14
Trong khi chờ thì Ryujin có nắm nhẹ tay em một lúc.
Người mở cửa hình như người giúp việc mới, cũng đã mấy năm kể từ khi quay lại đây mà. Xin phép người kia để đưa em lên phòng, lúc Ryujin ngồi ở trước bậc cửa cởi bỏ giày ra cho em, nay cũng đã mơ màng tỉnh dậy.
"Chị xinh đẹp, đang ở đâu đấy?"
Tôi dụi dụi mắt, nói bằng giọng ngái ngủ, vẫn chưa quen với ánh sáng ở không gian này. Chị đang ngồi xuống rút dây giày ra cho tôi, nói.
"Nhà em."
"Ò"
"Chị định đưa đưa em lên vì thấy em vẫn ngủ, em dậy..."
"Không! Em đang bị tê chân" tôi nghe thấy thế thì vội nói chen vào, viện đại một lí do rồi nhăn nhó bóp bóp mắt cá chân, nói nhỏ.
"Anh cõng em đi.."
"...."
"Yuna, bây giờ mới về à?"
Nghe thấy thế, cả hai cùng quay ra nhìn, tôi đáp lại.
"Bố ạ! Con về rồi."
Ryujin bất giác nắm chặt một bên tay mà xoa xoa lòng bàn tay, nghĩa là đang cảm thấy hơi căng thẳng đôi chút.
Hầu hết khi đến nhà dạy, thì chỉ gặp mẹ của Yuna, còn bố của em thì Ryujin chưa gặp bao giờ. Có thể là bác không thường xuyên ở nhà, hôm nay có dịp gặp mặt, Ryujin thấy em được truyền nhiều nét từ bố, kể cả chiều cao cũng rất đáng ngưỡng mộ.
Khẽ cúi đầu chào, nói.
"Con chào chú ạ"
Bố của em cũng gật đầu, hình như chú cũng không biết Ryujin luôn.
"Bố, hôm qua con ở với chị Ryujin, trên đường về con có ngủ thiếp đi, cũng là chị đưa con về đấy ạ"
Có vẻ như người bố này em ấy có vẻ thân thiết hơn. Vòng tròn mối quan hệ gia đình của Yuna vẫn luôn là một thứ gì đó mù mờ đối với Ryujin, mặc dù em nói em không thân với bố mẹ lắm.
"Thôi, con đi lên đây, chị, đi thôi"
Tôi nói nhanh, rồi cầm tay chị đi thẳng lên gác làm cho Ryujin chưa kịp phản ứng, chỉ biết nhanh chân đi theo.
Vừa mới đóng cửa, tôi lập tức đẩy người kia tựa vào tường mà hôn ngấu nghiến.
Đến khi tôi hôn lên vùng cổ và để lại dấu, cùng với không gian trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng thở gấp gáp của cả tôi và chị.
Khẽ ngước nhìn lên, tôi thấy chị không nói gì, chỉ nhìn tôi.
"Chị xinh đẹp à, cảm ơn chị"
Ryujin khẽ cười.
"Sao tự nhiên lại cảm ơn?"
Tôi ôm người lớn tuổi, lồng ngực vẫn còn phập phồng.
"Không có gì đâu."
Trong lúc tôi tranh thủ tắm rửa xong rồi đi ra, Ryujin ngồi ở trên bàn tôi tranh thủ làm giáo án công việc.
Tôi rón rén, một cách không cần thiết, đến lại gần người kia từ đằng sau, xong rồi ôm cổ.
"Thơm ghê" Ryujin cầm lấy tay hít hít.
"Anh sấy tóc cho em đi" tôi nũng nịu.
Thế là rồi tôi ngồi ở mép giường, còn chị đứng khuỵu ở trên để sấy tóc cho tôi. Hôm nay có Ryujin nên phải triệt để yêu cầu chứ thường thì tôi cứ chỉ lau đầu khô thôi chứ không sấy.
"Ryujin à, chiều nay đi mua giày nhé?"
"Ừ, chắc hôm nay chị xin nghỉ chiều thôi"
Ryujin để mức nóng vừa đủ, tay nhẹ nhàng xoa tóc cho tôi.
"Em đã bảo anh xin nghỉ rồi mà. Đằng nào mệt, cũng không tập trung được đâu."
Thấy đối phương im lặng một lúc, sau rồi nói với tôi.
"Em cứ gọi chị như thế thật đấy à?"
Tôi mỉm cười, giọng kiểu như vô tội lắm.
"Em chưa gọi là chồng là nhân nhượng lắm rồi đấy"
"Phong phú vậy luôn?"
"Đúng rồi, thưởng em đi" tôi quay đầu lại chu môi. Chị kéo đầu tôi ra trước, tiếp tục sấy.
"Chị xinh đẹp" tôi không dễ bỏ cuộc đâu.
"Ryujinie"
"Cô giáo ơi"
"Anh iu ơi~"
"Shin Yuna chị lạy em, rốt cuộc là chị có bao nhiêu biệt danh rồi?" Ryujin nhăn mặt.
"Còn đỡ hơn chị, lúc nào cũng gọi là Shin Yuna Shin Yuna nhàm chán chết đi được."
"Tại tên nhóc hay đẹp quá nên chị mới gọi mà?"
"Cái đấy thì đương nhiên, nhưng mà thử xưng là anh xem nào?" Tôi trả treo yêu cầu.
"Thôi, kì lắm."
"Em nói được sao chị thì không? Nhanh không em đuổi ra ngoài bây giờ đây."
"...."
"Nào, đếm đến 3 là đá ra khỏi giường này?"
Nhiều lúc ẻm nắng mưa thất thường đến nỗi Ryujin quay xe không kịp, chỉ biết nhăn mày khó xử. Tự nhiên xưng thế cũng ngại lắm chứ.
"Em muốn anh nói gì?"
Cuối cùng cũng chịu nói ra, tôi ngạc nhiên nở nụ cười, tít mắt mà lấy tay nựng má chị.
"Mèo con của em đáng yêu quá"
Ryujin nghĩ, nếu không nói chắc em ấy gọi mình là 'con mụ' không biết chừng.
"Ryujin, hay là anh lấy màu vàng được không?"
Tôi vòng tay ôm ngang cổ chị, để trán mình tựa vào trán người kia.
"Ừa được"
"Vậy em màu đỏ"
"Tự nhiên em đói quá" tôi xoa xoa bụng.
"Hửm ? Sáng mình cũng ăn tạm cái bánh mì, thế mà ai đó còn mè nheo mãi không chịu ăn"
"Thì em bảo là hôn thay cơm, mà anh đã hôn em tí nào đâu..."
"Thôi đi, lần cuối em hôn chị còn chưa đầy 30 phút đâu đấy nhé. Đi ăn, mau lên, không được để bụng đói"
"Hôn tí lấy miếng tinh thần"
Rất hiếm khi nào chị trừng mắt nhìn tôi như bây giờ, đẩy tôi ra.
Ryujin đích thực là một bà mẹ điển hình luôn, tôi định mặc nguyên set này đi ra ngoài nhưng lại bị chị mắng, bắt phải mặc quần dài hơn. Tôi một phần chiều người yêu tôi, cũng lại càng biết rõ những thứ chị bảo bây giờ nó là hợp lí nhất rồi, nhiều khi cứ cứng đầu quá thành ra dở hơi chứ không phải khác biệt nữa.
Hai chúng tôi nhanh chóng ra khỏi nhà để đi ăn. Tự nhiên tôi thèm một cái gì ấm bụng, nên nói muốn ăn mì. Ryujin và tôi đến một cửa hàng tiện lợi để gần đó để mua hai cốc mì, sau đó ngồi ở bên ngoài để ăn.
Tôi đói thật nên cắm cúi ăn ngấu nghiến, không để ý đến xung quanh.
Ryujin ăn điềm đạm hơn, khi nào thấy tôi ngẩng lên nói chuyện thì lại lấy xem có dính gì không để lau đi.
Chị còn gắp cho tôi một miếng kimchi, tôi nhồm nhoàm lắc tay.
"Không, anh ăn đi"
"Thỏ béo, ăn đi"
Thậm chí chị còn gọi thêm các trứng rán, xúc xích và một miếng pizza, còn bảo tôi ăn nữa đi.
Định nuôi tôi thành heo ấy hả?! Nhăn nhăn cái mũi, tôi nói.
"Em mà ăn hết, em béo rồi không ai yêu"
Ryujin cười, đưa miếng bánh vào đĩa người đối diện đang phồng má kia, nháy mắt nói.
"Yên tâm mà ăn, anh yêu em"
"?!! Shin Ryujinnn" tôi suýt nghẹn miếng kimchi mà kêu to, người này cứ thích kiểu đường đột thế này có ngày tôi ngỏm mất.
"Không, vừa nãy em nghe là anh ăn em cơ" tôi che miệng lại, mắt mở to.
"..." được lúc Ryujin nhượng bộ, mà con thỏ này cũng không tha.
"Nhưng mà em thấy xưng hô như vậy giống người yêu hơn. Hai đứa mình cùng họ Shin, đúng không? Xưng hô chị em như thế khác gì... chị em thật à?" Tôi nhăn mặt, lắc đầu. "Không, không được!"
Ryujin chống cằm, mắt lim dim cười.
"Là chị em tốt cũng có sao đâu?"
"No, là chị em thì không hun nhao được"
"Em cũng biết giới hạn của mình đấy chứ?"
"Trong cuộc đời hai mươi mấy năm của mình, điều em tâm đắc nhất chắc là hôn anh."
Ryujin nhắm mắt, chắc cô phải dần quen với cái cách xưng hô cực kì ngẫu hứng này.
"Có nhiều thứ em nên tự hào về chính mình, nhóc à"
"Ví dụ?"
"Như là sống cho bản thân, học hành đỗ đạt, xinh đẹp, được nhiều người biết đến này... chị không kể hết đâu"
"Ày, không có chị xinh đẹp thì những thứ đấy chả là gì" tôi bĩu môi.
Chị tự nhiên nghiêm mặt, chỉnh lại.
"Không được nói thế, em phải yêu em trước khi nghĩ đến việc yêu người khác. Cuộc sống vô thường lắm, chúng ta sống cho thực tại, nhưng em đừng gửi gắm tất cả cuộc sống của em cho ai" Ryujin thở dài. "Kể cả chị, nếu như có gì, chẳng phải em sống không bằng chết sao?"
Chị đưa tay lên vuốt má tôi, nhìn thật lâu.
"Nhóc, em phải luôn hạnh phúc nhé."
Tự nhiên tôi không dám nhìn vào mắt người đối diện, mắt hướng xuống bàn.
Chỉ là, không ngờ chị lại nghĩ thế thôi. Đúng là năm 17 đó, tôi đã từng xem chị là cả thế giới thật. Kể cả năm đó chị để lại cho tôi một khoảng trống lớn, tôi cũng chưa từng bỏ cuộc, cố gắng hết mình với suy nghĩ, đến khi gặp lại đồng thời sẽ xứng với chị.
Tôi thật ra chưa từng nghĩ đến việc cả hai có người khác cả, vì đã quá vừa vặn rồi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip