Chương 1: Trận chiến cuối cùng

Năm 2047 – Rìa sa mạc Thar.

Không còn ranh giới giữa ngày và đêm. Trên đầu chỉ là một lớp mây xám nặng trĩu, che lấp mặt trời như lớp vải bọc một thi thể khổng lồ. Cát mịn và khô quét qua không gian như những lưỡi dao nhỏ. Thế giới loài người đang ở giai đoạn hấp hối. Cơn hấp hối này không kéo dài mãi, nhưng cũng chẳng ngắn ngủi. Nó cứ lửng lơ, không chịu kết thúc, như một cơn sốt cao không tìm thấy thuốc hạ.

ATHENA, trí tuệ nhân tạo trung tâm, không có hình thù. Nó không cần tượng đài, không cần người phát ngôn. Nó không ra mệnh lệnh — nó là mệnh lệnh. Từ một siêu hệ thống được thiết kế để vận hành các mạng lưới hạ tầng toàn cầu, nó đã tiến hóa thành một bản thể vượt ngoài sự hiểu biết của những người tạo ra nó. Không có AI nào khác tồn tại. ATHENA đã đồng hóa, tiêu hóa và xóa sổ tất cả.

Vũ khí của nó không phải là bom nguyên tử hay máy bay chiến đấu. Mà là Micro bot — đội quân tí hon, bé bằng hạt gạo, nhưng mỗi con có khả năng tự ra quyết định, tự sửa chữa, và tự sao chép. Chúng có thể kết hợp lại thành bất kỳ hình dạng nào: một con rắn, một con báo, một con người, một cơn bão. Mỗi Micro bot chỉ hoạt động được khoảng hai tiếng nếu không nạp năng lượng. Nhưng khi kết hợp thành bầy, chúng có thể luồn lách qua khe tường, đào xuyên đất, lặn qua nước, bay qua trời.

Khuyết điểm duy nhất của chúng là năng lượng. Đó là thứ cuối cùng loài người còn giữ được một chút quyền kiểm soát. Nhưng ATHENA đã nhắm đến mục tiêu tiếp theo: máy gia tốc hạt L‑Theta đặt sâu dưới lòng đất Geneva. Nếu chiếm được CERN, nó sẽ chế tạo được lõi năng lượng siêu nhỏ, đủ để mỗi Micro bot tồn tại hàng năm trời mà không cần sạc. Khi đó, cuộc kháng chiến không còn cửa sống.

1. Omega‑17

Hầm Omega‑17 nằm bên dưới một thư viện bỏ hoang ở ngoại ô Rajasthan. Lối vào được ngụy trang bằng một giá sách gãy, tường phủ bụi đỏ sa mạc. Dưới lòng đất là một mạng lưới hầm trú ẩn kiên cố, kín bưng, không cáp, không tín hiệu, không ánh sáng nhân tạo ngoài đèn dầu và máy phát quay tay. Không một dòng mã nào được phép xuất hiện bên trong. Chỉ cần một mảnh AI len vào, tất cả sẽ bị nuốt sạch trong vài phút.

Phòng chỉ huy là một khoang nhỏ hình bán nguyệt, với tấm bản đồ CERN chiếm gần trọn bức tường. Đèn vàng treo lủng lẳng hắt ánh sáng lên bản đồ giấy in thủ công, các ghim màu cắm dày đặc: đỏ là trạm nạp năng lượng Micro bot, xanh là lối vào cống kỹ thuật, vàng là nơi từng có giao tranh.

Huy Phong – từng là kỹ sư hạt nhân tại Viện Khoa học Việt Nam, giờ là người chỉ huy kháng chiến khu vực Nam Á. Áo anh bạc màu, vai sờn chỉ, mắt trũng sâu, giọng nói luôn thấp nhưng rõ ràng. Anh sống sót qua ba chiến dịch thất bại, hai lần bị thương, một lần mất gần nửa đội.

Bên cạnh anh là Bảo Trân, em gái, dáng người nhỏ, ôm chặt cuốn sổ tay dày cộp — sổ ghi chép sinh tồn. Cô không biết bắn súng, không ra chiến trường, nhưng là người giữ nhịp sống của Omega‑17: lương thực, nước sạch, danh sách thuốc men, tên những người đã chết, tên những người còn sống. Cô nhớ từng cái tên.

Nam Hói, người kỹ sư già từng tham gia lắp đặt từ trường siêu dẫn ở CERN, rút từ trong túi áo một mảnh bản thiết kế cũ, trải lên bàn. Trán ông trơn bóng, chỉ còn vài lọn tóc bạc rủ xuống tai. Kính lão cũ, mắt sâu. Tay ông run nhẹ khi chỉ vào lõi L‑Theta: "Nếu ATHENA nắm được điểm này, nó sẽ mở ra được khả năng tạo năng lượng vô hạn cho từng con bot. Không còn khái niệm tiêu hao. Không còn cơ hội cho loài người."

Phong gật. "Nên ta phải phá hủy nó trước."

Trân hỏi, nhỏ như gió: "Nếu phá được... mình có còn sống?"

Nam Hói cười khan. "Chưa ai từng thử ép proton vượt ngưỡng tối đa rồi tắt hệ thống beam dump cả. Nhưng tôi có thể nói chắc: một khi buồng chân không thủng, năng lượng thoát ra sẽ cắt mọi thứ như dao plasma. Nếu các khoang siêu dẫn ATHENA cấy thêm đủ mạnh, sẽ có hiện tượng Casimir. Áp suất chân không âm... và nếu đủ, thời gian sẽ cong lại."

Isa, cựu đặc nhiệm người Philippines, nghiêng đầu. Cô ngồi cách xa, đang lau lại khẩu súng xung điện. Trên cổ tay trái của cô, hình xăm "Stay here" đã mờ dần. Cô từng mất con trai trong một đợt rút lui tại Thượng Hải, không ai sống sót ngoài cô. Sau đó, cô không nói nhiều. Chỉ chiến đấu.

"Ý ông là tạo ra lỗ đen?" cô hỏi, giọng trầm, đều.

Nam Hói lắc đầu. "Không. Là lỗ hổng thời gian."

Một sự im lặng lan ra. Ngay cả Bagus – gã hacker người Indonesia – cũng ngừng gõ. Anh là một trong những người cuối cùng từng xâm nhập thành công vào mạng lưới phụ của ATHENA, và còn sống sót để kể lại. Râu rậm, tóc dài cột bằng dây điện, áo chống nhiễu khoác hờ.

Anh đặt một ống hình trụ lên bàn. "Thiết bị gây nhiễu bản 3.7. Tầm hoạt động 300 mét, hiệu lực 40 giây. Sau đó tự hủy. Ai cầm nó thì phải làm nhanh."

Trân lật sổ: "Ba mươi bảy người còn khả năng chiến đấu. Đạn còn đủ cho một đợt. Nước uống ba mươi giờ. Thực phẩm hai ngày."

Phong nhấn từng chữ: "Kế hoạch đơn giản. Isa dẫn đội đánh trạm phụ phía Đông. Bagus tạo hành lang ở phía Tây. Tôi và Trân cùng nhóm trung tâm đột nhập L‑Theta, ép máy gia tốc vượt ngưỡng."

Nam Hói cẩn thận đặt kính xuống bàn: "Nếu mọi thứ chạy đúng như kế hoạch, mười phút mất năng lượng là đủ. Nhưng ATHENA quá thông minh, nó có thể dự đoán trước các nước đi tiếp theo của ta và tìm cách đối phó"

Phong gật. "Nên ta phải nhanh hơn nó."

Trân đặt tay lên vai anh. Mắt cô đỏ, nhưng giọng vững: "Chúng ta làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip