❌ Từ Hôn ❌
Ngạc nhiên chưa!
Bên ngoài là hơn trăm con mắt đang lố nhố ngó vào nhìn!
Tiếng hét của Anh Hào cao vút cũng không làm mọi người đứng ở chỗ này quên đi âm thanh rên rỉ khi nãy. Ha ha, cũng chính nhờ tiếng rên rỉ đó mà mọi người mới hoảng hốt đi nhẹ nói khẽ cười duyên không để hai kẻ đang làm bậy ở đây phát hiện đó!
Ai bảo Lâm Đạo chủ quan làm chi? Mấy ngày nay đám người kia chạy đôn chạy đáo bên ngoài không hề xuất hiện. Nhật Lệ không chìa khóa, bảo vệ lại không dám tự ý mở cửa thang bộ. Vậy nên bình thường cậu ta chỉ cần khóa thang đặc biệt là xong! Muốn làm, khéo khi kéo Anh Hào ra tít tận hành lang làm cũng chẳng ai phát hiện, đã thế còn kích thích tận óc. Thế nên chuyện cậu ta vừa mở cửa vào Anh Hào đã rất thấu hiểu lòng người mà đứng dậy nghênh đón, bước ra đợi người khiến cậu ta quên béng việc đóng chặt cửa là điều rất dễ hiểu thôi.
Người chơi hệ kích thích, đóng cửa gì đó là điều quá xa vời!
Phòng làm việc vốn cách âm thật tốt, nhưng nay cửa không đóng kín nên những tiếng rên rỉ gợi tình, to và rõ ràng như tiếng loa phường lúc 5h chiều ấy nhanh chóng tràn ra ngoài, âm vang tới tận cửa thang bộ làm đám người đang ồn ào leo lên chết sững hết cả.
Chủ Nợ cầm đầu nghe thấy âm thanh nỉ non kịch tình liền bày ra dáng vẻ tò mò. Sau đó gã khoát tay ra hiệu tất cả im mồm, lũ đàn em phía sau thấy anh lớn hung hăng vậy lập tức ngậm chặt miệng. Không gian ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường, họ cứ thế cùng nhau rón rén mà tiến lên từng bước. Và lúc Nhật Lệ vừa tới nơi, cô đã nghe thấy tiếng kêu gào bải hải của Anh Hào rồi!
Mẹ! Vẫn chậm một bước!
Không biết khung cảnh bên trong sắc tình đến đâu nhỉ?
Cô bước những bậc thang cuối cùng, thấy đám người bên ngoài vẫn còn lô nhô ngó vào liền suy ra người bên trong vẫn còn sốc. Ồ, có khi nhanh chân vẫn thấy đông cung sống động cũng nên. Nhật Lệ kìm giữ nụ cười sắp nở bung trên mặt, giả bộ lo lắng hớt hải chen đám người mà vào. Mấy chủ nợ có thể không biết gì nhưng đám nhân viên đều tự động lui bước cho cô. Gì thì gì, Nhật Lệ cũng đang là vị hôn thê của tổng giám đốc nhà họ đấy. Mà đã là vị hôn thê, thì chuyện quái gì liên quan đến Anh Hào chẳng liên quan đến cô đúng chứ? Nhất là cái chuyện đáng xấu hổ này...
Vừa thấy bậc cửa Nhật Lệ đã nhìn được cái mông trắng nõn của "ai đó". Cô e hèm một tiếng rồi la to át cả tiếng Anh Hào làm mọi người vốn đã sững sờ lại càng hoảng sợ hơn nữa. Khủng khiếp quá, công phu sư tử hống của phụ nữ đúng là không thể đùa!
"Các người ra ngoài!" Nhật Lệ miễn cưỡng kéo cửa lại, sau đó cô quay vào, đau khổ nói với hai kẻ vẫn đang dính lấy nhau trên mặt bàn "Mặc quần áo vào!"
"Cô là cái thá gì chứ?..." Chủ Nợ gào lên, muốn nhào tới ngăn không cho Nhật Lệ đóng GV lại.
Phía trong Anh Hào và Lâm Đạo đã tỉnh cơn mê, lập tức luống cuống rời khỏi nhau mặc đồ lại. Lâm Đạo đã quen lộ hàng trước mặt mọi người nên cũng không ngại ngùng gì nhưng Anh Hào trước nay đều là giấu mặt nên sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, hai tay run lẩy bẩy.
Trời ạ! Trong số người đó có cả Nhật Lệ, nếu là trước đây có khi Anh Hào chẳng muốn quan tâm đâu nhưng hiện tại... Công ti của nó! Tương lai của nó! Tiền! Tiền của nhà Nhật Lệ chả lẽ lại để vuột mất dễ dàng như thế?
Trong một loáng mặc đồ, tâm trí của Anh Hào đã nhảy số... có khi nào nên nói rằng Lâm Đạo lợi dụng mình không nhỉ? Như vậy có hơi có lỗi với cậu ta nhưng hiện tại nó thực sự không nghĩ được cách gì khác cả.
"Cho người ta đóng cửa vào đi!" Mấy nhân viên bên ngoài chỉ trỏ xì xào, lấy dự luận đè ép Chủ Nợ "Người ta là vợ sắp cưới của tổng giám đốc đó!"
"Khổ thân chị Lệ, hôm nào cũng đến chăm sóc chồng sắp cưới..."
"Không ngờ sếp lại là đồ khốn nạn, lừa gạt con gái nhà người ta..."
"Giọng rên của sếp kích thích quá, mặt mũi rõ cấm dục mà... Ái chà!"
"Cấm dục phải nói đến Trường Sơn!"
"Úi sếp Sơn!"
"Anh Sơn!"
Nhật Lệ đang đứng tựa cửa với hàng ngàn ánh nhìn mang tính chất cảm thương vô hạn đến từ vị trí của cả nhân viên và các chủ nợ, đột nhiên nghe thấy cái tên này, ánh mắt liền vô thức nhìn về phía bên kia. Trường Sơn vốn dĩ rất cao, hắn ta vượt lên hết mọi người, Nhật Lệ còn lờ mờ nhận thấy hình như hắn còn có chút... phát sáng giữa đám đông. Ánh sáng nhàn nhạt màu hồng phấn đó thật đẹp, khiến cô không thể dời mắt nổi nữa rồi.
Trường Sơn bắt được ánh mắt của cô, khóe môi hắn dịu dàng vẽ ra một nụ cười. Nhưng rồi nhận ra tình huống này không thích hợp lắm nên gương mặt lập tức trở về sự băng giá thường lệ. Sự chuyển đổi trong tích tắc ấy làm lòng Nhật Lệ ấm hẳn, đáng ghét thật đó, đây chắc chắn là sức mạnh của tình yêu!
Nhóm nhân viên ăn cơm chó mà không hề biết, tưởng rằng sếp Sơn giải quyết được việc nên mặt đạm nhiên như không liền lập tức vui vẻ. Tiếng bàn tán xôn xao nhất thời lại nổi lên như sấm động.
"Thằng này là thằng nào?"
"Sếp hả? Bao giờ trả tiền?"
"Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói..." Trường Sơn kéo lại vạt áo vest, đám chủ nợ cũng không phải dạng mãng phu chỉ thích đánh người. Đùa gì chứ, đi đòi nợ giờ cũng phải bình tĩnh lắm đó, đập đồ con nợ có khi ngậm bồ hòn, nhưng đập người... Cảnh sát đến rắc rối muốn chết!
"Đợi tổng giám đốc của chúng tôi ra rồi cùng nhau nói chuyện."
"Tổng giám đốc... Phì..!" Tiếng cười bật ra của ai đó lập tức bùng nổ, sau đó xen lẫn tiếng cười là mấy âm thanh rên rỉ mô phỏng và nói tục kích dục. Trường Sơn nhếch mày, đôi mắt vô thức nhìn về phía Nhật Lệ đang diễn sâu bên kia... lập tức hiểu rồi!
Bảo sao lễ tân cuống lên gọi hắn về, thì ra đám chủ nợ tới thấy thang máy khóa không lên được liền đập đồ. Lễ tân và bảo vệ đều bị khống chế, cảnh sát ở xa mãi chưa đến, liên lạc sếp tổng không được nên đành phải gọi hắn gấp. Nhưng hẳn sau đó nhân viên xuống, đám chủ nợ nhận ra còn cách khác để lên đây, và khi lên rồi thì... màn play tình thú của Anh Hào và Lâm Đạo bị bắt gặp rồi hả?
"Ha ha, thật damdang đó nha! Kêu còn khiến người khác nứn* hơn đàn bà!"
"Thế tổng giám đốc nằm trên hay nằm dưới?"
"Nằm dưới! Mất mặt!"
"Dáng vẻ nghếch cái mông lên đó thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt!"
"Aiiii~ thật sự không ngờ, vậy mà bấy lâu nay tôi còn tưởng là chuyện tình cổ tích, chung thủy một lòng với chị Lệ cơ..."
"Đàn ông là thế mà, chơi vui cái thân đã..."
"Haizzzz..."
Cánh cửa lớn bên kia dù không muốn cũng phải mở ra. Anh Hào muốn trốn tiệt trong phòng vệ sinh nhưng bởi chủ nợ đông nhung nhúc, rồi còn đám Nhật Lệ và nhân viên nên đành muối mặt ngồi im trên "ghế nóng", mặt nóng bừng, cúi gằm xuống. Trái ngược hẳn với nó, Lâm Đạo trông có vẻ đã quen với điều này lắm rồi. Kể ra thì cũng đúng thôi, cậu ta vốn "HOT" nhờ cái thân thể này và khả năng "đâm chọc" đó, ngại ngùng khi bị người ta nhìn thấy lúc đang XXX thì còn kiếm tiền thế nào? Phút giây bối rối ban đầu qua đi, hiện tại cậu ta đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi bên ghế salon, một bên chân dài nghếch lên, tay cầm điếu thuốc phì phèo tựa như chẳng buồn quan tâm bất kì chuyện gì.
Chẳng buồn quan tâm bất kì chuyện gì?
Còn khuya!
Người khác có thể không biết, chứ Anh Hào đã ở cạnh cậu ta một thời gian. Tuy là cậu ta vờ trấn định vậy thôi chứ bàn tay kẹp điếu thuốc run rẩy kia đủ cho nó biết thực ra Lâm Đạo cũng không ổn. Sức khỏe xuống dốc, các nhãn hàng đua nhau hủy hợp đồng, người yêu không quan tâm, hiện tại còn quan hệ giữa chốn đông người làm ảnh hưởng trực tiếp đến con đường kiếm tiền của Anh Hào sau này...
Gì thì gì chứ liên quan đến việc KHÔNG THỂ KIẾM TIỀN là đã thấy không ổn rồi! Lâm Đạo bày ra vẻ mặt trơ trẽn này chỉ để nó cảm thấy an tâm hơn mà thôi.
Dù bản thân thảm đến vậy mà lúc bị bắt gặp vẫn nghĩ cho nó... Anh Hào mím môi, còn nó, nó tính thế nào? Dự định rũ cậu ta, đổ cho cậu ta tội danh "cưỡng hiếp" để lấy được lòng tin của bố mẹ Nhật Lệ và bòn tiền của con ngu đó?
Anh Hào cũng không muốn làm tổn thương Lâm Đạo, nhưng hiện tại...
CẠCH!
Cánh cửa bật mở, bên ngoài vẫn là hàng ngàn đôi mắt chiếu rọi vào phòng như đèn pha ô tô. Anh Hào lâu nay đều là thiên chi kiêu tử được vạn người kính ngưỡng, lần đầu tiên nó phải chịu đựng ánh mắt cười nhạo, châm chọc này. Cả người Anh Hào gai lên, nó buồn nôn! Và khi nhìn thấy Nhật Lệ đang dâng trào nước mắt ở cửa nó... Nôn thật!
"Em có làm sao không?" Lâm Đạo giật mình quay sang hỏi, một câu này thốt lên làm cả đoàn người trợn mắt, không gian chìm vào tĩnh lặng vô hạn.
Phát cơm chó cũng nên chọn giờ chứ! Lúc này đi hỏi thăm nhau... Hình như không thích hợp lắm đâu.
Anh Hào xua tay lắc đầu, Nhật Lệ kia đúng là buồn nôn. Cả ngày chỉ biết khóc lóc, ngu ngơ khiến người ta phát phiền. Nó thật sự phải hi sinh người yêu chỉ vì con điên đó ư?
"Em hiểu rồi..." Nhật Lệ gạt nước mắt, chậm rãi nhưng rành rọt nói tiếp "Bấy lâu nay em đã nghi ngờ nhưng vì yêu anh mà tự dập tắt mọi suy nghĩ không hay không phải về hai người."
"Nhật Lệ, em nghe anh nói..."
"Thì ra trực giác của phụ nữ thực sự chuẩn xác như vậy..." Nhật Lệ lắc đầu nhìn cơn buồn nôn của Anh Hào tiếp tục ập đến, thực ra, cô cũng muốn nôn có được không?
Cái thằng chó chết này, nói chuyện với cô mà lại dám nôn lên nôn xuống như thế, không thể chấp nhận. Nhưng thôi, chấp nhận hay không cũng không quan trọng, chỉ nốt năm phút này, từ nay về sau cô chính thức rảnh háng rồi!
"...Anh em hai người thực sự yêu nhau, em cũng sẽ không làm kì đà ngăn cấm. Anh Hào, bởi em yêu anh, nên em sẽ không làm khó anh đâu..."
"Nhật Lệ à..."
"Em sẽ lui lại phía sau, để Lâm Đạo tiếp tục chăm sóc anh suốt quãng đời còn lại..."
"Em đừng nói vậy, chỉ là anh..."
"Anh đừng nói gì cả!" Nhật Lệ diễn đúng chuẩn mấy cô nữ chính ngôn lù, bịt tai lại, hét lên, vừa lúc âm thanh cao vút ấy vang xa, cũng là lúc nước mắt như hạt châu lăn dài trên gò má "Trăm sai, vạn sai đều là em xen vào, anh không cần tự trách bản thân."
"..."
Cô gạt nước mắt, nhìn một lượt đám người đang tò mò xem chuyện vui. Vừa lúc có mấy người cố ý lôi điện thoại ra quay chup, lai chim lai chủng... Gút! Gút! Đem chuyện này bay cao bay xa đi, khỏi mấy công mấy hôm nữa nhà cô phải mở họp báo!
Sau đó, vờ như nuốt nước mắt vào trong, Nhật Lệ cao giọng dõng dạc: "Tôi - Nhật Lệ - hôm nay, tại đây xin chính thức tuyên bố giải trừ hôn ước với Anh Hào, sau này cả hai không ai có bất kì mối liên hệ nào với ai nữa!"
"Chúc anh... Hạnh phúc!..."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip