Chương 353
Về đến nơi ở, Lâm Vũ Hạo lấy ra bảo dược, lại cẩn thận xem xét một phen. Hắn nói: "Có gốc bảo dược này, Bàn Bàn cùng Sâm Bảo muốn tấn nhập Hồn Thánh sẽ dễ dàng hơn đôi chút."
Phương Thiên Nhai cười nhẹ: "Ta cũng không ngờ Vân tông chủ thật sự chịu lấy ra linh bảo. Xem ra lần này, hắn quả là hạ huyết bản."
Lâm Vũ Hạo nhếch môi: "Đông Đại Lục có bốn đại tông môn. Nếu cả bốn đều không có công pháp, Vân tông chủ tự nhiên cũng chẳng vội. Nhưng hiện giờ tình thế đã khác, Chu Tước Tông có công pháp, còn Vân Lam Tông của hắn thì không. Đợi đến khi Chu Tước Tông nổi lên như diều gặp gió, e là Vân Lam Tông của hắn cũng không giữ nổi nữa. Thế nên, không nỡ cũng phải nỡ. Hắn cũng là hết cách, bằng không cũng chẳng do dự mười lăm năm, đến giờ mới chịu giao dịch."
Phương Thiên Nhai gật đầu lia lịa: "Đúng là thế."
Bàn Bàn không nhịn được trợn trắng mắt: "Lão đầu tử Thanh Vân Tông với Bạch Hổ Tông vừa nghe chúng ta muốn linh bảo đã sợ vỡ mật bỏ chạy rồi."
Phương Thiên Nhai nói: "Ba đứa con trai của Bạch Hổ Tông chủ đều chết trong tay chúng ta. Hắn không giao dịch với chúng ta mới là tốt nhất. Bằng không, nếu hắn thành tu sĩ, đối với chúng ta chỉ có bất lợi."
Bàn Bàn gật đầu: "Cũng phải."
Lâm Vũ Hạo cười lạnh: "Còn bên Thanh Vân Tông thì không biết nghĩ gì, Tiêu Thần thế mà dẫn theo năm đồ đệ của chúng ta cùng mấy vị trưởng lão khác đến khuyên chúng ta quay về Thanh Vân Tông, đúng là si tâm vọng tưởng."
Phương Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng: "Tiêu Hồng chết trong tay chúng ta, Thanh Vân Tông không thể không phòng. Cho nên bọn chúng không đến giao dịch, cũng chẳng phải chuyện xấu."
Sâm Bảo nói: "Ba ngày nữa chúng ta rời đi, đến lúc đó chính là lúc bốn đại tông môn chó cắn chó một trận."
Phương Thiên Nhai gật đầu: "Đúng vậy. Đợi chúng ta đi rồi, bọn chúng muốn tìm người giao dịch cũng không được nữa, đến lúc ấy chắc chắn sẽ nóng ruột, bốn đại tông môn tất sẽ nội đấu."
Lâm Vũ Hạo nói: "Sau khi chúng ta rời đi, cải trang một phen vậy! Tạm thời đừng để bọn chúng tìm được, đỡ rước phiền phức."
Phương Thiên Nhai gật đầu: "Hảo."
...
Ba ngày sau, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo treo biển bế quan, lặng lẽ rời khỏi Chu Tước Thành.
Bốn người nhà Phương Thiên Nhai ngồi trên phi hành pháp khí, đang xem xét bản đồ.
Lâm Vũ Hạo hỏi: "Thiên Nhai, lần này chúng ta đi đâu?"
Phương Thiên Nhai đáp: "Chúng ta trước hết đến Hồn Thánh di tích, sau đó đến Tử Vong Hắc Thiết Tháp, cuối cùng đến Cương Phong Nhai luyện thể."
Lâm Vũ Hạo nhìn chằm chằm nam nhân của mình, hỏi: "Ba nơi này đều thuộc thập đại hiểm địa sao?"
Phương Thiên Nhai gật đầu: "Ừ, ba nơi này là những hiểm địa mà hiện tại chúng ta có thể đến."
Bàn Bàn nghi hoặc hỏi: "Chẳng phải thập đại hiểm địa sao? Trước đây chúng ta đã đi qua Liên Hoa Hồ, Xích Viêm Sa Mạc, Vạn Hoa Cốc, Hàn Đàm, Si Mị Thạch Lâm, tổng cộng năm nơi, cộng thêm ba nơi này là tám nơi, sao lại không phải mười?"
Phương Thiên Nhai giải thích: "Hai nơi còn lại không thể đi, đó mới là hiểm địa thực sự, cực kỳ nguy hiểm."
Bàn Bàn tò mò hỏi: "Hiểm địa thực sự là như thế nào?"
Phương Thiên Nhai giải thích: "Hiểm địa xếp thứ nhất gọi là Ma Vụ Lâm, nơi đó có một cái phún tỉnh (giếng phun) của Ma tộc, sau này bị phong ấn. Thế nhưng nơi ấy quanh năm ma khí lượn lờ, hồn sủng sư nào bước vào Ma Vụ Lâm cũng không một ai sống sót trở ra."
Lâm Vũ Hạo nghi hoặc hỏi: "Phún tỉnh là gì?"
Phương Thiên Nhai nhìn bạn lữ của mình, nói: "Chính là một cái giếng nối liền hai không gian, ma thú có thể thông qua cái giếng ấy đến Đông Đại Lục. Mười vạn năm trước, Đông Đại Lục từng xảy ra ma thú triều, ma thú kéo nhau xâm lấn, sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông. Sau đó, mấy vị Hồn Thánh của Đông Đại Lục liên thủ phong ấn ma khí phún tỉnh, phong ấn Ma Vụ Lâm, mới chấm dứt được đại kiếp nạn ấy."
Lâm Vũ Hạo nghe bạn lữ kể, liên tục gật đầu: "À, ta hiểu rồi. Phún tỉnh chính là một sợi dây liên kết các vùng khác, giống như truyền tống trận pháp hay truyền tống kính vậy."
Phương Thiên Nhai gật đầu: "Đúng thế. Phún tỉnh chính là thiên nhiên truyền tống trận."
Bàn Bàn gật đầu lia lịa: "Nếu đã như vậy, nơi đó quả thật rất nguy hiểm. Ma thú còn khó đối phó hơn yêu thú nhiều."
Phương Thiên Nhai khẽ thở dài một hơi, nói: "Nơi đó vừa nguy hiểm lại không có cơ duyên. Ma khí có thể làm ô nhiễm linh thạch, linh thạch bị ô nhiễm thì tu sĩ không dùng được. Cho nên nơi đó chúng ta không cần đi."
Lâm Vũ Hạo cùng hai thú nghe vậy đều gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Sâm Bảo tò mò hỏi: "Chủ nhân phu, vậy còn một nơi khác ngài không muốn đi thì sao? Nơi đó cũng rất nguy hiểm ư?"
Phương Thiên Nhai nói: "Nơi đó cũng rất nguy hiểm, xếp thứ hai, tên là Không Gian Địa Đới. Bên đó có rất nhiều không gian loạn lưu. Hồn sủng sư tiến vào rất dễ bị xé thành mảnh nhỏ. Hơn nữa nơi ấy cũng không thể có linh thạch. Có lẽ sẽ có không gian thạch, nhưng chúng ta không tu luyện không gian thuật pháp, ngươi cùng Bàn Bàn cũng không phải không gian thuộc tính hồn sủng, dù nơi đó có không gian thạch thì chúng ta cũng không dùng được. Một nơi không cơ duyên mà lại đặc biệt nguy hiểm, tự nhiên chúng ta không cần đi."
Sâm Bảo nghi hoặc hỏi: "Chủ nhân phu, không gian loạn lưu là gì?"
Phương Thiên Nhai giải thích: "Không gian loạn lưu chính là rất nhiều lực lượng không gian không có quy tắc, giống như những đạo thiên lôi trên Lôi Minh Đảo rơi xuống không theo quy luật, sẽ xuất hiện bất ngờ, bất cứ nơi đâu."
Sâm Bảo gật đầu: "À, thì ra là thế, quả thật rất nguy hiểm."
Lâm Vũ Hạo nói: "Ta nhớ thiếu thành chủ Thanh Vân Thành là Từ Hằng, hồn sủng của hắn hình như chính là không gian thú. Nếu Không Gian Địa Đới đó để hắn đi, hẳn sẽ không quá nguy hiểm, nói không chừng còn có thể lấy được cơ duyên."
Phương Thiên Nhai gật đầu: "Ừ, nơi ấy rất hợp với người như Từ Hằng. Không gian thú của hắn có thể cảm ứng không gian lực, tránh né không gian loạn lưu."
Lâm Vũ Hạo gật đầu: "À!"
Bàn Bàn nói: "Chủ nhân, chúng ta đừng nói mấy nơi không đi được nữa. Nói về mấy nơi có thể đi đi! Ba nơi ngài vừa nói, có phải đều có cơ duyên không?"
Phương Thiên Nhai nhìn Bàn Bàn, giải thích: "Trạm đầu tiên của chúng ta là Hồn Thánh di tích. Hồn Thánh di tích là được phát hiện từ ba ngàn năm trước, là di tích của một vị lục cấp luyện kim sư, bên trong có rất nhiều trận pháp, cực kỳ nguy hiểm. Khi di tích vừa hiện thế, rất nhiều hồn sủng sư Đông Đại Lục đến thăm dò đều bỏ mạng. Bất quá hiện tại đã qua ba ngàn năm, trận pháp phần lớn đã bị phá bỏ, cơ duyên cũng bị lấy đi mất, cho nên nơi đó còn cơ duyên hay không cũng khó nói."
Bàn Bàn nghe xong, buồn bực nói: "Sẽ không phải không có cơ duyên chứ?"
Phương Thiên Nhai nói: "Kỳ thực ta cảm thấy nơi có khả năng nhất có cơ duyên chính là Tử Vong Hắc Thiết Tháp."
Lâm Vũ Hạo nghi hoặc hỏi: "Đó là nơi nào, nghe đã thấy rất nguy hiểm rồi!"
Phương Thiên Nhai giải thích: "Kỳ thực cũng không tính quá nguy hiểm. Tử Vong Hắc Thiết Tháp còn có một cái tên khác là Chú Tạo Sư Hắc Thiết Tháp. Nơi đó là nơi tỷ thí chú tạo thuật. Nếu chú tạo thuật của ta có thể áp đảo quần hùng, ta liền có thể lấy được linh bảo trong tháp. Toà tháp ấy tổng cộng có sáu tầng, nếu ta có thể leo đến đỉnh, liền có thể lấy được sáu phần cơ duyên."
Lâm Vũ Hạo nhìn chằm chằm Phương Thiên Nhai một lúc, nói: "Chỉ khảo nghiệm chú tạo thuật, thật sự một chút nguy hiểm cũng không có sao?"
Phương Thiên Nhai nói: "Nếu không qua được khảo nghiệm, sẽ bị xoá sổ."
Lâm Vũ Hạo nghe vậy, sắc mặt đại biến: "Cái gì? Nguy hiểm như vậy. Vậy chúng ta đừng đi nữa!"
Phương Thiên Nhai nhìn tức phụ lo lắng, không nhịn được cười: "Sao thế, ngươi không tin bản lĩnh chú tạo thuật của ta?"
"Không phải, chú tạo thuật của ngươi ta đương nhiên tin, nhưng như vậy có phải quá nguy hiểm rồi không?"
Phương Thiên Nhai nói: "Vũ Hạo, ta cảm thấy ta làm được. Hơn nữa, trong ba hiểm địa, e rằng chỉ có Tử Vong Hắc Thiết Tháp là còn cơ duyên."
Lâm Vũ Hạo nghĩ một lát, nói: "Chẳng phải còn một nơi nữa sao?"
Phương Thiên Nhai nói: "Cương Phong Nhai thì luyện thể còn được, không có gì cơ duyên."
Lâm Vũ Hạo nghe được đáp án chắc chắn, sắc mặt càng khó coi: "Vậy chỉ có Tử Vong Hắc Thiết Tháp là có cơ duyên?"
Phương Thiên Nhai gật đầu: "Ừ, thập đại hiểm địa Đông Đại Lục, nơi hồn sủng sư nguyện ý đến nhất chính là Tử Vong Hắc Thiết Tháp, có thể thấy nơi đó nhất định có cơ duyên."
Bàn Bàn nói: "Chú tạo thuật của chủ nhân thiên hạ vô song, nhất định có thể lấy được cơ duyên."
Lâm Vũ Hạo nói: "Vậy, vậy Hồn Thánh di tích thì sao? Nơi đó có nhiều người đến thăm dò không?"
Phương Thiên Nhai nói: "Nơi đó cũng có không ít người đi, nhưng đã năm trăm năm rồi chưa ai tìm được cơ duyên."
Lâm Vũ Hạo nghe được câu trả lời này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Phương Thiên Nhai nắm lấy tay Lâm Vũ Hạo: "Yên tâm, Tử Vong Hắc Thiết Tháp không nguy hiểm như ngươi nghĩ đâu."
Lâm Vũ Hạo nhíu chặt mày: "Ngoài Tử Vong Hắc Thiết Tháp ra, còn nơi nào khác có thể tìm cơ duyên không?"
Phương Thiên Nhai lắc đầu: "Không còn. Trừ phi gặp được bí cảnh mở ra, nhưng bí cảnh Đông Đại Lục đều mở không theo thời gian cố định, rất khó gặp."
"Vậy..."
"Đừng lo, ta sẽ không sao đâu. Bàn Bàn, Sâm Bảo, hai ngươi trông chừng phi hành pháp khí, ta với Vũ Hạo về phòng trước." Nói xong, Phương Thiên Nhai liền dẫn Lâm Vũ Hạo trở về phòng.
Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo ở trong phòng song tu một tháng. Một đoàn người đến gần Hồn Thánh di tích. Phương Thiên Nhai hỏi Lâm Vũ Hạo cùng Sâm Bảo: "Hai ngươi xem thử, nơi này có cơ duyên không?"
Sâm Bảo nhìn một hồi lâu, liên tục lắc đầu: "Không có, nơi đây cái gì cũng không có, ngay cả một khối linh thạch cũng không."
Lâm Vũ Hạo cũng lắc đầu: "Nơi đây không có cơ duyên."
Phương Thiên Nhai sớm đã liệu trước, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nói: "Đi thôi, đến Tử Vong Hắc Thiết Tháp." Nói rồi, Phương Thiên Nhai lập tức định vị điểm đến, phi hành pháp khí liền rời khỏi nơi này.
Lâm Vũ Hạo nhìn Phương Thiên Nhai, lo lắng hỏi: "Tử Vong Hắc Thiết Tháp đó, có phải chỉ có chú tạo sư mới vào được?"
Phương Thiên Nhai nói: "Ngươi không cần lo, ta có thể đem ngươi cùng Sâm Bảo thả vào Linh Sơn không gian, mang các ngươi vào."
Lâm Vũ Hạo nắm chặt tay Phương Thiên Nhai: "Thiên Nhai, nếu không chúng ta đi nơi khác đi!"
Phương Thiên Nhai cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lâm Vũ Hạo, nói: "Vũ Hạo, trong Tử Vong Hắc Thiết Tháp có truyền thừa thượng cổ chú tạo sư để lại, ta không muốn bỏ lỡ."
Lâm Vũ Hạo thấy ái nhân kiên trì, đành phải gật đầu đáp ứng: "Nếu ngươi gặp nguy hiểm, liền thả ta và Sâm Bảo ra, hoặc ngươi trở lại không gian."
Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu: "Hảo, ta đáp ứng ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip