67
Thứ bảy, ngày 11/05/2019
Tôi còn nhớ như in ngày đầu gặp mặt. Hai cô bạn ngồi bàn trên quay xuống mượn tẩy, một người với đôi mắt sáng mỉm cười với tôi.
"Cậu tên gì nhỉ?"
"Bình."
Ba người dần trở nên thân thiết, cho đến khi ba cô bạn khác chuyển tới ngồi cạnh. Chúng tôi bước vào cuộc sống của nhau một cách tự nhiên như thế.
Cùng nhau đón sinh nhật, qua nhà nhau chúc Tết, cùng lượn lờ từng ngóc ngách trong thành phố nhỏ. Chúng tôi bảo với nhau, sau này tốt nghiệp rồi lên đại học, cả bọn sẽ khám phá hết thảy những con ngõ nhỏ giữa lòng thủ đô.
Chẳng cần cuốn sổ tay nào, tôi vẫn nhớ rõ sinh nhật của từng đứa, nhớ những cảnh đẹp chúng tôi từng ngắm, những bộ phim chúng tôi từng xem, như thể hiểu hết sáu mảnh ghép trong một cơ thể.
Có những người sinh ra chẳng phải quyến thuộc, họ đến và ở lại với bạn, trở thành người mà bạn hết lòng yêu thương. Nhưng đáng lẽ tôi nên sớm nhận ra một điều, có vài người chỉ đến để tặng cho bạn hồi ức.
HT tập hợp cả lớp lại để bàn về mâu thuẫn giữa nhóm chúng tôi và N. Dẫu rằng cô lập "nhóm bắt nạt" là cách phần đa đã làm, nhưng tất cả đều nhất trí đó không phải cách hay.
Hpi thay mặt N thuật lại chi tiết từng lời "nói xấu", "miệt thị" của chúng tôi, không khác nhiều so với những gì tôi đã biết, còn N chỉ ngồi yên lặng rơi nước mắt. Lúc này trong mắt mọi người, chúng tôi cứ như thể lũ quỷ ghê gớm chuyên môn bắt nạt bạn bè.
Mã không thể nghe tiếp, trực tiếp cắt ngang lời Hpi: "Ai nói mày nghe? Hay mày tự suy diễn?"
N thút thít: "Mày quan tâm ai mách làm gì? Sự thật là bọn mày đã bôi nhọ tao."
Giải nhếch môi: "Sự thật nào? Mày có bằng chứng bọn tao bôi nhọ mày không? Hay là nghe người khác bơm đểu rồi tự tiện khép tội?"
N câm nín, lại gục đầu nức nở.
Nếu nói nó cố ý dùng mấy giọt nước mắt để dồn chúng tôi vào chân tường thì động cơ là gì? Chẳng có lí do nào thuyết phục, kể cả nó ghét tôi cách mấy. Vậy thì vấn đề chỉ có thể đến từ kẻ nhiều chuyện thổi gió bên tai, nghe một nói mười, tam sao thất bản cốt để thoả mãn cái thú đâm chọc sau lưng người khác của mình.
Tính Bảo dễ mất bình tĩnh nên tôi nhận nhiệm vụ kìm kẹp, chỉ sợ nó sôi máu lên là chửi. Đôi bên lời qua tiếng lại vẫn chưa giải quyết xong, Mã đứng dậy luôn: "Gọi nhau ra ba mặt một lời mà toàn nói mấy câu vô căn cứ, hỏi nghe ai kể thì câm như hến. Tao nghĩ là đéo cần tiếp tục nữa đâu."
Kết tiếp lời: "Đã nói rõ ngay từ đầu, bọn tao không bôi nhọ hay miệt thị N. Còn bọn mày tin lời nói một chiều của nó thì cứ việc."
Bảo: "Khóc à? Ai mà chả khóc được, cần tao ăn vạ ra đây luôn."
Ngưu thấy chúng tôi nói có lí, bảo N: "Nếu bây giờ mày không chỉ ra được người kể thì chẳng ai dám tin mày hết."
Sau một hồi giằng co, cuối cùng N chịu giơ tay chỉ vào vị trí ở góc lớp. Tôi nhìn sang, vừa vặn thấy PT. Ai nấy đều kinh ngạc, bình thường PT không phải người nhiều chuyện, vả lại nó ít tiếp xúc với chúng tôi, lấy đâu ra thông tin mà kể.
Chính nó cũng bối rối.
"Đúng là tao nói."
Tôi đại khái hiểu được dòng suy nghĩ của PT lúc này, quả nhiên ngay giây sau nó giải thích: "Nhưng tao cũng chỉ nghe từ chỗ GA, thấy bất bình quá nên kể lại cho N."
Mọi ánh mắt lại chuyển hướng.
GA đứng bật dậy: "Tao kể bao giờ?"
PT cũng đứng dậy: "Thích nói dối không? Lúc mày kể có cả KH với TA cùng nghe đấy."
KH gật đầu xác nhận: "Vừa nãy đi WC mày vẫn còn múa mép cơ mà, phủi nhanh thế?"
TA: "Nếu mày nói đúng thì việc gì phải chối?"
Một cái miệng thì đọ sao nổi ba cái, thoáng chốc xung quanh trở nên nhốn nháo. Xem ra tam sao thất bản đúng là nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn.
KH mở máy kiểm tra box chat, phát hiện GA vừa xoá sạch những tin mà nó đã nhắn, cười bảo: "Khôn đáo để! Cơ mà tiếc quá tao cap màn hình rồi, mày xoá có ích gì? Tưởng tụi này là bò hết?"
Giờ thì tới lượt N hoang mang: "Là sao? Mày bịa chuyện đấy à GA?"
Vốn tưởng GA sẽ đuối lí nhưng không, nó quay ngoắt sang công kích nhóm chúng tôi: "Tao nói dối thì được lợi gì? Tao nghe chúng nó nói thế nào thì tao kể lại thế ấy."
Tôi tròn mắt: "Mày nghe bọn tao nói hồi nào?"
GA: "Tao ngồi ngay cạnh nghe đấy rồi sao."
Bảo thiếu điều nhảy dựng lên: "Vãi l*n bọn tao có lần nào mời mày ngồi chung tâm sự à? Vãi cả ngồi ngay cạnh!"
Vấn đề ở đây là, chúng tôi chỉ thủ thỉ chuyện bí mật khi ở riêng với nhau, tuyệt nhiên chưa từng thảo luận trên lớp. Điều này ai ai cũng biết chứ chẳng riêng gì chúng tôi.
Thế mà GA vẫn già mồm, chỉ thẳng mặt MA nói: "Chúng mày chả bảo cái MA giả nai đi đào mỏ trai như điếm, bảo Hpi giật bồ người khác còn gì! Cần tao nói tiếp không?"
Chúng tôi im lặng, im lặng vì quá kinh ngạc.
Nó giải thích: "Tao không dám nhận vì sợ cảnh này đấy, bọn mày quay qua chối tội rồi đổ hết cho tao, bảo tao chém gió, trong khi tao nghe rõ rành rành."
Tôi nghe tiếng khóc rưng rức của MA, có lẽ không ngờ bản thân sẽ bị gọi bằng từ ngữ xúc phạm nhường này.
Mã khoanh tay tiến tới trước mặt GA: "Rồi! Giả sử bọn tao nói xấu thật đi. Để tao phân tích cho mày. Thứ nhất, bọn tao chưa bao giờ rủ mày đi chơi riêng hay ngồi riêng với mày. Thứ hai, đéo ai trong bọn tao đủ thân để kể bí mật nội bộ cho mày nghe hết. Được chưa? Thế mà mày dám phát ngôn như thể chui gầm giường nhà bọn tao vậy."
GA là đứa thích buôn chuyện, đầu năm lớp 10 tôi đã nghe phong thanh nó bị lớp cấp 2 tẩy chay vì chuyên môn chia rẽ bạn bè. Giờ thì điều đó ứng nghiệm trên người chúng tôi.
Có thể nó thích cảm giác người khác bị đàm tiếu, còn nó ở phía sau thêm mắm dặm muối, xới tung lên thành drama. Song bản chất chỉ là bóp méo câu từ gốc nào đó mà nó nghe được, có thể tốt hoặc xấu, xào nấu rồi biến tất cả chúng thành lời đồn ác ý.
Nhìn từ góc độ của GA, những lời nó nói đều có một phần sự thật bên trong, đủ để tự tin rằng mình không bịa chuyện.
Vậy nên mới thản nhiên nhìn về phía chúng tôi: "Yết, mày nói gì đi chứ."
Tim tôi hẫng một nhịp.
Giải lập tức bảo vệ Yết: "Nói láo cũng có mức độ thôi. Mày hỏi xem giờ cả lớp ai tin mày?"
GA cười. Một suy nghĩ tồi tệ nhất lướt qua óc tôi.
Yết đứng lên nhìn vào mắt Giải: "Tại sao phải ép GA đến mức này? Bọn mình cũng sai mà."
Giải cứng đờ, hoàn toàn từ chối tiếp nhận: "Mày nói gì tao không hiểu?"
Yết mím môi, nói: "Bọn mình có nhắc cái N thật mà, sao trách GA được?"
Ngoại trừ Giải, chúng tôi đều hiểu Yết đã kể mọi thứ với GA, còn GA biến những câu chuyện tầm phào kia thành mũi tên công kích chúng tôi. Chẳng biết từ bao giờ, GA bắt đầu gián tiếp hiện diện giữa cả bọn, bởi vì những câu chuyện riêng tư đó đã không còn thuộc về sáu người nữa.
Hơn hết, dù biết bản thân bị lợi dụng, Yết vẫn bảo vệ GA thay vì chúng tôi.
Mã hít sâu một hơi, cố gắng điều tiết cảm xúc, hỏi: "Ý mày là bọn tao sai?"
Tất cả, bao gồm lời xúc phạm khủng khiếp không thốt ra từ miệng chúng tôi, hành động dung túng của Yết đối với GA chẳng khác nào ngầm thừa nhận là chúng tôi gây tội.
Yết: "Sai thì xin lỗi thôi, có gì đâu."
Tôi cảm tưởng như bị vả thẳng vào mặt vậy.
"Bây giờ thì mày thấy nó đáng thương?" Giải kích động tóm cổ tay Yết: "Mày có biết nghĩ không đấy?!"
Tình huống hiện tại, với kiểu ngụy biện câu sau vả câu trước của GA, tin rằng mọi người đều có cho mình câu trả lời. Chúng tôi cũng chẳng thèm đôi co.
Tôi nói thẳng với N: "Đúng thật là bọn tao có nhắc đến mày, một lần duy nhất, vì bức xúc thái độ làm việc của mày. Nhưng bọn tao tuyệt nhiên không xúc phạm hay nói bất cứ câu nào như lời GA. Nếu mày muốn, tao có thể nói lại nguyên văn, cho mày xem luôn đoạn chat..."
Kết: "Dù sao, nếu có khiến mày tổn thương thì bọn tao xin lỗi."
Chắc chắn N chưa hài lòng với kết quả này, nhưng chung qui đôi bên đều ngại tranh cãi nên chấp nhận bỏ qua.
Còn mâu thuẫn trong nhóm chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu.
Tôi chẳng đoán trước được tương lai sẽ đi về đâu, nhưng biết chắc rằng Giải không thể nào mỉm cười cho qua, bởi so với chúng tôi nó thân với Yết nhất, chịu đả kích cũng lớn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip