𝖙𝖗𝖔𝖎𝖘: 𝖈𝖚𝖗𝖎𝖔𝖘𝖎𝖙𝖞 𝖐𝖎𝖑𝖑𝖊𝖉 𝖙𝖍𝖊 𝖈𝖆𝖙

tò mò hại chết mèo

⋆⁺₊⋆ ☾⋆⁺₊⋆

Aries thường không nói nhiều về những ngày đầu tiên cô đặt chân đến căn nhà nhỏ nằm nép mình dưới triền đồi của gia đình Scorpion, bởi ký ức ấy với cô giống như một món nợ lớn mà cả đời này cũng không cách nào trả được. 

Khi đó, cô chỉ là một người lạ lạc lõng, lang thang giữa Solis đầy kiểm soát và tiếng máy ghi âm lạch cạch, mang trên vai cả một tuổi thơ bị nghiền nát trong những phòng thí nghiệm của The Quiet Order.

Cha mẹ của Aries vốn thuộc về nơi ấy, nơi chỉ có sắc trắng vô hồn bao trùm, đến nỗi chính đứa con họ sinh ra cũng không tài nào nhớ được khuôn mặt của những người đã mang mình đến thế giới này. Đến nỗi một đứa trẻ như Aries chạy đến nơi khác, ra khỏi căn phòng đơn điệu được theo dõi, họ cũng chẳng buồn ngoái lại, càng không bước chân đi tìm cô.

Và chính cha mẹ của Scorpion đã cưu mang lấy Aries khi cô lê bước trên con hẻm tối với cơ thể mỏi nhừ và đôi mắt chỉ có trơ trọi sự mệt mỏi cùng nỗi sợ bị nuốt chửng bởi những bức tường trắng vô tận phía sau lưng. Người ta có thể dễ dàng bỏ mặc một đứa bé như thế, nhưng cha mẹ của Scorpion thì không.

Hai con người không hề có gì ngoài lòng nhân hậu ấy đã đưa Aries về căn nhà nhỏ của mình, trao cho cô một chiếc giường cũ, bát cơm nóng, và quan trọng hơn hết, là thứ mà cô chưa từng biết, một cảm giác có người gọi tên mình không phải bằng số hiệu. Từ khoảnh khắc đó, Aries hiểu rằng cô đã thuộc về nơi này.

Giờ đây, cha mẹ Scorpion đã không còn, chỉ còn lại cô bé với đôi mắt mang ánh trăng vỡ vụn trong từng giấc mơ, và Aries, bằng tất cả tình thương của mình, đã tự hứa rằng sẽ thay họ mà bảo vệ con bé, sẽ đứng ra chắn trước mọi tai ương, kể cả khi bản thân cô phải sống trong lớp vỏ của một nhà khoa học trung thành với The Quiet Order. Cô trở thành người chị, là chỗ dựa của Scorpion, và ngược lại, Scorpion cũng trở thành sợi dây ràng buộc duy nhất giữ Aries với thế giới ngoài kia.

Scorpion không nhớ gì về cha mẹ, cô bé lớn lên trong những mảnh ký ức rời rạc, một khoảng trống mênh mông trong tâm hồn mà đôi khi chính Aries cũng không dám lấp đầy, bởi sự thật luôn quá tàn nhẫn.

Nhưng đối với Aries, điều ấy không quan trọng. Cô không đòi hỏi Scorpion phải nhớ, phải mang ơn, chỉ cần con bé còn sống, còn cười, còn tiếp tục bước đi trên con đường của riêng mình, thì đó đã là món quà lớn nhất rồi.

.

Bữa cơm tối đó kết thúc trong im lặng như mọi khi. Scorpion dọn chén bát ra bồn rửa, nhưng Aries đã đứng lên trước, tay xắn gọn ống tay áo blouse.

"Để chị làm cho, em vào phòng học bài đi."

Scorpion hơi chần chừ, nhưng rồi gật đầu, ôm quyển vở vào phòng. Cánh cửa phòng cô bé khép lại, để lại Aries một mình trong bếp.

Tiếng nước chảy đều từ vòi xuống vang lên, bọt xà phòng loang ra và bám vào viền chén như một lớp sương mỏng. Aries đứng đó, dáng vẻ chỉ như một người chị bình thường đang làm một việc vặt tầm thường trong gian bếp. Nhưng khi bàn tay khẽ trượt vào túi áo blouse, cô rút ra một thiết bị nhỏ hình chữ nhật, mặt kính mờ đục, như một món đồ mà bất cứ nhà khoa học nào của The Quiet Order cũng được sở hữu.

Cô đặt nó lên cạnh bồn rửa. Ngay lập tức, một tia sáng xanh nhạt lóe lên, quét ngang qua tấm kính cửa sổ mờ bụi, để rồi lặng lẽ mở ra một thế giới khác. Trên màn kính, những dòng ký tự hiện dần, kéo theo những biểu đồ sóng não và chuỗi hình ảnh giấc mơ được thu thập từ nhiều nguồn khác nhau.

Aries lướt qua từng dữ liệu, ngón tay di chuyển nhanh, gần như bản năng, cho đến khi dừng lại ở một mục mang ký hiệu quen thuộc: DW-08-Scorpion Velloré.

Tim cô đập chậm rãi nhưng từng nhịp vang lên đều như một lời nhắc nhở. Bản ghi giấc mơ mới nhất khởi động, là hình ảnh một cánh đồng hoa trắng trải dài, gió thổi đều, quang cảnh mờ ảo mà hoàn toàn vô hại.

Hoàn hảo. Con bé đã dùng giai điệu, đúng như những gì cô từng khéo léo gợi ý. Aries thở dài nhẹ nhõm.

Tuy vậy, ở góc màn hình vẫn loáng thoáng đỏ vài đoạn dữ liệu bị đánh dấu cảnh báo mà hệ thống nghi ngờ có phần đã bị che khuất. Không chần chừ, Aries mở lớp mã hệ thống, thao tác thủ công bằng những chuỗi lệnh đã thuộc lòng từ lâu. Cô chèn vào đó những hình ảnh "an toàn" do chính tay mình tạo ra, như vài con phố đông người ở Solis, góc quán cà phê với ánh đèn vàng, một giá sách chất đầy những cuốn bìa cũ. Chỉ vài chi tiết thôi, nhưng cũng đủ để biến giấc mơ của Scorpion thành một thước phim tầm thường, vô hại trong con mắt kiểm duyệt của The Quiet Order.

Đúng lúc ấy, từ phía phòng Scorpion vang lên những bước chân nhẹ. Aries lập tức tắt thiết bị, động tác dứt khoát, rồi nhét nó trở lại vào túi áo. Khi Scorpion vừa bước ra, cô đã tiếp tục rửa bát như thể chưa từng có gì xảy ra, bàn tay vẫn bình thản xoay chiếc chén dưới vòi nước, gương mặt bình lặng đến mức khó tin.

Nhưng bên trong tâm trí, Aries hiểu rõ rằng mỗi lần làm vậy là một lần đặt cược cả hai số phận lên sợi dây mỏng. Nếu bị phát hiện, không chỉ Scorpion mà cả chính cô cũng sẽ biến mất khỏi Solis một cách lặng lẽ như chưa từng tồn tại. Như cách cha mẹ cô bé biến mất không một lời báo trước.

Aries rửa xong chiếc chén cuối cùng, đặt nó xuống giá gỗ, rồi chậm rãi lau tay vào chiếc khăn treo bên cạnh. Cô liếc ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm nay vẫn đặc quánh một màu đen, không một ngôi sao, chỉ có quầng sáng trắng nhợt của những tháp giám sát xa xa chiếu xuyên qua màn sương lạnh.

Trong đầu cô vang lên câu của cha Scorpion ngày trước, khi ông giao phó đứa bé này cho cô:

"Con bé sẽ mơ những giấc mơ mà thế giới này không muốn bất cứ ai nhìn thấy. Nhiệm vụ của con là giữ chúng nguyên vẹn, để chúng không bị xóa đi."

Aries nhắm mắt trong thoáng chốc. Cô chưa bao giờ hiểu hết cha mẹ Scorpion đã biết gì, hay họ đã phạm phải tội lỗi nào khiến cả hai biến mất không một lời nhắn lại. Họ để lại cho cô trách nhiệm ấy, nặng nề như một di chúc cuối cùng. Và cho dù sự thật nằm ở đâu, cô cũng không có quyền buông bỏ.

Cô mở mắt, hít sâu, rồi quay lại tiếp tục lau mặt bàn, như thể những suy nghĩ vừa rồi chưa từng hiện hữu.

⋆⁺₊⋆ ☾⋆⁺₊⋆

Một ngày của Aries thường bắt đầu trước khi mặt trời mọc. Cô rời căn hộ lúc Scorpion còn ngủ say, khoác chiếc áo khoác dài màu xám đậm, và mang theo chiếc vali bạc luôn khóa chặt. Chiếc vali ấy chứa đủ những vật cần cho công việc của cô, và nó chưa bao giờ rời khỏi cô, kể cả trong những chuyến đi ngắn nhất.

Nơi làm việc của Aries thường là Trạm Thu Sóng Ven Biển, một công trình cũ nằm sát mép vách đá phía đông Solis, cũng là nơi xa trụ sở chính nhất. Đứng nơi đây lúc nào cũng bị gió biển quất thẳng vào mặt, từng đợt mang theo vị muối nồng và hơi ẩm len vào mọi khe kim loại.

Bên trong, hàng chục máy thu khổng lồ với mái vòm hình tròn xếp hàng quay ra đại dương, trông chẳng khác gì những tai nghe khổng lồ đang lắng nghe từng nhịp thở của biển. Công việc của Aries là điều chỉnh, lọc và giải mã thứ sóng vô hình mà The Quiet Order gọi là "dòng vọng". Đó là những tàn dư dữ liệu được cho là phát ra từ tầng sâu của thế giới, đặc biệt từ vùng được gọi là Virelia. Chúng không phải sóng radio bình thường, cũng không thể thấy bằng mắt trần, chỉ có thiết bị chuyên dụng mới bắt được những tần số lạ ấy.

Cô sẽ đo, phân tích, rồi mã hóa lại toàn bộ chuỗi tín hiệu, gửi về trung tâm dữ liệu để hệ thống giám sát xử lý. Phần lớn thời gian, những gì thu được chỉ là nhiễu loạn, tiếng gầm rền của sóng biển hoặc dao động tự nhiên của từ trường.

Nhưng đôi khi, nhất là trong những ngày hiếm hoi mặt biển phẳng lặng, trạm lại bắt được những thứ âm thanh không thuộc về Solis như tiếng chuông dội lên từ nơi sâu thẳm, tiếng hát không lời kéo dài như mơ hồ vọng về từ một thời đại xa xưa, hay thậm chí những đoạn đối thoại đứt quãng bằng một thứ ngôn ngữ cổ đã biến mất khỏi sách vở.

Chính vì công việc đặc biệt này, Aries không cần ngày nào cũng lui tới Văn phòng Trung Tâm. Thường thì cô làm việc trực tiếp tại trạm ven biển, chỉ khi bắt được tín hiệu đáng ngờ hoặc phải báo cáo trực diện với cấp trên, cô mới rời khỏi đó và trở về tòa nhà trung tâm lạnh lẽo của The Quiet Order.

.

Ngày hôm đó, bầu trời Solis phủ một màn sương dày đến mức các tòa nhà trong thành phố như bị nuốt dần vào khoảng trắng mờ ảo. Sau ca trực kéo dài ở trạm ven biển, Aries vừa rời khỏi khoang điều khiển thì chiếc bộ đàm trong vali phát lên tín hiệu. Giọng Vierge vang ra, trầm và ngắn gọn, không để lại chỗ cho sự chần chừ:

"Aries, hãy đến văn phòng ngay bây giờ. Tôi có một số chuyện cần hỏi."

Khác với những trụ sở hào nhoáng với những nhân viên văn phòng mẫn cán thể hiện trên tivi, cửa vào văn phòng Trung Tâm của The Quiet Order nằm sâu trong lòng một tòa nhà không biển hiệu ở quận trung tâm. Những kẻ thuộc về nghiên cứu, hay nói cách khác là phục vụ mặt tối của trung tâm "quản lí tâm lý cộng đồng" này như Aries sẽ biết một lối đi khác, một cánh cửa cần phải quét võng mạc và nhiệt độ cơ thể kĩ càng trước khi mở.

Khi Aries bước vào, Vierge đang đứng bên khung cửa sổ lớn, lưng quay về phía cô. Anh mặc bộ vest đen cắt may vừa vặn, tay đút trong túi quần, dáng đứng vững như một bức tượng. Ánh sáng xám bạc từ bầu trời Solis phản chiếu trên tròng mắt anh, khiến đôi đồng tử dường như cũng mang sắc màu vô hồn của thành phố.

Vierge là trưởng phòng Thu Sóng và Giải Mã, phòng ban then chốt của tổ chức, cũng là phòng ban Aries đang làm việc. Vierge chủ yếu là quan sát, chỉ đạo, và làm việc với cấp trên. Nhiều lần, Aries cảm nhận rõ sự khắc nghiệt của vị trưởng phòng này. Vierge không bao giờ nặng lời, nhưng ánh mắt và cách anh đặt câu hỏi luôn khiến người đối diện phải đối mặt với sự thật trần trụi không thể che giấu, khiến cô không khỏi dè chừng trong những ý định của mình.

"Aries." - Vierge cất giọng. - "Tôi đã đọc báo cáo của cô. Tín hiệu cô ghi nhận sáng qua có gì đó rất lạ."

Aries đặt chiếc vali bạc lên bàn, khóa kim loại phát ra tiếng khẽ vang giữa căn phòng yên tĩnh. Cô giữ giọng bình thản, không để lộ gì ngoài sự chuẩn mực:

"Chúng chỉ là một chuỗi sóng kéo dài hơn thường lệ. Nhiều khả năng do nhiễu khí quyển gây ra."

Vierge lúc này mới xoay người lại. Đôi mắt anh quét qua cô, ánh nhìn như muốn xuyên thủng lớp vỏ bình tĩnh mà Aries dựng lên. Anh nhấn từng chữ, giọng sắc lạnh:

"Nhiễu khí quyển không tạo ra tần số 3.17 Hz. Cô biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai."

Aries cảm thấy bàn tay mình lạnh toát, nhưng gương mặt vẫn tuyệt đối điềm tĩnh, như thể không hề dao động. Cô lên tiếng, giọng điệu vẫn đều và trơn tru:

"Dữ liệu gốc tôi đã gửi toàn bộ. Bộ phận phân tích chắc chắn sẽ cho câu trả lời chính xác hơn tôi."

Vierge chậm rãi bước lại gần, đôi giày phát ra tiếng vang đầy nặng nề. Anh đặt ngón tay lên mặt chiếc vali bạc, lên tiếng hỏi.

"Và cô..." - Vierge dừng lại một nhịp, đôi mắt xoáy sâu vào Aries. - "Chắc chắn không bỏ sót bất cứ thứ gì đúng chứ?"

Khoảnh khắc đó, căn phòng lặng đi. Tiếng kim đồng hồ trong phòng vang lên rõ mồn một.

"Không." - Aries đáp một cách dứt khoát.

Vierge nhìn cô thêm vài giây, rồi mỉm cười:

"Tốt. Vì nếu thực sự có thứ gì bị bỏ sót, chúng ta sẽ phải lặn rất sâu để tìm lại nó. Và ở dưới đáy..." - Giọng anh hạ thấp. - "Mọi thứ không còn tuân theo quy luật của mặt đất nữa."

Anh bước qua cô, ra hiệu cho trợ lý đi theo. Trước khi ra khỏi phòng, Vierge nói thêm, giọng gần như là lời cảnh cáo:

"Giữ cho các giấc mơ của cô trong tầm kiểm soát, Aries. Một khi chúng thoát ra ngoài, chúng sẽ không chỉ cuốn phăng cô mà cả những người cô muốn bảo vệ."

Cánh cửa đóng sập, để lại Aries đứng một mình giữa không gian lạnh lẽo. Cô hít sâu, bàn tay trong túi áo siết chặt đến trắng bệch. Trong lớp áo, một thiết bị nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, cô vẫn giữ bản sao duy nhất của tín hiệu 3.17 Hz, bí mật mà chỉ riêng cô biết mình đã giữ lại.

Một phần trong cô kêu gào hãy hủy đi ngay lập tức, để thoát khỏi nguy cơ bị phát hiện. Nhưng phần còn lại, phần mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn, thì thì thầm: "Nếu buông tay, mình sẽ không bao giờ biết có gì dưới đáy biển kia."

Và chính phần đó khiến Aries vẫn đứng yên, mắt nhắm lại, hít một hơi dài như thể đang tự chuẩn bị cho một cái giá không thể đoán định.

⋆⁺₊⋆ ☾⋆⁺₊⋆

Vierge đứng một mình trong hành lang dài của văn phòng Trung Tâm. Ánh sáng trắng từ đèn trần rọi xuống khiến những đường nét trên gương mặt anh thêm sắc lạnh. Từ phía cuối hành lang, tiếng bước chân vang lên đầy nặng nề.

Aquarius xuất hiện, bộ đồng phục màu xám thẫm của cấp chỉ huy gọn gàng đến mức không một nếp nhăn. Vierge lên tiếng trước, giả lả chào hỏi:

"Có việc gì mà người phía Điều Tra lại sang phòng ban của tôi thế?"

Aquarius dừng lại trước mặt Vierge, không đáp lại câu chào vừa rồi mà vào thẳng luôn vấn đề:

"Anh biết đúng không?"

Vierge không trả lời ngay. Anh ngước nhìn đồng hồ treo tường, như đang kiểm tra thời gian của một cuộc họp tưởng tượng. 

"Biết gì?"

"Aries Celestine. Cô ta sửa dữ liệu giấc mơ của đối tượng DW-08 ít nhất ba lần. Tôi đã so khớp bản gốc với bản nộp, và thấy có những khoảng trống được lấp bằng tín hiệu giả."

Vierge bước sang một bên, ngang với Aquarius, giọng đều đều.

"Cậu có thể chứng minh đấy là tín hiệu giả không?"

Aquarius im lặng vài giây rồi đáp.

"Không."

"Vậy thì không có gì để bàn." - Vierge nói, giọng gần như bình thản. Anh tiếp tục đi về phía thang máy, nhưng Aquarius chặn lại:

"Tại sao lại che giấu cho cô ta?"

Vierge dừng bước, nhưng anh không quay đầu lại.

"Có những người làm sai việc đúng. Và cũng có những người làm đúng việc sai. Cậu phải học cách phân biệt hai loại đó trước khi ra quyết định."

Aquarius cắn nhẹ môi, ánh mắt mang chút ý không phục.

"Nếu chuyện này liên quan đến an toàn của Solis-"

Vierge quay lại, lần này nhìn thẳng vào mắt Aquarius. Giọng anh hạ xuống, gần như thì thầm:

"Cậu nghĩ Solis an toàn sao? Cậu nhầm rồi. Solis chỉ tạm yên vì một số người chấp nhận gánh rủi ro mà cậu không dám. Đừng chạm vào những thứ cậu chưa hiểu, Aquarius."

Nhận thấy Aquarius không nói gì, Vierge biết hắn không dễ gì chấp nhận câu trả lời đó, nhưng nhất thời cũng không biết phải phản bác như thế nào. Anh mỉm cười, chậm rãi tiếp tục:

"Không phải việc gì cậu cũng cần biết. Và cũng không phải việc gì cũng thuộc quyền của cậu."

Aquarius nheo mắt, hắn lùi lại, không nói gì thêm. Vierge liếc nhìn kẻ trước mặt một lần cuối rồi bước vào thang máy, cánh cửa khép lại giữa hai người, để lại Aquarius một mình trong hành lang lạnh buốt.

Aquarius biết, bằng cách nào đó, Vierge đã nhìn thấy tất cả và lựa chọn không hành động. Nhưng lý do thật sự chắc chắn vẫn ẩn sâu hơn bất kỳ báo cáo nào hắn từng đọc, và Aquarius lại muốn vạch trần được cái lý do ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip