Chương 436: Tế lễ Tà Thần - Nhà thuyền (8)
Chương 436: Tế lễ Tà Thần - Nhà thuyền (8)
Edit: Tee Ngờ
"Tôi tin các cháu nghe đến đây thì đều muốn làm vật tế chứ không muốn làm người hầu." Mifune chắp hai tay sau lưng, nụ cười trên mặt trở nên đầy ẩn ý: "Nhưng nói cho các cháu một tin tốt, vai trò vật tế và người hầu ở huyện Rokumei không cố định, cứ sáu tháng lại kiểm duyệt một lần."
"Trong đợt kiểm duyệt, vật tế không xuất sắc sẽ bị giáng xuống thành người hầu, còn người hầu có thành tích xuất sắc cũng sẽ được thăng chức thành vật tế."
"Chắc hẳn các cháu rất tò mò về tiêu chuẩn đánh giá vật tế và người hầu phải không?"
Ánh mắt của tất cả bọn trẻ đều lộ rõ sự mong đợi.
Mifune nhìn mọi người xung quanh và chậm rãi nói: "Đau khổ."
"Ai càng đau khổ hơn thì càng có cơ hội trở thành vật tế."
Những đứa trẻ rụt lại vì bối rối và sợ hãi, khái niệm 'đau khổ' tương đối tiêu cực và trừu tượng khiến chúng vô thức mà cảm thấy e sợ.
Mifune nhìn biểu hiện của những vật tế này và lại khịt mũi nói: "Đương nhiên nỗi đau khi trở thành vật tế rất kinh khủng, nhưng nó chỉ là tạm thời thôi, hiến tế một lần là sẽ không còn đau nữa; còn nỗi đau trở thành người hầu thì đỡ hơn, nhưng nó sẽ ở đó suốt đời."
"Đau dài hạn hay đau ngắn hạn tùy vào sự lựa chọn của cháu."
Mifune dừng lại cúi đầu nhìn đồng hồ và thản nhiên nói: "Những đứa trẻ trở thành vật tế, thú cưng của các cháu sẽ được bệnh viện chữa trị một cách chu đáo nhất."
"Nhưng đối với những đứa trẻ trở thành người hầu, chúng tôi chỉ có thể sắp xếp bác sĩ thú y bình thường đến chữa trị cho thú cưng của cháu, chúng có thể sống sót hay không thì còn chờ xem số phận thế nào."
Những đứa trẻ phía dưới bắt đầu tụm năm tụm ba và ngập ngừng chia nhóm, chúng tự động sắp xếp thành nhóm 'vật tế' và nhóm 'người hầu'.Vẻ mặt một số đứa có sự thay đổi rõ ràng, nhiều đứa sợ hãi mà bắt đầu khóc nấc, nhiều đứa khác nắm chặt tay với đôi mắt lấp lánh.
Bạch Liễu bình tĩnh nhìn cảnh này và không nhúc nhích.
Khi những đứa trẻ này chủ động phân chia thành hai giai cấp bất bình đẳng 'vật tế' và 'người hầu' dưới sự hướng dẫn của Mifune thì chuỗi thức ăn dục vọng đã được hình thành.
Sắc mặt Souta tái nhợt nhìn quanh, cuối cùng cậu ta đi đến phía sau Bạch Liễu và chắp hai tay trước mặt cậu. Cậu ta cúi đầu cung kính run rẩy - đây là tư thế của một người hầu quyết định chọn Bạch Liễu là 'vật tế'.
Bạch Liễu nhìn Souta đứng sau lưng mình và hỏi: "Cậu nghĩ kĩ chưa? Có chắc chắn muốn chọn tôi không?"
Souta chậm rãi gật đầu, khoé mắt cậu ta liếc Aoi đang đứng bất trong đám đông và nói với giọng khản đặc với nỗi sợ hãi kéo dài: "... Tớ không thể làm vật tế, trông Aoi như thế, tớ sợ quá..."
"Đưa Kitahara Aoi về nhà thuyền ban đầu." Mifune lạnh lùng ra lệnh: "Để nó ở lại với người hầu thân thiết của nó, để nó thấy rõ từ sau khi nó âm thầm hèn nhát bỏ trốn, bạn thân của nó ở lại gánh vác trách nhiệm đã bị tra tấn đến nhường nào."
Vai Aoi chợt run lên, cô bé nhanh chóng bị hai người lớn kéo ra.
"Những đứa trẻ còn lại." Mifune chỉnh lại vạt áo và nói: "Theo tôi tới nhà thuyền nơi các cháu sẽ ở."
Bạch Liễu đi theo Mifune, không đi bao xa đã tới nhà thuyền mà ông ta nhắc tới - nơi này mới hơn nhiều so với nơi cậu từng ở bảy ngày sau khi tập vũ điệu của Tà Thần, nó hướng ra biển rộng lấp lánh...
Vào lúc này, dưới ánh chiều tà của mặt trời lặn, lớp sơn chống thấm ở vỏ ngoài của chiếc nhà thuyền độc đáo và trang nhã phát sáng với sắc vàng chói lóa, các cạnh có màu đỏ, các đường nét nhà thuyền được chiếu sáng bởi ánh nắng từ mặt nước biển khiến nó tỏa sáng rực rỡ; trông nó không giống một nhà tù mang đến nỗi khổ cho các vật tế mà giống như một cung điện lộng lẫy trên thuyền hơn.
Tất cả bọn trẻ đều kinh ngạc, một đứa trẻ chỉ vào nhà thuyền và hét lên đầy hoài nghi: "Đây là nơi bọn cháu ở ạ?!"
"Ừ." Mifune quay người chỉ vào lối vào bên cạnh: "Qua đó lấy bảng gỗ có ghi tên mình, lấy bảng tên rồi thì nhét nó lên cái hốc, căn phòng đó sẽ thuộc về cháu."
Khi bọn trẻ đang háo hức chuẩn bị chạy tới lấy bảng tên để chạy xuống nhà thuyền thì Mifune lại lạnh lùng nói: "Nhưng vật tế được chọn trước, sau đó mới đến người hầu."
"Đợi tất cả các vật tế đã chọn hết thì người hầu mới có thể chọn."
Vẻ mặt phấn khích của những đứa trẻ mang thân phận 'người hầu' đông cứng lại, bọn chúng trông ngóng nhìn đám 'vật tế' xông vào nhà thuyền và reo hò chọn phòng, hét lên rằng phòng này rộng và đẹp quá; tấm bảng gỗ chúng đang cầm từ từ siết chặt lại.
Bạch Liễu cầm tấm bảng gỗ bước vào, vừa đến nơi đã thấy một dãy phòng ngăn nắp và sáng sủa, nhưng rõ ràng chiều rộng phòng dần thu hẹp lại, phòng trong cùng chỉ rộng bằng hai cánh cửa thôi.
Khoảnh khắc chúng nhận ra mình phải tranh đoạt phòng ở, những đứa trẻ này - những người đã cùng nhau trải qua sóng gió trên thuyền và nảy sinh một chút tình bạn đồng cam cộng khổ, ngay lập tức bắt đầu chạy loạn và cố gắng nhét những tấm biển gỗ của mình vào cái hốc ở căn phòng rộng nhất và lớn nhất đầu tiên bên trong.
"Phòng này là của tôi!"
"Tôi bỏ bảng tên vào trước!"
Mấy đứa trẻ đang giận dữ tranh giành căn phòng lớn nhất.
Bạch Liễu nhìn chúng nó rồi dời mắt, cậu đi ngang qua những căn phòng lớn rồi nhớ lại cảnh tượng một đám trẻ tranh giành đồ chơi trong trại trẻ mồ côi.
Nhưng mấy chuyện thế này bình thường không liên quan gì đến cậu, Bạch Liễu không thích những đồ chơi mà đám nhỏ này thích; lần này cũng vậy, cậu thẳng thừng đi đến nhà cuối cùng và ngẩng đầu bình tĩnh gắn bảng tên, sau đó cậu mở cửa bước vào.
Quả nhiên cách bố trí của căn phòng này giống hệt căn phòng mà Souta dẫn cậu đến nghỉ ngơi, ngay cả bức tranh những con sóng treo trên tường cũng giống hệt, ngoại trừ lần này không có ngôi đền nào phía sau làn sóng.
Bạch Liễu thu lại bàn tay đang chạm vào tường.
Có vẻ như không có bức tượng thần nào ở phòng cuối cùng, vì vậy bức thần chủ chốt tiếp theo trong nhánh này nằm ở 'Cựu Tà Thần - Linh hồn vật tế'.
Nói cách khác, dựa theo phó bản 'Thị trấn Siren', nó nằm trên người Tạ Tháp.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của lũ trẻ tràn vào nhưng rất nhanh sau đó đã dừng lại.
Bạch Liễu rũ mắt xuống - hình như những 'người hầu' đã nhận ra.
Những đứa trẻ này im lặng hồi lâu và ngơ ngác nhìn những căn phòng chúng đã mong mỏi bấy lâu ngoài cửa, chúng vốn tưởng rằng mình có thể ở đó, vậy là chúng hỏi hỏi: "Nhà thuyền này đầy rồi, chúng ta sẽ ở đâu đây?"
Các bảng tên bằng gỗ đã được đặt bên cạnh tất cả bốn dãy nhà trên nhà thuyền, không còn phòng nào trống cả.
"Đương nhiên là vẫn có chỗ ở." Mifune nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của những đứa nhỏ này, trong giọng ông ta tràn đầy sự kì quái cùng kích động quái dị: "Trong nhà thuyền này còn có chỗ cho những người hầu ngủ và nghỉ ngơi."
Ông ta thong thả đi về phía trước và băng dãy phòng rồi dừng lại bên cạnh một cái giếng nước lộ thiên, sau đó ông quay người mỉm cười nhìn đám trẻ: "Ở đây này."
Những đứa trẻ chọn làm 'người hầu' nhìn khu vực giếng nước với vẻ hoài nghi.
Xung quanh giếng nước ẩm ướt và tối tăm, dày đặc những sinh vật giống như con hàu, trên mặt đất là vết máu từ việc giết cá, có vỏ hàu và vỏ sò bỏ đi và cá tôm thối; nơi này là nơi xử lí nguyên liệu nấu ăn, bùn đất dường như bị những thứ này ngấm vào và toả ra mùi vị tanh tưởi.
Đó không phải là điều khiến những đứa trẻ này sợ nhất.
Souta bàng hoàng nhìn thứ bên cạnh giếng nước: Những cái chuồng dây xoắn chỉ to bằng nửa cơ thể của chúng được xếp thành hàng, một tấm bạt nhựa chắn nước phủ lên trên, phía trước lồng sắt là một cái chén đựng nước và một chén đựng thức ăn chăn nuôi, trong mấy cái chén chứa đầy nước bùn bẩn thỉu; bên cạnh là mấy cái chuồng khác nhốt nào là gà, vịt và các loại gia cầm lấy thịt khác, tất thảy đều kêu quang quác.
Đây giống như một nơi dành cho thú cưng, kiểu chuồng chó hay chuồng mèo.
Trên những cái chuồng có một chỗ để treo bảng tên, và nơi đó đã treo sẵn tên của những con thú cưng của người hầu - cũng chính là tên của bọn chúng.
Mifune giơ tay chỉ vào chuồng: "Đây là nơi các cháu sẽ ở."
Tất cả bọn trẻ đều ngơ ngác nhìn những chiếc chuồng và không ai nói gì.
Mifune nhắm mắt làm ngơ và nói tiếp: "Các cháu và thú cưng của mình sẽ chui ra khỏi chuồng này vào lúc năm giờ rưỡi sáng, sau đó bắt và giết rồi xử lí những con ở chuồng bên cạnh, sau đó đưa xuống bếp để các đầu bếp chuẩn bị món ăn; phải như vậy thì trước tám giờ sáng, các vật tế mới được ăn những món tươi ngon nhất."
"Lưu ý là năm giờ rưỡi trời còn chưa sáng, vì khá tối nên nếu cháu vào chầm chuồng và bắt giết thú cưng của người hầu khác, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm, các cháu phải tự giải quyết."
Mifune thản nhiên nói tiếp: "Nhưng đối với các cháu thì đây có lẽ cũng không phải là chuyện xấu. Suy cho cùng thì có một người hầu nọ, thú cưng của nó bị người bên cạnh giết chết, vì nó đau đớn quá nên được thăng chức thành công trong vòng kiểm duyệt đầu tiên để trở thành vật tế."
"Đúng là một đứa trẻ chăm chỉ và có nghị lực, tôi rất thích nó." Dường như Mifune nhớ ra điều gì đó thú vị nên mỉm cười hài lòng: "Nó được đề bạt làm vật tế và nhận được sự tôn kính của một vật tế, sau khi sống sót qua một lần hiến tế, nó quá sợ hãi mình sẽ lại trở thành người hầu trong vòng kiểm duyệt tiếp theo. Để củng cố nỗi đau..."
"... Nó ép bản thân ăn thịt thú cưng của chính mình."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip