hồi ức số 2.
thước phim số 2: chúng mình là bạn cùng lớp
"Chào cả lớp, thầy là Xà Phu, sẽ chủ nhiệm lớp mình trong năm học này."
Giọng thầy Xà Phu ấm áp nhưng không thiếu phần nghiêm túc vang lên, kéo tất cả sự chú ý trong lớp về phía mình. Thầy đặt tập tài liệu lên bàn, rồi cầm viên phấn trắng lên, viết những dòng chữ đầu tiên lên bảng đen, nét chữ thanh thoát nhưng đầy quyết đoán.
"Buổi gặp mặt hôm nay thầy muốn các em bầu ban cán sự lớp nhé. Đầu tiên là lớp trưởng, có bạn nào ứng cử không?"
Thầy nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại sáng lên, như đang mong đợi sự nhiệt tình từ các cô cậu học trò của mình.
Phương Sư Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt trong lớp. Những ánh mắt long lanh nhìn cô, nhưng không ai dám mở lời. Cảm giác quen thuộc khiến cô khẽ thở dài, cô vẫn không thoát kiếp lớp trưởng mà.
"Dạ thưa thầy em ạ."
Phương Sư Tử đứng dậy, lễ phép giới thiệu bản thân.
"Em là Phương Sư Tử, năm ngoái em cũng đảm nhiệm vị trí lớp trưởng nên em nghĩ năm nay em có thể tiếp tục hoàn thành tốt chức vụ này ạ."
"Vậy lớp trưởng lớp ta là bạn Phương Sư Tử nhé. Có bạn nào phản đối không?"
"Dạ không ạ."
Phan Bạch Dương nhanh nhảu đáp lại thầy, những cô cậu còn lại cũng cười hì hì hùa theo.
Phương Sư Tử trước khi ngồi xuống không quên quay lại lườm chằm chằm đám bạn đang cười toe toét cả ra. Đừng tưởng cô không biết mấy đứa này bầu cô làm lớp trưởng chủ yếu để bao che lúc bọn nó gây tội. Để rồi xem năm nay cô không dễ bỏ qua như năm ngoái nữa đâu, cứ cười cho đã đi rồi biết tay cô.
"Tiếp đến là lớp phó học tập nhé. Có bạn nào ứng cử không?" Thầy Xà Phu quay lại, ánh mắt đã bắt đầu tìm kiếm ai đó xứng đáng để giao trọng trách.
"Dạ thưa thầy, em Song Tử xin ứng cử ạ."
Ngọc Song Tử đẩy nhẹ gọng kính đen, nét mặt có phần nghiêm lại khiến cả bọn không khỏi nuốt nước bọt. Cô bạn này như có hai tính cách vậy, lúc đi chơi thì tấu hề không chịu được, còn liên quan đến học tập thì nghiêm túc đến nỗi Phương Sư Tử nổi tiếng gắt gao còn phải kiên dè.
"Thầy có xem qua thành tích của bạn Song Tử, các môn đều ổn định, thường xuyên được điểm cao nên chức lớp phó học tập giao cho bạn Song Tử nhé." Thầy Xà Phu gật đầu hài lòng nhìn cô học trò nhỏ của mình.
"Tiếp theo là lớp phó văn thể mỹ. Có bạn nào ứng cử không?"
Thầy Xà Phu vừa nói xong, liền nghe thấy một giọng nói vang lên, đầy tự tin.
"Dạ em Bạch Dương, ứng cử làm lớp phó văn thể mỹ ạ."
"Dạ em Nhân Mã, cũng ứng cử làm lớp phó văn thể mỹ ạ."
Hai giọng nói vang lên gần như đồng thời, khiến cả lớp bật cười. Ánh mắt của Phan Bạch Dương đầy tự tin như thể đã chắc chắn về kết quả. Cậu ngước mắt nhìn Cát Nhân Mã, một ánh mắt thách thức không giấu diếm. Cô bạn cũng chẳng thua kém gửi lại cậu bạn một cái lườm cảnh cáo.
Thầy Xà Phu nhìn cậu học trò đang tỏ vẻ đắc ý liền lắc đầu cười trừ, từ tốn trả lời: "Lớp phó văn thể mỹ là bạn Cát Nhân Mã nhé."
Phan Bạch Dương ngơ ngác nhìn người thầy đang bày vẻ mặt dửng dưng trên bục giảng, khóe môi đông cứng lại. Sao ban nãy ai xung phong ứng cử thầy cũng đồng ý mà giờ tới lượt cậu thầy lại từ chối?
Cát Nhân Mã bật cười khinh bỉ, giọng nói đầy tự đắc: "Dễ gì mà chiếm được chức vị của bổn cung, ngươi còn non lắm."
"Thầy ơi sao em lại không được ạ?" Phan Bạch Dương vẫn còn ngớ ra, không biết phải phản ứng như thế nào.
"Thầy đã xem tiết mục văn nghệ năm ngoái của em rồi. Rất...độc lạ."
Một câu nói thôi khiến cả lớp bùng nổ, tiếng cười vang vọng khắp lớp học. Phan Bạch Dương chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn, chấp nhận số phận.
"Quê quá Dương ơi, ngồi xuống đi, cậu muốn nhắc lại cái quá khứ huy hoàng đó à."
Tống Cự Giải từ phía sau khều khều tay Phan Bạch Dương, nhớ lại tiết mục văn nghệ năm ngoái mà cậu bạn đại diện lớp biểu diễn. Động tác nhảy rất đẹp, dứt khoát, mạnh mẽ nhưng lại chọn bài nhạc không ai hiểu nổi, ôi hàng cây xanh thắm remix đùng đùng. Mỗi lần nhớ lại cảnh đó, cả lớp lại muốn "chui xuống đất."
Thầy Xà Phu khẽ cười nhìn Phan Bạch Dương đang gục đầu xuống bàn, tiếp tục lướt một vòng danh sách rồi tiếp tục công việc.
"Tiếp theo, thủ quỹ do bạn Nguyệt Xử Nữ đảm nhiệm nhé."
"Dạ vâng ạ."
Nguyệt Xử Nữ thở dài, cứ tưởng thoát được không ngờ thầy lại giữ nguyên chức vụ hệt như năm ngoái.
"Cuối cùng là lớp phó lao động, thầy giao cho bạn...Lục Ma Kết nhé."
Lục Ma Kết vẫn còn nhe răng cười chuyện của cậu bạn Phan Bạch Dương thì bỗng nhiên bị điểm tên, trên đầu mọc một dấu chấm hỏi to đùng, nãy giờ cậu tưởng thầy giữ nguyên chức vụ như năm ngoái, sao tới đây lại đổi rồi?
"Dạ năm ngoái là bạn Thiên Bình mà thầy?"
"Ban nãy ngoài hành lang thầy có nghe em nói là em thấy bạn Thiên Bình năm ngoái vất vả quá nên muốn đảm nhiệm thay bạn."
Thầy Xà Phu khẽ nâng nhẹ gọng kính, trìu mến giải đáp thắc mắc cho cậu học trò nhỏ của mình.
"pff" - Lâm Thiên Bình nhanh tay bịt miệng cậu bạn Đoàn Bảo Bình cùng bàn khi thấy cậu chuẩn bị cười một trận thật to.
"Dạ vâng..." Lục Ma Kết nghe thầy nói thế liền xấu hổ lí nhí đáp lại.
"Này thì to miệng bảo Lục Ma Kết tớ mà làm lớp phó lao động tớ sai cả bọn làm còn tớ cúp ở nhà ngủ hả."
Lâm Thiên Bình khẽ buông một câu châm chọc. Cả bọn cũng giả vờ trưng bộ mặt 'tiếc thương' cho số phận Lục Ma Kết, đừng dại dột mà qua mắt thầy Xà Phu à nhen.
"Chốt vậy nhé, còn vấn đề chỗ ngồi thì thầy vẫn để các em tự do chọn chỗ cho đến khi có kết quả thi cuối kỳ, sau đó thầy sẽ xếp lại."
"Dạ vâng ạ" Cả lớp đồng thanh đáp lại, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng và mong đợi một năm học mới đầy hứa hẹn.
...
Kết thúc buổi làm quen đầu giờ, vừa thấy thầy Xà Phu bước ra khỏi cửa lớp thôi Đào Song Ngư đã quay phắt lại cười toe toét với hai cô bạn bàn dưới.
"Mã Mã, Tử Tử ơi ~ Ngư Ngư nhớ hai bạn quá à ~"
Cát Nhân Mã cùng Ngọc Song Tử lập tức nổi hết da gà khi nghe giọng nũng nịu của Đào Song Ngư, rồi triệt để ngó lơ cô bạn, tiếp tục câu chuyện bàn dỡ của hai người.
"Nè, sao bạn mình nói mà lơ vậy hả!"
"Bạn là ai thế?"
"Bọn mình có quen nhau à?"
Cát Nhân Mã và Ngọc Song Tử giả vờ làm điệu bộ ngờ nghệch, khóe miệng nhếch lên nụ cười tinh nghịch mà Đào Song Ngư thấy chỉ muốn nhào tới đấm cho mấy phát.
"Xì! Mặc kệ hai cậu, tớ đi chơi với Ngưu Ngưu đây."
Hoa Kim Ngưu ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn chăm chú dán mắt vào màn hình điện thoại thì bỗng nhiên bị nhắc tới, cô bạn cũng chẳng khác gì hai cô bạn bàn dưới, hờ hững đáp:
"Tớ chuẩn bị đi chụp hình cho Cự Giải rồi."
"Pff haha"
Đào Song Ngư trừng mắt nhìn hai cô bạn Ngọc Song Tử và Cát Nhân Mã đang ôm nhau cười nghiêng ngả, quay sang đập vào đùi Hoa Kim Ngưu một phát:
"Cậu chọn đi, tớ hay Cự Giải?"
Hoa Kim Ngưu khẽ chau mày, xoa xoa cái đùi vừa bị Đào Song Ngư vỗ cho một phát, lập tức đáp lại không chút do dự:
"Cự Giải."
Đào Song Ngư nghe vậy liền tròn mắt, cả người như hóa đá, không thể tin nổi vào tai mình.
"Ỏooo đúng là bạn thân của tớ có khác."
Không biết Tống Cự Giải từ đâu nhảy ra, cười hề hề đập bả vai Hoa Kim Ngưu một cái khiến cô nghiến chặt răng, bộ mấy đứa này nói thôi mà cũng phải động tay động chân thế à?!
Tống Cự Giải lờ đi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cô bạn thân mình, hếch cằm đắt ý nhìn cô bạn Đào Song Ngư.
"Há há há há"
Cát Nhân Mã cùng Ngọc Song Tử ôm bụng cười nắc nẻ, còn làm điệu bộ chấm chấm nước mắt khiến Đào Song Ngư càng thêm tức giận, đùng đùng đứng dậy:
"Không thèm chơi với mấy cậu nữa! Tớ đi chơi với Xử Nữ đây!"
"Chậc chậc, phương án cuối cùng lúc nào cũng là Xử Nữ."
Ngọc Song Tử tặc lưỡi phán, lần nào Đào Song Ngư bị bọn cô chọc cũng chạy kiếm cô bạn Nguyệt Xử Nữ mè nheo. Cơ mà bọn cô lại thích bộ dạng tức tưởi của Đào Song Ngư à, hai cái má phồng phồng như bánh bao trông đáng yêu cực.
"Kệ tớ! Chỉ có Xử Nữ thương tớ thôi!"
Đào Song Ngư hất mặt lên, lườm Ngọc Song Tử một cái rồi lập tức quay đi, lạch bạch chạy đến bàn của Nguyệt Xử Nữ, giọng điệu nũng nịu: "Xử Nữ ơiiii"
Nguyệt Xử Nữ đang ngồi thẩn thơ nhìn bên ngoài cửa sổ thì bỗng nhiên cả người bị ai đó nhào đến ôm chầm, giật mình quay sang thì thấy Đào Song Ngư đang giương mắt long lanh nhìn mình. Nguyệt Xử Nữ ngờ nghệch nhìn cô bạn:
"Sao thế?"
"Mấy người đằng kia bắt nạt tớ!"
Đào Song Ngư chỉ về phía Ngọc Song Tử và Cát Nhân Mã vẫn đang nhe răng cười, còn Hoa Kim Ngưu và Tống Cự Giải đã đi ra ngoài từ lúc nào.
Nguyệt Xử Nữ nhìn theo hướng Đào Song Ngư chỉ liền bắt gặp cái nháy mắt của hai cô bạn đằng xa, rồi lại nhìn xuống Đào Song Ngư đang ngả người trong lòng mình. Sao mà cảnh tượng này có hơi giống cô bạn gái mè nheo với bạn trai nhỉ? Nguyệt Xử Nữ lắc lắc đầu, nghĩ xa quá rồi, cô cười trừ xoa đầu Đào Song Ngư:
"Rồi rồi, kệ đi mà."
Đào Song Ngư đắc ý nhìn Ngọc Song Tử và Cát Nhân Mã, học chung với Nguyệt Xử Nữ từ hồi cấp 2 nên cô biết rõ tính cách hiền lành của cô bạn, chắc chắn sẽ đứng về phe cô mà.
...
"Thiên Bình, đi muốn gì mát uống đi."
"Thiên Bình?"
Phan Bạch Dương quay xuống bàn dưới, định rủ cậu bạn Lâm Thiên Bình xuống căn-tin mua lon nước uống cho mát thì lại bắt gặp cậu bạn mình ngồi thẫn thờ, mắt mông lung nhìn đi đâu, chẳng hề để ý đến tiếng gọi của cậu.
"Thiên Bình!"
Phải đến khi Phan Bạch Dương vỗ vào vai, Lâm Thiên Bình mới giật mình nhận ra.
"Ha...hả?"
Lâm Thiên Bình khẽ giật mình, vừa quay đầu sang đã bắt gặp ánh mắt sắc lẻm cùng cái nhíu mày đầy nghi vấn của cậu bạn Phan Bạch Dương.
"Cậu thẩn thờ chuyện gì mà tớ gọi nãy giờ không nghe thế?"
Lâm Thiên Bình lúng túng, cậu gãi đầu cười trừ: "À..không có gì đâu...suy nghĩ vu vơ thôi."
Lâm Thiên Bình lảng tránh, nhưng trong lòng thừa biết lý do thật sự là vì lúc nãy mắt cậu cứ vô tình lướt qua chỗ nào đó, hay đúng hơn là nhìn về phía một người... mà cậu không thể dễ dàng thừa nhận.
Phan Bạch Dương nhìn Lâm Thiên Bình một lúc, vẫn không thỏa mãn với câu trả lời mơ hồ đó, rồi nhìn theo hướng mà Lâm Thiên Bình vừa nhìn. Cậu không ngừng suy nghĩ về những gì vừa rồi, về cái cách Lâm Thiên Bình cúi đầu, rồi ánh mắt ấy khi vô tình lướt qua phía ấy. Cậu bạn này rõ ràng đang cố che giấu điều gì đó, nhưng lại không thể thoát khỏi sự tinh ý của cậu đâu.
"Hừm...để coi...tầm mắt cậu nhìn lúc nãy là.... "
Phan Bạch Dương đưa cây bút chì lên giả vờ làm động tác nhắm mục tiêu, giọng nói có phần đầy ẩn ý.
"Thôi bớt đi, đừng có xàm."
Lâm Thiên Bình vội vàng đưa tay lên đẩy nhẹ Phan Bạch Dương một cái, nhưng cũng không giấu nổi sự bối rối đang hiện rõ trên khuôn mặt.
Phan Bạch Dương không chịu buông tha, cậu tiếp tục cười nham nhở: "Xì, tớ đã nhắm được hướng cậu nhìn rồi đấy. Chắc chắn có người đặc biệt, không phải cứ nhìn là nhìn vu vơ đâu."
Phan Bạch Dương còn giả vờ suy nghĩ một chút rồi tiếp tục: "Cậu đợi đi, sớm muộn gì tớ cũng moi ra được 'crush' của cậu."
Lâm Thiên Bình ngả người ra sau ghế, bất giác nở một nụ cười khẽ, có chút ngại ngùng nhưng cũng không hề phủ nhận:
"Ừ, tớ mỏi mắt mong chờ ngày đó."
...
Đoàn Bảo Bình tựa người vào lan can đã tróc sơn, lơ đãng ngắm nhìn khung cảnh dưới sân trường. Những tán cây phượng vĩ đỏ rực khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ như thể đang trò chuyện với nhau, vài cánh hoa rơi xuống, tạo thành những vệt đỏ thẫm trên nền gạch. Các cô cậu học sinh tụ tập thành từng nhóm nhỏ trong sân, nhóm thì chơi đá cầu, nhóm thì nhảy nhót vui vẻ, nhóm khác lại ngồi trên ghế đá với những cuộc trò chuyện rôm rả không ngừng vang lên. Không khí tươi vui, sôi động, nhưng Đoàn Bảo Bình chỉ đứng đó, im lặng, ánh mắt mơ màng những suy nghĩ chẳng ai đoán được.
"Đứng trầm ngâm gì thế?"
Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cậu, khiến Đoàn Bảo Bình giật mình. Cậu quay sang và thấy Âu Thiên Yết đang đứng bên cạnh, dáng người cao gầy tựa vào lan can, tay đút vào túi quần, ánh mắt lười biếng nhưng vẫn không thiếu sự quan sát sắc bén.
Đoàn Bảo Bình khẽ cười, miệng nhếch lên một chút như để xua tan đi cái cảm giác lạc lõng trong lòng:
"Ngắm cảnh thôi."
Âu Thiên Yết nhướn mày, lướt mắt nhìn theo hướng Đoàn Bảo Bình đang nhìn, không nói gì thêm. Mới vừa rồi, khi còn trong lớp, cậu nhìn thấy Đoàn Bảo Bình đứng bên ngoài lan can, thẫn thờ một lúc lâu. Lúc thì cậu mỉm cười, lúc thì lại trầm ngâm, như thể trong lòng có một mớ suy tư lộn xộn chưa thể giải quyết. Dù học chung đến nay đã là năm thứ ba, nhưng đối với Âu Thiên Yết, Đoàn Bảo Bình vẫn là một cậu bạn khó nắm bắt. Cậu bạn ấy lúc thì hoạt bát, trêu đùa mọi người, lúc lại trở nên im lặng và xa lạ như thế này.
"Nhộn nhịp thật nhỉ..." Âu Thiên Yết mở lời, giọng nói bình thản, như một sự cảm thán nhẹ nhàng trước khung cảnh sống động dưới sân trường.
"Ừm"
Đoàn Bảo Bình khẽ gật đầu, hướng mắt về phía bầu trời trong vắt phía xa, nơi những đám mây trắng bồng bềnh chầm chậm trôi. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận gió lướt qua mặt. Đoàn Bảo Bình cảm thấy như trong giây phút đó, mọi thứ dường như chậm lại, không gian xung quanh cũng trở nên mờ đi, chỉ còn lại cái cảm giác nhẹ nhàng, bình yên không tên.
"Chắc hẳn cậu có lý do riêng để đứng đây, phải không?" Âu Thiên Yết cuối cùng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài giữa hai người. Giọng cậu vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại có chút quan tâm.
Đoàn Bảo Bình mỉm cười nhẹ, quay lại nhìn Âu Thiên Yết, rồi lắc đầu: "Chỉ là đôi khi, đứng một mình giữa đám đông khiến tớ nhận ra một điều...là có những lúc, tớ cần một chút không gian cho riêng mình."
Âu Thiên Yết khẽ cười, như thể đã hiểu được điều gì đó trong câu nói của Đoàn Bảo Bình: "Cậu không phải lo đâu, tớ hiểu mà. Nhưng nếu cần người tâm sự, đừng ngại tìm tớ nhé."
Âu Thiên Yết không nói gì thêm, cũng tựa vào lan can và nhắm mắt lại, để cho không gian yên tĩnh bao trùm cả hai. Cậu biết, đôi khi không cần phải nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, chỉ cần đứng bên nhau, lặng lẽ chia sẻ những khoảnh khắc im lặng như thế này, cũng đã là đủ.
Những cơn gió mơn man qua làn da, mang theo hương hoa phượng thoang thoảng, như thể mỗi làn gió đều chở theo những tâm sự chưa nói ra, những suy nghĩ thầm kín mà chỉ có gió mới thấu hiểu.
🍂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip