2. Cuốn sổ cũ
Sau buổi ở phòng thay đồ hôm đó, Văn Thanh và Văn Toàn như bước vào thời kì chiến tranh lạnh. Nói thế cũng không hẳn, là bởi Văn Thanh không hề muốn thế, là Văn Toàn chủ định như thế. Cậu cố tình tránh mặt anh, nếu thấy Văn Thanh ngồi cùng mâm sẽ chủ động chuyển sang bàn khác, thấy Văn Thanh tập ở nhóm này chắc chắn sẽ sang xin tập ở nhóm khác, mọi cuộc vui, mọi buổi tụ tập, có Văn Thanh thì chắc chắn không có Văn Toàn. Văn Thanh chẳng hiểu nổi, đây là loại tình cảnh gì, rốt cuộc anh đã làm gì sai, hay trước khi xảy ra tai nạn, anh có quỵt tiền hay cướp người yêu của cậu không. Gì thì gì, Văn Thanh hết chịu nổi rồi, hôm nay chắc chắn phải ba mặt một lời nói chuyện cho ra ngô ra khoai, dù sao cũng là anh em hơn chục năm nay, nói lơ đi đâu có được
Tối hôm đó, khi mà mọi người đều đã trở về phòng mình nghỉ ngơi, Văn Thanh định bụng sang phòng Văn Toàn nói chuyện nghiêm túc. Gõ cửa mãi không thấy ai ra, lại phát hiện cửa không khóa, Văn Thanh bèn tự ý mở cửa mà bước vào, cũng là ở với nhau từ ngày U11 đến giờ, cũng đâu có gì bí mật lắm. Hóa ra Văn Toàn đang tắm nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, Văn Thanh đành ngồi đợi vậy. Mà cũng thật kì lạ, Văn Toàn ở một mình từ đó đến giờ, tại sao phòng lại có tới hai giường, quả thật lãng phí. Văn Thanh không ngồi xuống giường Văn Toàn, anh ngồi xuống chiếc giường cạnh cửa sổ. Chiếc giường lâu không có người nằm lạnh ngắt, phủ một lớp bụi mờ. Văn Thanh chờ lâu, chán nản ngả lưng xuống giường, dụi dụi vào gối mà hít lấy một hơi, một mùi hương dễ chịu xộc thẳng vào khoang mũi. Trong vô thức, anh thấy mùi hương này vô cùng quen thuộc, vội vã hít lấy vài ngụm như sợ ai giành mất. Có điều từng ngụm khí chảy vào buồng phổi lại khiến lồng ngực anh như nghẹn lại, nhoi nhói đau thương.
Khi vẫn còn đang mê mẩn trong thứ mùi hương gây nghiện kia, Văn Thanh phát hiện có thứ gì đó cồm cộp dưới gối. Lật gối lại, kéo tấm vỏ gối bên ngoài ra, anh phát hiện một quyển sổ nhỏ, còn phảng phất mùi mực nhưng phần bìa dường như đã sờn cũ, góc dưới bìa ghi vỏn vẹ dòng chữ "Nhật kí của CP10"
Văn Thanh ngập ngừng, ngắm nghía cuốn sổ hồi lâu "CP10 là ai nhỉ?" hình như anh đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi. Anh thực tò mò muốn mở ra xem thử bên trong cuốn sổ này viết những gì, nhưng cũng không dám chắc chủ nhân của nó có đồng ý hay không. Chần chừ hồi lâu anh quyết định sẽ đọc thử vài trang, rồi sẽ lại để nó vào chỗ cũ như chưa có chuyện gì xảy ra
Ngày... tháng... năm...
Dạo này em thay đổi nhiều quá, càng ngày ta càng xa nhau. Dường như em chẳng còn quan tâm đến sự hiện diện của anh trong cuộc sống của em nữa. Em chẳng muốn gần anh, khó chịu khi anh cố tình tiến tới. Có phải em đã chán ghét anh rồi không? Em không cần anh nữa sao em? Trả lời anh đi, tim anh đang đau lắm.
Ngày...tháng...năm...
Lại một đêm nữa em không về, anh vẫn chờ cửa nhưng có lẽ em sẽ chẳng về đâu. Đã là đêm thứ 3 rồi em qua đêm ở ngoài. Giờ em có đang vui? Ai đang ở bên em lúc này? Còn anh chỉ có một mình thôi, trong căn phòng tối gió lùa vào lạnh lẽo. Về đi em
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay em hẹn anh ở vườn cây nhỏ sau khu kí túc. Nơi này em nhớ không? Những kí ức ngọt ngào, những buổi hẹn hò bí mật, những cái ôm, những chiếc hôn vụng trộm. Nhưng giờ chẳng còn nữa, vì em nói chia tay. Câu nói trên đầu môi nhẹ bẫng tan vào không khí nhưng lòng anh nặng lắm em biết không? Anh chỉ biết lặng im, chẳng níu kéo cũng chẳng than van bởi anh biết tình yêu này ngay từ đầu sẽ chẳng đi đến đâu. Nhưng em ơi anh chưa sẵn sàng, vì tim anh còn yêu em nhiều lắm
Ngày...tháng...năm...
Em ơi, nỗi đau này anh chịu hết nổi rồi. Vì sao, vì sao vậy em? Vì sao không thể một lần nữa yêu anh? Vì sao không thể cho hai ta thêm một cơ hội? Anh coi trọng cái tôi bản thân hơn bất cứ điều gì, lòng tự trọng ngu ngốc đã khiến anh im lặng suốt những ngày qua. Nhưng em ơi, anh không nói không có nghĩa là anh không đau, càng không có nghĩa anh muốn buông bỏ. Làm sao đây để anh giữ em ở lại? Làm sao đây khi mà anh đã vứt bỏ cả niềm kiêu hãnh của bản thân mình cũng chẳng thể kéo em trở về? Em của anh, chưa bao giờ lạnh lùng và tàn nhẫn với anh như thế. Chưa bao giờ
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay em dẫn một cô gái đến Học viện, cô ấy là bạn gái em. Lâu lắm rồi mới có cô gái xinh xắn như thế đến đây, mấy thằng giặc cứ nháo nhào hết cả lên, từ sáng sớm đã ồn ào hết sức. Em cười tít cả mắt, cứ mãi nắm lấy tay cô ấy chẳng chịu rời ra. Nhìn em vui như vậy, anh thật thấy yên tâm. Cô ấy tốt như vậy, em hãy ráng giữ lấy nghe em, đừng như anh, chỉ một tình yêu nhỏ bé thôi cũng chẳng thể giữ lại bên mình.
Ngày...tháng...năm...
Đêm nay trời mưa lớn quá, mưa rừng Tây Nguyên lạnh đến thấu xương. Hôm nay cũng chỉ còn lại mình anh trong căn phòng trống, thật cô đơn. Trước đây em thường nói vào những ngày mưa lạnh hãy tìm đến em, để em ôm anh xua đi những nỗi buồn chẳng thể gọi tên cứ hiện hữu trong tâm hồn anh. Nhưng giờ biết tìm em ở đâu, khi em đang tay trong tay với người khác. Những vết cắt rỉ máu trên cánh tay buốt đến tê dại, đường dao sắc lẹm cứa vào da thịt, cũng chẳng thể đau bằng nỗi đau mà em mang đến cho anh. Nỗi đau mà trái tim này chịu đựng, đau, đau lắm em ơi
Ngày...tháng...năm...
Mở mắt ra anh thấy thật tệ. Thật tệ vì anh còn sống, thật tệ vì vẫn phải tiếp tục sống mà gặm nhấm những tổn thương mà em đã mang đến. Anh đã mong điều đầu tiên anh thấy là khuôn mặt em, âm thanh đầu tiên anh nghe là giọng nói của em. Nhưng em chẳng ở đây, chẳng quan tâm anh sống chết như nào. Tất cả những gì anh thấy chỉ là đôi mắt sưng húp vì khóc của thằng Toàn Tạo và bản mặt nghiêm nghị khó ưa của tên Đội trưởng đáng ghét. Thật nực cười, người anh mong đợi, chẳng chút đoái hoài đến mạng sống của anh, còn những người ở bên anh lại không phải những người anh mong đợi. Vậy mà sao anh vẫn mong đợi, đợi một người vốn chẳng còn yêu?
Ngày...tháng...năm...
Mặc cho anh đợi mãi, em vẫn chẳng đến thăm anh, chỉ cần một lời hỏi thăm xã giao thôi, anh cũng mãn nguyện rồi, nhưng cớ sao em vẫn vờ như chẳng hay biết. À, có lẽ do em bận. Em sắp tổ chức đám cưới rồi. Ngày hôm qua em đã đi chụp ảnh cưới, em của anh mặc vest đúng là cực phẩm. Nụ cười nở trên môi, nụ cười mà anh hằng say đắm, sẽ vĩnh viễn chẳng còn dành cho anh nữa. Mai đây thôi, em sẽ chỉ còn là kỉ niệm, mai đây thôi, nắm bàn tay em sẽ chẳng thể là anh
Ngày...tháng...năm...
Đêm nay em tổ chức tiệc Độc thân, cả Học viện ăn uống tưng bừng. Tiệc tàn, chỉ còn lại mình anh và em, nằm dài trên nền cỏ mềm mại của sân tập. Đã quá lâu rồi chúng ta mới lại nói chuyện với nhau, anh đã nghĩ mình sẽ lại níu kéo em, xà vào lòng em mà òa khóc cho thỏa. Nhưng anh đã không làm vậy, anh chỉ lặng im, bình thản nghe những câu chuyện của em mà trong lòng trống rỗng. Em nói về những ngày ấu thơ chúng ta cùng mải mê chạy theo trái bóng, nói về những trận đấu chúng ta chiến đấu cùng nhau. Rồi em cười, nụ cười long lanh trong màn đêm khiến lòng anh chợt nhói, suy cho cùng em cũng như vì sao trên kia dù rất gần nhưng anh chẳng thể với lấy. Và em đã nói câu tạm biệt "Hãy sống tốt nhé anh". Anh cũng chỉ biết mỉm cười đáp lại, nụ cười đầy chua sót đi kèm nước mắt. Ngày mai thôi, anh mất em thật rồi
Ngày...tháng...năm...
Tình yêu này đôi ta chẳng thể gìn giữ
Vậy hãy để anh ích kỉ mà giữ nó cho riêng mình
Vũ Văn Thanh
Chúc em hạnh phúc
Tạm biệt...
Những dòng cuối người viết như gằn từng chữ, như thể muốn cố giữ cho nét bút không run. Văn Thanh đọc đến đây, trái tim truyền đến cơn đau nhức nhối, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng. Tên của anh sao lại xuất hiện trong cuốn sổ này, những lời tâm sự trong đây là của ai mà đau thương đến vậy. Trong đầu anh hiện lên vô vàn câu hỏi, rối rắm chồng chất đến hoang mang
- Vũ Văn Thanh, mày làm gì trong phòng của tao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip