để tao..."

Nhưng Yết cướp lời: "Bình, mày ra ngoài đi."

Tôi sững sờ. Không sai, nó đã phát hiện ý đồ của tôi, tôi nhất quyết tách nó khỏi Ngưu và chưa từng nghĩ mình làm sai.

Mã kéo tôi ra ngoài, hồi lâu, chúng tôi đứng nơi góc khuất nhìn vào trong, thấy Yết ngồi dậy ôm chặt Ngưu, vùi mặt trong lồng ngực của cậu mà thút thít.

Lòng tôi nhộn nhạo khó chịu, không biết cảm giác này là gì, từ đâu tới.

Mã thở dài kéo tay tôi, những đứa khác cũng đã về phòng từ trước. Kì lạ là lần này nó không hề nổi giận. Nói với tôi: "Bình, mày đừng như thế nữa, mày chỉ là người ngoài."

"..."

"Con Yết nó có sai, sai tiếp, sai hẳn đi chăng nữa cũng chả đến lượt mày quản."

Cứ bảo con Mã gay gắt, kì thật tôi mới là người gay gắt nhất, cực đoan nhất. Tôi gay gắt chỉ trích mối quan hệ giữa Kết và Tử, gay gắt tách Yết khỏi Ngưu trong khi chưa nắm rõ nội tình. Dù chỉ trong suy nghĩ, tôi không cho phép những cô gái của tôi thử, vì sợ họ tổn thương chăng? Tôi đang sợ hãi điều gì? Muốn kiểm soát cái gì?

Đáng tiếc tôi hiểu ra điều này quá muộn.

4.

"Bệnh tình" thuyên giảm rõ rệt, chúng tôi gần như chắc nịch về một thế lực siêu nhiên nào đó đang cùng chung sống trong căn phòng này. Dù sao thì phòng ở vị trí không tốt, trước kia cũng đã từng xảy ra vài việc không sạch sẽ.

Về sau cứ đúng giờ giường sẽ kêu cót két, nước trên trần tự động chảy như một quy luật, nhưng chí ít không bị quấy đến mất ăn mất ngủ nữa. Có lẽ vì là ngoài đời thực nên những chuyện kịch tính, nguy hiểm như trong phim kinh dị không áp lên người chúng tôi, hoặc là do may mắn cũng nên.

Giải bảo: "Bọn mình làm khách, ở ké người ta thì phải biết điều."

Cũng đúng, thế là hai bên người âm, người dương chung sống hoà hợp, chúng tôi coi như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, nửa kì học quân sự theo đó dần trở về ổn định.

5.

Yết và Ngưu nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, chúng tôi biết điều đó vì trông nó vui vẻ ra mặt. Cơ mà hỏi đến thì vẫn chối đây đẩy, chúng tôi đành vờ như không biết.

Tôi vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình. Dám chắc Ngưu không thích Yết, nhưng giờ thì cậu đang làm cái gì? Gieo hi vọng? Nghĩ đến đây tôi càng bực, nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện tử tế.

Cơ hội tới, sáng nay tôi được phân công kiểm tra công tác trực nhật của các phòng, chung tổ với Ngưu. Hai người chúng tôi ngoài việc nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ thì vẫn nói chuyện với nhau như bình thường.

Bước vào phòng 510, tôi bám cầu thang ngó lên kiểm tra những giường ở tầng hai, lại làm như vô tình hỏi: "Mà mày thích Yết đấy à?"

Ngưu đứng dưới ghi chép, cây bút trên tay dừng lại: "Là sao?"

"Thì..." Tôi dè dặt liếc cậu: "Lần đó từ chối, tao cứ nghĩ mày sẽ lạnh lùng đến cùng để nó bỏ cuộc."

Cậu "Ừ" một tiếng.

Tôi trợn mắt, tay bám thang buông lỏng: "Ừ? Tức là mày đổi ý?"

"Cẩn thận!" Ngưu lao tới đỡ eo tôi, ôm tôi đặt xuống đất nhẹ bẫng.

Nhưng tôi không quan tâm, ngay lập tức lặp lại câu hỏi bắt cậu trả lời. Cậu lướt qua tôi, lạnh giọng: "Không."

"Không đổi ý mà mày..."

Tôi không nghĩ Ngưu là loại con trai thích tùy tiện chơi bời: "Này nhá, mày thích thì mày cứ nói. Thích thì tốt chứ sao, bọn tao ủng hộ hai tay hai chân, không thì từ từ cũng được. Chứ mày bảo với tao là mày không thích, xong vẫn gieo hi vọng cho Yết nó cấn lắm."

Nói một tràng nhưng cậu chỉ đáp cụt lủn: "Mày không hiểu."

Không hiểu? Sao ai cũng bảo tôi không hiểu gì hết?

"Sờ sờ ra đấy, có gì mà không hiểu?"

Ngưu gập cuốn sổ trên tay, áp sát tôi: "Sao mày dám chắc tao gieo hi vọng cho Yết? Sao không phải là tao tự tạo cơ hội cho mình?"

Tôi ngây người.

Cậu cười bất lực: "Kiểu như mày, tao có móc hết ruột gan ra nói mày cũng không hiểu."

Suy nghĩ trong đầu tôi rối tinh rối mù, cố giải thích: "Tao chỉ không muốn Yết bị tổn thương."

Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, quả nhiên sắc mặt của Ngưu trở nên u ám: "À... Thì ra mày nhận định tao như vậy..."

"Không..."

"Thôi, tùy mày nghĩ sao thì nghĩ."

Chẳng còn gì để nói với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip