34:

" đơn phương có gì mà người này, kẻ nọ bất chấp mà đắm chìm?"

" liệu có ai dám bỏ cả một quãng thanh xuân dài chỉ để nhớ thương một người không biết đến mình?"

" liệu...có ai làm được không?"

bảo bình đứng dưới mái hiên của bến xe mà hồn thả trôi theo cái gió heo mây của mùa thu chín đỏ. anh đang suy nghĩ về những câu hỏi kì lạ của song ngư. với anh người đơn phương âu cũng chỉ là một người vô danh, không tên không tuổi, đến rồi đi chẳng để lại dấu vết gì trong lòng người mình thương rồi cứ thế chìm trong quên lãng. cũng chỉ là một mẩu đời bình lặng, ngu ngốc biết là đau đớn nhưng cứ thế mà đâm đầu như một con thiêu thân.

chẳng trách được, bởi con người đâu phải máy móc vô tri, vô cảm. những dư vị trong cuộc sống này ai rồi cũng sẽ phải trải qua. ai rồi cũng sẽ có lần khóc òa vì những tổn thương, tuyệt vọng mỗi khi mất phương hướng và cố gồng mình sống giả tạo trong nỗi u sầu miên viễn.

thế nên, muốn hay không đó lại chẳng phải quyết định của chính bản thân nữa rồi.

lơ đãng, anh lại nghĩ về tình mình. vậy còn anh? chẳng phải anh cũng đang thầm thương em? chính anh cũng đang ngu ngốc chôn giấu tình cảm của bản thân mà chẳng dám nói?

bảo bình lắc đầu ngao ngán với chính những suy nghĩ của bản thân. anh ngước lên nhìn bầu trời thu đục ngầu, với những chiếc lá vàng rơi xào xạc. chẳng phải là anh không dám thổ lộ mà chính anh sợ cái cảm giác bị từ chối nhiều hơn. bảo bình sẽ không thể dũng cảm đối mặt với nỗi đau đó, không thể giương mắt nhìn em với người khác, thế nên anh đành im lặng.

ánh mắt anh bất giác nhìn về khoảng không phía trước mà không ngừng thở dài. xung quanh, người đứng chờ xe ngày càng nhiều, ngồi chật ních cả băng ghế dài. đến khi bóng dáng của chiếc xe bus từ phía xa xuất hiện, họ mới đứng lên, trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng. như chỉ chờ đến giây phút đó, khi cánh cửa xe mở ra họ lao lên như đàn ong vỡ tổ, có lẽ chẳng ai muốn mình đứng lắc lư, chênh chao trong suốt quãng đường đi, khi mà ai cũng bỏ ra một số tiền như nhau. bảo bình lại khác, anh bình thản đến lạ, chỉ lặng lẽ đứng nhìn dòng người chen chúc xô đẩy, đưa tay khoác lấy chiếc cặp nặng từ tốn bước lên xe.

anh chọn cho mình một chỗ đứng trên xe bus, một tay bám vào móc treo để đảm bảo an toàn, tay còn lại chăm chú gõ vào chiếc điện thoại tìm kiếm một bản nhạc, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người trong chuyến xe. giữa sự ồn ào, náo nhiệt, ánh mắt bác tài xế chỉ nhìn chăm chăm vào kính chiếu hậu, như chắc chắn không còn ai mới thận trọng đóng cửa xe bus lại.

" bác tài ơi, chờ cháu với."

bỗng bên tai vang lên tiếng nói của người con gái, và người ngạc nhiên hơn cả là bảo bình. anh rời sự chú ý sang bóng dáng nhỏ bé đang chạy thật nhanh lên chuyến xe cuối ngày và nhận ra nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc.

người con gái mà anh thầm thương trộm nhớ bấy lâu - thiên bình.

em thở phào nhẹ nhõm sau khi ổn định được vị trí, mà giờ mới nhìn lại bảo bình chỉ cách em có một gang tấc. chưa bao giờ, chưa bao giờ anh nhìn em ở khoảng cách gần đến vậy. làn da trắng trẻo mịn màng, cái mũi cao ửng đỏ và gò má hồng hồng, trên trán còn lấm tấm giọt mồ hôi vì phải chạy thật vội vã.

thiên bình trong chiếc áo sơ mi trắng, trên tay xách thêm một chiếc túi vải có hình trái nho tim tím mọng nước mà chính tay em vẽ nên, đôi mắt nâu thơ to tròn giương lên nhìn anh mà chẳng giấu được sự bất ngờ.

khoảng lặng êm đềm treo giữa cả hai, dường như mọi thanh âm vội vã của thành phố lắng xuống, giờ đây bên tai bảo bình chỉ là tiếng đập của trái tim anh rộn rã, mà cơn nhộn nhạo lòng anh cũng đang dâng lên như sóng nước thủy chiều.

tim anh - nó bồi hồi vì thương nhớ.

mắt anh - nó ướt vì tình.

" a! bảo bình thật trùng hợp khi gặp anh ở đây." thiên bình lên tiếng chào, phá tan cái không khí gượng gạo giữa cả hai.

" ừ thật trùng hợp." anh nở một nụ cười đáp lại em sau những giây phút sững người ngây ngốc.

liệu có thật là trùng hợp không? hay chính là do duyên trời tác hợp?

liệu em biết chăng, có chàng trai đang thầm cảm ơn trời đất vì mình có mặt trên chuyến xe ngày hôm nay?

và liệu anh có biết, người con gái trước mặt anh đây đang thầm cảm ơn thượng đế vì đã không để em bỏ lỡ mất chuyến xe này?

" anh đang trên đường trở về nhà sao?"

" ừ phải, vậy còn em?"

" à, em cũng vậy. cũng mới vừa tan ca chiều làm thêm."

" ừ."

im lặng lại bao trùm, không một ai lên tiếng cả. lãnh bảo bình một lần nữa lại rơi vào trầm tư. anh muốn nói chuyện với em nhiều hơn, muốn được thấu hiểu, ở bên cạnh em nhiều hơn. khốn nỗi, một kẻ nhạt nhẽo như anh sao có thể nghĩ ra gì một chủ đề thú vị để lôi kéo sự chú ý của em, để kéo dài cuộc hội thoại vốn đã ngắn ngủn này. nhưng dù sao cũng không thể im lặng mãi. có lẽ, anh sẽ nói vài câu chuyện đùa để nghe tiếng em cười, hay thậm chí tán ngẫu về thiên yết. chắc vậy, nói về thiên yết cả hai sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.

đầu bảo bình ong ong, anh bất giác nhớ về ngày đầu tiên gặp em ở trại hè một cách không mạch lạc, những mảnh kí ức vụn vặt bắt đầu xuất hiện trong đầu anh rồi bất giác tan ra như sương mù giăng lối. để rồi thứ hiện hữu lại duy nhất trong mắt anh chỉ còn nụ cười tươi của em. nó giống như ngọn lửa nhỏ bừng sáng giữa đêm đông tuyết trắng phủ đầy - lấp lánh và rực rỡ.

chiếc xe buýt lắc lư đúng như cái cách mà nó vận hành. từng cái gạt phanh, tăng tốc của bác tài xế cũng đủ cho thiên bình cứng người. không phải là em chưa từng đi xe bus bao giờ, mà có lẽ số em tốt quá nên chưa bao giờ phải chịu cảnh đứng như vậy. cả người em cứ loạng choạng, chênh chao mãi không có điểm tựa, thiên bình tưởng chừng như mình có thể ngã bất cứ lúc nào.

kíttt

bất thình lình chiếc xe bỗng thắng gấp lại, cả người thiên bình như đổ rạp về phía trước. em cố chới với trong cái khoảng không vô định, cũng đã nhắm chặt mắt sẵn sàng nhận lấy một cú ngã điếng người.

nhưng không, có một vòng tay vội vã ôm lấy ngang eo mà đỡ lấy em vào lòng, tay còn lại cũng cẩn thận che chắn mái đầu em khỏi va chạm. sự tiếp xúc này chưa từng có nhưng thiên bình lại chẳng hề bài xích.

bởi trái tim em đang mơ màng đắm chìm trong sự dịu dàng mà người mang đến.

phải, người đỡ lấy em là lãnh bảo bình.

anh gắt gao ôm chặt lấy em sau khi thấy xe bus đột ngột thắng lại. giờ nhìn vào lồng ngực mình, thẳng vào ánh mắt anh là khuôn mặt của thiên bình. khoảng cách gần nhau nhau trong gang tấc, anh có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của người thiếu nữ tựa như cánh bay của hồ điệp mơ màng, đôi môi tươi hơn cả quả mọng, và trên mi ẩn hiện sự bất ngờ, ngạc nhiên em chẳng hề che giấu.

lúc này, tiếng của bác tài mới vang bên tai

" xin lỗi bà con, tôi thắng lại gấp gáp quá."

vài người trong đám đông lên tiếng tỏ thái độ không hài lòng, vài người tựa vào ghế thở không ra hơi. đúng là dọa chết họ rồi. thế nhưng giữa thế gian xô bồ đó, thiên bình và bảo bình vẫn trong tư thế ôm ấp, mắt nhìn nhau đắm đuối.

đuôi áo của bảo bình bị ai đó giật giật, lúc này anh mới hoàn hồn nhìn xuống. một cô bé khoảng 5,6 tuổi đưa đôi mắt ngây thơ nhìn anh, chất giọng lanh lảnh vang lên vô cùng đáng yêu.

" anh ơi, em thấy chị này cũng đẹp lắm. nhưng giờ là chốn đông người, mẹ em có dặn là không được ôm ấp nhau ở những nơi như vậy." nghe thế, mẹ con bé cuống quít ôm vội nó vào lòng, dặn dò không được nói lung tung rồi nhìn hai người mà cười ngại.

" hai cháu đừng để ý lời con bé nói nhé, dẫu nó cũng chỉ là trẻ con."

giờ thì cả anh và em cùng chột dạ. bảo bình luống cuống, nhanh chóng buông em ra, ái ngại xin lỗi.

" anh xin lỗi, lúc đó gấp quá nên..."

" à không sao, là em phải cảm ơn anh mới phải." thiên bình đỏ ửng mặt lên tiếng, ngượng ngùng chẳng dám nhìn thẳng lên mặt anh.

" giới trẻ ngày nay đáng yêu quá nhỉ? ôi những lời xin lỗi và vẻ ngượng nghịu đầy hồn nhiên." bác tài cũng quay lại buông vài câu bông đùa, khiến cho hành khách trên xe tất cả đều bật cười thành tiếng.

ngượng ngùng - thiên bình cố giấu đi nhưng vệt đỏ trên khuôn mặt lại tố cáo lên tất cả. em cúi gằm xuống, hai tay không tự chủ được mà vân vê viền áo đến nhàu đi.

bảo bình nhìn lại em, càng nhìn càng ngây dại, chìm đắm.

không biết là do anh hoa mắt hay thật sự bầu trời âm u vừa nãy đã tan biến thay vào đó là những dải nắng nhàn nhạt của buổi cuối chiều rải rác trên mái tóc mai, trên đôi má đỏ hây của em - đẹp rực rỡ tựa bông hồng đỏ dưới nắng ban mai.

à em ơi,

phiền em bán cho tôi một suất, bảy lạng chân ái, tám lạng tình vương.

lãnh bảo bình chính là đã rơi vào lưới tình - một cái lưới không có lối thoát.

lãnh bảo bình chính là thích thiên bình - nàng thơ bé bỏng xinh đẹp của anh.







@Capri_cap đang hoạt động

@L_braaa

AAAAAAAAAAA

ĐM

TRỊNH

MA

KẾT

TAO

SẮP

CHẾT

MẤT

THÔI

CRUSH

NHƯ

CÁI

QUẦN

Ý

AI

MƯỢN

NGỌT

NGÀO

ĐẸP

TRAI

NHƯ

VẬY

😇

ĐỒ

TỒY


@Capri_cap

pé à

em lại vừa đập đầu vào đâu đúng không?

hay đứa nào đang uy hiếp pé?

hãy ra tín hiệu ét ô ét đi

tôi sẽ đến cíu pé

chứ đùa

hàn thiên bình mà tôi quen

đéo thể thiểu năng như vậy được.


@L_braaa

chắc tao thiểu năng vì lãnh pảo pình mất thôi.

để tao kể cho mày nghe tin siêu hot này.


@Capri_cap

hótbỏi nãnh pảo pình vừa đăng ảnh mới

và chiếc sảdgỉl hàn thiên pình sắp khùm

vì nhan sắc siêu cấp đẹp trai.

😏😍😗😈😛🤑😎😓👹😵😱😰🍒🍎🍏🍊


@L_braaa

oa cậu rất tốt

nói rất hay

nhưng tiếc thật lần này cậu sai gòi

tin hot lần này phải gọi là chấn động 5 châu

nên vành hoa đỏ nên thiên sử vàng

cậu biết gì không?


@Capri_cap

ủa ngộ ha

pé không thấy mình rất vô lý, ngang ngược hả?

không nói thì ai mà biết được.

rất đáng bị trói lại giao nộp cho đàm daddy


@L_braaa

nghe cho kĩ này

hôm nay tao gặp lãnh bảo bình đấy^^


@Capri_cap

...


@L_braaa

ủa không bất ngờ hả?

@Capri_cap

hết chưa?

@L_braaa

hết gòi:>


@Capri_cap

chỉ có vậy thôi mà mày spam tin nhắn tao?

trời? sống lỗi vậy cưng?

có còn là human khôm vậy?

tao sẽ ngồi đây và chờ đàm daddy đến

mang mày nhốt vào lâu đài tình ái.


@L_braaa

ơ kìa chuyện chấn động vậy

mà cậu không có chút phản ứng nào hả?

cái đồ nạnh nùng đáng ghéc này

nhưng thôi tại tâm trạng mình đang rất tốt nên sẽ bỏ qua.


@Capri_cap

chắc đây cần ha


@L_braaa

nói lại bảo đùa

long thể dạo này bất an

hình như mình sắp có bồ


@Capri_cap

giờ tao mới biết

mày không chỉ khùm

mà còn mắc bệnh hoang tưởng nặng


@L_braaa

kìa, mình nói thật

linh cảm nó thế

cũng sắp đến trung thu rồi

đi kiếm pò đi chơi thôi

hết trung thu thì chia tay:")


@Capri_cap

rồi bảo sao ra đường bị đấm cho nhaaa


@L_braaa

này, mà cậu đang ở đâu đấy.


@Capri_cap

đoán xem:)


@L_braaa

chiều nay cậu không có tiết

còn mấy con người kia

đứa thì đi chăn pò

đứa thì ôm mộng bó gối khép mình

chắc sẽ không đi cùng cậu được

đm,

đừng nói với mình

cậu đang cắm rễ tại cái quán trà sữa đấy nhé.


@Capri_cap

bingo

oa pé thiên pình hôm nay đoán giỏi quá

đàm daddy sẽ tới ký ngực cho cưng nha😍


@L_braaa

thôi đi ma kết

đừng có đùa

đàm daddy có thể nào ký lên trán em được khôm ạ👉👈


@Capri_cap

:))


@L_braaa

ây đừng có chuyển đề tài

ở đó có gì thu hút mà để cho

nàng công chóa xinh đẹp của ta nhớ thương đến như vậy.

để ý anh nhân viên nào rồi đúng không?

nói chị nghe đi

với tư cách là cô chủ nhỏ của quán

chị đây sẽ giúp cưng đi đến bến bờ của sự hạnh phúc.


@Capri_cap

gọi tao tiếng chị dâu đi

rồi nói cho biết.


@L_braaa

này nha

cậu đừng tưởng tôi sẽ vì thú vui tò mò

mà hạ mình gọi cậu như thế

khác gì tôi đem ông anh trai khốn nạn ra để thỏa mãn chính mình.

chị dâu


@Capri_cap

:))


@L_braaa

anh trai cái đéo

nếu thích thì cho không cũng được

giờ thì chị gái à nói xem:)

mà nha tự nhiên tao chợt nghĩ

trịnh ma kết nói mình vì đề ý hàn thiên yết mà cắm rễ ở đấy

thì chắc tao nude chạy nhông nhông quanh trường:)

há há tự thấy mình hài hước luôn á😂😊😳


@Capri_cap

😳😊😇

đã cap màn hình

tao sẽ chuẩn bị cho mày vài chiếc quần để đội nha

mong rằng hàn thiên pình không rút lời.


@L_braaa

???

ủa cậu ơi?

từ từ

....

ôi đm thật hả?

khôm còn gì để nói

shock hơn cả tin hótgỉl thiên pình đăng ảnh mới lun á.




11/08/2022

lovestory



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip