121-Vực Sâu Vô Tận

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Phần 9

Vực Sâu Vô Tận

Năm 1960, Gruzia

*

Chương 121

Âm thanh quái dị

Năm 1960, phía bắc dãy núi Kavkaz.

Giữa những ngọn núi nhấp nhô kéo dài, có thể nhìn thấy những đồng cỏ vùng cao rộng lớn. Những cánh đồng xanh bạt ngàn, những tảng đá trắng xám nằm rải rác trên sườn đồi, khó có thể phân biệt được đó là đàn cừu của người dân du mục hay là nham thạch. Tuyết tích tụ rất rõ ràng ở phía khuất gió của những đỉnh núi tương đối cao, gió mạnh thổi tung lớp sương băng mỏng, nó sẽ nhanh chóng tan chảy trên đầu ngón tay con người, chỉ để lại một chút nước lạnh.

Juan không khỏi rụt cổ lại, kéo cổ áo lên cao hơn.

"Nhanh lên, tất cả nhanh lên." Từ phía sau vang lên tiếng thúc giục thiếu kiên nhẫn.

Juan cúi đầu, bước nhanh đến chỗ một người Nga ở đầu hàng.

Người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi, nước da thô ráp, dáng người cao lớn, vẻ mặt tức giận, đang cố gắng kìm nén lửa giận. Ông ta quay lại thì thấy Juan, bèn hạ giọng nói: "Xin lỗi, Juan, tôi cũng không ngờ..."

"Ông Telegin, đó không phải lỗi của ông." Juan lắc đầu, nghi ngờ số phận của mình đen như bùn. Hãy nhìn xem những gì anh đã trải qua trong hai năm vừa rồi đi!

Anh có một công việc tốt, gia nhập đội của tiến sĩ Marat, khai quật Thủ phủ của Cướp biển ngày xưa là Port Royal, sau đó buộc phải thực hiện một cuộc hành trình chạy trốn xuyên thời gian và không gian.

Sau khi nghỉ việc và rời Jamaica, tâm trạng chán nản, anh quyết định đến thăm bán đảo Apennini để tìm di tích thành phố cổ Pompeii... Và rồi anh lại xui xẻo đến nỗi cái thị trấn mà mình nghỉ chân trên đường bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của tà thần, còn anh thì bị mất trí nhớ suốt nửa tháng, tiếp đến là chiến đấu với không khí, trở thành trò cười thì thôi không nói, lại còn tự làm cho mình kiệt sức.

Sau khi dùng la bàn để tận mắt nhìn thấy vẻ huy hoàng của thành phố Pompeii của La Mã, chuyến du lịch thư giãn kết thúc, Juan trở về hiện tại để rồi phải đối mặt với một vấn đề thực tế và tàn khốc. Tiền tiết kiệm của anh đã hết, anh cần tìm việc làm.

Vốn dĩ đây không phải là một nhiệm vụ khó khăn. Là một kỹ sư trắc địa xuất sắc, một chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã, mỗi năm Juan đều nhận được nhiều lời mời làm việc hết sức chân thành, ngoài các đội thám hiểm khoa học ra còn có vài đội phiêu lưu săn tìm kho báu do tư nhân tài trợ cũng đưa ra thù lao hậu hĩnh. Tuy nhiên, đội thám hiểm săn tìm kho báu thường liên quan đến những tranh chấp về việc trộm văn vật và phá hủy di tích, nên Juan sẽ từ chối những lời mời đó.

Không phải do phẩm chất đạo đức cao thượng gì cả, Juan chọn như thế chỉ vì một lý do rất đơn giản: anh sợ chết. Thợ săn kho báu tàn sát lẫn nhau là tin tức mới sao? Không phải, những tình tiết này gần như đã bị dùng nát trong tiểu thuyết và phim ảnh cả rồi. Không cần đến văn vật quý hiếm hay kho báu giá trị, chỉ một rương vàng thôi cũng có thể gây ra ẩu đả và đấu súng. Đặc biệt là những đội thám hiểm tư nhân, họ thường xuyên phải vượt biên trái phép, đi sâu vào rừng rậm để tìm kiếm những thứ đáng kinh ngạc, đôi khi là loài hoa quý hiếm, đôi khi là một bộ tộc bản địa tôn thờ dị giáo, nghe nói là có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng về cơ bản đây chỉ là những lời nói dối nhằm đánh lừa những người giàu có và quyền lực mà thôi.

Sau khi tiếp xúc với tồn tại huyền bí, Juan hiểu rằng đó có thể không phải là lừa đảo, mà là sức mạnh do tà thần hay quyến thuộc của tà thần để lại. Điều này càng khiến Juan quyết tâm ném những lá thư mời như vậy vào thùng rác.

Không được nhận những công việc có thù lao hậu hĩnh, vậy đoàn thám hiểm khoa học chính quy thì sao? Juan cũng không dám đi. Anh vẫn giữ liên lạc với các đồng nghiệp, biết rằng chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã có bảy, tám đội thám hiểm khoa học gặp tai nạn. Các đội này đều có một điểm chung: họ được chính phủ của một quốc gia tài trợ để khám phá kỳ quan thiên nhiên hoặc di tích đền thờ nào đó. Juan không phải là một trong những con người bình thường ngu dốt ngoài kia, liên tưởng đến hiện tượng trăng máu năm ngoái, anh lập tức nghĩ ra nguyên nhân: các chính phủ đang nỗ lực tìm kiếm tồn tại huyền bí, tiêu diệt hoặc khai thác nguồn sức mạnh này.

Nhưng nỗi sợ hãi của con người đến từ những điều chưa biết. Hans nói trong cõi mộng rằng nỗi sợ hãi này sẽ không bị loại bỏ khi kiến ​​thức ngày càng tăng lên, mà sẽ giúp con người khám phá ra một thế giới rộng lớn nằm ngoài sức tưởng tượng hơn nữa. Lòng tham của con người không thể biến thành con thuyền nhỏ đưa nhân loại tiến về phía trước, mà chỉ có thể làm họ bị nuốt chửng hoàn toàn bởi miền biển tối tăm vô tận.

Nền văn minh nhân loại đã mò mẫm hàng ngàn năm trong thời kỳ mông muội, thế vẫn chưa đủ, sẽ phải mất hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn năm nữa để từ từ phát triển. Giống như những sinh vật khổng lồ từng thống trị thế giới đang nằm dưới địa tầng, để giống loài mình tồn tại đủ lâu trên trái đất thì cần phải tiến hóa, phải phát triển... cho đến khi cơ thể và ý chí con người có thể miễn cưỡng chịu đựng được thứ sức mạnh này. Bây giờ chắc chắn là không thể được, chỉ có thể chết mà thôi.

Vì vậy, Juan đã tìm kiếm trong một thời gian dài, cuối cùng nhờ vào quan hệ và người giới thiệu, anh đã trở thành trợ lý cho một nhà khảo cổ học rất nổi tiếng. Ông Telegin này là người Nga, là giáo sư tại một trường đại học ở Pháp. Dạy học thì sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm phải không nào!

Kết quả là tai nạn xảy ra vào tuần thứ hai sau khi Juan đến làm việc. Một nhóm người xông thẳng vào nhà của Telegin, giết cô hầu gái sắp la hét rồi dùng vũ lực bắt cóc họ. Họ bị bịt mắt rồi nhét vào một cái xe hơi màu đen. Khí gây mê khiến họ bất tỉnh. Khi tỉnh lại, cả hai đang ở trên một con tàu chở hàng quốc tế, còn bị nhốt riêng. Con tàu chở hàng đi qua biển Đen, vào biển Caspi qua kênh đào và cuối cùng đến Tây Á. Bây giờ vừa xuống khỏi trực thăng, họ đã bị binh lính vũ trang hạng nặng xua đến một cái lều trên sườn núi.

Lều rất rộng, bên trong trống rỗng. Một người Đông Âu có vẻ ngoài lạnh lùng bước tới, những người lính chịu trách nhiệm áp giải họ đến đây đồng loạt đứng nghiêm chào. Người Đông Âu này nói tiếng Nga, Juan không biết gã đang nói về cái gì. Đột nhiên, một cây súng chĩa vào trán Juan. Giáo sư Telegin chạy tới, hét lên để ngăn cản.

Juan không cử động. Chuyện này đã xảy ra một lần cách đây hai ngày, khi họ vừa xuống thuyền và vẫn bị bịt mắt, anh suýt nữa đã bị giết. Sau đó, Telegin kể cho Juan nghe rằng có người chất vấn tại sao một người Latinh lại được đưa đến đây. Nguyên nhân Juan sống sót cũng rất đơn giản, là do giáo sư Telegin đã nói với những người này vào đêm họ bị bắt cóc rằng anh là một kỹ sư trắc địa dã ngoại xuất sắc. Nếu không có câu nói này, Juan có lẽ đã trở thành xác chết, nằm trong đồn cảnh sát cùng với cô hầu gái bất hạnh kia rồi.

Sau một lần thoát khỏi cái chết trong gang tấc nữa, Juan nhìn người đàn ông Đông Âu cất vũ khí. Chẳng bao lâu sau, trong lều chỉ còn lại anh và giáo sư Telegin.

"Bây giờ ông nên nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra." Juan thấp giọng hỏi.

Telegin nói với vẻ mặt mệt mỏi và thất vọng: "Một tháng trước, tôi đã từ chối công việc ở quê nhà vì biết rằng nó có thể rất nguy hiểm, vì bạn bè tôi và học trò của họ đều biến mất ở đây. Tôi rất xin lỗi, không chỉ là một vụ mất tích đơn giản..."

Juan chọn cách ngắt lời ông ta, nói thẳng hết ra: "Tôi biết, ông là một học giả huyền bí học."

"Cậu..." Giáo sư Telegin rất ngạc nhiên.

Juan im lặng quan sát ông ta, với tư cách là trợ lý, tất nhiên anh đã nhìn thấy những giá sách trong nhà của giáo sư Telegin. Trước đây Juan sẽ không quan tâm đến, bởi vì các nhà khảo cổ học đều thích nghiên cứu các biểu tượng và văn bản cổ. Nhưng giáo sư Telegin thì khác, ông ta biết một số kiến ​​thức về huyền bí học. Khi Juan phát hiện ra bí mật này, anh đã muốn nghỉ việc ngay, nhưng ví tiền lép kẹp đã ngăn anh lại. Bây giờ có vẻ như anh nên nghỉ việc ngay lúc đó rồi đi ăn xin thì hơn!

Juan thầm thở dài, rồi nói một cách đầy ẩn ý: "Tôi gặp phải một vài sự kiện phản khoa học ở Jamaica, nên đã rời nhóm của tiến sĩ Marat..."

Giáo sư Telegin hiểu ra, vẻ mặt càng thêm cay đắng, ông ta hạ giọng nói: "Bây giờ thì dễ giải thích rồi, đây là núi Arabika ở Gruzia, trên ngọn núi này có rất nhiều hang động, về cơ bản thì dân du mục biết vị trí của mỗi hang động. Nhưng vào năm ngoái, trên núi đột nhiên xuất hiện một cái hang mới, người dân sống ở các thị trấn cách xa đây nghe thấy những tiếng động lạ vào ban đêm, rất đáng sợ, giống như tiếng người khổng lồ ngáy vậy."

"Sau đó thì sao?"

"Đầu tiên là cừu mất tích, sau đó là dân du mục."

Juan không nhịn được nói: "Tà thần không ăn thịt người, có thể là quyến thuộc của tà thần."

Giáo sư Telegin gật đầu lung tung, sầu lo nói: "Không tìm thấy thi thể nào, ban đầu người ta suy đoán rằng người mất tích có thể đã trượt chân rơi vào hang động nào đó và bị mắc kẹt, sau một hồi tìm kiếm thì không thấy đâu cả, thay vào đó lại phát hiện ra tiếng động lạ phát ra từ cái hang động mới xuất hiện. Bạn tôi cũng là một học giả huyền bí học, bức điện cuối cùng anh ấy gửi cho tôi nói rằng có thứ gì đó ở sâu trong hang, bên trong hang rất phức tạp, có nhiều ngã rẽ."

Juan hiểu ra rồi.

Cũng giống như công cuộc chuẩn bị cho cuộc đua vào không gian, hai siêu cường cạnh tranh trên nhiều lĩnh vực khác nhau, anh bỏ ra một điểm sức mạnh, tôi phải bỏ ra ba điểm. Người Mỹ lập ra một cái cơ quan bí mật, người Liên Xô cũng phải có một cái cơ quan bí mật như thế. Lúc này, dù là người ngoài hành tinh hay quái vật trong truyền thuyết xuất hiện, họ cũng chỉ có một ý tưởng duy nhất là bắt giữ cá thể sống đó trước kẻ địch, sau đó kéo về nghiên cứu. Điều này đã khiến việc phát hiện ra hang động bí ẩn ở Gruzia được coi trọng. Có thể họ đã cử vài nhóm người đi điều tra nhưng không tìm được đường, hoặc đơn giản là họ không quay lại.

Juan đau đầu.

Anh muốn rửa sạch vận rủi của mình.

***

Trong lều sáng lên ánh đèn yếu ớt. Vải lều phản chiếu bóng của Juan, và cả bóng của đám binh lính tuần tra xung quanh cùng với giá đựng vũ khí hạng nặng trong doanh trại, như thể có những bóng ma đang bao vây.

"Chờ đã, đây là âm thanh gì?" Juan đột nhiên hỏi. Anh nghe thấy những âm thanh ngắt quãng phát ra từ căn lều bên cạnh.

Telegin chăm chú lắng nghe vài giây: "Hình như là điện đài ma quái."

"Sao cơ?" Juan không phải là người yêu thích radio, lại cố tình tránh xa tồn tại huyền bí nên không biết về điện đài này.

"Đó là một chiếc điện đài thần bí xuất hiện sau sự kiện trăng máu năm ngoái, có người không nghe được âm thanh nhưng có người lại nghe được, một vài âm thanh còn có thể gây ra ảo giác." Giáo sư Telegin đứng dậy, cẩn thận mở lều ra, lính canh cửa ra lệnh cho ông quay trở lại.

Nhân cơ hội này, Juan đã tìm được nguồn phát ra âm thanh, đó là một chiếc xe kéo ở phía xa. Chiếc xe kéo được sơn màu ngụy trang bên ngoài, có ăng-ten cao dựng đứng, đằng trước thêm một cái loa.

"Cái quái gì thế?" Juan không hiểu nổi. Sau đó anh cảm thấy mặt đất rung chuyển nhẹ.

Mặt Telegin tái nhợt đi.

"Uỳnh..." Một âm thanh kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trên ngọn núi đối diện với xe kéo, nghe như tiếng sấm rền vang.

Juan nhanh chóng nhắm mắt lại, đưa tay giữ giáo sư Telegin lại. Dù trời đã tối nhưng Juan không muốn vô duyên vô cớ mất mạng.

Giáo sư Telegin không ngừng run rẩy.

Juan ngạc nhiên nhìn ông ta.

Telegin cười khổ: "Tôi là học giả huyền bí học nhưng chưa từng tiếp xúc với sức mạnh huyền bí."

Juan: "..."

---

Người dịch:

Gruzia là bắt nguồn từ tiếng Nga, trong tiếng Anh là Georgia. Gruzia là một quốc gia ở khu vực Kavkaz, nằm tại giao giới của Tây Á và Đông Âu, phía tây giáp biển Đen, phía bắc giáp Nga, phía nam giáp Thổ Nhĩ Kỳ và Armenia, và phía đông nam giáp Azerbaijan.

Dãy núi Kavkaz, hoặc gọi mạch núi Cáp-ca (chữ Anh: Caucasus Mountains) là mạch núi phân chia giới hạn hai châu lục. Đỉnh núi cao nhất của nó là Elbrus, chiều cao so với mức mặt biển của nó là 5.642 mét, đồng thời cũng là đỉnh núi cao nhất ở châu Âu.

Biển Đen hay Hắc Hải là một biển nội địa nằm giữa Đông Nam châu Âu và vùng Tiểu Á. Biển Đen được nối với Địa Trung Hải qua eo biển Bosporus và biển Marmara.

Biển Caspi là hồ nước lớn nhất trên thế giới tính về cả diện tích và thể tích. Vì không thông với đại dương nên đây đúng là một hồ nước tuy mang tên "biển" vì độ rộng lớn của nó. Hồ cũng được gọi là biển vì nước hồ có vị mặn của muối. Biển Caspi nằm giữa Nga ở bờ phía bắc và Iran ở bờ phía nam. Đông tây giáp các nước Turkmenistan, Kazakhstan và Azerbaijan.

Arabika nằm ở dãy núi Gagra của Cộng hòa Abkhazia ở tây bắc Gruzia, với điểm cao nhất là 2.661 mét so với mực nước biển. Được cấu tạo từ đá vôi. Hang động sâu nhất thế giới, Hang Kurubiyara, nằm ở ngọn núi này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip