44

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 44

Cuộc rượt đuổi

Con quái vật màu đỏ máu này trông giống như một loại quái thú bị lột da. Nó có chi trước thô kệch, chi sau rắn chắc khỏe mạnh, và một cái đuôi dài. Phần cuối của cái đuôi rất mỏng, giống như một lưỡi dao sắc bén...

John lăn vòng tại chỗ, anh cảm thấy lưng lạnh buốt, áo khoác "rách ra". Anh nhanh chóng giật bỏ ống tay áo đang treo trên tay để không cản trở việc chạy trốn.

Có tiếng gió xé toạc không khí bên tai anh. Từ khóe mắt, anh có thể nhìn thấy bóng mờ của cái đuôi con quái vật đang quất như roi. John cảm thấy như tóc của mình đã bị cắt đứt một đoạn.

Đó là tóc đấy!

John kêu gào trong lòng, chân vẫn không hề chậm lại, anh lao dọc theo lối đi dài và thẳng tắp của toa tàu như cách di chuyển của loài rắn.

Anh nắm lấy cửa khoang bị khóa rồi nhảy lên, suýt đập đầu vào nóc tàu.

Bụp.

Đèn trên tàu vỡ toang.

John kịp thời cuộn tròn cơ thể, ngay khi tiếp đất, anh dồn lực vào chân phải, trượt dài một cú để tránh lưỡi dao sắc nhọn tiếp theo.

Những khe hở rất mỏng xuất hiện trên các bức tường của toa tàu. Chúng không sâu nhưng đủ để làm người ta rợn người. Bởi vì ngay cả tay nắm cửa bằng kim loại chạm khắc cũng không thể chịu được đòn tấn công, một vết nứt vẫn xuất hiện ở giữa.

John giả vờ lao tới cửa sổ của hành lang bên cạnh, làm như thể định nhảy ra khỏi cửa sổ.

Khi cơn gió hãi hùng kia lại ập đến, John đột nhiên ôm đầu lộn nhào. Anh không quan tâm đến những vết thương do kính vỡ gây ra trên cơ thể, gân xanh nổi lên trên trán, anh nghiến răng lao thẳng vào con quái vật đang đuổi theo mình như một quả bóng cao su khổng lồ. Trong lúc càng lúc càng gần, anh rút vũ khí bằng tốc độ nhanh nhất, bóp cò.

Một tiếng gầm khủng khiếp và kỳ quái vang lên. Làn sương mù màu đỏ sẫm tạo nên con thú đỏ tươi bị kéo ra một phần nhỏ, chuyển động của con quái vật khựng lại trong vài giây.

John phấn chấn lên. Có thể gây ra tổn thương vật lý là tốt rồi, dù sao thì anh sẽ không thể tìm thấy nước thánh hoặc đạn bạc nguyên chất trên xe lửa.

Tất nhiên, hai thứ này cũng chưa chắc sẽ có tác dụng. Theo bút ký của mục sư Cornell, chỉ có chữ rune vẽ đúng mới có thể kiềm chế tà thần và quyến thuộc của tà thần một cách hiệu quả. Nếu không có gì cả, thì đành nổ súng, dù sao thì tình hình cũng sẽ không trở nên tồi tệ hơn được nữa.

Con quái vật giận dữ, nửa toa tàu bị bao phủ trong màn sương mù màu đỏ sẫm.

John nghe thấy tiếng la hét của mọi người từ khắp nơi trong xe lửa, cũng như âm thanh của nhiều thứ bị vỡ.

Qua khe hở của khoang, John nhìn thấy thương nhân xe hơi Mỹ đang nằm run rẩy dưới đất, người hầu bám lấy tường và rên rỉ đau đớn, khắp nơi trên cơ thể họ rỉ máu, sương mù đỏ sậm bao quanh họ, như một cơn gió thổi bay lá trên cây, ung dung lấy đi một phần sự sống của cây cối.

Thoạt nhìn chỉ là một chút máu. Máu lẫn với khói đỏ sậm, không khí đột nhiên trở nên khô khốc, nhiệt độ trên tàu không ngừng tăng cao.

John ở gần con quái vật nhất, anh cảm thấy như da mình bị phơi nắng, đến nỗi đỏ bừng và nóng rát. Mồ hôi làm mờ mắt anh, động tác chạy trốn của anh chậm lại. Thám tử đã phải vừa lăn vừa bò.

Anh phớt lờ mùi máu đọng lại trên chóp mũi, trực giác nhạy bén cho phép anh tránh được những đòn chí mạng hết lần này đến lần khác, từ cả chi trước và cái đuôi như lưỡi kiếm của con quái vật.

Khoảng cách từ phòng vệ sinh đến thư viện của toa xã giao chỉ hơn ba mươi feet, nhưng anh có cảm giác như đang bơi qua cả eo biển Anh.

Cuối cùng John cũng đến được cửa thư viện, anh nhận ra rằng bên trong không có ai. Điều này khiến trái tim anh trịu xuống khi chạy vào trong phòng.

Con quái vật phía sau không cho anh thời gian để do dự.

John vất vả lăn một vòng lần nữa để tránh đòn tấn công, đột nhiên cảm thấy một bàn tay khổng lồ túm lấy sau gáy mình, xách anh lên và ném khỏi khoang.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, John nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mặc áo choàng đen. Chiều cao của toa xe chỉ khoảng 10 feet (3 mét), nhưng nơi cái bóng đứng lại trông như một không gian đột biến và vặn vẹo.

Trống rỗng, sâu vô tận.

Những khung cửa sổ dường như rất xa, những giá sách như đang lơ lửng giữa không trung.

"..."

John nằm trên hành lang, đôi mắt trống rỗng, cơ thể cứng đờ như một tảng đá.

Bên trong cửa vào lúc này.

Con quái vật rơi vào không gian vặn vẹo.

Nó gầm lên, vùng vẫy, móng cào cấu và đuôi quẫy đập một cách điên cuồng. Nó dường như đang dần dần nhỏ đi, bóng đen trong áo choàng khổng lồ bao phủ đầu trên nó, nhanh chóng phủ kín toàn bộ không gian trong tầm mắt.

Trên thực tế, không phải con quái vật đang thu nhỏ mà là nó bị "chìm vào" trong không gian này ngày càng sâu hơn.

Làn khói đỏ sậm cuối cùng cũng tan biến, trở thành những đồng tiền vàng, điên cuồng chạy khắp nơi. Những đồng vàng chẳng những không tìm được lối ra mà còn gặp phải những đồng đội tiền vàng đã "mất liên lạc" trước đó.

Những đồng vàng lóe ánh sáng của máu đang bị ăn mòn. Chúng phát ra những tiếng than khóc thảm thiết, kèm theo những lời thì thầm kỳ lạ từ những nghi lễ hiến tế cổ xưa. Từng hình ảnh hư ảo lần lượt xuất hiện đằng sau những đồng xu, họ như những vật tế bị treo lơ lửng, tay chân buông thõng, lồng ngực trống rỗng.

Đây chính là bộ mặt thật của "lời nguyền", đồng thời cũng là hình thái đáng sợ nhất, có thể xé xác con người hoặc động vật trong một chớp mắt.

Tuy nhiên, cảnh tượng khủng khiếp này giờ đây lại mang một vẻ hài hước, ảo ảnh vật tế lắc lư, trông như những miếng thịt xông khói treo trong nhà kho, hoặc như xác chết trên giá treo cổ. Nó không thể làm gì khác ngoài việc phát ra tiếng kêu chói tai, lắc lư từ bên này sang bên kia theo nhịp âm thanh.

Bóng đen không mặt trong áo choàng khổng lồ thậm chí còn thấy điều này rất thú vị, hắn nhanh chóng thêm những đồng tiền vàng mới vào đó, sau đó sắp xếp lại bằng kỹ thuật điêu luyện, và khả năng cảm âm tuyệt đối.

Nó nhanh chóng được ghép lại với nhau để tạo thành một nhạc cụ lớn mà con người không thể nhìn thẳng vào, cũng không thể miêu tả.

Nhạc cụ này có sự phân chia chặt chẽ thành thang âm cao và thấp, còn có hình thức phím bấm. Những phím bấm chính là đồng xu, ảo ảnh bị treo lên là ống phát ra âm thanh. Đồng xu bị ăn mòn một xu mỗi lần chạm vào, vì vậy nhạc cụ này có tuổi thọ ngắn.

Vị thần đang chơi nhạc cũng không coi trọng nó chút nào. Giai điệu như một làn sóng dữ dội, hoặc một ngọn núi lửa đang phun trào, thể hiện tinh thần chiến đấu đáng sợ.

Một mặt trời rực cháy đột nhiên xuất hiện trong không gian tối tăm vặn vẹo. Tonatiuh bị khiêu khích trong giấc ngủ say, xuyên qua không gian, liếc nhìn về phía này.

Sức mạnh đó bị bóng đen trong áo choàng đánh tan.

Hậu quả của cú va chạm khiến nhạc cụ tan rã, không gian tối tăm bắt đầu rung chuyển dữ dội, như tuyết nhanh chóng tan chảy dưới ánh nắng, chỉ còn bóng đen kỳ lạ được che phủ trong áo choàng vẫn bất động, nuốt chửng toàn bộ ánh sáng.

Ánh mặt trời thiêu đốt lóe lên một lát rồi từ từ biến mất.

***

Johnson thở phào nhẹ nhõm.

Y đang đứng bên ngoài khoang, rất gần "chiến trường", nhưng cũng rất xa.

Chiếc xe lửa không thể gặp chuyện.

Nếu Johnson mặc kệ, chắc hẳn chiếc xe lửa sẽ bay lên không trung và tan rã trong tích tắc, con người ở bên trong, thậm chí là một con gà nằm trong tủ đông ở nhà bếp cũng không thể giữ được một cơ thể hoàn chỉnh, mà tất cả đều sẽ biến thành máu và bùn.

Cuộc đối đầu thực sự diễn ra trong một không gian ngoài tầm với của con người.

Thần Mặt trời Tonatiuh bị quấy rầy trong giấc ngủ, tức giận liếc nhìn. Khi thần Mặt trời phát hiện ra kẻ khiêu khích là một hóa thân của thần cổ xưa, nó nhận ra rằng chỉ gửi một hóa thân ra ngoài sẽ không giải quyết được vấn đề, và nó cũng không ở trong điều kiện đủ để thức dậy, nên chỉ ghi nhớ hơi thở của Gymir rồi tiếp tục ngủ.

Cánh cửa khoang lặng lẽ mở ra. Giá sách và bàn ghế ngổn ngang trên sàn.

Gymir đứng đó, với mái tóc dài màu đỏ xõa trên vai, vẻ ngoài có nét đặc trưng của người cá, những chiếc vây mỏng và rộng trong suốt dựng lên trên xương tai, đôi mắt vàng quyến rũ phản chiếu hình bóng của Johnson.

"Thật quá nguy hiểm."

Johnson bước nhanh vào, chậm rãi dừng lại trước mặt Gymir.

Johnson thực sự không ngờ rằng Tonatiuh lại nhỏ mọn đến mức phải "nhìn" một cái khi một quyến thuộc còn chưa thành hình bị phá hủy.

Thông thường, nếu tất cả quyến thuộc không chết hết thì tà thần sẽ chẳng quan tâm.

Nếu là thần cổ xưa đang ngủ say, từ giờ phút chìm vào giấc ngủ, họ đã không quan tâm đến "của cải" mình để lại. Chừng nào chưa có đồng loại nhảy nhót trước cửa nhà mình, thế giới chưa đi đến hồi kết, họ sẽ không bao giờ thức giấc.

Ngay cả Gymir cũng vậy, bản thể của hắn vẫn đang nằm dưới đáy biển. Những gì tồn tại ở đây chỉ là một phần của thần cổ xưa, là một hóa thân.

Cho nên thái độ "ngươi giẫm chết bông hoa dại trước cửa nhà ta, ta đã nhớ ngươi, chờ ta tỉnh lại sẽ đến giết ngươi" của thần Mặt trời thật sự rất vô lý.

Nhưng khi nghĩ tên này là Tonatiuh, thì... đột nhiên lại rất hợp lý?

Johnson không khỏi lo lắng: "Tonatiuh sẽ tới tìm anh."

"Đó là điều sẽ chỉ xảy ra vào ngày hành tinh này bị hủy diệt."

"Con người rất giỏi tìm đường chết, em lo rằng họ sẽ giải phóng hóa thân của thần Mặt trời trước ngày tận thế."

"Em không giúp ta sao?"

Gymir lại gần Johnson, giọng nói tuyệt diệu đầy sức mê hoặc.

Johnson mất tự nhiên di chuyển một bước.

"Em không được."

Johnson cảm nhận được thực lực chênh lệch. Là một thần mới, thực lực của y thật sự không là gì cả.

Bóng tối phía sau Gymir lặng lẽ kéo dài, bao quanh Johnson, giọng nói đó như đang ngâm thơ, hoặc là lời thì thầm của ác quỷ:

"Hãy trở thành một phần của ta, hoặc để ta trở thành một phần của em... em biết đấy..."

***

Khi John tỉnh dậy, anh thấy một người rất quen đang ngồi cạnh mình.

Bác sĩ Abel.

"Chúng ta... đã đến Thụy Sĩ rồi à?" John nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, không rõ tình hình cho lắm.

"Đến rồi." Đôi mắt bác sĩ đầy vẻ ai oán.

John khó chịu hỏi: "Vẻ mặt của ông thế này là sao?"

Bác sĩ Abel hít một hơi thật sâu rồi bi phẫn nói: "Tôi không quên, tôi không quên gì cả! Người trong cả toa xe đều quên mất, họ tưởng chính cô Vanessa nổ súng bắn chết chủ ngân hàng Ball, sau đó giết thư ký của Ball rồi tẩu thoát! Tiền vàng bị nguyền rủa mà Ball mang theo cũng biến mất cùng cô Vanessa!"

John xoa đầu, nghi hoặc nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao? Đúng rồi, những người bị thương khác đâu?"

John vẫn nhớ rằng khi con quái vật tấn công, rất nhiều người đã bị ảnh hưởng bởi vận rủi, nhiều đồ vật bị vỡ.

"Không có! Tất cả vết thương của họ đều biến mất! Mọi thứ bị đổ vỡ, bị lật đổ đều được khôi phục lại, tôi đã trơ mắt nhìn thời gian trên đồng hồ quả quýt bắt đầu đảo ngược, khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe lửa cũng bắt đầu thay đổi..."

Bác sĩ Abel đau đớn thương tiếc cho sự sụp đổ của thế giới quan khoa học của mình. Ông thà giống như những hành khách khác, quên đi sự kiện kỳ ​​quái xảy ra trên chiếc xe lửa này còn hơn.

"Thi thể của Ball ở đâu? Trái tim của hắn đã biến mất, điều này phải giải thích như thế nào?" John nghi ngờ hỏi.

"Thi thể biến mất." Bác sĩ Abel nói, mặt vô cảm: "Mọi người đồng thanh nói rằng khi cô Vanessa nổ súng bắn chết Ball, không may ông ta lại gục trên cửa sổ, thi thể lăn ra ngoài và rơi xuống một hẻm núi sâu, ước tính sẽ rất khó tìm thấy, ít nhất phải mất một tuần mới tìm được, nó sẽ bị sói hoặc thú hoang gặm cắn rồi không còn nguyên vẹn gì nữa."

John không nhịn được mà cười lớn.

Abel tức muốn chết.

Thám tử vừa cười vừa nói: "Điều này hợp lý hơn nhiều so với phép màu sống sót bằng khinh khí cầu sau cơn sóng thần của ông. Tại sao ông lại ghét bỏ người khác?"

Bác sĩ: "..."

Ông ta đã được mời đến Venice để phát biểu về việc này! Bây giờ ông phải làm gì?

Sau khi khôi phục trí nhớ, bác sĩ Abel cảm thấy lời nói của mình thật nực cười. Tại sao ngay từ đầu ông lại tin vào điều đó đến nỗi hào hứng đi nghiên cứu khinh khí cầu suốt ba năm?

--------------------

Tác giả nói thế này:

Chúc mừng thám tử đã vượt qua QTE (thao tác nhân vật trong game né trái phải theo biểu tượng, thường xảy ra trong các cuộc rượt đuổi và tính tiết nguy hiểm)

Điều kiện cần thiết để vượt qua thử thách: Điểm thiện cảm. Không thể kiểm tra chỉ số này, nó là một chuỗi ký tự bị cắt xén. Nếu có, tà thần sẽ ném bạn ra khỏi khoang vào phút cuối, nếu không nhân vật sẽ chết.

Nhắc nhở chiến lược: Nếu ý chí của bạn dưới 90, đừng mở mắt khi bị ném. Nhân vật của bạn sẽ thức dậy năm giờ sau cuộc chiến giữa các tà thần.

Chúc mừng bạn đã đạt thành tích "xe lửa sống sót" (đúng rồi, xe lửa đã được cứu).

Chúc mừng đạt thành tích qua cửa chỉ với một mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip