👧 Cô Ấy Là Ai? 👧
Trường Sơn nói xong câu đó còn làm ra dáng vẻ muốn cởi đồ, hắn ta đưa tay lên muốn tháo cúc áo sơ mi, còn hất hất tóc một cách lãng tử vô cùng. Nhật Lệ suýt nôn, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng đừng lấy đó làm vốn làm mấy trò hai cấp được không trời?
"Khùng điên!" Cô có chút ngại ngùng, lại nữa... Mấy vấn đề cô phân vân hắn đều đã giải đáp cả rồi, vậy còn cớ gì mà tức tối? Nhật Lệ quay người đi, mặc kệ Trường Sơn làm trò vớ vẩn. Chậc, nhớ mấy ngày trước thôi trước mặt cô hắn ta luôn giữ hình tượng hết mức có thể vì sợ bị chụp ảnh dìm. Ấy vậy mà mấy hôm nay hình tượng Trường Sơn bể nát hết, Nhật Lệ lại run tay không dám chụp.
Cô thực sự không dám đối mặt có được không?
Đúng lúc này, trong tầm mắt Nhật Lệ xuất hiện một "cái đầu" nho nhỏ nhô lên. Rõ ràng là một cây nấm! Đi lâu vậy mà giờ mới gặp, vui quá xá vui!
"Nấm đây rồi! Hôm nay tôi phải hái một giỏ đầy!"
"Nấm trứng gà đấy." Trường Sơn gật đầu, không làm trò con bò nữa mà cúi xuống giúp cô bới đống lá khô ra. Nhật Lệ hào hứng nhổ cụm nấm lên, lần lượt nhét vào trong giỏ. Chỗ này có mấy cây nấm to đùng doàng, cây nào cây nấy đẫy đà, màu vàng mật ong hòa cùng màu nắng chiều rực rỡ.
Vừa ngon mắt lai vừa ngon miệng!
Không biết chút nữa về Nhật Lệ nên làm món gì với nó nhỉ?
"Anh cũng muốn ăn nấm em chế biến!"
"Vậy để tôi đi kiếm mấy cây nấm mũ đỏ chấm bi..." Nhật Lệ chẳng hề cảm kích vì sự giúp đỡ của hắn, cô cười nhạt, hả hê đứng dậy phủi sạch quần áo. "Nếu anh dám ăn, tôi dám làm đủ mười món."
"Em vẫn còn giận anh đúng không?" Trường Sơn ngồi phía dưới, kéo nhẹ cái giỏ không cho cô đi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn người đàn ông này theo hướng từ trên xuống, đôi mắt long lanh chớp chớp như cún con kia thật sự đáng ghét.
"Nhất định là quan tâm anh, có quan tâm thì mới giận dỗi."
"Tự luyến!" Nhật Lệ bĩu môi "Tôi còn muốn đi tìm thêm nấm đó, anh không đi thì trở về đi, đừng làm cản trở!"
"Chỉ cần em cho anh biết thắc mắc của em, anh sẽ đưa em tới một chỗ có cả ngàn cây nấm."
"Thật không?"
"Anh cam đoan luôn! Anh đã bao giờ nói dối em chuyện gì đâu?"
Nhật Lệ có chút động lòng rồi. Trường Sơn ngồi dưới, dùng vẻ mặt cún con nhìn cô chằm chằm. Chất giọng của hắn ta vốn từ tính, hiện tại lại vì dỗ dành cô mà trở nên ngọt ngào hơn hẳn bình thường. Lại rung động rồi! Đáng ghét quá thể.
Nhưng rung động thì rung động, Nhật Lệ đâu dám mở mồm hỏi ngay chuyện ngày xưa của Trường Sơn chứ? Việc hắn ta với một cô bé nào đó đã xảy ra cách đây cả chục năm có liên quan gì đến cô đâu? Chuyện cô và Anh Hào lùm xùm bao lâu thế mà hắn ta còn không hỏi nửa câu, không xét nét nửa lời. Cô lấy cớ gì tò mò cơ chứ?
Nhưng không hỏi rõ thì thật khó chịu, mà để bản thân khó chịu thì đâu phải phong cách Nhật Lệ? Thôi được rồi, vừa đi vừa hỏi dò!
"Đưa tôi đi đi, tôi muốn xem một nghìn cây nấm." Nhật Lệ giả như không tin có chỗ như vậy, cô giật cái giỏ nấm, ai ngờ Trường Sơn lại buông ra luôn. Hắn ta bật dậy, nhanh chóng nắm lấy tay cô rồi tăng tốc lao nhanh giữa nhưng tán thông dày rộng.
Nhật Lệ không biết người đàn ông này lại tự dưng dở chứng gì, cũng may cô ăn mặc phù hợp với việc vận động, nếu không lúc này chỉ còn nước kêu trời. Hai người chạy băng băng giữa rừng, những gốc cây xam xám vùn vụt ngang qua tầm mắt. Dưới chân, tiếng lá khô lạo xạo reo vang, mấy con sóc, thỏ gì đó bị tiếng động làm giật mình, chạy dạt ra xa.
Từng mảng màu sắc xanh vàng đập vào đáy mắt Nhật Lệ, gió thổi tạt qua khuôn mặt cô, không khí mỗi lúc một cạn làm tiếng tim đập thình thịch rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô di chuyển chân như một thứ bản năng, ánh mắt không tự chủ được, dán chặt lên gương mặt nghiêng nghiêng nắng của Trường Sơn. Hắn ta đột nhiên quay lại, cười với cô một cái thật tươi.
Khoảnh khắc ấy thời gian như ngừng trôi, chỉ có anh và tôi, chỉ có gió và nắng, chỉ có tiếng lao xao và âm thanh tim đập thình thịch... Mọi thứ đều có đôi, và ước gì điều này là vĩnh viễn.
Không biết Trường Sơn cảm thấy thế nào, nhưng ngay khi bắt được ánh nhìn si mê ấy của Nhật Lệ, hắn ta dừng lại. Có lẽ hắn sợ quay lại nhìn cô không nhìn được đường nên có thể vô ý đập vào cây vỡ mặt, làm hỏng thời gian trân quý, cũng có thể là bởi... Đã đến nơi rồi.
"Em nhìn xem có đủ được một nghìn cây nấm không?" Trường Sơn cười một cách bí mật. Hắn ta không đưa Nhật Lệ bước ra khỏi gốc cây mà cố ẩn núp bí mật hơn nữa. Nơi mà Trường Sơn chỉ quả thật có không chỉ một nghìn cây nấm mà phải đến vài ba nghìn, cả tỉ cũng nên!
Nhà kính trồng nấm, không có nấm thì có gì đây?
Cái tên khốn hay quá ha!
Lừa gạt cô còn làm ra vẻ đường đường chính chính. Một nghìn cây nấm nhưng là của người ta trồng, còn ngăn cách với khoảng rừng này bằng một tấm lưới sắt có khóa kĩ lưỡng. Anh nói, tôi phải làm thế nào để hái được đầy giỏ?
Nhật Lệ lườm hắn ta một cái, sau đó cảm thấy quá vô nghĩa nên quay người trở lại. Dám dùng bẫy ngôn từ với cô, tên khốn này thực sự chán sống!
"Vợ ơi em giận à?" Trường Sơn phì cười, anh cũng chỉ bảo đưa cưng đến chỗ có một nghìn cây nấm chứ có bảo cho cưng hái đủ một nghìn cây đâu?
Hắn bước nhanh đuổi theo chân cô, vui vẻ nhìn gương mặt xinh đẹp bị chọc tức đến đỏ bừng.
"Này, em muốn nghe chuyện kể không?"
"Không thèm!" Toàn chuyện vớ vẩn, làm như cô báu lắm!
Nhưng Trường Sơn lại không để cô thoát, tiện miệng kể vài ba câu chuyện cười nhạt nhẽo cũng đủ làm Nhật Lệ không nhịn nổi. Chậc, ai bảo kẻ ngốc dễ dụ làm chi?
Hắn cũng tinh mắt lắm, suốt quãng đường quay ngược lại chỉ cho cô được rất nhiều loại nấm. Cây nào cây nấy đều to tướng đại, chỉ chốc lát thôi cái giỏ nhỏ xinh đã đầy ú ụ không đựng nổi nữa rồi. Lần này quay về không cần lo nghĩ nữa, Nhật Lệ có thể chuyên tâm di chuyển, khỏi tìm tòi!
Trường Sơn xách giỏ giúp cô, hai người vừa đi vừa trao đổi mấy chuyện nhỏ nhặt vớ vẩn, không khí tự dưng có chút màu sắc vợ chồng già, rất hòa hợp. Trường Sơn cũng rất biết cách tìm chủ đề, mỗi một câu đều động đến nỗi lòng của cô, làm cô cười nhiều hơn một chút.
Trước đây đều không quá để tâm đến hắn ta nên không biết được thì ra "mặt sắt" cũng có lúc thú vị như vậy. Thì ra mỗi người đều là đặc biệt, chỉ cần bỏ công tìm hiểu, chẳng có ai là nhàm chán cả.
"Lời đồn về cô gái năm xưa có phải là sự thật không vậy?" Nhật Lệ dè chừng dò hỏi, vừa hỏi, cô vừa đánh mắt lên xem cảm xúc của Trường Sơn lúc này là gì. Không ngờ hắn ta vẫn bình chân như vại, nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi và có chút mong chờ. "À.. Tôi chỉ là nghe mọi người nói..."
"Mấy cô gái trong công ti đồn ấy hả?" Trường Sơn mủm mỉm cười, sự ngại ngùng tăng vọt sau khi Nhật Lệ thấy nụ cười đó, cô cứ có cảm giác Trường Sơn đã biết được điều gì đó bí mật của cô! Á á á!
"Chuyện về cô bé trong ngày sinh nhật là sự thật đó. Cũng vì người ta mà đến giờ trong lòng anh vẫn còn vết thương lớn lắm đó."
Vết thương lớn vậy thì đi mà tìm người đó chữa cho, tự dưng tìm cô làm gì?
Nhật Lệ hơi chưng hửng, không ngờ Trường Sơn lại dám công nhận một cách công khai và tự hào như vậy. Không lẽ hắn ta và Anna thực sự là một đôi, chẳng qua là lừa gạt mọi người, giả trang vì mục đích gì đó mà thôi. Hoặc đúng kịch bản ngược thân ngược tâm cô đã nghĩ?
"Sao em lại không vui rồi?" Trường Sơn híp mắt cười "Có phải em cũng nghĩ ai gây ra vết thương, phải để tự người đó chữa lành không?"
"Cái này còn phải nói à?" Nhật Lệ bĩu môi, có chút chùng xuống. Tự dưng cô không muốn nói đến chủ đề này nữa được không?
Trường Sơn lục tìm trong túi quần, hắn ta lấy ra chiếc ví da nhỏ. Không đáp lại câu hỏi tu từ của Nhật Lệ, hắn mở ví, lật ngăn nhỏ để ảnh ra cho cô xem. Nhật Lệ ban đầu còn không thèm nhìn "tri kỉ" của hắn ta, nhưng sau đó vì tò mò quá đỗi nên vẫn quay sang. Liếc một cái... ủa! Ảnh tui!
Đích xác là ảnh chụp của cô trong một ngày sinh nhật nào đó, mấy viền bên cạnh đều đã bị xé rách, chỉ còn khuôn mặt cô nguyên vẹn được để một cách đầy trân trọng trong ví của hắn.
Vậy ra...
Vậy ra trung tâm vũ trụ xấu xa đó là cô!
Vậy ra người gây ra vết thương lòng khủng khiếp đó cho Trường Sơn chính là cô!
Nhật Lệ bối rối nhìn lên, cả người cô đều nóng bừng bừng và mặt lúc này hẳn đã đỏ như con tôm luộc. Trường Sơn nhìn cô cười hòa ái, nụ cười mang theo thứ cảm xúc khó nói tên làm cô không biết nên đối mặt thế nào.
Đúng lúc này, phía xa vang lên tiếng gọi của mấy cô gái cùng nhóm hái nấm, Nhật Lệ hoảng hồn giật giỏ xách trên tay Trường Sơn, lảo đảo chạy trốn.
* Rồi, giờ thì chụy còn thắc mắc gì nữa khummm???
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip