90

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 90

Cuốn lấy

Ngọn lửa như tấm lụa sa tanh màu đỏ bao trùm bầu trời thành phố.

Những cột lửa nhanh chóng lan xuống đất dọc theo những vật liệu dễ cháy trên cao. Những thứ bị cháy đầu tiên là nhà thờ, Tòa thị chính, nhà hát... và tất cả những tòa nhà cao tầng đẹp đẽ, những ngọn tháp và cột cờ cao chót vót của chúng hệt như dây ngòi, "bắt lấy" tai họa. Năm 1882, cấu trúc chính của các tòa nhà trong thành phố vẫn được làm bằng gỗ nên đám cháy lan nhanh. Tia lửa cháy dữ dội rơi xuống đất như mưa.

Juan tránh trái tránh phải, chạy nhanh nhất có thể. Anh vừa đưa Johnson đi kiểm tra một khe hở thời gian mà anh tìm thấy, quả nhiên đúng như tà thần suy đoán, ngọn lửa từ trong khe hở chảy ra, căn bản không thể tới gần. Bây giờ chỉ có thể thoát khỏi thành phố càng sớm càng tốt để tránh thảm họa này. Nhưng như thể vận mệnh cứ cắm đầu xuống đất cảm thấy mọi thứ còn chưa đủ tệ, phải biểu diễn ngay một màn nhảy cầu cao.

"Thời gian bắt đầu trôi rồi."

Juan lau đi một nắm tro bụi bay lên mặt, đồng tử của anh co lại, tất cả là do gió thổi. Giây tiếp theo, tiếng hét của con người vang vọng bên tai. Juan như bị ném từ một nơi yên tĩnh đến một khu chợ ồn ào, đầu óc ong lên, suýt chút nữa thì tưởng mình bị điếc.

"Có cháy!"

"Cứu tôi với!"

Đối với những người bình thường, đây vốn là một buổi tối rất bình thường. Có người vội vã về nhà, có người chuẩn bị mặc cả với người bán hàng lần cuối, có người ngồi trước cửa sổ hóng chuyện. Đột nhiên, lửa từ trên trời rơi xuống, tóc và quần áo của vài người bắt lửa cháy như thế. Cùng lúc đó, những sạp hàng phủ bạt, thùng gỗ đựng hàng hóa, xe chở thùng rượu trên phố đều biến thành đống lửa, bỗng chốc bốc cháy ngùn ngụt như những đồ trang trí trên bãi biển để thu hút du khách châu Âu vào ban đêm. Lửa cháy bốn phương tám hướng, người ta chạy về phía đông, bị cây đổ chặn đường thì lại quay người lao về phía tây.

Juan bị đám đông cuốn lấy, chỉ có thể cố gắng hết sức để không bị chen ngã. Vẻ mặt mọi người đều đầy hoảng sợ. Họ dường như không thể nhìn thấy những đám mây lửa đang trôi trên đầu, chỉ biết nhìn chằm chằm vào những nơi bắt lửa và hét lên.

Juan gần như bị nghiền nát. Ba lô của anh bị kẹt giữa nhiều người, không thể rút ra được, sau đó cả người Juan cứ thế bị kéo về phía sau. Nếu quai ba lô không đủ chắc chắn thì có lẽ lúc này nó đã không còn nữa. Giày cũng vậy. Nếu đôi giày leo núi này không được cột chặt để ngăn côn trùng bò vào thì chúng đã bị dẫm bay mất từ lâu rồi. Con người thật nhỏ bé vô cùng trước sức mạnh của đám đông va chạm khủng khiếp này. Juan một tay giữ chặt ba lô, hơi nghiêng người để tránh bị va đập thêm.

Đúng lúc này, một nhà thờ đang cháy ở phía xa mất đi các dầm gỗ chính chống đỡ, các cửa sổ kính nặng nề cùng với khung cửa rơi xuống, vỡ tan tành. Một khu vực rộng lớn trên đường phố bị "dọn sạch" trong chốc lát, để lại một đống đổ nát. Khói và bụi bốc lên thổi vào mặt người ta như một cơn bão.

Juan bị sóng xung kích đẩy đi loạng choạng, anh kịp thời ôm đầu nín thở, may mà không bị thương, chỉ có xung quanh toàn là tiếng ho dữ dội.

Nhiều người bị bụi che hết tầm mắt, họ sợ hãi khua tay, xô ngã những người bên cạnh hoặc tông vào những đồ vật đang cháy bên đường.

Chỉ trong vài phút, nhiều người đã chết trong đám cháy hoặc bị chôn vùi dưới đống đổ nát trước mắt Juan, anh thậm chí không thể dừng lại để đỡ những người bị ngã, anh như một con ốc mượn hồn bị sóng biển đánh choáng váng, không thể làm gì khác ngoài việc bám chặt vào ba lô của mình.

"Ngài Johnson?" Juan hét to hết sức. Anh chưa bao giờ cảm thấy thị lực của mình kém, nhưng bây giờ anh phát hiện ra rằng mình không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở xa.

Đám đông giẫm đạp lung tung, khói dày đặc tràn ngập. Cộng với ngọn lửa ngày càng thấp trên đầu, cái chết như một bàn tay to lớn siết lấy trái tim Juan. Juan cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng ngọn lửa đỏ đang trôi như một đám mây khiến dây thần kinh anh giật mạnh, cộng thêm đám đông sợ hãi xung quanh thực sự có thể khiến người ta không kìm được tiếng hét, mất trí mà không thể giải thích được.

Bốp. Juan tông vào trụ cứu hỏa bên đường, chân đau khủng khiếp. Đôi mắt anh sáng lên, anh dùng hết sức ôm lấy thứ vỏ sắt rắn chắc này, trụ qua đám đông điên cuồng nhất.

Khi Johnson đến nơi, y tình cờ nhìn thấy Juan đang lấy dụng cụ trong ba lô ra để vặn vòi cứu hỏa. Johnson đã nhìn thấy vật này ở trung tâm thành phố Luân Đôn, nhưng y không biết nó dùng để làm gì.

Một tia nước áp suất cao phun ra từ trụ cứu hỏa nhưng hiệu quả lý tưởng, ngôi nhà đang cháy bên cạnh vẫn cứ tiếp tục cháy.

"Lửa của tà thần làm sao có thể dùng nước dập tắt được?" Johnson xách cổ áo Juan lên rồi đi.

Juan sửng sốt, anh không hiểu vì sao Johnson trông thì có vẻ cao tương đương anh lại có thể dễ dàng thực hiện hành động này, cứ như thể anh là một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi. Juan cúi đầu xuống, phát hiện mình cách mặt đất ít nhất ba feet. Anh lại ngẩng đầu lên, trực quan nhìn thấy chênh lệch độ cao không hề thay đổi.

Trật tự thế giới và mọi logic hợp lý sẽ trở nên hỗn loạn khi đối mặt với tà thần.

Juan cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa thực sự của những lời Hans nói trong giấc mơ. Chiếc la bàn trước đó đưa anh du hành xuyên thời gian và không gian, tay buôn đồ cổ chết vì một lời nguyền, tuy chuyện này kỳ quái nhưng tình tiết như vậy vẫn có thể tìm thấy trong tiểu thuyết, không phải Juan chưa từng đọc sách hay xem phim, anh vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận thế giới phi khoa học này. Còn bây giờ thì không thể.

Đầu của Juan đau nhức, anh rơi xuống bãi biển kèm theo một tiếng uỵch. Nhìn lên lần nữa, anh thấy mình đã rời khỏi thành phố.

Gymir đứng dưới gốc cây dừa, nhìn chằm chằm vào một vết nứt trên không đang tỏa ra ánh sáng đỏ yếu ớt.

"Đây là..." Juan bò dậy, chắc chắn rằng đây là một trong số những vết nứt mà anh đã phát hiện ra trước đó. Anh còn xé một trang trong bút ký đưa cho Johnson. "Không phải là chúng ta không thể đi ở đây à..."

"Thần Mặt trời Tonatiuh không ở trên trái đất, sức mạnh đến từ thời cổ đại của nó là có hạn... Ý ta là, những ngọn lửa này có số lượng hữu hạn, giờ chúng đang chảy qua chảy lại giữa bốn thời đại, điều đó có nghĩa là việc mạo hiểm đi vào sẽ dẫn đến các Kingston khác nơi có hỏa hoạn." Gymir khoanh tay, lạnh lùng nói: "Chúng ta không quan tâm, nhưng kẻ địch của chúng ta rất nóng lòng, nó nóng lòng muốn tìm tới chúng ta."

Mục tiêu của Cochro là Gymir, sao gã có thể bỏ cuộc được!

"Để Cochro gánh lấy đau đớn khi mạo hiểm vượt qua khe hở thời gian rồi bị thiêu đốt trong biển lửa đi."

Johnson nhìn sang Juan bỗng nhiên đau đầu vì nghe đến tên thật của tà thần, vươn tay ra hiệu.

Gymir gật đầu, bắt đầu hát lên những âm thanh đáng sợ và quyến rũ của người cá hướng về phía vết nứt.

Sức mạnh của Johnson và Gymir tuy bị trấn áp nhưng đặc tính của tà thần sẽ không thay đổi. Juan nhanh chóng mất ý thức, viên ngọc vỡ tan, bóng dáng anh mờ dần rồi biến mất.

Dưới gốc dừa trên bãi biển, người cá vén mái tóc dài đỏ rực sang một bên, hài lòng ngồi, đuôi cá vừa đủ chạm đến những con sóng vỗ vào bờ.

Những người ở gần đó nghe thấy tiếng hát, đờ đẫn bước tới, rồi nhanh chóng ngã xuống từng người một. Tiếng hát bay đến trong thành phố đang bị lửa thiêu đốt, con người vùng vẫy bỗng quên đi nỗi đau và sự hoảng loạn. Sự áp chế của thời gian đã làm giảm đi rất nhiều sức mạnh hủy diệt tâm trí và làm ô uế máu thịt trong tiếng hát của người cá. Đám đông không còn chen chúc hóa ra còn đông hơn những người vừa hoảng loạn trốn thoát và sống sót. Có người trong số họ đang khóc, có người đang cười, trông thật ngốc nghếch. Tiếng hát dường như đã mở ra một sự kế thừa nào đó sâu thẳm trong huyết thống, nhắc nhở loài người về những ký ức kinh hoàng từ thuở xa xưa đến từ tổ tiên và biển cả.

Johnson liếc nhìn những con người này, phớt lờ họ.

Gây ảnh hưởng đến con người là một tác dụng phụ của tiếng hát, Gymir một lòng một dạ muốn "dụ" kẻ thù đến, giống hệt như những người cá trong thần thoại và truyền thuyết đang chờ mong con tàu đụng phải đá ngầm.

Johnson chăm chú lắng nghe, lúc đầu y còn chút không vui, nhưng cân nhắc đến tình hình, y vẫn giữ im lặng. Bây giờ nghe một lúc lâu rồi, Johnson cảm thấy giọng hát này hơi khác so với lúc Gymir hát cho mình nghe... Đó có lẽ là sự khác biệt giữa việc một thợ săn cầm hũ mật ong vừa đi vừa dụ dỗ con mồi đi theo, và việc lấy mật ong bôi lên người để dụ con mồi liếm... Tại sao lại giống như đang bắt một con gấu nhỉ? Johnson từ chối thừa nhận mình là một con gấu hoang không thể cưỡng lại cám dỗ nên chạy đến liếm mật.

Người cá vẫn tiếp tục hát. Sức mạnh bị hạn chế, tiếng hát không thể chạy theo những vết nứt đến các thời đại khác nhau của Kingston như ngọn lửa của thần Mặt trời, nhưng những tà thần đang lọt qua vết nứt này thì sẽ "trúng số". Tất cả phụ thuộc vào may mắn. Gymir không nghĩ đó là vấn đề lớn. Chắc hẳn Cochro cũng đang tìm kiếm tung tích của hắn và Johnson dựa trên hướng đi của ngọn lửa.

"Đến rồi."

Johnson bỗng biến sắc, ôm lấy Gymir rồi bỏ chạy. Người cá nằm trên vai Johnson, nhìn chằm chằm vào vết nứt bỗng phun ra thêm nhiều lửa hơn. Giống như một đài phun nước phiên bản rực lửa.

Thảm Bay đang vùng vẫy để thoát ra khỏi vết nứt, bên ngoài cơ thể có vài vết lốm đốm do bị lửa thiêu. Mặc dù vết thương này chẳng là gì đối với thần cổ xưa, nhưng trạng thái thảm hại này vẫn khiến Gymir vui mừng một cách khó hiểu.

"Đến rồi!" Gymir không mấy thiện cảm chào Thảm Bay, ngạc nhiên hỏi: "Bướm Xám đâu? Nuốt không nổi ói ra rồi?"

Cochro rơi vào những thời đại bị áp chế sức mạnh, nhưng Bướm Xám vẫn mạnh như ban đầu, kết quả còn cần phải hỏi sao?

Điều này khác với tình hình năm 1692, khi đó Bướm Xám bị Cochro kiểm soát, sau này Cochro đã trở mặt đòi nuốt chửng Bướm Xám, dù tà thần đó không có não thì cũng sẽ không chung sống hòa bình với Cochro.

"Chậc chậc, từ bụng tới cổ họng, rách bao nhiêu?"

Nhưng nếu Cochro muốn chạy trốn, Bướm Xám thực sự không thể đuổi kịp.

Gymir cọ cọ lên cổ người yêu, tay chống cằm như đang xem một trò đùa.

"Mày còn dấu ấn của thần Mặt trời thứ hai không?"

Thảm Bay phát cáu trước thái độ "để xem mày còn trò gì khác" của Gymir, gã không nói một lời, tông thẳng vào khe nứt. Càng nhiều lửa phun ra hơn, khung cảnh xung quanh bắt đầu rung chuyển.

"Mày lại muốn về cái cống..." Gymir vừa nói đến đây thì cảm giác được trật tự thời gian lại bị kích hoạt.

Đường cống hiển nhiên không muốn tiếp quản mấy tên tà thần đã làm nó tổn thương nữa. Trật tự thời gian bèn nhanh trí tiến hành chia tách. Tách ngọn lửa khỏi mấy tên tà thần này.

Sau trận rung chuyển làm trời đất nghiêng ngả, Johnson buộc phải chuyển sang trạng thái quả cầu dây leo, uốn lượn quấn dọc theo vai và lưng người cá. Gymir hài lòng thỏa dạ sờ lên món trang sức mới trên đầu và cơ thể mình, thậm chí còn kéo một sợi dây leo vòng quanh eo mình.

Rầm.

Lại một cái hố lớn nữa.

Trong chớp mắt, nước biển đổ ào ào vào đáy hố.

Người cá nổi lên mặt nước nhờ sóng biển, nhìn thành phố yên bình phía xa, chìm vào suy nghĩ. Đây là thời đại nào? Hắn và Johnson ở đây đợi Cochro? Hay đợi thám tử loài người bây giờ?

Số phận đã đưa ra lựa chọn cho Gymir.

Nhìn về phía Thảm Bay đang rơi xuống ở xa xa, người cá vén dây leo treo trên tóc lên, môi nở một nụ cười nham hiểm và tàn nhẫn:

"Tốt lắm, Cochro, để tao xem thần Mặt trời tỉnh giấc trở về trái đất trước, hay là tao giết được mày trước."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip