Chương165=>167

Chương165:Tán Bố Trác Đốn tâm tư (3)

“Vương.” Người hầu vẫn luôn quỳ chờ bên ngoài vội vàng quỳ sát đất hành lễ.

“đi tẩm cung của hầu phi.”

Từ khi heo ngủ giường hắn, hắn liền đặc biệt chán ghét phòng mình dính dù chỉ một chút mùi của nữ nhân khác. Tẩm điện của các hầu phi khi tiến vào cung cũng đều bị cưỡng chế không được để bất luận hương phấn gì, cũng không được mang theo bất luận đồ vật mang hương mùi vào phòng. Heo nhỏ đichùa Thác Lâm đến nay cũng hơn hai mươi ngày, hắn thậm chí còn không ở trong tẩm điện xử phạt tới một người, hắn sợ máu sẽ làm dơ bẩn mùi hương vị trà xanh nàng lưu lại.

Sáu người hầu lặng yên không tiếng động mà đi theo Vương hướng tới tẩm điện của các hầu phi, thần sắc cùng đôi mắt trước sau như một mà kính cẩn nghe theo không gợn chút sóng. Các nàng trong lòng đều rõ ràng, lần này đi sẽ có một nữ nhân mỹ lệ chết thảm.Được Vương lâm hạnh không phải là vinh quang, chỉ có thể là tử vong.

Chuyển qua một ám đạo nhỏ hẹp, trước mắt rộng mở thông suốt là mười mấy cái hang động sắp hàng có thứ tự, nơi này là khu vực của các phi tử hầu hạ Cổ Cách Vương từ trước tới nay. Nếu lấy phong cách phong kiến của vương triều Trung Nguyên thì chỗ ở được sắp xếp hoàn toàn đối lập với vùng đất nơi đây, tuy xác thật có vẻ đơn sơ ngàn lần nhưng so với đông đảo nhà ở của người dân thì mỗi gian phòng lại xa hoa phú quý vô cùng.đi qua ám đạo là các thị vệ nghiêm chỉnh đứng canh, mỗi gian phòng của các phi tử đang ở đứng mộtđến hai ba người hầu, địa vị hậu phi cao thấp có thể nhìn phác hoạ trang trí treo trên cửa phòng để phán đoán. Trước mắt những phòng nào có hầu phi cư trú thì trên cửa sẽ miêu tả ánh trăng cùng đám mây màu trắng, còn lại bốn căn phòng toàn bộ không có một bóng người. Tình hình trống vắng này từ lúc lập nước đến nay coi như là kỳ tích hiếm thấy mà đương nhiệm Cổ Cách Vương Tán Bố Trác Đốn ban bố một cái lệnh “Những hầu phi vào cung đều bị hạn chế phạm vi hoạt động ở trong phòng cùng trước cửa phòng, nếu tiến vào ám đạo liền giết chết không trừ ai.” Nghiêm lệnh hạ xuống, càng là làm cho nơi vô cùng náo nhiệt này trở nên lạnh lẽo.

nói cách khác, Cổ Cách Vương đương nhiệm vốn không phải dưỡng phi tử, mà là dưỡng gia súc. Chờ khi nào hắn hứng thú, hoặc là đến lúc liền kéo ra giết thịt, đây cũng là lý do vì sao các vị quan Cổ Cách không muốn đưa con gái hay chị em mình nhập cung. Cùng với việc đưa bọn họ vào cung thì cũng tương đương đưa gia súc cho Vương nuôi nhốt giết thịt vậy, bên ngoài tuy giành được một cái vinh quang bề ngoài, nhưng thà cùng các nhà quý tộc liên hôn như vậy còn có ý nghĩa thực tế một chút.

Canh giữ ở ngoài cửa người hầu nhìn thấy Tán Bố Trác Đốn, bọn họ sợ tới mức chạy nhanh quỳ xuống đất hành lễ. Ở bên trong phòng các hầu phi cũng nghe tiếng hô mà đuổi tới từng người một chạy ra khỏi cửa phòng, quỳ phục nghênh đón Vương giá đáo.

“Đều ngẩng đầu lên.” Tán Bố Trác Đốn đứng ở trước năm hầu phi đang quỳ hành lễ, đằng sau là cửa một căn phòng ước ba thước có hơn, hắn nhàn nhạt ra mệnh lệnh.

Năm hầu phi thấp thỏm bất an mà ngẩng đầu, từng đôi mắt đẹp lộ ra đầy áp lực hoảng sợ, gương mặt đều có chút không khỏe mạnh xanh trắng, đó là do khá lâu rồi không thấy ánh nắng mặt trời.Các nàng đều là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, thanh diễm, thanh lệ, kiều mị, phong tư không đồng nhất, mỗi người đều có dung mạo xinh đẹp, trong đó có thiếu nữ với bộ dáng đẹp nhất còn không phải nữ nhân Bác Ba. Nàng mặc váy gấm hồng khoác áo rái cá, mái tóc rối tung đen nhánh hơi quăn, ấn đường điểm một chấm chu sa đỏ tươi, mũi đính một cái khuyên vàng, thướt tha yểu điệu, ưu nhã cao quý, có loại phong hoa tuyệt đại mị lực khiếp người. Đặc biệt nhất chính là cặp mắt to kia hơi hơi hồng úng nước mắt không hoàn toàn là sợ hãi, ngược lại ẩn ẩn một cảm giác đạm bạc dường như chứa đầy ưu thương.

Nữ nhân này...... Tán Bố Trác Đốn híp lại mắt ưng, hồi tưởng một chút, hình như là mấy tháng hôm trước Trúc quý tộc quyền to nào đó dâng tặng cho hắn. Lúc ấy hắn tâm tình tốt, liền thuận miệng đem nàng phong làm hầu phi, ném tới hậu cung xong đến giờ vẫn chưa có gặp thêm lần nào.

Liền dùng nữ nhân này! hắn đưa ra quyết định liền bước vào phòng Thiên Trúc của thiếu nữ đó.

Nhìn đến tấm rèm nhung dày nặng phòng hầu phi Thiên Trúc buông xuống hết, bốn hầu phi còn lại đều sống sót sau tai nạn mà xụi lơ trên mặt đất.

Trước khi tiến cung, các nàng đều là kiều nữ của các quý tộc Cổ Cách ở ngoài, ở nhà cũng từng nghe quá một ít đồn đãi về Cổ Cách Vương. hắn là con trời hạ phàm, anh duệ quả cảm lại lãnh khốc bạo ngược khiến người dân lại kính lại sợ. Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, cuộc sống tốt đẹp giàu có của các nàng sẽ bị vị Vương đáng sợ này suất binh phá vỡ, khủng bố giết chóc cùng máu tươi ở trong lòng các nàng để lại bết thương vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Vốn tưởng rằng sau khi trở thành hầu phi, ít nhất không cần lo lắng mệnh của mình cũng bị tước đoạt đi. Chính là ở trong tòa cung tối đen này mấy tháng, mới biết được ý nghĩ cuộc sống của chính mình có bao nhiêu nhỏ bé. Mỗi lần đều nhớ đến cái đêm Phổ Lan được truyền đi thị tẩm ở tẩm cung của Cổ Cách Vương, thế mà chưa kịp trở lại đã thành thức ăn ngon cho chó ngao.

Nàng kia không ra khỏi phòng cùng các nàng nói chuyện với nhau. Nàng ấy cũng không phải bị Cổ Cách Vương đoạt lấy đưa về, mà là được quyền quý Thiên Trúc dâng lên cho Vương. Có lẽ, đó mới là may mắn nhất khi mà nàng ý sẽ không biết sự lãnh khốc khát máu của Vương. Ít nhất lúc tiến gần đến cái chết, nàng ấy sẽ không giống các nàng phải chịu sợ hãi tra tấn.

Người hầu ở trong góc phòng bày thêm ba cái lò sưởi nữa và kê thêm một bàn lùn bên trên bày đủ các loại rượu ngon cùng thức ăn xong liền lục tục từ trong phòng lui đứng ở ngoài cửa.

Tán Bố Trác Đốn từ trong tay thiếu nữ tiếp nhận cốc bạc khảm đá quý đã được rót đầy rượu ngon, hắncũng không vội kề lên môi uống. hắn bưng chén rượu, đôi mắt ưng sắc bén như đao dùng tư thái nhìn từ trên xuống dưới dò xét thiếu nữ dị tộc kia, đến khi thấy nàng ý không hề có một tia hèn mọn thì hắnmới hờ hững hỏi: “Tên là gì?”

“Đức Ương Kéo Trạch.” Thiếu nữ quỳ trước mặt hắn hơi cúi đầu nhẹ giọng trả lời. Thanh âm hơi nhỏkhông rõ lắm nhưng thực mềm như bông khiến người nghe không nhịn được say mê.
Tán Bố Trác Đốn đem rượu ngon uống một hơi cạn sạch, thưởng thức cái cốc bạc trên tay rồi đối với Đức Ương Kéo Trạch nhếch miệng cười nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Cởi sạch.”

Đức Ương Kéo Trạch bỗng dưng ngẩng đầu, đôi tay nắm chặt áo khoác, đôi mắt mở lớn hơn nữa. Nàng kinh sợ mà nhìn chằm chằm thân hình người đàn ông ngang tàng cường tráng uy nghiêm tôn quý đầy sắc bén trước mặt này. Dần dần trong mắt nàng được thay hế bởi sự ưu thương nồng đậm.

“Dạ......”

Cặp lông mi dài mảnh vô lực mà buông xuống, nàng run rẩy chậm rãi cởi bỏ đai lưng bên hông, cởi ra lướp áo khoác dày nặng bên ngoài, lại cởi tiếp áo kép cùng quần. Đôi tay run rẩy một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi cởi ra lớp áo mỏng phấn lụa bên trong, run run rẩy rẩy mà đứng ở trước mặt Tán Bố Trác Đốn.

Thân thể thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân mà trổ mã đầy đặn, da thịt trơn bóng không tì vết. Nàng giống như ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, cái cổ ưu nhã tú lệ uốn lượn như thiên nga, hai quả đồi cao ngất no đủ, vòng eo tinh tế mềm dẻo, mông đẫy đà căng mọng như trăng tròn, bụng nhỏ thon mềm mại không có một điểm xấu xí. Cánh tay non mềm nho nhỏ thon dài thẳng tắp che đậy khu vực thần bí ở giữa hai chân nhưng lại không hoàn toàn che chắn hết đám rừng rậm đen nhánh, nửa che nửa hở càng làm tăng thêm sự dụ hoặc khó cưỡng.

Heo nhỏ mặc quần áo vào thoạt nhìn cũng rất thon thả a, bất quá một khí cởi quần áo ra, trừ bỏ khuôn mặt cùng cổ là thường xuyên tiếp xúc với ánh sáng mặt trời ra thì thân thể nàng vô cùng tinh tế, chỗ nào cũng đều mềm mại mịn màng nõn nà. Ngực nàng cũng là cao ngất no đủ, cánh mông cũng là đẫy đà căng mọng, xúc cảm khi nhéo lên tới gấp mười phần. Vòng eo rắn nước gần như tròn trịa. Chỗ giữa hai chân nàng không hề có nửa cọng lông tóc, chỉ duy nhất là bề mặt da trắng mịn, cảm giác hết sức thoải mái khi nắm xoa nó trong lòng bàn tay. Da thịt nàng trắng nõn, hồng phấn kiều diễm, mỗi khi đem nàng xoa nắn chỉ hơi mạnh tay một chút, mặt trên liền sẽ lưu lại các vết ứ đỏ tím, làm hắn vừa thương vừa thích.

Chương166:Tán Bố Trác Đốn tâm tư (4)

“Tán Bố Trác Đốn theo bản năng mà đem thân thể của nữ nhân trước mắt so sánh với thân thể của La Chu trong trí nhớ của hắn, xong gọi nữ nhân đang ngượng ngùng muốn chết bên cạnh: “Lại đây.”

Đức Ương Kéo Trạch kinh hoàng mà ngẩng đầu nhìn hắn xong lại nhanh chóng cúi xuống, chần chừ mộtlát vẫn là cắn răng chậm rãi tiến gần tới bên cạnh nam nhân đáng sợ kia. Lần đầu tiên thấy hắn là khi nàng ở phòng nghị sự và bị phụ thân dâng hiến cho Cổ Cách Vương, nàng có cho cũng không dám, càng không có tâm tình nhìn kỹ tướng mạo của Vương. Nàng chỉ cảm thấy sự uy nghiêm tôn quý, khí thế sắc bén ép đến mức người khác không thở nổi, không dám ngẩng đầu. Đây là lần thứ hai nàng thấy Cổ Cách Vương, vẫn là bị kia sự tôn quý uy nghiêm áp bách đến thở không nổi, không dám ngẩng đầu.

Nàng là tiểu thư của đại quý tộc nước Thiên Trúc và có cùng vận mệnh như tất cả các tỷ muội khác, phụ thân bỏ ra công sức dưỡng dục các nàng là để kết giao với những người có địa vị quyền quý, vì gia tộc mà giành càng nhiều ích lợi. Những tỷ muội của nàng, có người được đưa đến bên cạnh Đức Vương, có người được đưa đến nước Kéo Đạt Khắc, có người được đưa đến Già Ướt Di La...... Còn có một vài người mà chính nàng cũng không biết được đưa tới nơi nào. Nàng bị đưa đến bên cạnh Cổ Cách Vương, mục đích thì chỉ có một đó là hầu hạ mua vui cho Cổ Cách Vương, những lúc cần thiết sẽ vì gia tôc Mo-rô-ni giành ích lợi.

Cố tình nàng vô luận như thế nào cũng không quên được hình dáng của nam nhân đứng dưới cây bồ đề, dáng người trở nên lóa mắt dưới ánh sáng mặt trời, tỏa sáng như một vị thần cao quý. Bờ vai ấm áp dày rộng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng tựa như tiếng cầm, nụ hôn nóng bỏng, còn có mùi hương của tử đàn thơm ngát, tất cả đều làm nàng say mê khó quên, tình ý triền miên.Phụ thân vì cái gì không đem nàng dâng cho Đức Vương thay vào đó lại đem nàng đưa vào tòa cung điện hắc ám lạnh lẽo như địa ngục này cơ chứ? Nàng một chút cũng không nghĩ ở trước mặt nam nhân khác chịu nhục mà không mặc quần áo, một chút cũng không nghĩ để nam nhân khác phá trinh tiết của mình. Nhưng trên người nàng còn mang gánh nặng làm vinh quang gia tộc, lưng mang kỳ vọng của phụ thân, nàng không thể làm theo ý mình, ngay cả khóc nháo đòi tự kết liễu bản thân. Hơn nữa trực giác nữ nhân của nàng cũng cảnh cáo rằng nam nhân trước mặt là kẻ không tha cho những ai dám làm trái ý hắn.

Thân thể trần trụi của nàng chậm rãi quỳ xuống cạnh bên người nam nhân, nàng cũng không hề nóimột lời từ đầu tới cuối mà nhẹ nhàng bước tới giống như một con hươu cái thẹn thùng.

Mùi hương thơm của xử nữ nhàn nhat quyện cùng mùi hoa lượn lờ ở bên người hắn, Tán Bố Trác Đốn bỏ xuống chén rượu, một tay đem Đức Ương Kéo Trạch kéo vào trong lồng ngực. bàn tay to lớn bao trùm lên bộ ngực cao ngất, không nhẹ không nặng vuốt ve từ dưới hướng lên trên. Bộ ngực trong tay giống với của heo nhỏ đều rất mềm và đàn hồi tới mười phần, nhưng viên châu hồng nhạt trên làn da nâu đậm liền không có sự đáng yêu mê hoặc của heo nhỏ.Ngón tay kẹp lấy một viên châu, nhẹ nhàng vuốt ve lôi kéo, ấn ấn xoa xoa, thỉnh thoảng vết chai trong lòng bàn tay ma xát đỉnh viên châu non mềm mẫn cảm ấy. Cảm giác được thân thể non mềm trong lòng đột nhiên đông cứng trong giây lát, sau đó lại run rẩy mềm mại.

“Thoải mái sao?” hắn thấp giọng hỏi, trong giọng nói có một chút mong đợi không dễ phát hiện.

Bị một nam nhân không yêu ôm lấy xờ xoạng, vây quanh thân không phải mùi hương tử đàn ấm áp cao quý mà là mùi tanh nhàn nhạt của dê bò. Đức Ương Kéo Trạch xấu hổ và giận dữ muốn chết, nỗ lực mà kháng cự lại cảm giác đau đớn lại có một chút tê dại truyền tới, nàng làm gì có thời gian mà đi lo lắng trả lời câu hỏi xấu hổ như vậy chứ.

“nói chuyện!” Tán Bố Trác Đốn không nghĩ tới ngoài heo ra hắn lại gặp được thêm một nữ nhân trầm lặng khác. hắn không khỏi tức giận, thanh âm đạm mạc bỗng chốc trở nên lãnh lẹo, ngón tay vân vê hạt châu non mềm tăng thêm lực chà xát thật mạnh.

“A ——” Đức Ương Kéo Trạch phát ra một tiếng hô kêu đau, thân thể mềm mại nháy mắt trở nên căng thẳng.

Tán Bố Trác Đốn nhìn lòng bàn tay hắn có vài giọt máu đỏ dinh dính cùng với một khối da mỏng, hắnkhông khỏi có chút nhụt chí. Thế nên hắn quyết định từ bỏ chỗ này, bàn tay dọc theo bụng nhỏ trơn nhẵn lần đến giữa hai chân của thiếu nữ, hắn thử thăm dò tách ra cánh hoa kiều nộn vẫn đang khép kín, trong đầu hắn chậm rãi sưu tầm lại các động tác miêu tả trong sách chơi đùa hoa đế của nữ nhânThân thể Đức Ương Kéo Trạch cứng đờ, không dám phản kháng mà mở rộng hai chân. Ngón tay nam nhân lung tung mà tác quái ở chỗ non mềm quý giá nhất của nàng, chỉ thượng chu lệ vết chai dày ma đến nàng sinh đau không thôi. Hốc mắt dần dần trướng nhiệt, nàng liều mạng mà chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống.

Ngón tay Tán Bố Trác Đốn trong lúc vô tình vén lên một tầng da nhỏ bé và đụng phải một viên hạch nho nhỏ mềm mềm. Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, nữ nhân trong lòng giống như hoa bị gió vùi dập run rẩy nhè nhẹ, thậm chí cổ họng còn toát ra tiếng rên rỉ.

Chẳng lẽ là nơi này!? hắn vui vẻ, vội vàng chiếu theo phương pháp xem trong sách lúc nhẹ lúc mạnh xoa chọc vân vê. Quả nhiên, nữ nhân trong lòng ngực run rẩy đến càng thêm lợi hại, rên rỉ trở nên kiều mị hơn rất nhiều.

“Xoa cái viên hạch này khiến ngươi thoải mái sao?”

Đáp lại hắn chính là một giọt lại một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên tay, nó hoàn toàn đánh tan sự vui sướng của hắn. Mắt ưng xẹt qua sự lạnh lẽo, hắn tức giận mà đem nữ nhân trần trụi trong lòng quăng ngã ở trên mặt đất, kế tiếp liền đứng dậy đá văng cái bàn thấp trước mặt.

Thức ăn cùng rượu ngon trên bàn toàn bộ đều rơi vãi trên mặt thảm dưới đất, chúng cũng bắn lên thân thể trần trụi của thiếu nữ, vậy mà lại tạo ra một loại mỹ vị chật vật mà dụ hoặcTán Bố Trác Đốn đối với mỹ vị vẫn là nhìn như không thấy, hắn cất bước tiến tới dẫm lên bụng nhỏ của thiếu nữ, bàn tay thô bạo mà túm mái tóc dài trên đỉnh đầu của nàng, bức bách phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt mỹ lệ của thiếu nữ dính đầy nước mắt trong suốt, mắt to như được nước thánh tẩy trừ qua mà càng ướt át trong sáng, nhưng nó cũng không hòa tan được ự ưu thương cùng sợ hãi của chủ nhân.

Mắ ưng nheo lại đầy nguy hiểm, hắn đối với khuôn mặt tràn đầy nước mắt kia nhìn thật sâu thật chăm chú một lát, rồi đột nhiên đem đầu nàng ném xuống. hắn thu hồi chân, đứng ở trên bễ nghễ nhìn xuống thiếu nữ như là nhìn một con kiến hèn mọn dưới chân chật vật khóc thút thít, trầm giọng nói: “Ngươi có nam nhân ngươi yêu.”

Đầu Đức Ương Kéo Trạch nặng nề mà cúi rạp trên mặt thảm dưới đất, đầu xoay mòng mòng đau đớn vô cùng. Nàng cuộn tròn thân thể, đôi tay bụm mặt thất thanh khóc rống, “Có! Có! Ta có nam nhân mà ta yêu!” Nàng thật vô dụng, nàng quá vô dụng, nàng cho rằng nàng có thể chịu đựng đến cuối cùng.

“Hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, vừa rồi thấy thoải mái không?”

“không thoải mái! không thoải mái! Ngươi đừng đụng ta! Cầu ngươi đừng đụng ta!” Đức Ương Kéo Trạch điên cuồng mà lắc đầu, thét lên chói tai, còn đâu khí chất cao quý ưu nhã nữa, “Ta có nam nhân ta yêu, ta có nam nhân ta yêu!” Nàng khóc kêu, hai tròng mắt rơi lệ dần dần thất thần, “Thổ Cách Lỗ Khắc, Thổ Cách Lỗ Khắc, ngươi vì sao không tới cứu ta, ngươi vì sao không tới cứu ta......”Thổ Cách Lỗ Khắc?

Tán Bố Trác Đốn giật mình, thái dương gân xanh nổi lên, một chân đem nữ nhân này đá đến góc tường, tức muốn hộc máu mà bước ra khỏi phòng.

hắn là thằng ngốc mới có thể nghĩ đến việc tìm tới một nữ nhân để luyện cách tán tỉnh.

Heo nhỏ nếu như bị Bạch Mã Đan Tăng cùng Thích Già Thát Tu mê hoặc, hắn liền mạnh mẽ đem nàng áp tải về tẩm cung cùng hắn ngày đêm giao hoan. Nếu lúc giao hợp heo nhỏ bị đau đến khó chịu, trước tiên liền cứ cắn răng chịu đựng. một năm, hai năm, ba năm, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hắn sẽ đem các loại tán tỉnh chơi đùa thân thể nữ nhân chậm rãi học đến triệt để thì thôi, sẽ khiến nàng vui thích hưởng thụ việc nam nữ giao hợp.

Ám đạo vang vọng tiếng bước chân nặng nề ẩn chứa tức giận, Tán Bố Trác Đốn hoàn toàn xem nhẹ mộtsự thật rất mâu thuẫn.

một đằng hắn đem heo nhỏ coi là nô lệ đê tiện để chơi đùa, một đằng hắn lại vì nô lệ đê tiện này hao hết tâm tư; một đằng hắn không ôm tâm tư rằng sẽ không yêu thích heo nhỏ lâu dài nhưng một đằng lại vô ý thức nghĩ tới tận “Ba mươi năm”.

Ba mươi năm, còn chưa đủ lâu sao? Vừa thương vừa thích.

Chương167:Tiến hành chòng ghẹo (1)

“Pháp Vương, ngươi không phát hiện Vương cùng Liệt đội trưởng đang ở trên đỉnh núi đánh nhau sao. Cuộc chiến thế mà lại thật kinh tâm động phách nha! Chỉ thấy hai thân ảnh di chuyển nhanh như gió, hai lưỡi đao sắc ánh bạc đan xen vào nhau kêu keng keng, song đao giao nhau cùng tiếng quyền cước va nhau bùm bụp không dứt bên tai. Bốn phía là mưa tuyết mênh mông, dường như đều bị cuốn đến bụi mù. Gió tuyết lạnh thấu xương cùng bông tuyết tung bay đều bị khí tức che lấp dập nát thành vụn, sát khí đặc sệt như mực. Trong phút chốc trời đất u ám, ánh trăng cũng mờ đi, mắt thấy như quỷ Tu La sắp sống dậy……”

trên giường là một cậu bé đáng yêu ngồi xếp bằng hưng phấn mà múa may cánh tay, chính là nói đến mức nước miếng cũng muốn tung bay, thần thái sáng lán kích động.

“Đem bình dược đưa qua đây.” Bạch Mã Đan Tăng mở mắt, biểu hiện khó hiểu mà đánh gãy sự hưng phấn của cậu nhóc, mắt phượng đỏ tím cười như không cười mà liếc xéo, “Đa Cát, ngươi đi một vòng Trung Nguyên, đã học hiểu sách vở người Hán chưa? nói vào trọng điểm.”

Đa Cát bị nghẹn họng, hưng phấn tức khắc vơi đi hơn nửa. Mếu máo đem bình dược bằng ngọc bên cạnh người đưa cho Bạch Mã Đan Tăng, lẩm bẩm nói “Ta không phải đang muốn nói đến trọng điểm sao? Liệt đội trường thua, hồn đao của Vương lại không có chặt cổ hắn. Bọn họ hòa hảo, hơn nữa cảm giác tình cảm so với dĩ vãng càng sâu đậm hơn.”Bạch Mã Đan Tăng duỗi tay chậm rãi lắc cái bình, cười nói: “huynh đệ cùng mẹ thì cảm tình tự nhiên so với quan hệ quân thần thuần túy sẽ thân thiết hơn chút.”

“Pháp Vương, ngươi thật là ác liệt a. Ngươi chẳng lẽ không biết đối với Vương, trên đời này không thể tin nhấ chính là huynh đệ cùng huyết mạch sao?” Đa Cát khoa trương mà kêu lên. Đuôi lông mày đen nhướng mày càng cao như là một đôi cánh sắp bay lên đến nơi. Đôi mắt to màu nâu đậm sáng ngời đến mức dường như có tia sáng mặt trời đi lạc vào, khóe môi cùng đuôi lông mày giống như trời sinh mộtcặp cong lên trông thật hóm hỉnh. Khuôn mặt đáng yêu hơi khờ khạo lại lộ ra sự nhanh nhạy, trong sựnhanh nhạy lộ ra một chút trẻ con, tính trẻ con lộ ra điểm giảo hoạt.

“Thích Già Thát Tu chân chính muốn cùng chung nữ nhân với Vương thì đương nhiên phải trả một cái giá nhất định. Đúng rồi, đưa mấy vật nhỏ đó cho ta.” Bạch Mã Đan Tăng không cho là đúng nói. một khi heo nhỏ thích Thích Già Thát Tu, chẳng sợ Tán Bố Trác Đốn phòng bị cùng nghi ngờ càng nặng, hay muốn ra tay diệt trừ cũng sẽ cực kỳ cố kỵ. hắn nhưng thật ra không lo lắng Thích Già Thát Tu sẽ xuất hiện tâm ý khác, tên đó kỳ thật không có nổi một nửa dã tâm, hơn nữa hắn trời sinh có một nửa là từ bi, vận mệnh của hắn là vĩnh viễn trung thành bảo hộ. Trước mắt cái tên không bớt lo này tuy thân phận tôn quý lại không có một chút ý định tiến tới, hắn cùng Tán Bố Trác Đốn khác nhau rất lớn.Cũng không biết nên khinh thường hắn tầm thường không cầu vinh, hay là nên cảm thấy vận khí của Tán Bố Trác Đốn quá may mắn đây.

“Dạ.” Đa Cát đáp lời, ngay sau đó hít sâu một hơi. Chỉ thấy trên da thịt trần trụi ở cánh tay phải bỗng nhiên gân xanh nổi lên, tiếp theo là mấy cục nho nhỏ nhô lên, chúng dần dần trở nên to hơn, khôngngừng mà bò về phía bàn tay, cho dù cách một tầng da thịt cũng có thể thấy rõ ràng hình dáng của chúng nó. Chậm rãi mở ra bàn tay, ở bên trong là năm con trùng màu hồng trông vô cùng dữ tợn, máu tươi chảy trên người con trùng càng khiến cảnh tượng hãi hùng. Bàn tay bỗng nhiên hạ xuống thả năm con trùng cùng máu tươi vào trong cái bình.

hắn thu lại bàn tay rồi liếm đi vết máu trong lòng bàn tay, vết hở ở đầu các ngón tay khi mấy con trùng chui ra liền lấy tốc độ nhanh như chớp khép lại, chỉ còn lại dấu vết nhỏ như kim châm.

Bạch Mã Đan Tăng tóm lấy mấy con trùng ở trong bình rồi đem chúng nó bóp nát, sau đó trộn cùng với thuốc một lần nữa. Đa Cát khi mới sinh ra liền trúng kịch độc, gân cốt để tu luyện võ đạo bị hủy hoàn toàn, cho dù dùng hết toàn lực cực khổ tu luyện thì cũng chỉ có thể bằng võ sĩ. hắn liền từ bỏ việc diệt trừ độc trong cơ thể Đa Cát, thay vào đó nuôi đủ các loại sâu trùng trong cơ thể hắn, lấy độc trị độc. Mười mấy năm qua, tên nhóc này thế nhưng có thể tùy ý mà khống chế sâu trong cơ thể mình, thủ đoạn luyện trùng nuôi sâu càng ngày càng tăng, chẳng những ngàn độc không sợ hơn nữa cũng có thể khiến miệng vết thương nhanh chóng khép lại, càng sống càng thoải mái, máu tươi trong cơ thể cùng sâu trở thành một loại thuốc trân quý không thể thiếu cho hắn điều chế. Haizz, chính là khi hắn trưởng thành liền trở nên không còn đáng yêu như trước nữa, cũng may hiện giờ hắn một lần nữa tìm được một con heo nhỏ để nuôi nấng.

Thấy Bạch Mã Đan Tăng chuyên tâm điều chế thuốc nên không hề để ý tới hắn, Đa Cát cảm thấy khôngthú vị dời đi đôi mắt. Trăm cái đầu lâu khói thay phiên trao đổi vị trí ở trên thân thể nữ nhân liếm láp khắp nơi. Khuôn viên bí ẩn giữa hai chân của nàng vẫn luôn có hai mươi mấy cái lưỡi dài màu xám chẳng phân biệt ngày đêm mà đưa đẩy quấy loạn, từ lúc hắn ngồi ở nơi này đến giờ thì âm thanh của tiếng nước nhóp nhép mị hoặc liền không có dừng lại. Trong căn phòng trừ bỏ sự lạnh lẽo u ám của mấy cái đầu lâu khói còn có mùi hương thơm thanh ngọt như mật của nữ nhân,

Vì để có thể sử dụng lâu dài tế phẩm có linh khí hiếm thấy này mà Bạch Mã Đan Tăng cơ hồ hao tốn hết các loại dược trân quý, liền chính hắn cũng cống hiến không ít máu tươi cùng mấy con sâu bảo bối nuôi dưỡng mười mấy năm. Mấy cái linh hồn này tuy rằng có thể từ hư ảo giả tiếp xúc thân mật để hấp thụ linh khí liên nữ nhưng phần nhiều lại là dùng chính linh khí của mình đi tẩm bổ cho liên nữ. Mà những linh hồn này là Bạch Mã Đan Tăng dùng pháp lực luyện chế ra, chúng tương đương nửa linh hồn của chính hắn, cho nên cuối cùng hao tổn cũng là pháp lực của Bạch Mã Đan Tăng.Tỷ tỷ thật là có khả năng khiến người coi mọi thứ như hư vô lại có thể bỏ xuống tiền vốn nhiều như vậy.

hắn kề sát mặt với La Chu, đẩy mấy đầu linh hồn ra đánh giá khuôn mặt nhỏ của nàng. Cánh môi mở ra thật lớn do bị đầu lưỡi của hai linh hồn nhồi đến kín mít, yết hầu không ngừng chuyển động nhưng chỉ có thể toát ra vài tiếng ngâm nga mị hoặc mơ hồ như có như không. Đôi mắt to đen nhánh mê ly như ngọn lửa mỹ lệ muốn thiêu đốt mọi thứ, xinh đẹp tới cực điểm. hắn duỗi tay ở trước mắt nàng quơ quơ, mắt to chớp cũng không chớp dù một chút, lúc này hẳn là nàng sớm đã không nghe cũng không thấy gì hết chỉ có thân thể cùng linh hồn quay cuồng trong bể tình dục ảo ảnh được tạo nên.

thật muốn đem đầu lưỡi mấy cái linh hồn đó từ trong miệng nàng ra rồi thay thế bằng đầu lưỡi chính mình a! Lúc hắn trốn trong Phật tháp thấy nàng không ngừng mà đấu lại thám tử địch quốc tim hắn liền đập thình thịch muốn đem nàng giấu vào trong lòng, trộm mang nàng đi cùng hắn đi tới khắp nơi.

“Đa Cát, đừng chạm vào nàng. Dương khí ấm áp trên người của ngươi sẽ đem nàng lôi ra khỏi ảo ảnh tình dục mà linh hồn tạo ra, nó sẽ phá hỏng hiệu quả tẩm bổ.” Bạch Mã Đan Tăng đúng lúc bắt được bàn tay sắp chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của heo. “Hứ.” Đa Cát hậm hực rút tay về, chán nản lui ra xa một chút.

Bạch Mã Đan Tăng lấy ra viên thuốc, tay vừa mới duỗi tới bên miệng La Chu thì hai đầu lưỡi dài lập tức tự động nhanh chóng rút sang một bên đồng thời mang theo mùi thơm mê hoặc cùng tiếng ngâm kiều mị.

“Heo nhỏ, ăn cái này nào.” hắn đem viên thuốc nhét vào trong cánh môi, đầu ngón tay đẩy thuốc vào tận sâu yết hầu, tiếp theo lại nhét thêm mấy viên nữa. Ngón tay mới vừa dời đi thì một cái lưỡi dài lập tức lấp vào chỗ trống, đầu lưỡi kéo sâu tới tận chỗ yết hầu đem viên thuốc tiến thẳng vào dạ dày mới thôi.Bạch Mã Đan Tăng lại chuyển qua bên dưới người La Chu, tương tự như ở trên hắn nhét những viên thuốc vào ba chỗ tư mật của nàng. Ba nơi đó tràn ngập trong mật dịch tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt, ngay khi không có vật gì cản trở bên trong liền lập tức co rút lại trở nên nhỏ hẹp hơn. Cho dù bên ngoài bị ma sát đến sưng to ửng đỏ lên trông thật mê người nhưng nơi đó vẫn vô cùng chật hẹp chặt chẽ. Nhưng một khi dị vật xâm nhập, vách tường mềm mại nhiều nước lại co giãn đàn hồi hết cỡ.

Đa Cát ở một bên xem đến say mê, mặt đỏ tai hồng, cả người khô nóng không thôi, thiếu chút nữa lại không khắc chế được mà hôn lên. Chờ Bạch Mã Đan Tăng nhét xong thuốc, hắn liền vội vàng mà bắt lấy tay dính đầy mật ngọt của Bạch Mã Đan Tăng đút vào trong miệng mình.

“thật ngọt! thật ngọt! Ăn thật ngon a!” Cái lưỡi ấm áp linh hoạt quấn lấy ngón tay thon dài dính đầy mật không ngừng mà liếm mút vào, đôi mắt to nâu như thỏa mãn mà híp lại giống như con thú nhỏ vừa được ăn món ngon vậy.

Thích Già Thát Tu bước vào mật thất liền nhìn thấy hình ảnh ái muội đúng lúc Đa Cát nhào vào trong lòng Bạch Mã Đan Tăng như trẻ con tóm lấy ngón tay hắn tấm tắc mút vào.

“Khụ khụ!”

Tuy hơi kinh ngạc một chút nhưng ngay sau đó hắn nặng nề mà ho khan hai tiếng như để nhắc những người ở đây về sự hiện diện của hắn. không nghĩ tới tên nhóc không bớt lo kia trốn khỏi địa lao tới chỗ này của Pháp Vương đã vậy còn canh giữ ở bên người heo nhỏ, chẳng lẽ hắn thật sự nổi lên hứng thú đối heo nhỏ, mà không phải tò mò nhất thời?Đa Cát vẫn còn đang ngậm ngón tay của Bạch Mã Đan Tăng mà mút lấy mút để những giọt mật dịch cuối cùng liền nghe thấy âm thanh. một trong hai nhân vật chính vừa mới đánh nhau xong đã tới rồi sao, xem ra Vương đã quyết định muốn cùng Liệt đội trường cùng chung một cái nữ nô đi.

“Kính chào Pháp Vương.” Thích Già Thát Tu thấy Bạch Mã Đan Tăng cũng nhìn tới mình liền vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.

“Đứng lên đi.” Bạch Mã Đan Tăng sủng ái mà xoa đầu Đa Cát, nhướng mày cười nói: “Là Vương phái ngươi tới?”

“Vương chỉ là muốn biết mọi chuyện tiến triển đến đâu rồi.” Thích Già Thát Tu đứng lên tiến về phía trước, khom lưng đáp “Mong rằng Pháp Vương không cần chú ý.”

“Chắc Vương là sợ ta không đem heo nhỏ trả lại cho hắn đi? Ngươi đến xem cũng khiến hắn an tâm chút nào.” Bạch Mã Đan Tăng hiểu rõ cười khẽ, một tay xách lên Đa Cát ném về hướng Thích Già Thát Tu, “Nhìn cái tên nhóc này động dục ta liền muốn niệm chú.”

Thích Già Thát Tu đáp lại một tiếng, duỗi cánh tay tiếp được Đa Cát. Thủ đoạn linh hoạt nhanh chóng dễ dàng bắt được cổ áo hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip