Oneshot.
Đây là đâu?
Chuyện gì đã xảy ra?
Moon Hyeonjoon chậm rãi nhướng mi, đập vào mắt anh là trần nhà màu trắng xóa lạ lẫm. Thiết bị trợ thở cấn vào sống mũi thẳng tắp, đôi tay chi chít những chiếc kim tiêm đâm vào tĩnh mạch cực kỳ kích thích thị giác. Miệng lưỡi anh khô khốc, khó khăn phát ra vài tiếng nhưng tất cả đều vô nghĩa. Phút chốc, từng dây thần kinh trong Moon Hyeonjoon tê dại, dường như chỉ còn hai chữ tuyệt vọng.
Tiếng chốt cửa vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng, cũng dời đi sự ồn ào trong đầu Moon Hyeonjoon. Đưa mắt hướng về phía cửa phòng, trùng hợp người mở cửa cũng nhìn về phía anh.
Moon Hyeonjoon khẳng định bản thân không biết người này. Cậu trai trẻ không mặc áo blouse, chắc chắn không phải bác sĩ, nhưng cũng không phải là người mà anh quen. Chỉ là... cảm thấy có chút thân thuộc?
Trước khi cậu trai nhanh chân quay người chạy đi gọi bác sĩ, biểu cảm kích động hạnh phúc xen chút rưng rưng nghẹn ngào đã thu hết vào tầm mắt Moon Hyeonjoon.
Và đó đã là câu chuyện của những ngày trước kia rồi.
Mơ màng tỉnh lại sau giấc ngủ dài, Moon Hyeonjoon cảm thấy đầu mình đau nhức kinh khủng. Dù đã ở bệnh viện được hơn nửa tháng, cảnh vật trước mắt vẫn khiến người đàn ông không thể quen thuộc được.
Phải mất vài phút để nhìn rõ khung cảnh trước mặt. Bốn bức tường trắng xóa chẳng khác nào những cái kim châm vào mắt, mài mòn tinh thần Moon Hyeonjoon.
Cảm nhận đôi bàn tay đang được nắm lấy, anh đưa mắt nhìn về đứa nhỏ không biết đã gục bên giường bệnh từ khi nào. Đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, thở từng nhịp đều đặn dật dựa trên chiếc ghế nhựa thậm chí còn không tựa lưng được. Em ngả đầu lên mép giường bệnh chìm sâu vào giấc ngủ.
Đứa nhỏ dường như rất bất an, kể cả khi đang say giấc, đôi mày em vẫn nhíu lại thấy rõ. Chỉ khi Moon Hyeonjoon áp bàn tay vào khuôn mặt của em, hơi ấm từ lòng bàn tay tiếp xúc với gò má mềm mại, Wooje bấy giờ mới giãn cơ mặt, chép miệng như một tín hiệu nhỏ rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Y tá mở cửa bước vào, Moon Hyeonjoon ra hiệu cô nhẹ nhàng một chút, tránh đánh thức đứa nhỏ đã mệt mỏi quá độ. Sau khi trải qua việc đo huyết áp trong im lặng, cô gái giúp anh nâng đầu giường lên rồi bước ra ngoài, khép cửa không chút tiếng động.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng cũng theo đó mà len lỏi qua từng tán lá, chiếu sáng cả một góc phòng. Đồng hồ chạm mốc 8 giờ sáng, Choi Wooje như được cài báo thức sẵn mà giật mình mở mắt. Đập vào mắt em là hình ảnh người đàn ông khó khăn lật trang tiếp theo của quyển sách... bằng tay trái. Bởi lẽ, tay phải của anh đang bị em nắm chặt lấy.
Choi Wooje buông tay Moon Hyeonjoon ra, ngại ngùng chỉnh trang lại bản thân rồi cười hề hề như đứa nhỏ ngốc: "Em đi lấy đồ ăn sáng cho anh nhé?"
Chưa kịp nghe câu trả lời từ người đối diện, Choi Wooje đã ba chân bốn cẳng phóng ra ngoài, để lại một Moon Hyeonjoon bất lực cười cười.
Wooje là thế đấy, lúc nào cũng nhanh nhảu kèm theo chút hậu đậu, nhưng lại đem đến một cảm giác an tâm đến lạ thường.
_
Tỉnh lại sau vụ tai nạn giao thông kinh hoàng, do va đập phần đầu quá nặng dẫn đến chấn động não, một phần kí ức trong anh nhẫn tâm bị tước bỏ.
Lần đầu tiên Moon Hyeonjoon mở mắt tiếp tục nhìn thấy thế giới này, Choi Wooje không biết đã túc trực bên anh từ lúc nào. Bạn cùng nhà này đã chăm sóc anh từng li từng tí, thậm chí còn không than phiền hay kêu ca.
Cả hai lặng lẽ xử lý xong mớ đồ ăn sáng Wooje đem về. Sau đó tiếp tục nhìn em chạy đôn chạy đáo lo thủ tục xuất viện.
Moon Hyeonjoon thầm hứa với lòng mình phải hồi đáp lại tấm lòng của em, những lúc hoạn nạn mới thấy được tấm chân tình, không phải ai cũng sẵn sàng ở bên anh lúc này đâu.
_
Kí ức đã mất bao gồm những gì, Moon Hyeonjoon tất nhiên không biết. Nhưng có những thứ hình như đã thành thói quen, chẳng hạn như đóa hoa hồng trong tay này.
Sau khi chạy bộ xong, Moon Hyeonjoon như lập trình mà ghé vào một tiệm hoa và chọn mua nó. Anh không hiểu động cơ gì khiến bản thân làm thế, nhưng cuối cùng vẫn thanh toán rồi đem về nhà.
Moon Hyeonjoon vừa bước vào nhà, đúng lúc Choi Wooje mở cửa phòng bước ra ngoài. Đôi mắt đứa nhỏ híp cả lại, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, tóc tai bù xù hết cả lên, nhìn anh với khuôn mặt đờ đẫn, "Hyeonjoonie..."
"Lại không dùng kính ngữ rồi." Moon Hyeonjoon cười cười, Choi Wooje rõ là nhỏ hơn anh 2 tuổi, thế mà lúc nào cũng cỏ lúa bằng nhau cơ đấy.
Bước đến định đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, anh chợt khựng lại vì đóa hoa đang cầm trên tay. Bàn tay giơ lên không trung khựng lại, định rút về thì bị đứa nhỏ trước mắt bắt lấy.
"Anh đã mua đóa Blue Moon này hả?" Đứa nhỏ rõ ràng giây trước đang ngáy ngủ, giây sau bỗng tỉnh táo rồi nghiêm túc chất vấn anh.
"Hoa này tên là Blue Moon à?" Moon Hyeonjoon quả thật không biết hoa trên tay mình đang cầm tên là gì. Anh bước vào tiệm, ngó nghiêng một chút. Rồi như thói quen, anh chỉ vào đóa hoa nép mình ở một góc nhỏ, thứ đang thu hút anh trong vô vàn những bông hoa rực rỡ khác của tiệm.
Hình như đóa hoa này có ý nghĩa gì đó rất lớn đối với Choi Wooje. Đứa nhỏ khựng lại một lúc lâu rồi mới gật đầu với anh.
"Wooje thích không?" Moon Hyeonjoon nghiêng đầu, muốn nhìn phản ứng của người đối diện.
Lần này Wooje không còn chết máy nữa, em nhanh chóng đáp lại anh: "Em thích lắm."
Trái tim Moon Hyeonjoon bỗng nhiên nhảy nhót trong lồng ngực, anh cảm thấy nhiệt độ trên gò má dường như có xu hướng tăng lên, đã chạy bộ nửa tiếng trước rồi mà vẫn cảm thấy nóng nực sao?
"À ừm... vậy thì anh sẽ mua cho em mỗi ngày nhé."
Ánh mắt Choi Wooje như chứa vạn vì sao lấp lánh, gò má bư nâng cao bị kính cận cấn lên trông cực kì đáng yêu, "Vâng ạ."
_
Kể từ sau vụ tai nạn, khoảng thời gian đầu, Moon Hyeonjoon vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Vậy nên, anh đã chuyển hết công việc sang làm online.
Bản thân Moon Hyeonjoon cũng tranh thủ quan tâm Choi Wooje hơn, xem như làm quen lại từ đầu với em. Trên thực tế, dù ký ức về Wooje là bằng không, thế nhưng anh biết người này rất quan trọng và muốn hiểu rõ hơn về em.
Sau đó Moon Hyeonjoon kết luận: Choi Wooje - bạn cùng nhà của anh dường như có rất nhiều tâm sự.
Nhiều lúc anh cũng muốn hỏi em lắm chứ, thế nhưng cũng chỉ là bạn cùng nhà thôi. Vả lại con người mà, ai chả có chút bí mật của riêng bản thân mình. Em không chủ động nói thì anh cũng làm tròn vai diễn của một quần chúng qua đường mà vờ như không biết gì.
Thế nhưng sau lần tặng hoa đó, Moon Hyeonjoon biết mình tiêu rồi. Câu Em thích lắm vang lên từ miệng đứa trẻ kia như được ghi âm lại vậy, lúc nào cũng lẩn quẩn trong đầu anh. Bỗng Moon Hyeonjoon cảm thấy như mình được nghe chính miệng em nói thích không chỉ mỗi lần đó, mà đã nhiều lần trước đây.
Vẫn là hoa hồng Blue Moon, vẫn là mỗi buổi sáng đẹp trời, luôn nằm yên vị trong lọ cắm hoa.
Trái tim Moon Hyeonjoon thổn thức: Phải dốc hết lòng bảo vệ hạnh phúc của đứa nhỏ này.
Một buổi tiệc rượu diễn ra bất chợt không theo kế hoạch. Moon Hyeonjoon được đồng nghiệp tổ chức tiệc ăn mừng vì ký thành công hợp đồng lớn với đối tác.
Cũng đã lâu không cảm nhận được không khí náo nhiệt đến thế, người đàn ông không nói lời từ chối, để thần cồn chi phối cơ thể.
Moon Hyeonjoon chẳng nhớ mình đã về nhà bằng cách nào. Chỉ khi tỉnh dậy, anh đã thấy đầu óc quay cuồng, cảm giác như vừa từ thiên đàng rớt xuống nhân gian.
Ngồi trên giường định thần lại một chút rồi bắt đầu tắm rửa. Đến khi ra khỏi phòng là đã hơn 8h sáng, hẳn Choi Wooje đã tỉnh dậy từ lâu.
"Wooje à... Wooje ơi." Moon Hyeonjoon đi vòng quanh nhà tìm kiếm, nhìn kệ giày vẫn đầy đủ không thiếu đôi nào, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng của em. Anh gọi mãi gọi mãi mà chẳng thấy đứa nhỏ trả lời, bản thân cảm thấy hơi sốt ruột.
"Wooje à, không trả lời thì anh vào nhé?" Dù gì chìa khóa phòng nào anh cũng có hai cái, mở cửa phòng Choi Wooje đâu phải là vấn đề khó khăn.
Anh vừa lạch cạch tra chìa khóa, rốt cuộc đứa nhỏ cũng nói vọng ra.
"Đừng có vào phòng em." Đứa nhỏ gắt lên, lớn tiếng với anh, nom tức giận lắm.
Moon Hyeonjoon tất nhiên không nghe lời em mà vẫn mở cửa bước vào. Tự nhiên Wooje lớn tiếng chắc hẳn là anh đã làm sai điều gì rồi. Đứa nhỏ này chưa bao giờ gắt gỏng vô lý cả.
Choi Wooje đang trùm chăn trên giường, bực bội bật dậy quăng cái chăn đi rồi nhìn anh: "Em đã nói là anh đừng có vào phòng mà."
Moon Hyeonjoon chưa từng thấy Choi Wooje như lúc này bao giờ. Đôi mắt em sưng húp, những giọt nước mắt chưa khô vẫn đọng trên gò má. Đôi mày xinh nhíu rõ thể hiện sự khó chịu, miệng nhỏ lớn tiếng quát anh sau đó lại mím môi trông cực kỳ ấm ức.
"Anh..."
"Đừng có lại gần em, anh đi mà nói chuyện với cậu đồng nghiệp đưa anh về nhà ấy."
Nói rồi em quăng cái gối ôm vào thẳng mặt anh, quăng hết những món đồ thuộc khu vực kiểm soát của mình. "Anh đi ra đi, em không muốn nhìn thấy mặt anh tí nào."
Nhận thấy tỉ lệ làm hòa thành công lúc này là 0%, Moon Hyeonjoon giơ tay đầu hàng. Thế nhưng bỏ đi lúc này thì tỉ lệ làm hòa sẽ là âm vô cùng, thôi thì đánh cược vậy.
Moon Hyeonjoon mặc kệ Choi Wooje làm loạn, ôm lấy đứa nhỏ đang kích động, mặc em tung cú đấm sấm sét vào người anh liên tục. Cuối cùng chắc do quá mệt mỏi, Choi Wooje không "tác động vật lý" anh nữa, em nhỏ vùi đầu vào lồng ngực anh khóc nức nở, "Moon Hyeonjoon là đồ tồi tệ đáng ghét."
"Ừm ừm, Moon Hyeonjoon tồi lắm, Wooje đừng khóc nhé." Anh vỗ vỗ lưng đứa nhỏ khóc đến nấc, "Ngoan nào, nín đi rồi anh thương, khóc nữa bọng mắt còn to hơn mắt em đấy."
Moon Hyeonjoon từng thấy Choi Wooje không đeo kính rồi, lúc đó mắt em sẽ trông nhỏ hơn một chút, nhìn khá lạ nhưng vẫn ngoan xinh yêu.
"Anh còn eyes samsung em hả?" Lời nói của anh hình như có tác dụng thật. Em nhỏ nín hẳn rồi đây này, còn trừng anh nữa cơ.
Moon Hyeonjoon bỗng dưng muốn chọc vào tổ kiến lửa, bạn nhỏ này trừng lên trông đáng yêu quá chừng: "Anh dùng Iphone mà bé."
_
Phải một lúc lâu đứa nhỏ mới thôi quấy phá sau khi bị chọc. Moon Hyeonjoon giơ bàn tay lên trời, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn em. "Anh thề là anh với cậu đồng nghiệp đó không có gì, thề độc luôn đấy."
Rõ ràng là anh còn chưa kịp tỏ tình mà đứa nhỏ này đã ghen rồi cơ đấy. Có phải em cũng thích anh không nhỉ? Trong nghịch cảnh bỗng tạo ra lợi thế, thừa thắng xông lên, Moon Hyeonjoon tỏ tình luôn, "Anh thích em, Choi Wooje, làm người yêu anh không?"
Choi Wooje ngạc nhiên nhìn vào mắt anh, sau đấy lại dụi đầu vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, đôi mắt em đỏ dần lên, thỏ thẻ, "Hyeonjoon ngốc, đã yêu nhau hơn bốn năm rồi mà."
_
Những điều mà Choi Wooje chưa kể:
1.
Không có điều sốc nhất, chỉ có điều sốc hơn.
Moon Hyeonjoon bị tai nạn - Moon Hyeonjoon quên em.
Choi Wooje nhớ mãi ngày hôm ấy, khi Moon Hyeonjoon có thể nói chuyện lại bình thường, câu đầu tiên mà anh hỏi lại là em là ai thế?
Tử thần không nhẫn tâm mang người yêu em đi, thứ mà người mang theo là ký ức thuộc về em.
Choi Wooje đành giới thiệu bản thân là bạn cùng nhà.
Wooje đứng giữa ranh giới mỏng manh: sợ người yêu tin mình và người yêu không tin mình.
Nếu em nói em là người yêu của Moon Hyeonjoon và anh không tin em, Wooje chắc chắn sẽ rất buồn.
Còn nếu anh tin em, thì hẳn em sẽ buồn hơn. Moon Hyeonjoon ấy à, em hiểu anh hơn bao giờ hết. Nếu anh đồng ý với em, chắc chắn là do tinh thần trách nhiệm của bản thân. Anh sẽ chấp nhận ở bên em nhưng cảm xúc thì chẳng còn.
Cái em cần không phải là danh phận, mà là cảm xúc anh dành cho em. Nên Wooje chọn lùi lại, từ từ ở bên anh như cái cách ngày xưa họ vẫn hay ở bên nhau.
Chậm một chút, cũng tốt mà, đúng không?
2.
Đôi lúc Choi Wooje sẽ hối hận vì quyết định thân phận làm bạn cùng nhà với Moon Hyeonjoon.
Cuộc đời đúng là một chuỗi ngày sống cùng mâu thuẫn. Không ít lần Wooje đặt tay lên vị trí trái tim không thôi đau nhói của mình, tự hỏi bản thân còn cố trụ được đến bao giờ?
Mối tình em dốc hết tâm can vào giờ lại đang dang dở, đưa vội hai tay che đi nỗi uất ức nghẹn ngào, em bảo không khóc nhưng lời nói cứ bị tiếng nấc chen vào...
It's hard to pretend you love someone when you don't. But it's harder to pretend that you don't love someone when you really do.
Điều mà Choi Wooje luôn thắc mắc:
1.
"Tại sao anh luôn tặng Blue Moon cho em thế?"
"Hôn anh một cái"
...
"Hôn rồi sao anh còn chưa nói?"
"Hôn lâu lắm rồi đó, em muốn biết màaaa"
"Anh nói hôn thôi, chứ đâu có nói sẽ giải thích đâu"
"MOON HYEONJOONNNNN"
2.
Moon Hyeonjoon không nói: Anh yêu em mỗi ngày.
Moon Hyeonjoon chủ động mua một đóa hoa hồng Blue Moon cho Choi Wooje mỗi ngày.
BLUE Moon: Because of Loving U Everyday, from Moon Hyeonjoon to Choi Wooje.
Tác phẩm tiếp theo : Rotten In Pain [15:00] by yeianys_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip