42

Tác giả: Hoàng Đồng Tả Luân

Dịch: Mặc Thủy

Chương 42

Điều hòa bên trong lạnh ngắt, Giang Nhất Miên bỗng cảm thấy có người nhìn mình, ngẩng đầu lên, nhưng không thấy ai cả.

Đến giờ tan làm, tất cả đồng nghiệp đã về, hắn vươn vai, cầm túi xách ra về. Đúng lúc đó, thang máy đến tầng này, trong thang vắng tanh, hắn vội vàng bước vào. Lúc này, một bàn tay thon dài chặn cửa thang máy, Phùng Liễm Thần cũng vào.

Không gian chỉ có hai người thật sự lúng túng, Giang Nhất Miên nhấn nút xuống tầng một, liên tục nhìn điện thoại khi thang đi xuống.

Phùng Liễm Thần đút tay vào túi quần, bất thình lình hỏi Giang Nhất Miên: "Từ khi chuyển đến đây, công việc thế nào?"

Giang Nhất Miên không ngờ anh lại bắt chuyện với mình, cứ như bị giật mình: "Cũng được."

Phùng Liễm Thần lại lên giọng dạy đời khiển trách hắn: "Cậu phải biết gọi là sếp Phùng trước chứ."

Trước kia Giang Nhất Miên cũng từng gọi rồi, nhưng lúc đó Phùng Liễm Thần chỉ là dự bị cho chức quản lý, mỗi khi gọi là hắn lại ôm một ý nghĩ khác trong lòng. Bây giờ địa vị của Phùng Liễm Thần đã vững, Giang Nhất Miên đành phải nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng gọi: "...sếp Phùng."

Phùng Liễm Thần nói tiếp: "Bây giờ đã đến một môi trường mới, bắt đầu lại từ đâu, nên lo ổn định mà làm việc chăm chỉ."

Giang Nhất Miên làm ra vẻ khó hiểu, nhìn anh.

Phùng Liễm Thần liếc hắn: "Kẻ nào chỉ nghĩ đến việc đi lối tắt, cuối cùng sẽ sa vào con đường bàng môn tả đạo, không dễ thành công đâu."

Phản ứng đầu tiên của Giang Nhất Miên là tức giận, hắn mở miệng định phản bác thì thang máy đã kêu tinh một cái, đến nơi. Phùng Liễm Thần bước ra ngoài luôn, không cho hắn kịp giải thích, dường như không quan tâm đến việc mình có thể nghĩ oan cho người khác, ra vẻ "lãnh đạo mắng mấy câu thì phải nghe", chỉ để lại một bóng lưng xa cách vô tình.

Khi cửa thang máy từ từ đóng lại trước mắt, vẻ mặt Giang Nhất Miên cuối cùng mới dịu xuống sau khoảnh khắc cứng đờ ra, hắn tay chân luống cuống nhấn nút mở cửa. Nhưng đã quá muộn, thang máy lại tiếp tục đi lên, hắn phải nhấn nút vài tầng liên tiếp mới được thả ra.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân Hoàng Nhuế dường như hoàn toàn không quan tâm đến những tin đồn này.

"Với cái tính của em, người khác dám nói em cái gì là em dám làm cho nó thành thật luôn, bọn họ đã nghĩ em lợi dụng mối quan hệ, vậy cuối cùng lại không cho em một ghế trưởng phòng thì khó giải thích đúng không?" Lúc nói chuyện, hai người đang ăn cùng nhau ở căng tin nhân viên, Hoàng Nhuế ngồi đối diện Phùng Liễm Thần. Cô nói xằng nói bậy: "Hay là quyết định vậy đi? Em học rất nhanh, chắc gì không làm được."

Phùng Liễm Thần đặt thìa canh bên miệng bát, trêu chọc: "Người ta còn nói vài năm nữa cô sẽ về nhà làm phú bà nữa đấy."

Hoàng Nhuế cười đùa cợt nhả: "Ha ha! Em ngu à? Tất nhiên phải làm có chọn lọc rồi, cái gì có lợi cho em thì em làm."

Triết lý sống tránh làm chim đầu đàn của ông lão Hoàng Đại Quân xem ra là không thích hợp ứng dụng cho cô cháu gái rồi, chỉ có điều quan niệm xã hội ngày nay đã thay đổi, không phô trương có nhất định là dễ sống hơn không?

Với tính cách như Hoàng Nhuế, cô đã được định sẵn là không thể sống khiêm nhường. Như cái hồi sau khi cô vào công ty không lâu, có đồng nghiệp dè bỉu xe của cô thậm chí còn xịn hơn cả phó tổng, ám chỉ rằng cô có sugar daddy bao nuôi nên mới giàu có như vậy. Khi đó Hoàng Nhuế lập tức nạt lại bằng cái cớ "đây là chiếc xe rẻ nhất trong nhà, chẳng lẽ phải mua xe mới chỉ để đi làm thôi sao". Sau này, mọi người mới biết ông nội của cô là Hoàng Đại Quân, mọi chuyện dường như đều hợp lý, chẳng qua là giọng điệu chua chát ghen tị kia đổi sang một kiểu khác mà thôi.

Lúc này có người ở cửa chào "sếp Đàm". Hai người cùng quay lại, thấy Đàm Hạo Dương đưa vài người lạ mặt có vẻ là khách hàng đi thẳng vào phòng ăn riêng của quản lý cấp cao, bên cạnh có thêm hai giám đốc, tất cả đều đang trò chuyện cười đùa. Nhà ăn của công ty cũng có khu vực tiếp khách, khi đối tác kinh doanh đến thăm, có thể đặt lịch hẹn trước với đầu bếp để nấu một bữa tiệc đơn giản.

Hoàng Nhuế quay đầu lại, lặng lẽ chỉ ngón tay cái về phía phòng riêng đó: "À, vẫn còn một điều này em chưa hiểu."

"Cái gì?"

"Nếu Đàm Hạo Dương muốn quản lý Chìa Khóa Ánh Sao, sao anh ta không đảm nhận chức vụ chính thức mà giao cho Tề Xuân Sinh?"

Phùng Liễm Thần không thể giải thích trắng trợn được: "Tập đoàn có lý do của tập đoàn thôi, dù sao cũng không thể rời khỏi sếp Hạo Dương."

Hoàng Nhuế nheo mắt nhìn anh: "Nhưng tập đoàn không có quy định cấm giữ nhiều chức vụ, Lão Phùng, chính anh cũng chạy hai đầu mà."

Phùng Liễm Thần không phản bác được, nên chỉ mỉm cười khiêm tốn.

Hoàng Nhuế đã rất quen thuộc với kiểu cười này, còn gọi là "qua loa một cách chân thành", nghĩa là nếu anh không muốn nói thì chắc chắn sẽ không nói thêm gì nữa. Cô chỉ có thể nhướng mày, liếc nhìn căn phòng riêng đó thêm mấy cái, Phùng Liễm Thần cũng vô thức nhìn sang.

Quả thật, khác với thái độ xuôi theo dòng chảy của anh, Đàm Hạo Dương chú ý đến Chìa Khóa Ánh Sao nhiều hơn. Gã đích thân chăm chút từng chi tiết, không chỉ là người xoay chuyển giữa ngân hàng và khách hàng, tích cực tìm kiếm nguồn vốn và hợp tác kinh doanh, mà còn tham dự nhiều sự kiện xã giao. Thậm chí, cứ mười cuộc họp ban lãnh đạo thì có chín lần thấy mặt gã.

Bây giờ, Đàm Hạo Dương đang tỏ thái độ không quan tâm đến chức danh trên danh nghĩa, Chìa Khóa Ánh Sao giống như một sân khấu để gã thực hiện hoài bão của mình hơn. Gã có quá nhiều ý tưởng táo bạo và tân thời, nhưng văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Đàm Thị lại thiên về truyền thống, dù có cải tiến đến đâu, cũng khó có thể đạt được một bước nhảy vọt. Đàm Hạo Dương muốn truyền nguồn máu mới vào tập đoàn, tạo ra thứ gì đó của riêng mình, thì đây là con đường ít bị hạn chế nhất.

Lúc này lại có người chào "sếp Đàm", là vị phó tổng giám đốc Đàm Sĩ Chương nọ đang bưng khay đi tới. Mặc dù phòng riêng đã bị chiếm mất, vẫn có một chiếc bàn tròn dành riêng cho các quản lý cấp cao ở một góc căng tin, nhưng y không đến đó mà lại bình dị gần gũi đi tìm chỗ ngồi ở khu vực nhân viên. Hoàng Nhuế không chút do dự vẫy tay gọi, Đàm Sĩ Chương chú ý thấy, quay người bước về phía hai người.

Khay thức ăn được đặt đối diện, Phùng Liễm Thần cũng lên tiếng chào Đàm Sĩ Chương, nhưng lại nói luôn: "Tôi ăn xong rồi, hai người tiếp tục nói chuyện."

Hoàng Nhuế còn chưa kịp phản ứng: "Sao anh vội đi thế? Vừa ăn xong lại đi làm, không sợ bị khó tiêu à?"

Phùng Liễm Thần có thể cảm nhận được ánh mắt của Đàm Sĩ Chương phất qua mặt mình, rất nhẹ, như một cơn gió thoảng. Rồi Đàm Sĩ Chương lập tức nhìn sang nơi khác, trên mặt lại hiện lên vẻ u ám như trước, tựa hồ không vui, hoàn toàn không để ý tới anh.

Hoàng Nhuế lúc này mới nhớ lại mối bất hòa giữa hai người, thậm chí còn cảm thấy ngượng ngùng trước mặt Đàm Sĩ Chương, vì cô cũng là kẻ phản bội.

Mãi đến khi đặt khay vào khu vực chờ dọn, Phùng Liễm Thần mới nhận ra mình đã vô thức nín thở.

Vừa thấy Đàm Sĩ Chương đã lập tức bỏ đi chỉ là để cho người khác xem, hai người họ không thể công khai ăn uống và trò chuyện thoải mái trên cùng một cái bàn, đây là một lý do. Nhưng còn có lý do thứ hai, là khi Phùng Liễm Thần nhìn thấy Đàm Sĩ Chương, anh thực sự không biết cân bằng như thế nào, làm sao để ứng xử với y mới gọi là tự nhiên.

Đàm Sĩ Chương tự ý quyết định trao cho anh một nụ hôn; rồi tự ý đưa ra một quyết định khác, khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu trước khi việc đó xảy ra. Vài câu ngắn ngủi đó được thốt ra trong một tích tắc, không cho anh thời gian để cân nhắc cẩn thận, chứ đừng nói đến việc đưa ra quyết định đúng đắn.

Phùng Liễm Thần có thể giữ cho cảm xúc cá nhân tách biệt khỏi công việc, nhưng không có nghĩa là trong lòng anh không hề dao động. Nếu không thì sao, chẳng lẽ anh có thể quên hết những gì Đàm Sĩ Chương đã bày tỏ, coi như chưa từng xảy ra?

Từ bất kỳ góc độ nào, việc này vốn đã khó lòng tưởng tượng được. Với tính cách như của Đàm Sĩ Chương, y rất có thể sẽ thích ôm đống kim cương mà sống đến hết đời, chứ không sa vào ái tình. Đối với Phùng Liễm Thần, xét về tài năng, chắc chắn anh đang đeo một bộ lọc nhất định khi đứng trước Đàm Sĩ Chương, nhưng đó là sức hấp dẫn mà nghệ thuật ban tặng cho y, chứ không phải hấp dẫn về mặt tình dục. Về quyền lực, Phùng Liễm Thần cũng tin rằng sau này Đàm Sĩ Chương có thể nắm chắc Đàm Thị trong tay, đây là lý do anh sẵn sàng đi theo y, nhưng theo đuổi ai đó trong sự nghiệp hoàn toàn khác theo đuổi trong cuộc sống.

Nói anh không chuộng hư vinh là nói dối, nhưng cái gọi là tìm một người bầu bạn nghĩa là chung sống với nhau, hay chỉ đơn giản là thỏa mãn nhu cầu của mỗi người? Đàm Sĩ Chương có thể làm được những việc như mang thuốc cho anh khi anh bị cảm, hay chỉ giới hạn ở khi có nhu cầu trên giường thì cùng nhau vào khách sạn?

Trong thế giới người lớn, có nhiều điều không cần phải nói ra, nhưng đôi khi Phùng Liễm Thần cũng vô cùng căm ghét những tình cảnh đòi hỏi sự ăn ý rất cao này. Không phải ai cũng hiểu rõ được, nếu cuối cùng chỉ có một bên là chân thành nghiêm túc, thì chẳng phải lại có vẻ quá tự tin sao.

Đàm Sĩ Chương tỏ ra rất lịch thiệp, đã nói rằng không ngại bị từ chối, sau đó y cũng thực sự không đeo bám vấn đề này thêm nữa. Ngược lại, thời gian càng trôi qua lâu, Phùng Liễm Thần càng khó tránh khỏi nghi ngờ trí nhớ của mình, biết đâu những gì xảy ra đêm Trung thu chỉ là một giấc mơ vô lý mà anh mơ thấy sau khi ngủ thiếp đi.

Bằng chứng xác thực duy nhất cho những gì đã xảy ra ngày hôm đó là Đàm Ân Nhã sau này kết bạn trên ứng dụng với anh, thỉnh thoảng gửi ảnh của mèo Ragdoll cho Phùng Liễm Thần xem, chứng tỏ Mimi ăn no ngủ kỹ, được dì giúp việc chăm sóc chu đáo. Cô bé còn gửi cả hình ảnh bộ sưu tập mẫu khoáng sản của mình để khoe.

Về lời đề nghị mà Đàm Sĩ Chương đưa ra lúc đó, y không nêu rõ phải trả lời trong vòng ba phút, cũng chẳng nói có hiệu lực vô thời hạn hay không. Phùng Liễm Thần thậm chí không biết là do y nhất thời nổi hứng nói bừa, hay là có ý trêu chọc anh. Nếu một ngày nào đó anh đổi ý, trả lời Đàm Sĩ Chương là được, liệu y có tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi "Cậu tưởng thật à?" hay không. Nghĩ lại thì kịch bản này có vẻ giống phong cách của Đàm Hạo Dương hơn, nhưng dù sao đi nữa, tốt nhất nó đừng bao giờ xảy ra.

Ngẩng đầu lên thì đã trở lại văn phòng của mình, Phùng Liễm Thần đẩy cửa bước vào, ngồi xuống, chọn bừa một tập tài liệu trên bàn lên xem. Bàn làm việc của anh đã bị đủ loại báo cáo nghiên cứu thị trường, thu thập và phân tích dữ liệu chôn vùi. Vai trò của phó tổng phụ trách sản phẩm thực ra rất quan trọng, bao gồm quản lý việc lập kế hoạch, thiết kế và vòng đời của toàn bộ dòng sản phẩm, điều phối các mối quan hệ nội bộ, phân bổ nguồn lực nội bộ, theo dõi tiến độ trong suốt quá trình. Dù anh có lười biếng đến đâu, trách nhiệm và áp lực vẫn còn đó.

Dần dần nhập tâm vào công việc, Phùng Liễm Thần ném Đàm Sĩ Chương ra khỏi đầu óc.

Tuy No.7 là thương hiệu hoàn toàn mới nhưng văn hóa thương hiệu và ý nghĩa tinh thần của nó đều kế thừa từ giá trị thương hiệu sẵn có của Đàm Thị. Nhất là khi Đàm Thị có sẵn dòng sản phẩm cao cấp đã trưởng thành như Trang sức Lệ Hoa, người tiêu dùng có nhiều khả năng chuyển hướng nhận diện thương hiệu của họ sang dòng xa xỉ giá rẻ. Đây là lợi thế được trời ưu ái của nó, hay có thể nói là chiếm được món hời. Tất nhiên, muốn xây nhà thì phải có móng vững chắc, No.7 muốn tạo dựng tên tuổi thì cần phải có phong cách thiết kế độc đáo và xuất sắc của riêng mình.

Bộ sưu tập đầu tiên ra mắt là đặc biệt quan trọng, có thể định hình phong cách của toàn bộ thương hiệu trong tương lai. Phùng Liễm Thần đã nhìn thấy mô hình đầu tiên, bên phía Tiền Khắc có ý định chọn một nhóm các bản thiết kế mang tên Hình Học Cực Hạn.

Dòng thiết kế Hình Học Cực Hạn này có phong cách chính là tối giản nhưng lại vô cùng trừu tượng, những đường nét đầy tính nghệ thuật và tính công nghệ tạo thành một hoa văn cực kỳ dễ nhận biết, thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra nó lại giàu tính toán học, thiết kế kết hợp cả đường cong của cánh hoa nhài, vòng xoắn ốc của sự sống và dãy số Fibonacci. Không thể phủ nhận rằng nó thực sự khá thú vị.

Mặc dù có vài lựa chọn thay thế khác, nhưng trong cuộc họp, Đàm Hạo Dương gần như quyết định chọn nó ngay lập tức, tin rằng đây là No.7 được thiết kế riêng mà gã mong muốn. Gã đã tỏ ra hài lòng đến vậy thì cả Tề Xuân Sinh lẫn những người khác đều không phản đối, đưa ra quyết định khá nhanh gọn.

Về các khía cạnh khác, Đàm Hạo Dương cũng có nhiều ý tưởng táo bạo. Ví dụ về mặt chiến lược truyền thông, gã loại bỏ hoàn toàn các phương tiện truyền thống như truyền hình, báo chí và tạp chí, toàn bộ ngân sách được đầu tư vào các phương tiện truyền thông mới nổi, chỉ tập trung vào tiếp thị kỹ thuật số. Tuy nhiên, phần này không được suôn sẻ cho lắm, khi báo cáo lên ban lãnh đạo cấp tập đoàn, ít nhiều gì cũng có vài tiếng nói phản đối.

---

Người dịch:

Anh Phùng ảnh chưa yêu ai bao giờ á, nhưng trong lòng vẫn khát khao có gia đình, cứ lo được lo mất =))

Tác giả thật sự có nghiên cứu để viết, tui đã phải dí con Gemini giải thích cho nghe "đường cong của cánh hoa nhài, vòng xoắn ốc của sự sống và dãy số Fibonacci" thì liên quan quái gì đến nhau => Đường cong và sự sắp xếp của cánh hoa nhài có liên kết nghệ thuật mạnh mẽ với Dãy Fibonacci và Đường xoắn ốc Sự sống thông qua số lượng cánh hoa (số Fibonacci) và quy tắc sắp xếp vị trí (theo Tỷ lệ Vàng), tạo ra một hình mẫu được xem là thẩm mỹ tối ưu và hài hòa nhất trong thế giới thực vật. VÀ, khi các giá trị của Dãy Fibonacci được sử dụng để xây dựng hình xoắn ốc (ví dụ: vẽ các ô vuông có cạnh là số Fibonacci), hình dạng thu được là một đường xoắn ốc gần giống với đường xoắn ốc Logarit tìm thấy trong tự nhiên. Anw, bạn nào thích có thể tra cứu sâu hơn, tui hết sức rồi, tui ghét toán lắm.

Btw, hình như tác giả đam mê nghề trợ lý, mới 4 bộ viết sương sương thì đã có 2 anh trợ lý, còn 4 bộ cắm cọc nhá hàng lại thêm 1 anh trợ lý nữa =)) 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip