28
6.
Tôi gặp Huế, cô bé lớp 11 trong lời đồn.
Buổi sáng ra nhà ăn, chỗ ngồi hàng ngày của chúng tôi đã bị ngồi kín. Không còn cách nào, chúng tôi đành chuyển sang một bàn khác ở dãy bên. Trên bàn bày sẵn sáu hộp xôi, Giải chủ động đứng dậy lấy thêm cho đủ bảy người.
Chuyện sẽ không có gì nếu không có một nhóm nữ sinh khối dưới tiến tới cao giọng với chúng tôi.
"Ơ các chị ơi, đây là chỗ của bọn em!"
Chúng tôi ngơ ngác nhưng cũng rục rịch đứng dậy nhường chỗ, dù vốn dĩ nhà ăn không quy định chỗ ngồi cố định. Em gái đi đầu khoanh tay nhướn mày: "Xôi này các chị ăn rồi thì bọn em ăn cái gì đây ạ?"
Mã chỉ sang bàn khác: "Đổi suất của hai bàn nha em."
Chuyện rất bình thường, mỗi bàn đều bày sẵn sáu hộp xôi, như vậy chúng tôi đổi bàn thì hai bên có thể đổi suất cho nhau. Nhưng đối phương không chịu nhượng bộ: "Xôi ở bàn này là xôi của bọn em, các chị ăn rồi, tại sao bọn em phải lấy của bàn khác?"
Vô lí đùng đùng!
Mã nghiến răng: "Thứ nhất, ở đây không quy định chỗ ngồi cố định, bàn không ghi tên các em, ai đến trước ngồi trước. Bọn chị nhường là vì tôn trọng các em ngồi quen rồi chứ bọn chị mất bàn kia bọn chị còn chưa nói gì.
Thứ hai, xôi hộp nào cũng giống hộp nào, bọn chị lỡ lấy hộp bàn này rồi thì các em lấy từ bàn trống khác về. Chuyện chẳng có gì nghiêm trọng sao phải căng thế nhỉ?"
Em gái nhếch mép cười: "Bọn em không biết, các chị làm gì thì làm. Bọn em ngồi đây năm ngày tức là bàn của bọn em, bọn em chỉ ăn xôi của bàn này, của bàn khác ngon mấy cũng không cần."
Em gái khác đứng sau vỗ vai bạn: "Thôi Huế, người ta ăn cướp quen rồi, nói cái gì chả đạo lí, nghĩ cái gì chả đương nhiên. Bọn mình không thèm chấp."
À, ra là cố ý gây chuyện.
Tôi đang nghĩ đôi bên hiểu lầm gì đó, Giải bên cạnh đã quẳng hộp xôi ăn dở vào thùng rác: "Có mỗi miếng ăn cũng sân si, muốn gây chuyện thì nói thẳng."
Huế liếc tôi: "Em nào dám, lại mang tiếng hỗn láo."
Tôi bảo: "Xôi ăn thì cũng ăn rồi, đổi hay không tùy các em thôi."
Không sai việc gì phải xin lỗi.
Huế vẫn nhìn tôi: "Bụng dạ yếu thì ăn ít thôi chúng mày nhá, kẻo lại phiền hà người khác."
Nói xong dẫn cả nhóm rời đi. Vừa sáng bảnh mắt phải ngậm cục tức, chúng tôi cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống.
Giờ lí thuyết.
Ngồi trong giảng đường nhấp nhổm không yên, Bảo cắn cắn bút, quay sang tôi: "Tao thấy nó liếc mày suốt, sao, đắc tội người ta à?"
Tôi lắc đầu: "Chả quen."
Mã lướt hết trang cá nhân của Huế, kiểm tra kĩ lưỡng không sót thứ gì: "Nó ganh mày vì vụ thằng Dương đây mà."
Hoá ra là quen nhau từ trước. Kết đi hóng hớt về cũng xác nhận khối dưới đang đồn hai người kia yêu nhau, chả trách con bé mấy lần comment trên cfs khịa tôi, chưa biết chừng đống cfs công kích đó cũng là con bé nhắm vào tôi.
Mã gõ ngón tay trên mặt bàn, kết luận: "Chắc chắn chưa yêu đương gì, nếu không nó đã có cớ dằn mặt, mà thằng Dương cũng sẽ không công khai dây dưa lằng nhằng với mày."
Giải chen ngang: "Biết đâu được đấy, con nào thằng Dương chả quăng thính."
Yết: "Đau hết cả đầu, không ấy hỏi thẳng đi, chứ lớ ngớ dẫm phải mìn thì lại bị tế cho nhục mặt."
Tôi nằm gục đầu xuống bàn, máu ghen sôi sùng sục. Tôi thích Dương, nhưng với cậu tôi chỉ là một đoá hoa trong cả vườn hoa tươi thắm ngoài kia. Tôi chẳng ngại tranh giành, nhưng nếu cậu đã gật đầu với ai đó khác thì tình cảm của tôi bây giờ lại hệt như một trò đùa.
Đương nhiên phải hỏi rõ ràng, nhưng rốt cuộc nên hỏi với tư cách gì?
7.
Chuyện xấu về tôi râm ran khắp khối dưới. Nghe phong thanh chủ yếu là dè bỉu đàn chị năm cuối không lo học hành lại rảnh rỗi đi cướp mối của người khác, mà cần chi học hành, cứ như ông bố sắp vào tù ra tội kia ấy, nhoáy một cái là đỗ đại học điểm ngất ngưởng ngay.
Nhờ mạng lưới quen biết rộng rãi của Yết và Kết, tôi biết ai là đầu sỏ, chắc không cần nói ra ở đây nữa. Tôi nhịn, thà nhịn còn hơn làm mọi chuyện rối tinh rối mù, người ta càng thêm mắm dặm muối.
Tôi chỉ có duy nhất một việc muốn làm rõ, chính là hỏi Dương về quan hệ giữa cậu và Huế. Nếu thật sự như con bé nói, tôi sẽ lập tức rút lui, chí ít thì tôi không thể để chuyện tình cảm khuấy đục ngầu cuộc sống của mình, chả mấy chốc là tốt nghiệp rồi.
Nhân đêm trực gác tôi tâm sự với Ngưu, ngoài Dương, cậu là người bạn giới tính nam duy nhất mà tôi có.
"Mày biết đấy, mấy lời đồn thổi gần đây khá phiền..."
Nắm bàn tay run run của tôi, Ngưu đã quên sạch vụ cãi cọ hôm nọ. Chắc không phải trí nhớ không tốt, mà là so với việc tôi bị đàm tiếu lần này thì việc đó chẳng là gì.
"Tao nói rồi, mày sống tốt phần mày là được, vẫn còn nhiều người tin mày."
Tôi thản nhiên: "Tao quen rồi, vả lại đã hứa với mày sẽ mặc kệ đời nên không sao đâu."
Cậu nhếch miệng: "Ừ. Đừng như đợt trước chạy ra công viên ngồi một mình như con dở là được."
Tôi cười: "Thôi quên đi nhá, nhục lắm rồi."
Cả hai cùng cười, cùng im lặng. Thật lâu sau tôi hắng giọng: "Ngưu này..."
"Ừ."
"Mày từng thích người nào không thích mày chưa? Kiểu đơn phương ý?"
Tôi chớp mắt nhìn thẳng mắt Ngưu, đồng tử cậu hơi giãn ra, rồi đột nhiên cậu cụp mắt, ngoảnh đi: "Hỏi làm gì?"
Tôi mất kiên nhẫn: "Thì mày cứ trả lời đi, tao có bắt khai tuột ra đâu."
Lại im lặng, gió thổi ù ù bên tai khiến tôi chán nản. Những tưởng cuộc trò chuyện tới đây là kết thúc, không ngờ Ngưu cất tiếng: "Rồi."
Tôi mừng quýnh: "Tuyệt vời, tao xin tư vấn cái này!"
Cậu ngoảnh lại, tôi hỏi ngay: "Bây giờ mày thích một người A nhưng lại nghi ngờ người A với người B đang yêu nhau... thì mày sẽ hỏi A thế nào?"
Ngưu không nói mà chỉ chăm chú nhìn tôi, như thăm dò bí mật tôi đang cố giấu giếm. Tính cậu ít nói xưa giờ nên tôi rất kiên nhẫn chờ.
"Bình." Cậu trả lời bằng một vẻ nghiêm túc.
"Tao là gì của mày?"
Tôi ngẩn người.
Nhưng chỉ vài giây, vẻ nghiêm túc ấy đã biến thành thờ ơ, Ngưu tiếp: "Đấy, cứ hỏi thẳng thế là xong."
"..."
"Quan trọng là mày có dám hỏi không."
Ừ nhỉ? Không có gì dễ hơn một câu hỏi, nhưng cũng chẳng có gì khó hơn một câu hỏi.
Giống như khi đó Yết và Ngưu mặt đối mặt, một câu hỏi một đáp án, thế là xong. Tôi cũng chỉ cần một lần dũng cảm vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip