tình chờ;

huyền tuấn tiến tới gần, tương hách chợt như ảo ảnh hòa tan vào tối tăm, dạn đưa tay ra chạm, thế rồi mới yên tâm hơn. ít nhất thì huyền tuấn vẫn còn cảm nhận được rằng anh ở đó.

- anh...

tĩnh mịch đêm hè, sau chữ "anh" chỉ còn lại tiếng dế kêu, ồn ã ồn ã, ngồi xuống cạnh anh rồi, huyền tuấn bỗng thấy tĩnh lặng lạ thường. cũng chỉ là một trong vô số lần vai kề vai, dẫu sao vẫn thấy khang khác khi tình thành đôi nửa. người muốn nói nhưng lời chẳng ra, chất chứa thành núi buồn lớn, thành quả mà sai trĩu cây sầu.

- sao anh chưa về mà ngủ...

- em cũng chưa đấy thôi.

- tại nhớ anh.

- thầy mẹ mắng em một trận, nhưng em chẳng thấy mình sai...

- huyền tuấn thế là hư.

- vâng.

ừ, huyền tuấn biết như thế là hư, là chẳng đúng, là chẳng phải phép với người lớn hơn. nhưng biết làm sao được, suy nghĩ ngổn ngang, phần nhiều vẫn là về tương hách. về 3 năm như thước phim tua đi tua lại trong tâm trí, về hôn môi thơm má, về da kề da đêm đông, tay đan tay ngay cả khi là những ngày hè nóng bức.

thương và nhớ vô ngần.

huyền tuấn muốn nhắc anh về trước đi vì đêm đã khuya lắm rồi, vì nếu tương hách cố nấn ná thêm chỉ làm lòng hắn dậy sóng dữ dội, sẽ chẳng nhịn được muốn đưa tất cả mình ra mà níu anh lại. thế nhưng nhìn tương hách ngồi ngoan cạnh mình, huyền tuấn lại chẳng nỡ nữa, lần tiếp theo trong đời, hắn lại muốn thời gian được kéo dài ra mãi. mấy năm ở cạnh nhau, huyền tuấn chẳng ước, vì hắn biết ngày mai lại tiếp tục được gặp, có khi nào mà tương hách không sẵn sàng ở đó vì huyền tuấn đâu.

tay khẽ chạm tay, vẫn là tương hách tìm đến. hắn khẽ giật mình, và rồi tham lam hơi ấm. chẳng ai nói gì, gửi lòng mình đi vào gió mây, gửi lên trăng, treo tâm tư mãi tít cao, biết rằng mai sẽ xa. huyền tuấn biết thế, tương hách cũng biết thế, nhưng rồi họ không có đủ can đảm dám trái lời. tương hách ngẩng đầu nhìn trăng, trăng tròn vành vạnh, trăng sáng chiếu lòng êm ru, huyền tuấn nghiêng đầu ngắm người mình thương.

thương và thương, nên bối rối.

thương và thương, nên buông tay.

- anh hách...

- huyền tuấn...

- em thương anh nhiều...

tương hách dạn dĩ hơn, hoặc do anh cũng biết đây là lần cuối, anh nhổm dậy, đặt cánh hồng lên môi huyền tuần, và giữ yên lâu thật lâu. huyền tuấn cuối cùng cũng biết thời gian ngừng trôi là thế nào. tay vòng qua eo đỡ tương hách cho khỏi ngã, huyền tuấn nhấn cả hai chìm sâu hơn vào thương nhớ.

đỏ mọng chín rục, hương tình lởn vởn trong không khí. mềm mại ngã xuống, nóng rẫy đỏ hồng. huyền tuấn vùi sâu, cuối cùng chỉ dừng lại ở cái ôm siết chặt. ôm và giữ bằng nguyên một đời người, biết rằng từ nay về sau sẽ hai ngả hai hướng, biết rằng lần này quay lưng đi có thể mãi chẳng gặp lại.

tí tách, một hai giọt rơi, long lanh mắt và mờ hơi sương, đẫm áo thun mỏng, tương hách vòng tay níu lấy người mình thương. huyền tuấn cố siết chặt giữ lấy mảnh hoàng hôn cuối cùng, không muốn nó sẽ biến tan.

- em sắp đi rồi...

- em đi đâu?

- em chưa biết...

lần đầu tiên trong đời, huyền tuấn thấy anh khóc oà lên. hắn bối rối.

- anh ơi...anh đừng khóc...anh đừng khóc...

- em thương anh nhiều...

- huyền tuấn...

- tương hách, anh yêu em, thương em nhiều...

tương hách đừng khóc, đừng khiến lòng huyền tuấn vỡ ra. nỗi đau âm ỉ sóng trào, đôi khi nó khiến hắn cảm thấy hít thở cũng khó khăn. nhưng rồi huyền tuấn chẳng thể ở lại thêm nữa, vì họ không có tương lai, vì một trong hai, chẳng ai dám cãi lời thầy mẹ.

huyền tuấn không tìm đến tương hách nữa, tương hách cũng chẳng bắt gặp được hắn, dù cho đôi khi đã canh cả thời gian mà chờ trước cổng nhà.

- cậu lý, sao hôm nay cậu lại qua đây?

- huyền tuấn nó đi rồi, không còn ở nhà nữa đâu.

tương hách cúi đầu nói cảm ơn, thấy trống rỗng suốt quãng đường về. mùi của cuối hạ, mùi của ráng chiều len lỏi, bất chợt tương hách như quay lại thuở mười mấy, mơ màng nhớ về hoàng hôn đầu tiên giữa cả hai. nhớ đứa trẻ mười lăm với mái đầu ngố, nhớ anh mắt long lanh, nhớ thằng nhóc nghịch ngợm nhưng cũng là đứa ngoan nhất trên đời. tương hách nhớ nhiều chuyện, cơ man trí nhớ toàn là huyền tuấn.

nhớ da diết, nhớ và nhớ như thế mỗi ngày. nhớ và thương đến héo hon người, nhớ và thương quặn thắt ruột gan. nhớ mà bần thần hồi lâu nếu vô tình bắt gặp một bóng lưng quen. hối hả chạy đến để rồi thất vọng chẳng phải người mình kiếm tìm. tương hách cũng lạc lối giữa vô vàn, dẫu tỏ ra chẳng có gì, tình chết non vẫn ăn mòn trái tim. cố chấp đợi một người không biết đến bao giờ, vì còn mong huyền tuấn về, nên tương hách cố gắng sống tốt.

thế nhưng dẫu cho tương hách có cố cách mấy, huyền tuấn mãi chẳng thấy đâu.

một vài năm rồi, thầy mẹ anh cũng đã giới thiệu cho vài mối, bảo rằng người này tốt, người kia quan lớn, người nọ môn đăng hộ đối. chỉ tiếc rằng, tương hách lại chẳng gặp được người giấu mãi trong lòng.

- hách, con thử đi gặp người ta xem sao...

- mẹ...

- cha mẹ cũng vào cái tuổi xế chiều rồi...chỉ mong con yên bề gia thất...

tương hách thở dài, chẳng biết đây là lần thứ mấy mẹ anh nài nỉ đi xem mắt. miễn cưỡng qua nhà người ta dùng bữa, rồi cũng kết thúc không mấy thuận lợi. chỉ là lần này, mẹ anh khẩn thiết hơn bình thường, mong muốn tương hách có gia đình riêng cho mình, bởi thời gian của bà cũng chẳng còn được bao nhiêu.

tương hách cũng từng nghĩ rằng hay thôi tặc lưỡi nghe theo cha mẹ, nhưng rồi cũng không thể làm trái lòng mình. khi nhức nhối mãi về bóng hình năm xưa, vuốt ve một huyền tuấn tưởng tượng, để rồi thức giấc biết sẽ chẳng thể gặp lại nữa. hắn đã đi đâu đó, mà anh chẳng thể gặng hỏi ai. câu trả lời luôn là cái lắc đầu không biết, tương hách đã mệt nhoài những tháng ngày tìm kiếm. chung thuỷ với cơn mơ tình chẳng thể dứt, nhớ về đêm cuối cùng khi đặt lên môi người kia tất thảy niềm thương.

luẩn quẩn, tương hách mắc kẹt.

những năm mòn mỏi trông về phương xa, qua mùa cây cỏ đơm hoa, qua mùa lá rụng, mắt đen chờ người. mùa sen nở thơm ngát, nhớ khi huyền tuấn dù mười lăm hay mười tám, vẫn luôn hí hửng mang về cho anh một bọc hạt sen gói ghém cẩn thận trong lá. nhớ cả những trưa nắng cả hai ngồi dưới tán đa sân đình, huyền tuấn sẽ kiếm đâu đó ra cái lá to bằng nửa cái mặt, tình nguyện ngồi quạt cho tương hách đọc sách. quạt đến khi dần ngủ quên, hoặc đến khi hắn chán quá, sẽ bằng được kéo anh đi chơi những trò khác.

huyền tuấn chơi ô ăn quan dở òm, nhưng vì thấy mặt hắn xụ xuống mỗi khi thua cuộc, tương hách sẽ len lén nhường. vốc nắm đá và dải đều vào các ô, sau rồi sẽ chọn lệch đi cho hắn ăn điểm. huyền tuấn ngờ nghệch chẳng hề phát hiện, dương dương tự đắc mình thắng được anh. trên đường về còn vừa nắm tay tương hách vừa an ủi.

- thắng thua là chuyện bình thường, lần sau em sẽ nhường anh.

quá khứ ở trong tim, hiện tại ở trước mắt. huyền tuấn đã đi xa, nhưng có vẻ hắn sống tốt. vì kể từ ngày hắn đi, nhà họ văn lại thêm một chút khá giả. tương hách từng dò la tin tức, gửi đi vài lá thư, kết cục vẫn bặt vô âm tín.

à ơi, táo rụng sân đình, thương anh một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip