37
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 37
Lẽ nào là tiền của tôi
10 giờ sáng, phòng hút thuốc trên Tàu tốc hành Phương Đông Simplon.
Toa tàu được trang trí bằng những tấm thảm treo Maroc, lát sàn gỗ tếch đẹp mắt, những chiếc dựa gối làm bằng nhung Genova được đặt trên ghế sô pha lớn.
Một chiếc gạt tàn pha lê được đặt trên bàn tròn, cùng với kim thông tẩu, lá trà vùng Viễn Đông, những chiếc bình shisha kiểu Ả Rập.
Với nụ cười tự hào, chủ ngân hàng Ball lấy ra một chiếc hộp cổ bằng vàng, sau đó lót một miếng vải nhung tím trên tay, cẩn thận lấy ra một đồng tiền vàng.
"Đây là một trong những đồng tiền vàng Tây Ban Nha có giá trị nhất được đúc vào thế kỷ 18, Đồng vàng của Nhà vua! Thưa Bá tước Léglise, hãy nhìn huy hiệu hoàng gia ở mặt sau đây này, nó được đúc riêng cho hoàng gia, và được bảo quản rất tốt, hãy nhìn vào ánh sáng cao quý và lộng lẫy này... Giá trị của nó gấp trăm lần lông cừu vàng!"
Nhà quý tộc già của nước Pháp tóc đã bạc trắng vốn dĩ hơi mất kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy đồng tiền vàng thì không khỏi nheo mắt lại.
Quản gia bên cạnh lập tức đưa ra một chiếc kính lúp khung vàng khảm đá quý, vốn là thứ mà Bá tước thường dùng để đọc thư.
"Người bình thường không hiểu nó quý giá đến thế nào, nhưng tôi nghĩ Bá tước Léglise đáng kính sẽ không nhầm lẫn đâu." Chủ ngân hàng cẩn thận nói.
Cháu trai thứ hai của Vua Louis XIV của Pháp kế vị ngai vàng Tây Ban Nha, Ball tin rằng những đồng tiền vàng này sẽ đắt hàng hơn ở nước Pháp. Tiếc rằng Pháp quá gần Anh. Nếu những tin đồn lố bịch về lời nguyền rủa đó đến được Paris, ông ta sẽ không kiếm được một xu nào.
Chủ ngân hàng đè nén sự bất an trong lòng, nhìn Bá tước già với vẻ mong đợi.
Bá tước già đang hút tẩu, không đeo găng tay, cũng không thèm dùng cái khăn tay nhung tím kia. Đây không phải là một đá quý, chỉ là một đồng tiền vàng từ hơn hai trăm năm trước, lịch sử của gia đình ông ta còn lâu đời hơn đồng tiền vàng này.
Sau khi nhìn kỹ hơn bằng kính lúp, Bá tước già biết nó là thật. Dù tiền vàng có chất lượng tốt, nhưng ông ta sẽ không mua tiền cổ từ một người lạ không rõ lai lịch trên xe lửa.
Chủ ngân hàng vội vàng nói: "Tôi chỉ bán bằng một nửa giá thị trường."
Ông ta mở hộp và cho Bá tước già xem những đồng vàng bên trong, có khoảng hai mươi đồng vàng.
"Tôi đã liên hệ với một nhà đấu giá ở Venice, đây là chứng chỉ do nhà giám định của ngân hàng Luân Đôn cấp, đến Venice sẽ có những chuyên gia chuyên về tiền cổ giám định... Nếu không phải vì cuộc khủng hoảng kinh tế chết tiệt này khiến tất cả các nhà máy dưới tên tôi phải đóng cửa, tài sản của tôi bị thu hẹp đáng kể, thì tôi đã không bao giờ làm thế này..."
Bá tước già giơ tay ngắt lời càu nhàu của chủ ngân hàng, nháy mắt với quản gia.
Quản gia lập tức yêu cầu chủ ngân hàng rời đi.
Chủ ngân hàng tức giận bỏ đi, suýt nữa đụng phải một người đàn ông thấp lùn ở cửa.
"Ôi, xin lỗi!" Người đàn ông này chào chủ ngân hàng một cách nồng nhiệt, hình như ông ta đang đi sang thư viện bên cạnh.
Chủ ngân hàng nhìn bộ quần áo mới tinh và thẳng thớm của người này này, chất liệu rất tốt, nhưng đôi giày lại không đúng bộ, và còn nói bằng giọng Mỹ rất khoa trương. Một tay nhà giàu mới nổi. Chủ ngân hàng nhớ rằng ông ta là một thương nhân xe hơi người Mỹ ở khoang số 6.
Chủ ngân hàng nhanh chóng thay đổi mục tiêu. Ông ta định bán Đồng vàng của Nhà vua quý giá cho người Anh ở khoang số 7, còn những đồng vàng Golden Fleece bình thường thì có lẽ nên bán cho tên này.
11 giờ sáng, toa hạng nhất.
Nhân viên phục vụ tàu cầm một cuốn sổ bìa đỏ trên tay, đang gõ cửa theo thứ tự từng lô.
"Thưa cô, đã đến giờ ăn trưa rồi." Nhân viên phục vụ tàu bước tới cửa khoang số 9, chào hỏi cô Vanessa.
Anh ta chẳng hề ngạc nhiên khi tiểu thư đây không dậy ăn sáng. Nhiều vị khách ở toa hạng nhất đi ngủ rất muộn, tất nhiên cũng dậy rất muộn. Các quý tộc thậm chí còn ngồi trên giường để dùng bữa sáng, chỉ những người mua vé hạng hai mới tiếc rẻ những bữa sáng miễn phí cố định hàng ngày, chạy đến toa ăn sớm để chiếm một ghế trống.
Nhìn cô Vanessa rời đi, nhân viên phục vụ tàu lại gõ cửa khoang số 8. Lần đầu tiên, bên trong không có phản ứng gì. Lần thứ hai, vẫn không có động tĩnh gì.
Nhân viên phục vụ tàu chợt nhớ ra sau khi tàu khởi hành tối qua vẫn chưa thấy hành khách của khoang số 7 và số 8 thêm lần nào. Anh ta túc trực ở hành lang toa xe vào ban đêm, để có thể đáp lại tiếng chuông gọi phục vụ của hành khách bất cứ lúc nào.
Dù không thể tránh khỏi việc ngủ gật nhưng nhân viên phục vụ tàu vẫn đảm bảo rằng mình không hề nghe thấy tiếng chuông của hai toa này. Từ sáng đến giờ anh ta cũng không thấy hai hành khách đó ở toa ăn, phòng hút thuốc và những nơi khác.
Một người Anh, người còn lại... hình như là người Ý? Nhân viên phục vụ tàu phát hiện trí nhớ của mình nhạt nhòa đi, vội vàng mở sổ hành khách trong tay ra.
"Ngài Johnson? Ngài Gymir?"
Cửa khoang đột nhiên mở ra.
Nhân viên phục vụ tàu đối diện với chiếc mặt nạ Venice màu bạc, vẻ mặt sửng sốt một chút, sau đó anh ta cung kính nói như thể đang nhìn thấy một hành khách vé hạng nhất bình thường: "Xin lỗi vì làm phiền, đã đến giờ ăn trưa rồi. Ngoài ra, sau khi đến Venice, hai quý ngài có cần mua vé tuyến Viễn Đông không? Hôm nay chúng tôi sẽ gửi điện tín khi đến ga Lausanne ở Thụy Sĩ để đặt vé, đảm bảo rằng hành khách có thể được chuyển thẳng đến Tàu tốc hành Phương Đông trên tuyến Viễn Đông tại ga Venice."
"Không cần đâu." Johnson cũng mở cửa khoang số 7, ăn mặc chỉnh tề và đội mũ. "Chúng tôi đến toa ăn, thực đơn hôm nay có món gì?"
"Đồ Pháp, Tàu tốc hành Phương Đông có thói quen cung cấp thực phẩm từ nước sở tại bất cứ khi nào chúng ta đi ngang qua. Hôm nay có hàu, tôm hùm và cá hồi chó tươi."
Những món này rõ ràng không khiến Johnson thấy hứng thú. Y đã chán ăn đồ biển từ lâu rồi.
"Còn gì không?"
"Sườn cừu, nấm cục và gan ngỗng."
Nhân viên phục vụ tàu dẫn hai hành khách ra toa ăn. Có lẽ chính anh ta cũng không biết tại sao mình lại phải phục vụ chu đáo như vậy.
Hành lang xe lửa rất hẹp, hai người không thể đi song song với nhau. Gymir đi phía sau Johnson. Hắn thích thú với những ngọn núi nhấp nhô ngoài cửa kính hơn là đồ ăn của con người.
"Đó là dãy Alps. Ngay cả trong mùa hè vẫn có thể nhìn thấy phong cảnh của những đỉnh núi phủ tuyết."
"Thật muốn nằm thử lên đó." Gymir lẩm bẩm.
"Xin lỗi, thưa ngài..."
Nhân viên phục vụ tàu tỏ vẻ khó hiểu, Johnson ho nhẹ rồi nói: "Bạn của ta muốn đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ."
"À, trượt tuyết, ngài cũng thích môn thể thao thời thượng đó à?"
Nhân viên phục vụ tàu này không chỉ nói tiếng Anh lưu loát mà còn có vốn hiểu biết sâu rộng. Anh ta liền kể về đại hội năm 1924 ở Chamonix, Pháp. Anh ta nói sống động đến mức khi đến cửa toa ăn, Johnson thậm chí còn cảm thấy toa tàu quá ngắn, không thể nghe thêm về những trò chơi trên băng tuyết của con người.
Tất cả hành khách mua vé hạng nhất đều được dành riêng chỗ ngồi trên toa ăn, và tập trung tại một khu vực, khi nhân viên phục vụ tàu bước đến chiếc bàn trống duy nhất, lấy đi hai tấm kim loại ghi số khoang đặt trên đó, anh ta chợt nhận ra không khí xung quanh có gì đó không ổn.
Johnson đứng ở cửa toa xe, không nhúc nhích, nhìn những người bên trong bằng ánh mắt kỳ lạ. Thứ y đang nhìn là khu vực ăn dành cho toa hạng nhất ngay phía trước.
Trên thực tế, những hành khách khác trong toa ăn hình như không hề nhìn thấy y, vẫn ăn uống giao tiếp bình thường. Người phục vụ bưng đĩa thức ăn cũng tự động tránh Johnson, phục vụ món ăn cho người khác.
Điều bất ngờ là những vị khách toa hạng nhất lần lượt chú ý đến Johnson, rồi đồng loạt dừng hành động đang làm lại.
Johnson là một người rất nổi bật. Y vô cùng điển trai, cực kỳ trẻ và ăn mặc rất tinh tế. Những người như vậy thường xuất thân từ gia đình tốt và có địa vị phi thường.
Giống như Bá tước Léglise vừa rồi, mọi người sẽ ngừng nói chuyện, ăn uống và gật đầu chào hỏi. Đây là phép xã giao.
Nhưng mà... Cả toa tàu dường như được chia thành hai phần, một vài người nhắm mắt làm ngơ với Johnson, trong khi những người khác lại đồng loại ngước nhìn y.
Johnson cởi mũ, cầm trên tay, bước đến chiếc bàn trống và ngồi xuống.
"Chuyện gì đang xảy ra? Tất cả họ có thể nhìn thấy em?" Gymir thấp giọng hỏi.
Johnson nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ tàu, y cảm thấy ánh mắt của tất cả những người này đều tập trung vào mình chứ không phải Gymir... Ồ không, có hai trường hợp ngoại lệ.
John cố gắng giữ chặt một người đàn ông râu quai nón, rồi dùng hết sức bịt miệng ông ta lại. Tiếng bát đĩa kêu leng keng trên bàn thu hút sự chú ý của người khác.
"Không sao cả." John vừa giải thích cho nhân viên phục vụ tàu vừa hỏi người bên cạnh mình: "Thanh tra Martin, anh định làm gì?"
"Có một người đeo mặt nạ Venice trên xe lửa, cậu không thấy lạ sao?" Thanh tra Martin nghiến răng nghiến lợi nói.
John ngạc nhiên nhìn ông ta. Ngày hôm qua khi lên xe, anh phát hiện không ai để ý đến chiếc mặt nạ trên mặt Gymir, cứ như thể đó là một khuôn mặt bình thường thôi, không ngờ vị thanh tra đến từ Scotland Yard cũng có khả năng nhìn thấu hiện thực như anh?
"Đó là hai nhân vật cực kỳ nguy hiểm, tôi khuyên anh bình tĩnh lại trước." John thấp giọng cảnh cáo.
"Không, tôi biết cái người không đeo mặt nạ đó... Tôi nhìn thấy hắn ở hiện trường vụ án mạng, hắn đang đứng cạnh thi thể cùng với phù thủy Ả Rập."
John nghe xong thì giật mình, sau đó càng đau đầu hơn, anh vội khuyên nhủ: "Chúng ta đang trên xe lửa, anh vội làm gì, trừ phi đối phương nhảy ra khỏi đây. Và điều quan trọng nhất không phải là những đồng tiền vàng... và băng cướp đang để mắt đến những đồng tiền vàng sao?"
Thanh tra Martin bình tĩnh lại, John buông tay ra.
"Cậu biết hai người đó." Thanh tra Martin nhìn chằm chằm vào John.
Thám tử bất lực nói: "Làm nghề như chúng tôi sẽ luôn quen biết một số người nguy hiểm, hãy tin tôi, đây là hai người... nguy hiểm nhất mà tôi từng biết."
"Vậy sao? Họ có lai lịch gì? Thủ lĩnh của một băng nhóm tội phạm xuyên quốc gia? Buôn tiền giả? Buôn bán vũ khí?" Thanh tra Martin truy hỏi.
John đang định nói thì chợt thấy Gymir vẫy tay với mình.
John chỉ tay vào mũi mình.
Gymir gật đầu.
Thanh tra Martin lập tức trở nên căng thẳng, John chỉ có thể giải thích: "Đừng lo lắng, tôi sẽ qua đó."
Thanh tra Martin muốn ngăn cản John đi qua để "tuồn tin", nhưng thám tử quá nhanh nhẹn nên không kịp ngăn cản.
Trong mắt những người không thể nhìn thấy Gymir, John tranh cãi với người cùng bàn một lúc rồi chạy đến chiếc ghế trống đối diện Johnson, ngồi xuống mà không thèm hỏi, điều này có thể nói là rất thô lỗ.
"Có muốn tôi giới thiệu thực đơn hôm nay cho hai ngài không?" John cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Hai ngài?" Thương nhân xe hơi Mỹ ngồi bàn sau cười lớn.
Bá tước già ngồi ở bàn bên cạnh tỏ vẻ chán ghét, ông ta dùng khăn ăn lau miệng rồi đứng dậy rời đi, người hầu cũng nhanh chóng đi theo.
John nhíu mày, hạ giọng hỏi: "Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một người?"
"Ngươi vẫn thông minh như vậy." Gymir nghĩ rằng điều này rất thú vị, hắn cũng hạ giọng xuống đủ thấp để chỉ những người trong bàn mới có thể nghe thấy.
John muốn rời đi ngay lập tức, nhưng anh vẫn muộn một bước, Johnson đã lên tiếng: "Vấn đề này liên quan đến anh đấy, thám tử. Nói cho ta biết, số tiền vàng mà ta trả cho anh hai năm trước ở đâu?"
"Cái túi tiền vàng Tây Ban Nha đó? Tôi đã gửi chúng vào ngân hàng." John cũng hạ giọng nói.
Khi đó anh là mục tiêu của các phóng viên, cảnh sát và cả đồng nghiệp. Mọi người đều biết rằng anh có một bí mật lớn. Bí mật đằng sau sự giàu có của phu nhân Caroline.
"...Nếu tôi lấy một túi tiền vàng Tây Ban Nha ra định giá và bán, chắc chắn tôi sẽ gặp hàng loạt trở ngại và khó khăn, tôi đã mua vé tàu, đang vội rời Luân Đôn. Mang theo những đồng tiền vàng này cũng sẽ gây rắc rối, lúc đó hải quan đang bắt buôn lậu, có quyền lục soát hành lý, tôi lại không phải là quý tộc. Vì thế tôi cải trang, mở một két sắt ẩn danh. Tôi đã không quay lại Luân Đôn suốt hai năm qua, số tiền lẽ ra vẫn còn trong ngân hàng, tôi đã trả phí lưu trữ trong 5 năm."
Khi John nói đến đây, trái tim anh đột nhiên đập mạnh.
Những đồng vàng bị nguyền rủa?
"Lẽ nào là tiền của tôi?" Thám tử ngây người.
Johnson đặt thực đơn xuống, nhìn John và nói: "Không, là tiền của ta. Một khoản tiền không được giao đến tay anh một cách suôn sẻ, chắc chắn anh đã không động tới những đồng tiền vàng, thậm chí còn bỏ vào ngân hàng mà không hề đổi túi cho nó. Do đó quyền sở hữu số tiền này vẫn là của ta chứ không phải của anh, vì anh không tự tay nhận lấy."
John: "..."
Tiền của tà thần có nguy hiểm đến thế không?
"Mọi liên hệ với tồn tại huyền bí đều nguy hiểm. Vốn dĩ, một khi tiền vào tay anh, liên hệ sẽ tự động kết thúc, nhưng anh lại không nhận tiền."
Johnson dùng tay ấn vào thực đơn rồi đẩy nó cho Gymir đang hóng chuyện bên cạnh.
Johnson lạnh lùng nói: "Hiện tại số tiền này lại gặp phải sự cố, chúng bắt đầu trở nên cực kỳ hung hãn, sẽ khiến nhân loại chết thảm."
Lúc này, Johnson đột nhiên dừng lại, vì người phục vụ đi tới.
Gymir không đọc được tiếng Pháp nên chỉ bừa vào hai dòng trên thực đơn, người phục vụ nhận lấy một cách kính trọng.
Gymir tiếp tục nghe Johnson đe dọa thám tử.
Johnson nói với giọng khiến John rợn hết cả người: "Hôm nay vừa bước vào toa xe này, ta đã cảm thấy như mọi người ở sáu bàn quanh đây đều nợ tiền của ta! Anh nên điều tra thử xem những hành khách của toa hạng nhất này đã làm gì từ tối qua đến trưa hôm nay!"
--------------------
Tác giả nói thế này:
Đại hội năm 1924 ở Chamonix, Pháp, là Thế vận hội mùa đông đầu tiên.
......
Tưởng chỉ có nhân viên phục vụ tàu+thám tử +chủ ngân hàng kỳ quặc mới có thể nhìn thấy mình, nhưng ngay khi Johnson bước vào cửa...
Hay lắm, tất cả người ở toa hạng nhất đều có thể nhìn thấy y.
Tất cả lại còn nợ tiền y?
Nợ bằng cách nào thế?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip