⏬Sự Hi Sinh Của Người IQ Thấp ⏬

Nhật Lệ giãy chân nhưng vì chiều cao có hạn nên dù làm cách nào cũng không thể chạm nổi xuống đất. Cô cố gắng cào tay vào cái tay rắn chắc như đinh của Lâm Đạo. Dù gì cậu ta cũng là đàn ông, gay hay không gay sức lực cũng sẽ lớn hơn một cô gái liễu yếu đào tơ như cô nhiều. Chỉ sau một vài giây giãy giụa, Nhật Lệ đã tưởng như mình sắp chết ngất được. Không khí bị tước đoạt, sự đau đớn thít chặt ở cổ... mọi chuyện thật tồi tệ!

Qua màn nước mắt sinh lí đang chảy tràn, Nhật Lệ thấy rõ mồm một Trường Sơn lao tới. Sức lực của hắn quá mạnh làm hai người đang giữ hai bên bị giằng ra. Ngay lập tức ba bốn người nữa lao lên, dùng báng súng tấn công khắp các phía. Tay, chân, đầu... mỗi chỗ có lẽ đều đau đến khó nhịn, trán cũng xuất hiện từng vệt máu đỏ dài nhưng Trường Sơn như con thú hoang bước vào trạng thái cuồng nộ, hắn không còn biết gì hết, chỉ muốn lao lên giằng cái tay kia của Lâm Đạo ra khỏi cần cổ mảnh khảnh của cô.

Không ổn. Nếu hắn cứ như vậy bọn họ sẽ nổ súng mất.
Trường Sơn không thể chết! Cô không thể để hắn chết được. Nhật Lệ mấp máy môi muốn nói hắn dừng lại, cũng muốn lên tiếng cầu xin với Lâm Đạo nhưng không thể được. Cô chỉ thấy trái tim mình bị bóp nghẹt cùng nỗi hối hận, Lâm Đạo, chỉ cần cậu thả Trường Sơn đi, mọi tội lỗi tôi đều sẽ nhận, thích hành hạ tôi thế nào cũng được có được không? Ông trời! Cầu xin ông đừng trơ mắt để chuyện xấu xảy ra, Nhật Lệ tình nguyện trao đổi linh hồn của mình, chỉ cần ông để Trường Sơn được bình yên ra khỏi chỗ này mà thôi...

Dường như nghe thấu lời nguyện cầu của cô, ông trời đã tác động làm Lâm Đạo lơi tay. Cậu ta hất mạnh Nhật Lệ, làm cô văng ra xa. Lưng Nhật Lệ va xuống mặt sàn hoa cương cứng ngang sắt thép, đau điếng. Nhưng Nhật Lệ chẳng có thời gian quan tâm điều ấy, cô nằm trên sàn vừa há miệng hít vào thở ra từng ngụm ô xi lớn vừa nhìn về phía bên kia, Trường Sơn đã bị ghìm xuống, cũng bị trói chặt và dán miệng lại. Đôi mắt hắn vằn tia máu, trên trán cũng bật máu, từng chút, từng chút đỏ rực chảy viền xuống sườn mặt tinh tế và cằm, lan xuống cổ, thấm ướt chiếc sơ mi trắng bên trong.
Ngoài sự thù hận cố hữu, Nhật Lệ cảm nhận được cả sự sợ hãi và bất lực của hắn. Nhật Lệ hiểu rõ Trường Sơn không sợ chết, nhưng hắn sợ cô chết. Cô cũng vậy, cô cũng sợ hắn sẽ phải bỏ mạng ở đây thế nên... Để Nhật Lệ ích kỉ một lần làm người dẫn dụ, gây chú ý được không?
Nhật Lệ có chút sợ hãi, cô cũng tiếc nuối bởi nếu cô xảy ra chuyện gì thế nào bố mẹ cũng không chịu được. Nhưng chết một người còn hơn toàn diệt cả đôi. Cô nhận ra rõ sát ý trong cái bóp cổ khi nãy của Lâm Đạo, cậu Trường Sơn không đùa, cậu ta muốn cô phải chết, cũng muốn cả Trường Sơn chôn cùng.

Nếu không thể tránh khỏi tình huống xấu nhất, vậy tại sao không giảm thiểu nỗi đau? Nhật Lệ vô dụng có sống cũng không được cái gì, nhưng Trường Sơn thông minh vậy, nếu hắn sống, bố mẹ cô nhất định sẽ được lo chu toàn.

Chỉ trong vài giây hít thở, đợi cảm giác choáng váng vì thiếu không khí qua đi Nhật Lệ đã quyết định xong mình cần phải làm gì. Cô không nhìn Trường Sơn, càng không quan tâm đến ánh mắt cảnh cáo tuyệt vọng của hắn mà cố chấp lê người ngồi dậy. Không ai để ý hoặc quan tâm xem có cần trói gô Nhật Lệ lại không. Có lẽ cô quá yếu, căn bản không cần phải để tâm. Cũng có thể... Bọn họ muốn xử cô trước, để cô thoải mái thêm vài phút cuối cùng để thể hiện sự nhân đạo.
Dù là gì Nhật Lệ cũng không cần để ý bởi cô không đủ năng lực chạy khỏi đây. Trường Sơn khỏe hơn cô trăm ngàn lần còn phải chùn bước dưới họng súng, cô tính là gì chứ? Một cú bóp cổ của Lâm Đạo đã đủ làm cô thăng thiên rồi.

"Muốn kết thúc nhanh thế cơ à?" Con Riêng chẳng hề ngạc nhiên vì kiểu thái độ này của Lâm Đạo, cô ta nhếch môi, nhìn Nhật Lệ bằng ánh mắt xem thường "Chịu đựng kém thật, thế thì chắc chút chẳng chịu nổi ba mươi phút, thôi, chết sớm siêu sinh sớm."

"Các người thật sự muốn giết người?" Nhật Lệ chưa từ bỏ cơ hội kéo dài thời gian, cô đợi thời cơ mà tiếp tục nói chen vào câu chuyện của bọn họ. Bất chấp cổ họng khàn đặc và cái nhìn đầy sự cầu xin của Trường Sơn. Cô không nhìn hắn là được, Trường Sơn, chỉ một lần thôi, để em giúp anh đi!
"Hai người họ là chủ mưu giết người, họ không có đường lui... Nhưng mọi người thì khác kia mà, mọi người còn gia đình, người thân... chẳng lẽ mọi người cũng muốn theo hai kẻ này cùng chết?"

"Thế thì thế nào?" Con Riêng cười khinh, còn muốn mua chuộc cả người của cô ta cơ à? Gớm chết, mơ cũng đừng mơ nữa. Các người là loại ngu dốt chỉ thấy sắc hồng của cuộc đời, đâu đã chạm đến đáy cùng đen tối như bọn ta mà hiểu được? "Bọn tao muốn chúng mày chôn cùng, mày quản được sao?"

"Bọn họ trả mọi người bao nhiêu, Chúc Lâm thừa khả năng trả nhiều hơn thế!" Nhật Lệ chưa từ bỏ, tiếp tục khuyên nhủ. Bên kia, Chúc Lâm thấy tên mình bị réo lên liền vô thức gật đầu. Ơ mà đúng, cô ta thừa sức trả đủ, trả nhiều. Bữa hôm nay tiền cô ta tips thêm cho bọn họ cũng đủ để bọn họ tiêu thoải mái. Chưa kể lương, thưởng hàng tháng đều cao, công việc nhàn nhã...
Vậy tại sao bọn họ phản cô ta?
Con Riêng đã cho bọn họ ăn thứ bùa mê thuốc lú gì?
"Chúc Lâm đối xử không tốt với mọi người sao? Đi theo Chúc Lâm tiền tiêu không thiếu, còn có thể giúp đỡ gia đình..."

"Câm đi!" Một tên vệ sĩ nghe không nổi lời của Nhật Lệ nữa, bước đến thô bạo đá vào bụng cô một phát đau điếng. Nhật Lệ không kịp hô, chỉ kịp đưa tay che bụng, hai bàn tay cô bị giày tây đá vào đau như thể sắp gãy.
Đúng là mấy lời vô nghĩa này nên câm thật, nhưng cũng đâu cần đá người ta như thế?

Nhật Lệ ứa nước mắt sinh lý, nhìn người đẹp khóc, kẻ vừa đưa chân ra đá chẳng hề hối hận, chỉ lạnh lùng liếc qua rồi nghiến răng buông một câu: "Gia đình là cái đé* gì? Bọn tao không có gia đình, không có người thân, chỉ có duy nhất sự thù hận. Không có đường lui thì sao? Chỉ cần chúng chết, bọn tao cũng không cần phải sống nữa!"

"..."
Nỗi hận thù nào lại khiến họ đoàn kết đến vậy?
Không phải... nếu thế có nghĩa là đám người này đến đây không phải để nhắm vào một mình Chúc Lâm hay hướng đến cô và Trường Sơn. Hai người có thể cũng sẽ bị tính sổ nhưng không đến mức như vậy, có lẽ bởi vì cô và Trường Sơn vô tình tỉnh táo và xuất hiện ở đây ư?
Nhật Lệ thật sự muốn biết chuyện đó là chuyện gì, điều gì, kẻ nào... lại có thể khiến người ta hận đến bất chấp, chỉ cần hắn chết thì dù có hi sinh tính mạng cũng đủ?

Trường Sơn không tiếng động nhìn qua, ánh mắt của hắn vừa thù hận vừa bi thương, lại thêm dòng máu đỏ tươi nổi bật trên khuôn mặt góc cạnh. Mỹ cảnh này thật sự làm người thấy rung động không thôi, Lâm Đạo nhìn hắn, trong lòng chấn động. Quả nhiên là người đẹp khiến cậu ta muốn r*pe phải khác, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cậu ta... lực bất tòng tâm rồi!
Mẹ kiếp, tất cả là tại con khốn kia, nó không nhận nhưng chút nữa, sau khi xong hết mọi việc Lâm Đạo sẽ có cách khiến nó phải khai bằng sạch. Làm cách nào để đầu độc cậu ta và Anh Hào, làm cách nào để giải được loại độc ngu muội này. Nếu như nó nói cho cậu ta biết phương án giải độc, hồi phục được uy danh như trước, có lẽ Lâm Đạo sẽ để Nhật Lệ chết toàn thây.

Nếu không... Con ngu ấy đừng tưởng tượng được sung sướng mà tử ẹo!

"Thôi được, nếu các người đã nói vậy tôi cũng không dám khuyên gì nữa..." Nhật Lệ vẫn cố chấp tiếp tục, cô nói nhanh thật nhanh, như muốn bày tỏ thái độ không dám làm mất nhiều thời gian của mọi người vậy... "Đã vào tay các người, muốn chém gì thì tùy ý nhưng cũng phải để cho chúng tôi biết rõ mọi chuyện chứ."
Một nhóm vệ sĩ ra khỏi phòng, trong căn phòng lớn chỉ còn lại đám người bị trói, Con Riêng, Lâm Đạo và ba bốn người vệ sĩ đứng đó. Không ai đáp lời cô, cũng không ai ngăn lại nên Nhật Lệ đánh liều tiếp tục: "Rõ ràng là vé VIP mới được vào đến sảnh, Con Riêng vào được cũng là bình thường thôi, nhưng... Vì sao Lâm Đạo cũng vào được? Hơn nữa, người tráo đổi nước hoa với Con Riêng là ai? Có phải là người bên cạnh Chúc Lâm không?"

"Sao mày bảo nó ngu lắm mà? Hỏi được mấy câu này là thấy IQ cũng lên hương phết đấy chứ?!" Con Riêng ghét bỏ hừ một tiếng, quay sang hỏi Lâm Đạo. Cậu ta nhún vai, ai mà biết, có lẽ sau khi cận kề cái chết IQ liền được khai sáng! Biết đâu đấy, tiềm lực của con người là vô hạn mà. Đáng tiếc nó chỉ là hữu hạn trong tình huống này, ai bảo chỉ cần "PẰNG" một tiếng, Nhật Lệ kia sẽ ra ma luôn làm gì?
Con Riêng không nhận được câu trả lời nào của Lâm Đạo nhưng cũng chẳng để ý, cô ta quay ra cười lạnh, nói với cô: "Biết nhiều mà làm gì? Chỉ cần nhớ rõ sau thành ma quay ra đây oán tao này."

(*) Chúc mọi người năm mới zui zẻ *Gửi ngàn nụ hôn* :*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip