Chương 438: Tế lễ Tà Thần - Nhà thuyền (10)
Edit: Tee Ngờ
Hơi nóng từ từ tỏa ra từ trong phòng và phả vào khuôn mặt những người hầu đang ngơ ngác, bọn họ kinh ngạc chớp mắt, ánh mắt dần rơi vào những con vật nhỏ đang nhàn nhã liếm láp mình trong phòng.
"Chúng tôi có thể..." Người hầu nhịn không được mà lại gần căn phòng ấm áp: "Chúng tôi có thể vào được không?"
Vật tế vô thức đứng trước mặt bọn họ và chỉnh trang lại bộ yukata của mình, sau đó chúng nhìn đôi giày bẩn thỉu ướt nhẹp của những người hầu, vẻ mặt chúng như không muốn và xấu hổ: "... Nếu có việc gì thì cứ nói ở ngoài đi?"
Đám người hầu nhìn những vật tế với vẻ khó tin, hơi thở của những con vật nhỏ trong tay chúng dần dần yếu đi.
Souta rùng mình đứng ngoài cửa ôm con mèo đen nhỏ dường như bất động nhìn những người hầu lần lượt bị đuổi đi, bàn tay cậu run rẩy giơ lên định gõ cửa, thế nhưng mấy lần cứ khựng lại giữa không trung.
... Bạch Lục, Bạch Lục trong lời đồn là kẻ tuỳ tiện hành hạ và giết những động vật nhỏ, liệu cậu ấy có giúp mình không?
Souta ôm chặt con mèo đen nhỏ vào lòng, cậu ta lo lắng nuốt khan, nhắm mắt lại và cuối cùng chuẩn bị gõ cửa.
Cánh cửa giấy tự động mở ra, bên trong là Bạch Liễu mặc áo choàng tắm màu trắng rộng thùng thình, có nước chảy ra từ đuôi tóc, cổ áo choàng hơi hé mở, trên làn da trắng ở vị trí ngực đeo một mặt dây chuyền đồng xu.
Gương mặt sạch sẽ và lạnh lùng của Bạch Liễu trong hơi nước bốc hơi từ cơ thể mang đến cho cậu ta có cảm giác xa lạ mơ hồ, giọng điệu cậu vẫn bình tĩnh như thể đang chờ đợi Souta xuất hiện trước cửa nhà phòng:
"Cậu đã đứng trước cửa phòng tôi gần mười phút rồi, có chuyện gì?"
Bạch Liễu ôm trong tay con mèo trắng nhỏ mắt xanh bạc và bộ lông dài màu trắng, chiếc chuông trên cổ đã được tháo ra. Nó tò mò nép vào lòng cậu và nghiêng đầu nhìn Souta, sau đó nó ưỡn cổ kêu meo meo, đồng thời duỗi chân ra để lay con mèo đen nhỏ bất động trong vòng tay Souta.
Nhưng Bạch Liễu cũng không ngăn cản hành động ấy, cậu cho phép thú cưng của mình thân mật với thú cưng Souta.
Souta không biết tại sao mà cậu ta bỗng thả lỏng, đầu gối mềm nhũn và quỳ xuống trước mặt Bạch Liễu, nước mắt lưng tròng: "Xin cậu hãy cứu [Souta]."
Bạch Liễu cụp mắt: "Tôi không làm chuyện vô ích, cậu có thể mang lại cho tôi cái gì?"
Như nhìn thấy hy vọng, Souta nắm lấy vạt áo Bạch Liễu, đôi mắt cậu ta đỏ hoe: "... Chỉ cần cậu chịu cứu [Souta] thì sau này tớ sẽ trở thành người hầu hữu dụng nhất của cậu, tớ sẽ không bao giờ phản bội cậu!"
Bạch Liễu im lặng một lát rồi ngước mắt lên, đôi mắt cậu đen láy: "Xác nhận giao dịch."
Ba mươi phút sau, Souta vừa được đưa đi tắm rửa ngồi trên chiếu tatami của Bạch Liễu với vẻ mặt đờ đẫn, bên cạnh cậu ta là con mèo đen nhỏ cũng đã được tắm sạch sẽ; nó cúi xuống ăn ngấu nghiến và nhếch cái đuôi xù lên cao.
Ai mà ngờ tới chứ?
Bạch Liễu không nhìn con mèo đen nữa, ánh mắt cậu rơi vào con mèo trắng nhỏ đang khoanh chân ngồi bên cạnh một cách tao nhã và duyên dáng.
Con mèo trắng nhỏ tựa vào Bạch Liễu và ngẩng đầu kêu gừ gừ, nó cọ vào người cậu rồi cuộn tròn bên chân cậu ngủ đến là ngoan ngoãn.
... 'Lịch trình' đều đặn này khiến Bạch Liễu nhớ đến bạn Tạ nào đó.
Sau khi con mèo đen kia ăn uống no nê, nó không còn trông như sắp chết nữa; nó chạy quanh Bạch Liễu như một con chó, thậm chí còn nhảy vào vòng tay của cậu và đẩy con mèo trắng kia ra, nó nhảy lên liếm mũi cậu, hẩy mông đuổi theo vạt áo của cậu.
Trông nó trông rất giống một con thằn lằn nào đó.
Một con mèo đen và một con mèo trắng, cả bề ngoài và thói quen cũng giống.
Bạch Liễu không bao giờ tin vào tính ngẫu nhiên trong trò chơi, nếu cậu đoán đúng thì đây hẳn là sở thích xấu xa của kẻ thiết kế trò chơi - vị Tà Thần nào đó.
Bạch Liễu cụp mắt nhìn hai con mèo một bên trái một bên phải đang ngủ ngon lành trên đầu gối mình, con mèo trắng cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ nằm trong lòng bàn tay cậu, con mèo đen nằm thành hình chữ X, nó ăn tới mức cái bụng tròn ủm và có thể nghe thấy tiếng ngáy trong cổ họng nó.
Souta hơi ngại vì con mèo đen của mình tăng động như thế, cậu ta muốn bắt con mèo đen về nhưng khi ngẩng đầu lên thì lập lức ngây ngẩn.
Cậu ta nhìn thấy Bạch Lục - người bị đồn là chuyên hành hạ và giết hại những con vật nhỏ, ấy thế mà lại bình tĩnh lấy bàn tay vuốt ve đầu hai chú mèo con, lưu luyến hai đứa đang ngủ bên cạnh mà ngẩng đầu lên và bình tĩnh lại nói: "Trễ rồi, đi ngủ đi."
Souta đáp một tiếng và ngủ trên chiếu Bạch Lục mang cho, hai con mèo nhỏ ngủ sát cạnh gối Bạch Liễu sát như những vị thần hộ mệnh.
Dưới sự che chở của hai 'vị thần hộ mệnh' này, Bạch Lục nhanh chóng nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Souta tưởng đêm nay mình sẽ có một giấc ngủ không yên, nhưng chẳng bao lâu sau mí mắt của cậu ta đánh nhau, cậu ta ngáp một cái và chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau.
Souta ngủ một giấc ngon lành, khi cậu ta tỉnh dậy Bạch Liễu đã thay quần áo rồi.
Trang phục của Bạch Liễu là áo khoác màu đen với lớp lót dài màu trắng bên trong và có hình con hạc trên cổ áo, còn Souta đang mặc áo khoác màu xám dành cho người hầu tương đối đơn giản.
Khi bọn họ mặc quần áo và bước ra khỏi phòng, Souta lập tức nhìn thấy mấy người hầu mắt đỏ quạch và mất ngủ đang đứng ở quảng trường rộng mở trung tâm. Bọn chúng đang ôm trên tay những xác chết đầy lông và rũ đầu của những con vật nhỏ đã chết cứng từ lâu và chăm chú nhìn vào căn phòng đối diện.
Các vật tế lần lượt bước ra khỏi phòng, khi thấy những người hầu ở phía đối diện, chúng khựng lại và như muốn tránh ánh mắt của người hầu. Sau đó chúng nhanh chóng bước đi và tụ tập lại với nhau rồi nhỏ giọng nói:
"Bọn nó tự chọn làm người hầu thì phải chấp nhận làm công việc của người hầu."
"Tại sao tôi phải chia phòng cho bọn nó ở? Tôi ở một mình cũng vừa đủ, phòng tôi cũng không phải là phòng lớn nhất, bọn nó cũng đâu phải không có chỗ ở."
"Ừ, ừ, với lại ai biết chó mèo của bọn nó mắc bệnh gì, để bọn nó vào rồi mèo của tôi bị lây bệnh thì sao? Nhìn như bị bệnh..."
"Tôi cũng phải chịu khổ mới có phòng ở, tại sao tôi phải ở chung với người hầu mà không có lí do chính đáng chứ?"
"... Điên thật, sao không quay về chỗ của mình mà lại đứng ngoài cửa phòng tôi cả đêm?"
Souta nghe những lời phàn nàn này thì dừng lại một lúc.
Cậu ta biết quan niệm của những người đã xuất hiện một số thay đổi rõ ràng và đáng sợ, cậu ta không khỏi nghĩ đến lí thuyết chuỗi thức ăn mà Bạch Lục đã nói với cậu trên thuyền ngày hôm qua.
Người bước vào chuỗi thức ăn của dục vọng sẽ mất đi khả năng đồng cảm.
Trong mắt chúng chỉ có những con mồi kém hơn chúng và những kẻ săn mồi vượt trội hơn chúng.
Souta vô thức nhìn Bạch Liễu đứng bên cạnh, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh như đã đoán trước được chuyện này.
Sau bữa sáng, tất cả các vật tế và người hầu được đưa đến cửa nhà thuyền. Thời tiết hôm nay rất tốt, nắng như đổ lửa, những người hầu giơ dù đen để che cho vật tế, phần lớn những người hầu đều có vẻ mặt vô cảm.
Người dẫn dắt nhóm hôm nay vẫn là Mifune, nhưng xét theo vẻ mặt của ông ta thì ông ta cũng chẳng mấy vui vẻ gì:
"Hôm nay tôi sẽ đưa các cháu đến gia tộc Kitahara. Bọn họ là gia tộc nộp thuế nhiều nhất ở huyện Rokumei năm ngoái, các cháu phải đến đó trước để bọn họ tuyển chọn."
"Qua buổi trưa, các cháu sẽ đến gia tộc Mifune - đây cũng chính là gia tộc tôi, gia tộc đã nộp thuế cao nhất ở huyện Rokumei hồi năm trước nữa."
"... Hôm nay các cháu sẽ đi đến tám đại gia tộc, nếu may mắn được gia tộc nào chọn và mang họ của gia tộc ấy thì có thể trở thành thành viên nhà bọn họ, các cháu có thể rời khỏi nhà thuyền và được hưởng đãi ngộ tốt hơn."
Sắc mặt Mifune âm trầm, khóe miệng ông ta nhếch lên: "Bây giờ chúng ta đến nhà Kitahara trước."
Mifune vừa dứt lời, Bạch Liễu lập tức nghe thấy bên tai có tiếng hệ thống nhắc nhở rõ ràng:
[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu mở khóa nhiệm vụ phụ: Lấy được chìa khóa điện thờ từ người đứng đầu gia tộc Kitahara.]
[Thi thể của cựu Tà Thần bị giam sau miếu trên núi, ngài ngày ngày ngủ say ở đây và lắng nghe nỗi đau của mọi người, chỉ có linh hồn đau đớn nhất mới có thể khiến ngài mở mắt và ngắm nhìn vật tế đã phát điên vì đau đớn.]
[Yêu cầu người chơi Bạch Liễu đánh cắp chìa khóa miếu nơi giam giữ thân xác của cựu Tà Thần và khiến ngài mở mắt vì người chơi.]
Bạch Liễu cụp mi xuống.
Souta cầm chiếc dù đen che cho Bạch Liễu và nhìn làn da gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, suýt nữa cậu ta lại rơi vào hoảng hố - đây là lần đầu tiên cậu ta quan sát dáng vẻ Bạch Liễu ở khoảng cách gần như thế.
"Theo lời cậu nói với tôi hôm qua và phản ứng của Mifune hôm nay thì gia tộc Kitahara cạnh tranh với gia tộc Mifune." Bạch Liễu quay mặt lại nhìn Souta, giọng cậu thấp xuống và nhẹ đến mức như đang thì thầm: "Đúng không?"
Souta ngạc nhiên một lúc rồi lắp bắp trả lời: "Đúng, hẳn là như vậy."
"Nếu hôm nay tôi muốn được nhà Kitahara chọn." Bạch Liễu trầm ngâm nghĩ: "Tôi phải làm sao?"
Một lúc sau Souta gãi đầu nói nhỏ vào tai Bạch Liễu: "Cậu không cần phải lo lắng về việc nhà Kitahara có chọn cậu hay không."
"Đại gia tộc sẽ tuyển chọn vật tế chất lượng cao, cậu là người đẹp nhất trong số những vật tế này, gia tộc Kitahara chắc chắn sẽ chọn cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip