Chap 6.

"Mày hâm à??! Thế cái nhà to ơi là to ở hẻm X là nhà của ai??! Hôm nay Thanh bị ngáo à."

Rõ ràng nhà cậu là cái nhà to nhất khu này mà, còn nói là Thanh không có nhà?! Xin ăn chực lộ liễu vậy luôn.... Phựn khinh :>

Văn Thanh không đáp lại lời Công Phượng, bước chân cũng ngày càng nhanh hơn.

Quen biết Văn Thanh tới nay cũng 5 năm chứ không ít. Anh cũng ít nhiều hiểu được tính tình của Văn Thanh.

Chỉ là khi cậu thật sự buồn hoặc thất vọng về một điều gì đó thì cậu mới yên lặng như vậy...

Chứ bình thường thì dẹp mẹ đi, nói như cái máy, muốn ngưng cũng chẳng ngưng được.

Biết em người yêu của mình đang buồn, nên anh chạy nhanh về phía cậu. Đan hai bàn tay vào nhau, cậu có chút giật mình, nhưng cũng yên lặng xiết chặc tay anh đi về nhà.

"Thôi đừng buồn. Lát nữa qua sớm rồi phụ mẹ làm đồ ăn với tao. Nhaaaa!"

Văn Thanh vừa nghe anh đề nghị thì hai mắt sáng rực, khác hẳn vẻ mặt u ám lúc nãy.

"Thiệt hả??! Lát về thay đồ xong em qua liền, hí hí..."

"Ờ......."

*Nó buồn thật hay giả vờ vậy trời :) lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng nữa.*

.
.
.

*Tại nhà cậu*

"Hai Bác ơi, anh Thanh về rồi này."

Cô gái mang trên mình chiếc váy trắng, làm toát lên vẻ sang trọng và quý phái của mình, vừa thấy cậu bước vào cửa nhà thì ngay lập tức chạy tới quấn lấy cậu. (Kém sang quá chị êiiii).

Bảo Trân, là tiểu thư của một gia đình giàu có, ba mẹ cô là bạn thân thuở nhỏ với mẹ của cậu. Hai người từ nhỏ đã có hôn ước với nhau.

Bảo Trân từ nhỏ luôn xem Văn Thanh là mục tiêu của đời mình. Mọi việc cô làm đều xoay quanh sở thích của Văn Thanh. Nhưng ngặt một nỗi, Văn Thanh KHÔNG. THÍCH. CON. GÁI.

Văn Thanh thậm chí còn rất ghét cô gái này. Lúc nào cũng quấn lấy cậu như đĩa, phiền phức chết đi được.

"Tránh xa tôi ra một chút đi. Mà mai mốt xài nước hoa nên tém tém lại. Nồng lắm rồi đấy."

Nói rồi cậu đi lên lầu. Đi chưa được ba bậc thang đã bị mẹ cậu gọi lại.

"Thanh!! Hôm nay Trân đến chơi. Con ở nhà ăn cơm nha."

"A! Nay ngày gì mà trọng đại giữ, Vũ tổng và Vũ phu nhân đều có mặt ở nhà... Thật là hiếm thấy đó nha."

Cậu nói rồi nhếch môi đi tiếp lên lầu. Đi được vài ba bước thì cậu quay lại nói với bà.

"Hôm nay Vũ tổng với Vũ phu nhân rãnh. Nhưng con bận lắm, không ở nhà được đâu."

"Con ngoài ăn học ra thì có gì mà bận hả Thanh.?"

"Con bận đến một nơi mà con có được tình thương của những người trong gia đình, còn ở đây đâu có!!?"

"Nhưng hôm nay có món cá chiên con thích, ở nhà ăn đi!"

"Ấy, Vũ phu nhân lại nhầm với ai rồi. Con thích ăn thịt kho, chứ không phải cá chiên..... Ngay cả con thích gì mẹ cũng không biết, có phải là quá vô tâm rồi không?!"

"Bác gái nhớ nhầm thôi mà anh. Hay để em kêu bà Tư làm thịt kho cho anh ăn nha!!"

Bảo Trân nảy giờ ngồi im thì cũng lên tiếng nói.

"Cô im ngay cho tôi! Cô thì biết cái gì mà nói."

Cậu quát lên làm cô có chút sợ hãi. Thấy vậy cậu đi lên phòng. Nhanh chóng thay đồ rồi rời khỏi nhà, không cho ai có cơ hội ngăn cản.

Sau khi cậu đi thì cô gái quay lại làm nũng với mẹ cậu.

"Bác thấy chưa, ảnh lúc nào cũng vậy với con. Lúc sáng con còn thấy anh ấy nắm tay thằng nào đó, trông hai người vui vẻ lắm,..... Có khi nào!!"

Cô còn chưa nói xong thì đã bị bà cắt ngang.

"Không thể nào có chuyện như vậy. Đừng nói là nó thích con trai. Ngay cả nó thích con gái, mà không phải con thì không đời nào Bác đồng ý, con yên tâm đi."

"Nhưng con thấy ảnh thích thằng đó lắm đó Bác."

"Được rồi, để Bác tính."

Rồi bà lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý của mình.

"Alo, bắt đầu từ ngày mai cậu phải theo dõi thằng Thanh 24/24 cho tôi. Thấy nó có mối quan hệ gì đặc biệt thì nói tôi ngay."

"Được thưa bà chủ."

Bà cúp máy rồi quay sang dắt cô gái vào phòng ăn.

.
.
.
*Quay lại với nhà của anh*

Thấy cậu tới thì anh lập tức chạy ra mở cửa.

Mới 1 phút trước cậu còn bực bội vì chuyện khi nảy.

Mà vừa thấy anh cậu lại cảm thấy dễ chịu đến lạ.... Chậc, anh có phải người thường không vậy....

"Vào nhà đi, đứng ngẩn ngơ ở đấy làm gì?!"

"À, ok. Anh vào đi, em đóng cửa lại cho."

Hai người đi vào bếp. Mẹ anh đang kho thịt, thấy anh và cậu vào thì cười thật tươi với hai người.

"Nảy thằng Phượng nói hôm nay con qua ăn cơm. Nó còn nói con thích thịt kho với canh bí, nên hôm nay Bác làm mấy món này cho con."

Bà vừa nói vừa nêm gia vị vào nồi canh. Mùi đồ ăn cộng với khói bếp. Làm không gian trở nên ấm cúng lạ thường. Tuy nhà anh không hiện đại, không rộng lớn bằng nhà của cậu. Nhưng cậu lại thấy nơi đây thật ấm áp và thân thuộc.

"Cảm ơn Bác và anh nhá."

"Ơn nghĩa gì hả con rễ.... Haha"

Vừa nghe mẹ kêu cậu là con rễ thì mặt anh đỏ bừng như vừa ăn phải ớt ý.

"MẸEEE"

"Bác nói đúng mà anh, ngại ngùng gì nữa."

Cậu nói rồi tiến lại xoa đầu anh, làm anh ngại càng thêm ngại.

"Hông chơi với hai người nữa... Phựn giận rồi. Hứ."

Anh giả vờ giận dỗi quay mặt sang nơi khác. Mẹ anh và cậu đều mắc cười nhưng phải ráng nhịn để dỗ ngọt cái con người đanh đá kia.

"Thôi mà, thôi... Phựn đừng giận, lát em dắt Phựn đi mua sữa, nha nha."

Vừa nghe cậu nhắc tới sữa thì anh quay phắt lại. Mở to đôi mắt long lanh của mình ra.

"Nói mà không giữ lời là chó!!"

"Bà già này mệt hai đứa bây quá. Cơm chín rồi nè. Dọn chén đũa gì ra đi."

"Yes madam."

Hai người đồng thanh nói, rồi làm động tác giống như lính trong quân đội làm bà bật cười.

"Nhanh nhanh đi hai ông tướng!"

Nói rồi hai người cùng nhau dọn chén đũa rồi cùng bà ăn cơm.

Thịt kho tuy không nhiều, nhưng ba người ai cũng đều nhường nhịn lẫn nhau... Đây mới đúng là không khí gia đình.

Chứ chẳng giống ở nhà cậu. Chỉ có một mình cậu ngồi ăn trên cái bàn rộng lớn. Đồ ăn thì nhiều thật nhiều, ăn không hết lại đem bỏ, trong khi ở ngoài người ta không có mà ăn.

Cậu thực sự rất quý trọng những khoảng khắc như thế này...

Đã bao lâu rồi cậu không được ăn bữa cơm gia đình?! Cậu cũng chả nhớ nữa.

____________
END chap 6.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip