10.
Soạn tận 4 lần mới xong chap🥹 viết có chap truyện mà lười kinh khủng íiiii
___________________________
Đứng khoanh tay nhìn về phía trước, Xuân Trường hoàn toàn bất lực khi thằng cà chớn kia cứ lăn qua lăn lại trên giường
"Giờ sao?"
"Sao trăng gì, lên ngủ không muộn rồi" - Ngọc Chương nhe răng cười vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh
"Tự nhiên nhỉ? Như phòng mình"
"Người một nhà cả"
Anh chẳng thèm đôi co với con nít, tuy là vẫn hơi cay
Mặc kệ tên trẻ trâu đang hí hí cười một cách không đàng hoàng mấy bên cạnh, anh vẫn đặt lưng xuống nệm êm. Uống rượu xong cả người ê ẩm lên được
Nó vội chộp lấy cơ hội, không kiêng dè quay qua vắt tay ngang người anh nhỏ
"A gì vậy??"
"Bạn bỏ tay ra đi đè vậy tôi khó thở" - Người anh thì mỏng dính, nó thì như con trâu thế kia, tính âm mưu giết người?
"Ừm" - Nói xong Ngọc Chương đặt lại tư thế tay thành vòng qua ôm anh bé vào lòng chứ không phải vắt cục thịt ngang người anh nữa
"Vậy là 'ừm' rồi đó hả?"
"Anh ngủ đi nói nhiều thật, mai môi sưng đừng trách ai"
Mặc kệ người trong lòng đang ngơ ngơ, nó siết tay thêm một chút dí sát anh vào lồng ngực mình. Hít hà hương thơm trên mái tóc, da dẻ đều mịn màng, mát lạnh lại thơm phức. Mơi mơiiii
"Ủa?!"
Một lúc sau Xuân Trường mới load ra được ý nghĩa câu nói của người kia, định bụng chửi một trận, vừa cất tiếng quay sang đã thấy thằng nhóc con kia ngủ ngon lành
Sáng bừng cả bầu trời, nắng chói chang chói loá, xe cộ đã ầm ầm như trận chiến âm thanh ngoài đường thì trong phòng, trên chiếc giường đơn vẫn có hai thân người đang ôm nhau ngủ say
Xuân Trường trắng trẻo lọt thỏm trong lòng Ngọc Chương, người nó to hơn anh rất nhiều, vòng tay nó ôm anh chặt cứng như muốn khảm sâu người nhỏ bên mình
"Ưm"
Xuân Trường lim dim mở mắt, định bụng đưa tay lên dụi cho đỡ mờ mà vừa cựa người liền cảm nhận bản thân bị giữ chặt cứng như bóng đè
'Cái gì vậy trời???'
Định thần ngước mắt lên nhìn thấy em lớn vẫn nhất quyết ôm mình ngủ ngon lành
Nhìn kĩ thì cũng đẹp trai, mặt ưa nhìn gần đẹp bằng Xuân Trường thôiiii. Trai bản cũng có quyền tự luyến!
Say mê ngắm mọi góc cạnh của người ta mà anh chẳng để ý thằng quỷ kia đã dậy từ bao giờ
"Đừng mê nữa" - Ngọc Chương không mở mắt, miệng vẫn nói
"?! ai ai m-mê gì chứ!"
"Ừm hửm"
Ngọc Chương mở mắt cúi đầu xuống nhìn anh nhỏ trong lòng đang đỏ mặt ngại ngùng, không mê mà rúc đầu vào ngực người ta vậy hử?
"Thôi dậy vệ sinh cá nhân đi" - Xuân Trường vùng ra liền bị nó ôm lại chặt cứng
"Cứ từ từ đã"
"??"
"Phản ứng mỗi sáng..."
"....anh nằm im trước khi biết thế nào là hậu quả không lường được"
"?!!" - Ăn nói hàm hồ vô sỉ!
Từ khi tỉnh dậy anh nằm cong người nên không biết gì, giờ bị nó ôm sát rạt vậy cũng đôi phần cảm nhận được...to
Nhận ra bản thân suy nghĩ lung tung anh liền vỗ vỗ má mình mấy cái
"Làm gì đấy?" - Ngọc Chương đang "chill" liền quay qua giữ tay anh lại
'Đủ rồi Chương ơiiiii, anh mày ngại vãi huhu'
Xuân Trường quyết dốc sức thoát khỏi vòng tay to lớn, lần này nó cũng không trêu anh nữa, thả ra cho anh đi
Anh xong việc của mình liền ra ghế ngồi trước, mở tiktok lên đã thấy hàng loạt video của hai thằng em mình
'Duy nói như này với Quang Anh trên live ấy hả'
'Quang Anh được dỗ sướng thật, kiểu gì cũng hết dỗi cho mà xem'
Xuân Trường nghĩ suy trong đầu, tay cũng không phản ứng chuyển video để mãi video đó
"Em...em yêu anh!"
'Ủa tiếng gì vậy?' - Ngọc Chương bước ra với mái tóc ướt nhẹp nghe loáng thoáng gì đó lặp đi lặp lại mãi
Bước tới nơi đứng cạnh anh nhỏ mà anh vẫn mãi ngơ ngơ ra
'Ra là xem cái này'
Ngọc Chương cứ đứng đằng sau vậy tới lúc anh hết ngơ chuyển qua messenger nhắn tin cho Quang Anh, nhưng thực sự anh vẫn không biết đến sự tồn tại của nó sau lưng, riết như ma
Bùi Xuân Trường
*Đã gửi một video*
Duy dỗ em rồi hả
Cách đỉnh thật đó
Nguyễn Quang Anh
Đỉnh cái gì anh ơi
Nó live cho cả nước biết
Ngại muốn chết
Bùi Xuân Trường
Thế em hết dỗi nó chưa?
Chắc chắn là rồi
Làm tới vậy cơ mà
Nguyễn Quang Anh
Thì
Rồi
Còn anh
Bùi Xuân Trường
Anh làm sao?
Nguyễn Quang Anh
Anh Chương dỗ anh chưa?
Hay tối qua ứ ừ nhau rồi chứ gì hehe
Bùi Xuân Trường
Duy cầm máy Quang Anh nhắn à?
Nguyễn Quang Anh
Đừng có mà đánh trống lảng
Hết dỗi người ta chưa
Hôm qua người ta tới đón anh đấyyyyy
Bùi Xuân Trường
Sao em biết?
Nguyễn Quang Anh
Duy kể chứ sao
Mà trả lời đúng câu hỏi coi
Bùi Xuân Trường
Ờ thì
Chưa
Có là gì của nhau đâu mà dỗ
Nguyễn Quang Anh
Đàn ông tệ anh nhỉ
Bỏ quách nó đi
Bùi Xuân Trường
Anh với em cũng là đàn ông...
Mà yêu đương gì đâu bỏ cái gì
Nguyễn Quang Anh
Thôi đi baby của daddy đừng chối
Giờ còn chưa dỗ thì dỗi tiếp đi đừng quan tâm đến nữa
Bơ luôn, lạnh lùng lên
Bùi Xuân Trường
Anh cảm ơn lời khuyên không mấy hữu ích của em, em nên về cho Duy chăm em nhé
Ở với thằng Duy riết em khờ rồi Quang Anh ạ
Kết thúc đoạn tin nhắn với Quang Anh, anh có chút trầm tư. Đêm qua đúng là có ôm nhau đi ngủ thật nhưng anh vần chưa hết dỗi đâu, vậy mà nó cũng chẳng dỗ, có chút mất mát, cảm giác như bị dụ lên giường rồi bỏ ấy!
"Nghĩ cái gì đấy"
Xuân Trường nghe âm thanh cất lên sau lưng, giật nảy mình mà buông điện thoại làm rơi xuống đất. Định hình lại quay ra nhìn Ngọc Chương đang quấn mỗi cái khăn tắm ngang hông liền đơ người
Thấy vậy nó không nói gì cúi xuống nhặt điện thoại rồi vòng sang ngồi xuống ghế
Đặt điện thoại lên mặt bàn, vừa lau khô tóc rồi cất tiếng
"Anh làm sao?"
"Bạn đứng sau từ bao giờ?"
"Mới" - Mới là thấy hết không dư cái gì
"À may quá"
"May?"
"Không có gì"
"Sao bạn không mặc đồ?"
"Làm gì có quần áo"
"Giờ sao, đồ tôi sao bạn mặc vừa"
"Trường qua nhà tôi lấy hộ là hợp lý nhỉ?"
"Bạn bị dở à?"
"Có gì đâu mà dở nhở?"
"Ấy thì cũng ấy rồi, chuyện gì cũng làm rồi lấy hộ bộ đồ mà khó khăn vậy sao"
"Nói gì đấy?! Làm là làm cái gì!"
"Làm bạn làm bè" - Ngọc Chương giả bộ dùng giọng nghiêm túc đáp lại
"Thôi mà làm ơn đấy, qua lấy hộ đi màaa"
"...ừ"
"Mà Trường này"
"Tôi lớn hơn bạn một tuổi đấy"
"Tôi to hơn trường cái khác"
"!!!"
"À Trường đừng cầm điện thoại lên nữa nhé"
"Sao? Có không cho dùng?"
"Thì dùng nhưng mà chọn lọc nội dung xem thôi.."
"Trường cứ xem lung tung rồi lại hiểu lầm tôi í.." - Nó không dám nói thẳng là anh nhỏ dỗi, người ta ngại người ra chửi cho thì chết
"..."
"Nên là tôi xin lỗi Trường nhé, tôi mới biết Trường dỗi tôi hai tội thôi..còn tội khác thì tôi chưa phát hiện ra ạ" - Ngọc Chương dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể nói với anh nhỏ
"Nói linh tinh vừa thôi, tôi tôi đi lấy đồ đây!" - Em bé đáng yêu quá
Xuân Trường vừa vui lại vừa ngại, em ấy dỗ dành nó rồi kia. Giọng lại vô cùng ngọt ngào cơ
Xuân Trường thì vui rồi, nó thì khổ tâm lắm, cứ cái thói xem lung tung rồi dỗi vặt
Đang ngồi thì đại diện bên quán bar nó vừa diễn lại gửi loạt ảnh, tiện tay thói quen khó bỏ. Lấy ảnh cháy nhất up lên lẹ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip