22
Tác giả: Hoàng Đồng Tả Luân
Dịch: Mặc Thủy
Chương 22
Ngày hôm sau, tài xế đổi sang một chiếc xe kín đáo, không để lộ hành tung, lái thẳng đến Lăng Vân Các.
Đàm Nguyệt Tiên trò chuyện riêng với cháu trai trong phòng. Phùng Liễm Thần tránh mặt, chủ động tìm cớ ra ngoài, dựa vào cửa nguyệt môn hút thuốc. Ngọn lửa lập lòe giữa những ngón tay thon dài, cửa nguyệt môn như vầng trăng rằm bao trọn lấy người bên trong. Phùng Liễm Thần ngoái nhìn lại, sau lưng không một bóng người, trên đầu mái hiên cao vút, chỉ còn cảm giác yên bình cổ xưa.
Đàm Sĩ Chương hành động liều lĩnh, kế hoạch thâu tóm thù địch sẵn sàng như tên đã lên dây, chỉ sau một đêm mà muốn y thay đổi ý định, dừng lại đúng lúc, bắt đầu một kế hoạch mới chắc chắn không phải là một quyết định đơn giản. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với sự khôn ngoan và xảo quyệt của mình, y hẳn đã lập sẵn phương án dự phòng cho cả thành công và thất bại. Phùng Liễm Thần đoán rằng chắc chắn y đã chừa cho mình một lối thoát. Suy cho cùng, việc là do người làm, chỉ phải xem có muốn hay không.
Ăn xong, hai cô cháu không cùng ra về, Đàm Nguyệt Tiên về trước.
Phùng Liễm Thần trở về phòng. Đàm Sĩ Chương vẫn còn ở bên trong, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, tay cầm tách trà. Y nhấp một ngụm, thấy Phùng Liễm Thần thì đặt tách xuống: "Trợ lý Phùng, sao hút thuốc lâu thế? Tôi cứ tưởng cậu bị lạc, suýt nữa thì đi tìm cậu rồi."
Phùng Liễm Thần chỉ cười: "Tôi đi gọi tài xế?"
Đàm Sĩ Chương ra hiệu cho anh ngồi: "Ăn tiếp đi, nửa tiếng nữa chúng ta đi."
Cuối tuần kết thúc như thế, Phùng Liễm Thần không về nhà, thay vào đó anh đến biệt thự của Đàm Sĩ Chương. Chỉ còn chưa đầy 24 giờ nữa là đến cuộc họp Hội đồng Quản trị.
Đàm Sĩ Chương không có gì làm, đứng trước tủ trưng bày, tay đút túi quần, mắt chăm chú ngắm nghía bộ sưu tập của mình. Tủ trưng bày được thiết kế giống như một chiếc bàn làm việc, chiều cao chỉ tới thắt lưng của y, các vách kính trong suốt, hệ thống chiếu sáng được thiết kế riêng để phản chiếu độ sáng đẹp nhất của các loại châu báu. Trở lại lãnh địa của mình, y tháo bỏ mặt nạ, vẻ mặt cho thấy một sự bình tĩnh khi biết rõ kết quả, nhưng không rõ y đang nghĩ gì.
Phùng Liễm Thần cũng không có việc gì làm nên dựa vào tường, lướt xem lịch sử trò chuyện trên điện thoại. Anh có thói quen sắp xếp hội thoại định kỳ, khi cuộn ngược lại khá xa, bất ngờ tìm thấy tin nhắn cuối cùng của Đàm Nho gửi cho mình. Người lớn tuổi không giỏi đánh chữ, thường sử dụng tin nhắn thoại: "Hiểu rồi, cậu vất vả, cảm ơn." Cuộc trò chuyện mãi mãi dừng lại ở tin nhắn này.
Đàm Sĩ Chương quay đầu nhìn Phùng Liễm Thần, gọi anh: "Trợ lý Phùng, lại đây xem này."
Phùng Liễm Thần nghe lời tiến lại gần, thấy là một chiếc nhẫn: "Đây là Sapphire vàng hay kim cương vàng?"
Đàm Sĩ Chương bình tĩnh ôn hòa nhìn nó: "Đoán xem."
Cả hai đều là đá quý màu vàng, thường rất khó phân biệt được, nhưng kim cương màu vàng có chỉ số khúc xạ cao hơn, sáng hơn Sapphire màu vàng, do đó có giá trị hơn.
Phùng Liễm Thần nheo mắt nhìn: "Không phải đang muốn trêu chọc tôi đấy chứ... là kim cương vàng à?"
Đàm Sĩ Chương cười cười, mở tủ trưng bày, lấy nhẫn ra, đột nhiên cầm lấy tay anh, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa.
Trong số các loại kim cương màu, kim cương vàng không hẳn là loại rất hiếm, nhưng màu sắc của viên kim cương vàng này hình như có độ bão hòa cao hơn cả loại Fancy Vivid Yellow cao cấp nhất, một màu vàng kim rực rỡ hiếm có, nhìn bằng mắt thường thì đây có lẽ là màu "vàng hoàng yến" được ưa chuộng nhất.
Phùng Liễm Thần giật mình, theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng vẫn bị Đàm Sĩ Chương giữ chặt.
Đôi bàn tay của anh thực sự hợp đeo trang sức. Làn da có màu trắng lạnh, những mạch máu xanh nhạt hiện rõ, mười ngón tay dài và thon, đầu ngón tay hơi cong lên, không kém gì người mẫu. Viên kim cương vàng lớn này nằm trên ngón tay anh quả thật giống một chú chim hoàng yến thân thiết đậu ở đó.
Đàm Sĩ Chương nói: "Tôi nghĩ sau này có thuê người mẫu chuyên đeo thử cho khách hàng xem thì phải lấy trợ lý Phùng làm tiêu chuẩn mà tìm."
Nói xong, cả hai đều không nhịn được cười. Phùng Liễm Thần lắc đầu, tháo chiếc nhẫn ra, đặt lại vào vị trí mà nó nên thuộc về.
Đàm Sĩ Chương bước đến quầy bar nhỏ, mở chai rượu vang đỏ, rót hai ly, đưa một ly cho Phùng Liễm Thần.
"Cậu có tình cảm sâu sắc với ông nội tôi lắm sao?"
"Tùy thuộc vào cách nghĩ... Với tôi, sau cùng thì ông ấy vẫn là lãnh đạo." Phùng Liễm Thần lắc cái ly: "Lúc cần bóc lột thì vẫn cứ bóc lột, không cần biết anh có lo liệu được hay không, chỉ mong có thể chia mình thành ba người mới đủ dùng. Nhưng càng làm nhiều thì càng mắc nhiều lỗi, mỗi lần gây chuyện vẫn sẽ hứng một trận mắng mỏ, không cần biết trắng đen đúng sai. Bạn tôi còn lén khuyên tôi nên chịu đựng, nói rằng cô ấy đã nhảy việc ít nhất ba lần, sếp nào cũng vậy cả, cô ấy nói lãnh đạo thế này đã là tốt lắm rồi, ít nhất ông ấy còn sẵn lòng thăng chức cho tôi, không bớt xén tiền tăng ca."
"Nghe cứ như đang ám chỉ sau này tôi nên tử tế hơn." Đàm Sĩ Chương nói. "Cho đến giờ, tôi nghĩ mình chưa dám bóc lột cậu nhỉ."
"Đùa thôi." Phùng Liễm Thần cười nói: "Cũng vì kiếm miếng ăn thôi, nếu được trả công xứng đáng thì cũng có thể chấp nhận bóc lột."
Đêm đó, anh nằm trên giường trong phòng khách, lật lại các album ảnh, tình cờ thấy một bức ảnh chụp chung trong sự kiện team building của công ty cách đây vài năm. Đám đông vây quanh lãnh đạo ở giữa, Phùng Liễm Thần tìm thấy mình trong bức ảnh. Khi đó anh vẫn còn mang khí chất của một sinh viên, đeo một cặp kính gọng đen không mấy nổi bật, lặng lẽ đứng ở ngoài rìa hàng sau, không giỏi ăn nói, vẻ mặt thận trọng. Nhưng cũng bình thường thôi; ai mà chưa từng có tuổi trẻ chứ?
Khi anh vừa được điều đến văn phòng Ban điều hành, lần đầu tiên theo lãnh đạo đi tiếp một khách hàng lớn, thư ký trưởng đã nhắc nhở mọi người phải ăn mặc chỉnh tề. Anh mặc bộ vest mua ở trung tâm thương mại với giá vài trăm tệ, đeo cà vạt trông cũng ra dáng, sau khi khách hàng đi, thư ký trưởng khi ấy mới hỏi anh mặc thứ quần áo gì vậy? Cứng nhắc, tối tăm lại còn không vừa người, định đi bán bảo hiểm hay đi bán nhà?
Bây giờ anh dường như đã lột xác thành một dáng vẻ mà vào thời điểm đó hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Dù tiết kiệm bao nhiêu cũng phải có ít nhất một bộ trang phục chỉnh tề, Âu phục như tấm khiên gắn chặt trên cơ thể, đảm bảo rằng trong bất cứ trường hợp nào cũng không lộ ra cái dốt như ngày trước.
Vào cuối năm đó còn xảy ra một sự kiện nhỏ nhưng quan trọng khác, trong buổi rút thăm trúng thưởng thường niên của công ty, Phùng Liễm Thần giành được giải nhất, một cặp khuy măng sét kim cương. Đàm Nho cười bảo tuổi trẻ có khởi đầu may mắn, về văn phòng Ban điều hành, đồng nghiệp trêu anh, bảo đừng tặng ai cả, giữ lại cho mình dùng đi. Anh về nhà đeo thử, nhìn vào gương mới chợt hiểu ra ý của thư ký trưởng, bộ vest này trông hệt như mượn từ tiệm chụp ảnh về, đường cắt cứng nhắc, chất lượng thì tệ, thậm chí cổ tay áo vest còn phủ kín cả áo sơ mi, thì ra nó hoàn toàn không xứng với món đồ trang sức đắt tiền này.
Bắt đầu với cặp khuy măng sét kim cương này, anh cần một bộ vest phù hợp, có Âu phục rồi, còn cần có cà vạt và giày tây cùng một đẳng cấp. Sau đó lại phát hiện ra rằng cần những phụ kiện thích hợp cho từng dịp cụ thể, đồng hồ, ghim cài áo, ghim cài cà vạt và thậm chí nhiều khuy măng sét hơn nữa...
Khi đã quen với tất cả những điều này, anh dường như cũng quen với cảm giác bày mưu lập kế, luôn khôn ngoan tài cán trong chốn công sở. Trong công ty thay đổi nhân sự, điều chuyển công tác liên tục, có lẽ ít người còn nhớ anh đã từng có lúc non nớt như thế nào.
*
Uống một chút rượu giúp ngủ ngon, sáng hôm sau, Phùng Liễm Thần dậy rất sớm. Anh gọi tài xế đến cổng biệt thự chờ Đàm Sĩ Chương.
Các thang máy trong tòa nhà chật cứng những "sinh vật ngày thứ hai" sống không bằng chết, trong khi phòng họp lớn ở tầng 28 lại chiêng trống rùm beng. Cuộc họp Hội đồng Quản trị sẽ được tổ chức đúng 10 giờ sáng, lễ tân đã sắp xếp trước bảng tên của tất cả khách tham dự, hoa được đặt trên sân khấu.
Phùng Liễm Thần có bộ vest dự phòng ở chỗ làm, anh thay đồ mới ở phòng nghỉ, cùng luật sư Triệu trốn vào phòng họp nhỏ bên cạnh chờ đợi. Đúng nghĩa là trốn, cửa cũng phải đóng chặt, những giọng nói bên ngoài ngày càng đến gần hơn, các thành viên Hội đồng Quản trị đi ngang qua từng nhóm một, không ai phát hiện ra họ.
Cuộc họp bắt đầu, chưa đầy nửa tiếng sau, luật sư Triệu được gọi sang phòng bên cạnh.
Cô lễ tân đến báo tin, theo thói quen vẫn gọi là "sếp Phùng".
Phùng Liễm Thần gật đầu với cô, rồi đẩy cửa bước vào, bầu không khí đã như gươm tuốt vỏ, như nỏ giương dây.
Cả 9 thành viên Hội đồng Quản trị đều có mặt, một đám người đông đúc ăn mặc chỉnh tề. Bốn người bên trái, năm người bên phải, ngồi nghiêm trang hai bên chiếc bàn dài trong phòng họp rộng lớn. Khí thế này suýt nữa khiến anh nhớ lại lúc mình bị liên lụy vào vụ án đó, phải trải qua một loạt các cuộc thẩm vấn của nhóm lãnh đạo và nhóm điều tra đặc biệt.
Vết nứt cần thiết đã được xé ra, tất cả mọi người đều nghiêm nghị mà ảm đạm, như thể đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm, cùng một vài cái nhìn kín đáo trao nhau.
Phùng Liễm Thần ngẩng đầu nhìn khắp phòng, cặp kính lóe lên ánh sáng lạnh lẽo giấu đi đôi mắt.
Người ngồi ở đầu bàn dài là Đàm Hạo Dương, ánh mắt của gã như mũi tên tẩm độc muốn xuyên thấu qua người anh. Gã thường tỏ ra vô tư, hoặc không thì cũng là đắc ý, hiếm khi thấy ánh mắt oán giận này.
Phùng Liễm Thần nhìn thẳng vào mắt gã một thoáng, rồi đột nhiên mỉm cười, quay đi, cung kính cúi chào tất cả thành viên Hội đồng Quản trị có mặt.
Hoàng Đại Quân nghiêm mặt: "Tiểu Phùng, tôi sẽ không nói thêm gì nữa, cậu biết chúng tôi muốn hỏi gì rồi đấy, hiện tại chúng tôi cần câu trả lời liên quan đến di chúc này, việc này liên quan đến cơ cấu của đội ngũ lãnh đạo tập đoàn trong tương lai, không phải là vấn đề nhỏ, cậu nên biết tầm quan trọng của nó."
Phùng Liễm Thần cung kính đáp: "Vào ngày trước khi cố chủ tịch Đàm qua đời, tôi quả thật đã nghe ông ấy nói rằng cần suy nghĩ thêm."
Hoàng Đại Quân uy nghiêm, thận trọng nói: "Vậy từ đó đến nay đã bao lâu rồi, sao cậu không nói sớm hơn?"
Phùng Liễm Thần làm ra vẻ lo lắng và hối lỗi: "...Đây quả thực là một thiếu sót. Suy cho cùng thì kiến thức pháp lý của tôi không đủ, mặc dù lúc đó tôi đã nghe thấy, nhưng không ý thức được những ảnh hưởng tiềm tàng của câu nói đó đối với di chúc, cũng không kịp thời thông báo cho luật sư Triệu."
Đàm Nguyệt Tiên lên tiếng thay anh: "Không hẳn là lỗi của Liễm Thần, lúc đó cậu ấy đã kể cho tôi nghe, cả tôi cũng không nghĩ đến ngay được, chứ đừng nói là cậu ấy. Mọi người đều đau lòng, công việc thì nhiều, nhốn nháo hoảng loạn hết cả lên, không thể thực sự xem xét kỹ lưỡng từng câu một."
Sắc mặt Hoàng Đại Quân nặng nề, không đồng ý cũng không phản đối, không rõ đang nghĩ gì.
Phùng Liễm Thần vẫn cúi đầu, trên người anh toát lên vẻ phục tùng ngoan ngoãn của người có địa vị thấp hơn.
Đột nhiên có một ánh mắt khác hướng về phía anh. Là Đàm Sĩ Chương ngồi bên dưới, vẻ mặt cũng không mấy thân thiện, nhìn anh với ánh mắt tối tăm.
Trong tình huống này, Đàm Sĩ Chương cũng tỏ ra bất mãn, tuy không đến mức quá dữ dội. Những thành viên Hội đồng Quản trị khác thỉnh thoảng liếc nhìn y. Khác với vẻ mặt còn khó coi hơn của Đàm Hạo Dương, Đàm Sĩ Chương đột nhiên ngả người ra sau, thở ra một hơi dài, dường như đang xem kịch với nụ cười giả tạo.
Hoàng Đại Quân chưa kịp nói thì Đàm Sĩ Chương đã lên tiếng: "Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả."
Đàm Hạo Dương lạnh giọng: "Vậy sao, trợ lý Phùng không báo trước cho anh à?"
Đàm Sĩ Chương hỏi vặn lại: "Trợ lý Phùng tính tình cương trực, ban đầu trước khi công bố di chúc chính thức, chẳng lẽ cậu ấy có mật báo cho cậu cái gì à?"
Đàm Hạo Dương sượng mặt.
Đàm Sĩ Chương khuyên nhủ: "Thôi, phải biết giữ phong độ chứ, còn nói thêm một câu nữa, tôi lại tưởng cậu sẽ nhào lên đánh cậu ấy và luật sư Triệu một trận đấy. Có giận dỗi cũng chẳng giải quyết được gì, ban đầu tôi cứ nghĩ hôm nay chúng ta sẽ họp thôi, nhưng giờ thì xem chuyện gì nào, tôi có nói gì đâu nhỉ?"
Trong cả phòng họp, chỉ có hai anh em họ dám tranh luận ăn miếng trả miếng với nhau, những người khác đều im thin thít.
Đàm Nguyệt Tiên là kẻ chủ mưu nhưng vẫn điềm nhiên, nếp nhăn trên khóe miệng khá hung dữ, có khí chất uy nghiêm tuyệt đối. Tuy nhiên, theo thỏa thuận mà bà và Đàm Sĩ Chương đã đạt được, Đàm Sĩ Chương sẽ không công khai ủng hộ bà.
Nói gần thì nếu để Đàm Hạo Dương nhận ra cô ruột và anh họ đang thông đồng với nhau, gã chắc chắn sẽ thận trọng và cảnh giác hơn. Nói xa, nếu Đàm Nguyệt Tiên lên nắm quyền, bất cứ điều gì bà làm sau này cũng có thể bị coi là kết quả mưu tính từ trước của hai người, làm tổn hại đến danh tiếng, thậm chí có thể là tự đào hố chôn mình. Vì thận trọng, Đàm Nguyệt Tiên thích duy trì vẻ ngoài mỗi người đi theo một con đường riêng.
Tuy nhiên, với lập trường của Phùng Liễm Thần, hôm nay anh đứng ra làm chứng cho Đàm Nguyệt Tiên, vậy anh và luật sư Triệu chắc chắn sẽ bị dán nhãn người của bà. Luật sư Triệu thì còn dễ giải thích, còn Phùng Liễm Thần và Đàm Sĩ Chương lại đang có mối quan hệ cấp trên cấp dưới trực tiếp, điều này đặt ra nghi vấn về vai trò của anh. Anh biết chuyện này, vậy Đàm Sĩ Chương là cấp trên thì có biết không? Đàm Sĩ Chương có tham gia "nổi loạn" không? Vừa mới chiêu mộ được một thân tín, y và Phùng Liễm Thần tương tác với nhau thế nào, tất cả bỗng trở nên tế nhị, thậm chí cần phải đóng kịch một chút.
Đàm Sĩ Chương cầm tách trà lên, uống một hớp, không thèm nhìn ai nữa, lấy điện thoại ra giết thời gian, tỏ ý không ngại tiếp tục giằng co.
Đàm Nguyệt Tiên vẫn bình tĩnh, tỉnh bơ như thể mình không phải là người ném trái bom này ra.
Kết quả bầu chủ tịch chắc chắn sẽ không được xác định trong hôm nay. Điểm duy nhất đạt được thống nhất là sẽ tạm gác lại mục đầu tiên trong chương trình họp Hội đồng Quản trị, chờ luật sư giải quyết vấn đề về tính hợp lệ của di chúc, khi đó cuộc họp sẽ được lên lịch lại. Đúng như dự đoán, ngoại trừ hai thành viên Hội đồng Quản trị mà Đàm Nguyệt Tiên đã lôi kéo được về phe mình, tất cả những người có mặt đều không thể nắm bắt tình hình ngay lập tức, cần phải quay về tính toán trước.
Đối với Đàm Hạo Dương, dù có thể hủy bỏ di chúc, việc thu hồi quyền sở hữu cổ phần vẫn phải trải qua hàng loạt thủ tục theo trình tự.
Nhưng Phùng Liễm Thần đã hoàn thành nhiệm vụ, anh cùng luật sư Triệu lần lượt rời khỏi phòng họp. Hai người liếc mắt nhìn nhau, luật sư Triệu chỉ biết cười khổ, một khi đã vướng vào cuộc tranh giành quyền lực của thượng tầng, muốn thoát thân cũng không dễ dàng, bây giờ không còn cách nào khác nữa. Cuối cùng, cả hai không nói thêm gì nữa, một người nói "Tôi xuống đây", người kia nói "Cứ làm việc của anh đi."
Phùng Liễm Thần sang chỗ ban Thư ký một lúc, sẵn tiện trao đổi lại công việc gần đây với Đông Vũ Mạn và những người khác. Sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả thành viên Hội đồng Quản trị ra về, anh mới nhìn thấy Đàm Hạo Dương ở cửa văn phòng chủ tịch.
Rẽ qua góc, có thể thấy Đàm Hạo Dương đang đứng ở cuối hành lang, dựa vào bức tường đối diện văn phòng chủ tịch, lưng hơi khom, bất chấp cấm hút thuốc trong nhà, gã vẫn dùng bật lửa châm thuốc lá. Văn phòng đại diện cho quyền lực kia dường như trở thành Hỏa Diệm Sơn, mỗi bước đi vào bên trong đều sẽ phỏng chân. Bên cạnh là một cây kim ngân cao bằng một người, nhưng có vẻ như dạo này dì lao công chăm sóc không cẩn thận, đầu nó rũ xuống thật uể oải.
Phùng Liễm Thần vẫn cầm tập tài liệu trên tay, chân dừng lại, rồi vẫn bước tới nhắc gã lên sân thượng mà hút thuốc.
Đàm Hạo Dương ngẩng đầu nhìn anh: "Giỏi lắm, Phùng Liễm Thần, hôm nay anh có thể đắc ý rồi, cuối cùng cũng lật ngược được tình thế."
Phùng Liễm Thần quay đầu nhìn vào phòng làm việc: "Vậy cậu làm sao thế này, ngại không dám vào à?"
Đàm Hạo Dương búng tàn thuốc, ngửa đầu nhìn xuống anh: "Tôi đang suy nghĩ. Hóa ra, tôi mới là thằng ngốc."
Phùng Liễm Thần đánh giá gã từ trên xuống dưới: "Không hẳn. Đầu óc cậu cũng có chút điểm sáng, chỉ là cậu thích gây thù chuốc oán nhiều quá thôi. Tôi vẫn nhớ cố chủ tịch Đàm đã bảo tôi hướng dẫn cậu, ngay tại đây, tôi cũng từng rất chân thành, nhưng chẳng hiểu sao cậu cứ thích làm trái, cần gì phải thế?"
Đàm Hạo Dương mỉa mai nói: "Anh vừa dây dưa với tôi, vừa che giấu chuyện lời trăn trối của ông nội, giờ càng ghê gớm hơn, vậy ra anh thà nói cho cô tôi biết, chứ không muốn nói với tôi, đây gọi là chân thành à?"
Nghe vậy, Phùng Liễm Thần nhìn gã bằng ánh mắt dành cho học sinh tiểu học.
Đàm Hạo Dương bực bội: "Làm sao?"
Phùng Liễm Thần cười nhạt: "Không có gì. Dù sao thì trước giờ cậu cũng chẳng thích nghe tôi lên mặt dạy đời."
Kim cương vàng:
Sapphire vàng:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip