Chương 24: Cuộc Chơi Liên Quân
Một buổi chiều, khi ánh sáng dần tắt dần và không khí xung quanh trở nên dịu mát, Qúy Đức bất ngờ mở lời với Thảo:
"Thảo, cậu có chơi game không? Mình vừa tải Liên Quân, muốn rủ cậu cùng chơi một trận cho vui."
Thảo nhìn Qúy Đức, hơi ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy thú vị. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chơi game, đặc biệt là với một người bạn cũ. Tuy nhiên, cảm giác thoải mái mà Qúy Đức mang lại khiến cô không có lý do gì để từ chối.
"Ừm, mình chưa chơi bao giờ, nhưng nếu cậu rủ, mình cũng thử xem sao." Thảo trả lời, giọng có chút ngập ngừng.
Qúy Đức bật cười, đôi mắt sáng lên. "Không sao đâu, mình sẽ hướng dẫn cậu. Chắc chắn sẽ rất vui!"
Vậy là, họ cùng ngồi xuống và bắt đầu một trận đấu. Thảo không hề biết rằng, ngoài việc chơi game, đây cũng là cách Qúy Đức muốn kéo cô ra khỏi những suy nghĩ u ám trong lòng và tạo ra những khoảnh khắc vui vẻ, thoải mái.
Khi trận đấu bắt đầu, Qúy Đức không quên giải thích từng bước một, từ việc chọn tướng cho đến cách di chuyển và chiến đấu trong game. Thảo dù hơi bỡ ngỡ, nhưng dần dần bắt đầu hiểu và tham gia vào cuộc chiến. Cô cảm thấy mình như đang trong một thế giới khác, nơi không có những lo toan, không có sự phức tạp của những mối quan hệ.
"Cậu làm tốt lắm! Đánh rất hay!" Qúy Đức cổ vũ Thảo sau khi cô hạ gục một tướng đối thủ. Thảo cảm thấy tự hào và vui vẻ.
"Thực sự cậu chơi rất tốt đấy!" Cô cười đáp lại, nhìn Qúy Đức với ánh mắt tràn ngập niềm vui.
Cuối cùng, trận đấu kết thúc với chiến thắng nghiêng về phía họ. Thảo reo lên trong vui sướng. "Mình thắng rồi! Cảm ơn Qúy Đức, nếu không có cậu hướng dẫn, mình chẳng biết làm sao."
Qúy Đức nhìn cô, nụ cười trên môi thật dịu dàng. "Cậu đã làm rất tốt rồi. Thực ra, mình chỉ muốn chơi cùng cậu, chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ. Còn thắng hay thua chẳng quan trọng đâu."
Thảo nhìn vào màn hình, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Dù là một trò chơi đơn giản, nhưng nó lại mang đến cho cô sự thư giãn mà cô lâu rồi không có. Cảm giác khi chơi cùng Qúy Đức thật nhẹ nhàng, không bị áp lực, không có những câu hỏi không lời đáp.
Sau khi kết thúc trận đấu, Thảo cảm thấy mình có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô tắt game và nhìn về phía Qúy Đức, đôi mắt đầy cảm kích. "Cảm ơn cậu. Trò chơi này thật thú vị. Mình không nghĩ mình sẽ chơi nó, nhưng sau hôm nay thì thấy khá thích đấy."
Qúy Đức mỉm cười, ánh mắt đầy sự ấm áp: "Mình rất vui khi cậu thích. Nếu muốn chơi tiếp, cậu cứ nói với mình nhé."
Thảo gật đầu, trong lòng cảm thấy thật thoải mái. Cô không biết tại sao, nhưng dường như những giây phút này lại giúp cô quên đi mọi điều phiền muộn, đặc biệt là những chuyện giữa cô và Minh Trí.
Trong khi đó, Minh Trí lại một lần nữa tìm đến Thảo, nhưng lần này, cậu nhận ra có điều gì đó thay đổi trong cách Thảo nhìn cậu. Cô không còn quan tâm đến những lời xin lỗi hay những lời giải thích nữa. Cô đã bắt đầu thay đổi và tìm thấy niềm vui trong những khoảnh khắc bên những người bạn thật sự hiểu mình, như Qúy Đức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip