Chương 288

Bên phía Phương Thiên Nhai, hắn tự mình cứng rắn chống đỡ một đợt lôi kiếp, lại dùng pháp khí ngăn trở một đợt khác, đã vượt qua hai lượt lôi kiếp, chỉ còn lại đợt cuối cùng, cũng là đợt hung mãnh nhất. Phương Thiên Nhai vẫn chọn cách cứng kháng, thực sự không chịu nổi mới lấy pháp khí ra chắn. Những pháp khí dùng để chắn lôi kiếp này đều là chiến lợi phẩm của Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo. Chiến lợi phẩm pháp khí, bọn họ không dám bán ra ngoài vì sợ bị người nhận ra, loại pháp khí này bình thường hoặc là bị nung lại đúc mới, hoặc trực tiếp đem ra chắn lôi kiếp.

Đợi đến khi Phương Thiên Nhai độ kiếp xong xuôi, Bàn Bàn đã giải quyết xong Chu gia lục tiểu thư Chu Hiểu, lại còn mượn thú hỏa của Lâm Vũ Hạo, diệt luôn Chu gia ngũ tiểu thư Chu Duyệt.

Bàn Bàn cao hứng tung tăng cầm theo hai chiếc không gian giới chỉ bay đến bên Phương Thiên Nhai. "Chủ nhân, ngài thế nào rồi?"

"Không sao!" Nói rồi, trên người Phương Thiên Nhai sáng lên từng đạo bích lục sắc quang mang, tất cả vết thương trên thân dưới sự trị liệu của liệu thương minh văn đều lành hẳn. Bất quá, Phương Thiên Nhai vừa mới tấn giai, huyết khí hao tổn nghiêm trọng, sắc mặt vẫn rất khó coi.

Phương Thiên Nhai tiếp nhận không gian giới chỉ mà Bàn Bàn đưa tới, trực tiếp từ bên trong lấy ra hai cái ngũ cấp hồn hoàn, sau đó cất cả hai chiếc giới chỉ đi.

"Duyệt Duyệt, Hiểu Hiểu!"

Chu đảo chủ nhìn thấy thi thể hai nữ nhi, kinh hô thành tiếng. Trên mặt tràn đầy bi ai.

Phương Thiên Nhai vung tay ném thêm hai cái hồn hoàn về phía lưng đối phương. Khiến công kích của chính Chu đảo chủ đều đánh trúng lên thân mình hắn.

Chu đảo chủ cảm giác được một trận ác phong bất thiện, vội vàng ném ra một khối ngũ cấp thuẫn bài ngăn cản.

"Bồng..."

Một đạo công kích đánh bay ngũ cấp thuẫn bài, đạo còn lại vẫn đánh trúng lưng Chu đảo chủ.

"Phốc..." Chu đảo chủ trực tiếp bị chính công kích của mình đánh đến thổ huyết.

Lâm Vũ Hạo thừa thắng xông lên, đâm xuyên bả vai đối phương.

Chu đảo chủ trừng mắt nhìn Lâm Vũ Hạo, nghiến răng nghiến lợi, hắn đá một cước về phía Lâm Vũ Hạo, Lâm Vũ Hạo tay cầm trường mâu, trực tiếp đảo phi ra ngoài, để hắn đá hụt.

"A..."

Chu đảo chủ đè lại vết thương trên vai, loạng choạng lui về sau ba bước.

Phương Thiên Nhai vung tay ném ra mười khối bạo tạc thú cốt, hướng Chu đảo chủ đập tới.

Chu đảo chủ vội vàng phóng xuất hồn lực thuẫn bài ngăn cản. Vừa mới đỡ xong công kích của Phương Thiên Nhai, thú hỏa của Lâm Vũ Hạo đã đến, hỏa diễm xà quấn lấy Chu đảo chủ liền công kích tới.

Phương Thiên Nhai cũng phóng xuất hỏa hổ của mình tiếp ứng. Chu đảo chủ bị hai đóa thú hỏa vây ở giữa công kích, bụng lưng chịu địch. Bất đắc dĩ phải phóng xuất hồn sủng Cổn Long đao của mình.

Bàn Bàn và Sâm Bảo lập tức bay tới, quấn lấy Cổn Long đao. Bàn Bàn hóa thành một cây kim chùy, Sâm Bảo hóa thành một thanh mộc kiếm, hai hồn sủng trước sau đánh tới Cổn Long đao.

Phương Thiên Nhai phi thân lên. Trên người sáng lên từng đạo hỏa diễm minh văn, từng mũi hỏa tiễn, hỏa chùy hướng Chu đảo chủ bắn tới.

Chu đảo chủ vừa ứng phó hai đóa thú hỏa, vừa ứng phó công kích của Phương Thiên Nhai, bị đánh đến chật vật dị thường.

Lâm Vũ Hạo lại ném ra mười khối bạo tạc thú cốt công kích, Chu đảo chủ không kịp ngăn cản công kích của Lâm Vũ Hạo, trực tiếp bị Lâm Vũ Hạo nổ bay ra ngoài, phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Nhìn thấy hai đóa thú hỏa đuổi theo, Chu đảo chủ vội vàng từ dưới đất bò dậy, tiếp tục cùng hai con thú hỏa giao chiến.

Đánh đánh, Chu đảo chủ cảm giác được một trận tâm quý, bỗng nhiên phun ra một ngụm lớn máu, y phục trên người trong khoảnh khắc bị hai đóa thú hỏa đốt cháy. Chu đảo chủ vội vàng dập lửa. "Tiểu Long, Tiểu Long..."

Nhìn hồn sủng bị Bàn Bàn và Sâm Bảo chém giết ở đàng xa, Chu đảo chủ hô to, nhưng cũng vô ích.

Phương Thiên Nhai nâng song chưởng, ngưng tụ ra một thanh hỏa diễm trường đao do hỏa diễm tạo thành, hướng Chu đảo chủ chém tới.

Lâm Vũ Hạo cũng lập tức ném ra mười khối bạo tạc thú cốt, trực tiếp ném qua.

Chu đảo chủ mất hồn sủng, hồn lực giảm mạnh, hắn ngưng tụ ba đạo hồn lực thuẫn bài ngăn cản công kích của Phương Thiên Nhai, nhưng những thuẫn bài này rõ ràng không còn ngưng thực như trước.

"Bàng bàng bàng..."

Ba khối hồn lực thuẫn bài bị chém vỡ, bạo tạc thú cốt của Lâm Vũ Hạo liền liên tiếp nổ tung.

Chu đảo chủ trực tiếp bị nổ bay ra ngoài. Y phục trên người bị nổ rách tả tơi, đầy thân là vết thương, cả người cả mặt đen sì. Hắn ngã sấp xuống đất liên tục thổ huyết.

Phương Thiên Nhai bày ra Kim Ô vũ phiến, định công kích, Bàn Bàn vội vàng bay qua. "Chủ nhân, để ta!"

Phương Thiên Nhai thấy Bàn Bàn bay qua, mới thu hồi Kim Ô vũ phiến. Hắn biết Bàn Bàn không thích hắn đốt Chu đảo chủ, muốn ăn tên Chu đảo chủ này, dù sao người này là hồn hoàng, đối với Bàn Bàn mà nói chính là đại bổ! Đốt sạch quả thực có chút đáng tiếc.

Bàn Bàn hóa thành một cây băng chùy, Sâm Bảo hóa thành một thanh mộc kiếm. Sâm Bảo từ phía sau bay qua, Bàn Bàn từ phía trước bay qua.

Chu đảo chủ lại một lần nữa ném ra thuẫn bài của hắn, hướng Bàn Bàn ném đi, đỡ được công kích của Bàn Bàn.

"A..."

Chu đảo chủ còn chưa kịp từ dưới đất bò dậy, Sâm Bảo đã từ phía sau đâm xuyên ngực đối phương. Chu đảo chủ nhìn huyết khổng trên ngực, thân thể lắc lư, thi thể không cam lòng ngã xuống đất.

Bàn Bàn thấy Chu đảo chủ đã chết, lập tức nuốt thi thể Chu đảo chủ. "Ân, không tệ không tệ, thi thể hồn hoàng chính là mỹ vị a!"

Phương Thiên Nhai nhìn Bàn Bàn và Sâm Bảo, hắn nói: "Dọn dẹp chiến trường."

"Vâng, chủ nhân!" Bàn Bàn đáp lời, lập tức chạy đi dọn dẹp chiến trường.

Sâm Bảo cũng theo sau, giúp Bàn Bàn cùng dọn dẹp.

Lâm Vũ Hạo thu hồi trường mâu trong tay, lập tức bay qua, đỡ lấy Phương Thiên Nhai. "Thế nào?"

Phương Thiên Nhai cười cười phất tay. "Không sao, tấn giai rất thuận lợi, thương cũng lành rồi."

Lâm Vũ Hạo nhìn khuôn mặt tái nhợt của bạn lữ, không khỏi nhíu mày. Bị sét đánh ba chín hai mươi bảy lần, sao có thể không sao? Thiên Nhai a, luôn như vậy, chỉ báo hỷ không báo ưu, sợ hắn lo lắng.

Không bao lâu, Bàn Bàn và Sâm Bảo đã mang toàn bộ chiến lợi phẩm trở lại, Bàn Bàn cũng thu hết tất cả thi thể, định mang về làm khẩu lương.

Phương Thiên Nhai mang theo một nhà bốn khẩu trực tiếp trở về không gian tùy thân. Một nhà bốn khẩu ngồi trên giường bắt đầu hấp thu hồn thạch tu luyện, trải qua một trận đại chiến, hồn lực của chủ tớ bốn người đều tiêu hao không ít, vì thế một nhà bốn khẩu tu luyện ba canh giờ, mới bổ sung hồn lực trở lại.

Phương Thiên Nhai đem hết thảy đồ vật trong không gian giới chỉ lấy ra, một nhà bốn khẩu bắt đầu kiểm tra những chiến lợi phẩm này.

Bàn Bàn hài lòng liên tục gật đầu. "Ân, không tệ không tệ, gia sản của mười ba người cộng lại có một trăm lẻ năm ức hồn thạch, rất không tệ a! Vẫn là hồn hoàng giàu có hơn a!"

Sâm Bảo nói: "Lão gia hỏa kia có một bảo bối — Thương Sơn châu. Có bảo bối này lão đại liền có thể tấn giai hồn hoàng."

Bàn Bàn nghe vậy, mừng rỡ như điên. "Có bảo bối sao?"

Sâm Bảo luyến tiếc dâng lên viên lam sắc châu tử mà mình tìm được cho Bàn Bàn.

Bàn Bàn cầm châu tử nhìn một cái, mừng rỡ như điên. "Quá tốt rồi, ta có thể tấn giai hồn hoàng."

Phương Thiên Nhai liếc Bàn Bàn một cái, chuyển sang nhìn Sâm Bảo. "Chỉ có một món bảo vật này thôi sao?"

Sâm Bảo khẽ thở dài. "Ân, chỉ có một món bảo vật này."

Phương Thiên Nhai được đáp án khẳng định, có chút tiếc nuối. "Đáng tiếc. Nếu có hai món thì tốt rồi."

Lâm Vũ Hạo nói: "Năng lực chiến đấu của Bàn Bàn mạnh hơn Sâm Bảo một chút, lần này để Bàn Bàn tấn giai hồn hoàng trước đi!"

Phương Thiên Nhai nhìn Lâm Vũ Hạo, cùng tức phụ đối thị một cái, biểu thị tán đồng. "Cũng được. Nếu Bàn Bàn tấn giai, sau này chúng ta đối phó hồn hoàng sẽ dễ dàng hơn. Đợi ngươi tấn giai hóa thần, liền để Bàn Bàn bế quan."

Lâm Vũ Hạo nhìn Phương Thiên Nhai, biểu thị tán đồng. "Hảo."

Sâm Bảo nói: "Trừ bảo bối ra, lão gia hỏa còn có không ít dược tài và dược tề, quả nhiên làm đảo chủ chính là giàu có a!"

Lâm Vũ Hạo liên tục gật đầu. "Không tệ, không tệ, những dược tề này có thể lưu lại cho ngươi và Bàn Bàn sử dụng, những dược tài này cũng đều là đồ tốt. Ta có thể luyện chế thành dược tề cho các ngươi. Phụ trợ các ngươi ổn cố thực lực."

Phương Thiên Nhai nói: "Pháp khí của lão gia hỏa không nhiều, chỉ có một thanh ngũ cấp đại đao và một khối ngũ cấp thuẫn bài. Ta vừa mới tấn giai hóa thần, miễn cưỡng có thể dùng tạm. Pháp khí của những người khác có thể lưu lại cho ngươi chắn lôi kiếp."

Lâm Vũ Hạo gật đầu. "Cũng được."

Phương Thiên Nhai nhìn chằm chằm Lâm Vũ Hạo một cái. Hắn hỏi: "Ngươi thế nào? Có cảm giác tấn giai chưa?"

Lâm Vũ Hạo gật đầu. "Có thì có, bất quá hình như vẫn còn thiếu một chút, phải đợi thêm chút nữa, ta định lại phục dụng hai chi dược tề."

Phương Thiên Nhai được đáp án như vậy, khẽ gật đầu. "Như vậy cũng tốt, đừng vội vàng quá."

Lâm Vũ Hạo nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận tấn giai. Ngươi mới vừa tấn giai, hảo hảo tu luyện đi! Không cần lo cho ta."

"Hảo!" Phương Thiên Nhai gật đầu, liền cùng Bàn Bàn và Sâm Bảo bắt đầu thu dọn những thứ vô dụng, đem những thứ không dùng tới đốt sạch.

......

Nửa tháng sau, Lâm Vũ Hạo rốt cục nghênh đón lôi kiếp tấn giai của mình.

Phương Thiên Nhai mang theo Bàn Bàn và Sâm Bảo đứng một bên, lại không rảnh xem Lâm Vũ Hạo độ kiếp, bởi vì lúc này đã có hai mươi bốn người lên Oạt Kim Đảo.

Hai mươi bốn người này dẫn đầu là một nữ tử, hai nghìn bảy trăm tuổi, liếc mắt đã biết là hồn hoàng. Theo sau nữ tử có ba nam tử, một hồn vương lục tinh, một hồn vương ngũ tinh, một hồn vương tứ tinh, ba người đều là hồn vương, phía sau nữa là hai mươi hồn sủng sư đều là tam cấp hồn sủng sư.

Phương Thiên Nhai sắc mặt ngưng trọng nhìn nữ tử kia. Hắn hỏi: "Không biết vị tiền bối này có gì chỉ giáo?"

Vạn Xà nữ vương nhìn Phương Thiên Nhai, không khỏi lạnh cười. "Phương Thiên Nhai, Lâm Vũ Hạo, các ngươi giết ba nhi tử của ta, giết ba vị hồn vương trưởng lão của Linh Xà đảo ta, lại còn trốn ở đây tiêu diêu tự tại, còn hỏi ta có gì chỉ giáo?"

Phương Thiên Nhai nghe vậy, liền biết đối phương là Vạn Xà nữ vương, lập tức truyền âm cho Lâm Vũ Hạo, trên người một nhà bốn khẩu đều bật ra năm cái phòng độc tráo tử. Phương Thiên Nhai nói: "Nhi tử Bạch Minh, Bạch Khải, Bạch Thành của ngươi, cũng không phải bị chúng ta giết, mà là bị ngươi cái làm mẫu thân này hại chết. Nếu ngươi không để bọn hắn tới bắt ta, bọn hắn cũng sẽ không chết."

Vạn Xà nữ vương nghe vậy, sắc mặt càng khó coi thêm ba phần. "Tiểu súc sinh, ngươi nói cái gì?"

"Ta nói ngươi dám tới quấy nhiễu bạn lữ của ta tấn giai, ngươi đáng chết." Lời vừa dứt, Phương Thiên Nhai, Bàn Bàn và Sâm Bảo chủ tớ ba người đồng thời phát động công kích, Phương Thiên Nhai và Bàn Bàn dùng hỏa tiễn, còn Sâm Bảo thì dùng thứ đằng công kích.

Hai mươi bốn người Linh Xà đảo vội vàng ngăn cản công kích của chủ tớ ba người Phương Thiên Nhai.

Vạn Xà nữ vương và ba vị trưởng lão ngược lại không sợ công kích như vậy, nhưng hai mươi tam cấp hồn sủng sư kia căn bản không đỡ nổi, chỉ một lượt đã bị chém giết toàn bộ.

Phương Thiên Nhai phóng xuất thú hỏa, quấn lấy Lục trưởng lão (hồn vương tứ tinh hồn sủng sư), bày ra ngũ cấp pháp đao của Chu đảo chủ, vung đao liền chém về phía Vạn Xà nữ vương.

Vạn Xà nữ vương nhìn Phương Thiên Nhai chủ động công kích nàng, bị chọc giận không nhẹ, bày ra một cây nhuyễn tiên, lập tức ngăn cản công kích của Phương Thiên Nhai. "Phương Thiên Nhai, ngươi cái tiểu súc sinh này."

Phương Thiên Nhai lạnh lùng liếc đối phương một cái, cũng không đáp lời, nhưng chiêu thức trên tay lại càng thêm lăng lệ.

Bàn Bàn đối chiến Tứ trưởng lão (hồn vương lục tinh hồn sủng sư). Sâm Bảo đối chiến Ngũ trưởng lão (hồn vương ngũ tinh hồn sủng sư). Trong chớp mắt, năm người hai thú đã đánh thành một đoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip