Chương 543: Phiên tòa phù thủy (27)
Chương 543: Phiên tòa phù thủy (27)
Edit: Jiang - Beta: Huyên
Tại Tòa Thánh.
Lưu Tập cả người bốc cháy đứng lên lần nữa. Anh ta quơ cây búa xương lớn đang cháy rực nhắm về phía Đường Nhị Đả rồi đập xuống. Đường Nhị Đả lùi lại tránh đòn nhưng một góc áo khoác vẫn bị dính vào, nhớ đến lời nhắc nhở của Vương Thuấn nếu bị ngọn lửa trên người Lưu Tập có thể làm HP mất liên tục, hắn nhanh chóng cởi áo khoác ra.
Chút đốm lửa vừa dính vào góc áo khoác kia đã nuốt chửng cả chiếc áo khoác ngay lập tức, chỉ để lại tro tàn.
Mục Tứ Thành liếc thấy tình hình chiến đấu bên Đường Nhị Đả, nghiến răng rồi nhấc chân biến mất tại chỗ trong nháy mắt. Hắn gần như dịch chuyển ra sau lưng Phoebe ngay giây tiếp theo, hai mắt đỏ bừng giơ cao móng khỉ rồi nhắm vào sau cổ cô bé cào thật mạnh.
Phoebe không thèm quay đầu lại mà nhấc tay, giáp xương đã bao bọc lấy cô bé kín không kẽ hở ngay tức khắc, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ truyền đến từ trong lớp giáp: “Tôi đã nói rồi, nhanh đến mấy cũng vô dụng trước áo giáp xương của tôi mà thôi.”
“Cũng giống việc môi người chết là thứ giữ bí mật đáng tin nhất.” Đôi mắt xanh lục của Phoebe nhìn Mục Tứ Thành qua khe hở của giáp xương: “Xương người chết cũng là rào chắn nghiêm mật nhất.”
Móng vuốt sắc nhọn của Mục Tứ Thành bấu vào đầu lâu tạo ra âm thanh ma sát chói tai. Hắn không cam lòng nghiến răng, trợn mắt tiếp tục đè xuống, tiếng xương cốt va chạm với móng khỉ phát ra tiếng gãy giòn giã.
Má! Cái thứ này cứng quá! Tốc độ tấn công có nhanh hơn cũng không phá được!
Có dùng đao kiếm gì cũng không ăn thua với con bé này, Bug kỹ năng quá lớn rồi đó! Có kỹ năng vừa mạnh lại vừa không có sơ hở như vậy à!
Đợi đã, hình như ngay từ lúc bắt đầu, con bé này chưa từng di chuyển…
Ánh mắt Mục Tứ Thành bỗng dưng lóe lên, hắn nhớ đến video về Phoebe mà Vương Thuấn cho bọn họ xem. Trong đó, sau khi dùng phúc âm thu hút đối thủ thì sẽ để đối thủ đến gần mình chứ không chủ động tấn công kẻ địch.
Vậy thì có khả năng…
“Ê,” Mục Tứ Thành rút móng lại, nở nụ cười tà ác với Phoebe nấp sau giáp xương: “Sau khi cưng dùng kỹ năng thì phạm vị hoạt động bị thu nhỏ lại, có phải…”
“Phạm vi sử dụng kỹ năng Bài ca cầu nguyện địa ngục của cưng, sẽ giảm dần theo thời gian đúng không?”
Con ngươi Phoebe hơi co lại.
Trong chớp mắt, Lưu Tập trở lại thế phòng thủ, một phát búa nhanh chóng đập tới chỗ Mục Tứ Thành. Hắn nhanh chóng cởi áo khoác đang cháy trên người mình, một chân giẫm lên cây cột ngoài nhà thờ, nhảy lên lộn nhào trên không trung rồi đáp xuống cạnh Đường Nhị Đả. Đường Nhị Đả nói nhanh: “Tôi vừa nghe rồi.”
“Nếu phạm vi di chuyển của đối phương thu nhỏ theo thời gian, vậy thì tiện cho chúng ta chạy trốn.”
“Nhưng nếu chạy hết rồi thì những tên này sẽ trở lại gây phiền phức cho bên Bạch Liễu đúng không?” Mục Tứ Thành thở hồng hộc lắc cái tay bị đốt của mình, nhe răng trợn mắt: “Lực công kích khủng thật, phải để lại một người giữ chân hai người kia thôi. Nếu họ về phòng thủ thì bên Bạch Liễu lại gặp rắc rối.”
“Để tôi ở lại.” Đường Nhị Đả nhanh chóng nhận trọng trách: “Cậu không giữ chân được hai người họ.”
“Nhưng anh là mục tiêu của họ mà.” Mục Tứ Thành khó giữ vẻ bình tĩnh, hắn liếc Đường Nhị Đả: “Anh ở lại đây thì đúng ý họ còn gì?”
Đường Nhị Đả giật mình: “Mục Tứ Thành, cậu muốn…”
Mục Tứ Thành ở đây chỉ có một kết cục mà thôi: bị hai người này giết chết.
Phoebe giơ tay về sau, vô số oan hồn giận dữ rít gào bò về hướng Đường Nhị Đả, cô bé lạnh nhạt cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai: “Tôi không nhớ tôi có cho các anh thời gian để bàn cách đối phó.”
“Xuống địa ngục hết đi.”
Giọng cô bé vừa cất lên thì Lưu Tập đã nhảy lên cao, lợi dụng việc giáp xương đang vây lấy Đường Nhị Đả mà công kích, giơ búa xương đang cháy lên nện thẳng xuống Đường Nhị Đả.
Khi chiếc búa sắp sửa gõ xuống, Mục Tứ Thành gần như là vọt đến trước mặt Đường Nhị Đả, hai móng vuốt để chéo trên đỉnh đầu, một chân chống về sau, mạnh mẽ đỡ lấy một đòn này của Lưu Tập.
Cánh tay hắn lập tức bị bao phủ bởi ánh lửa bên ngoài búa xương. Trong cơn đau dữ dội do bị đốt cháy, Mục Tứ Thành miễn cưỡng mở một con mắt, hít thật sâu hai lần để điều chỉnh nhịp thở rồi nghẹn ngào nói với Đường Nhị Đả đằng sau: “Anh về bảo vệ nhóm Bạch Liễu đi, để tôi giữ chân hai người này.”
[Hệ thống thông báo: Người chơi Mục Tứ Thành đang bị chồng trạng thái (đốt cháy hai tay), HP đang liên tục giảm, trước mắt là 78…76…]
“Tình đồng chí vĩ đại thật.” Phoebe thờ ơ phất tay sang trái: “Nếu HP của anh không giảm nhanh như vậy thì cái dáng vẻ anh dứt khoát để Thợ Săn chạy đi cũng đẹp trai lắm.”
Từng luồng khói đen xuất hiện trên đất, trừ xương khô thì còn phủ lấy một ít thi thể vặn vẹo đang bò lết.
Vuốt bên phải của Mục Tứ Thành đã bị đốt đến mức sắp thấy xương, hắn nhướng mày, khàn giọng cười như tên vô lại với Phoebe: “HP tôi có rớt nhanh đến mức nào đi nữa thì cũng đâu phải điều hai người muốn?”
“Thứ các người muốn đổi lấy là HP của Thợ Săn. Vậy thì mỗi điểm HP tôi giảm thay anh ta đều là một phần cản trở đối với kế hoạch của các người, có thể nói là tôi lời đúng chứ?”
“Tính toán kế sách ngu thật đấy.” Vẻ mặt Phoebe càng lạnh lùng, cô bé để hai tay về sau: “Chiến thuật gia khôn khéo của các người dạy chiến đấu với địch như thế à?”
Theo động tác của Phobe, xương khô và xác sống trên đất như được kích thích, điên cuồng phóng về phía Đường Nhị Đả. Đường Nhị Đả lui một chân về sau tránh đi, quay đầu liếc Mục Tứ Thành rồi chạy nhanh về hướng cửa nhà thờ.
“Lưu Tập, cản hắn lại.” Phoebe lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
Lưu Tập xoay búa vài vòng rồi đánh thẳng xuống lối ra duy nhất để Đường Nhị Đả rời khỏi nhà thờ, ngọn lửa theo động tác đập xuống văng tung tóe khắp nơi. Lưu Tập ngửa ra sau gầm lên, chuẩn bị vung búa lên đánh thẳng vào mặt Đường Nhị Đả. Mục Tứ Thành đang bị xương khô quấn lấy dời mắt ra sau. Hắn giẫm xuống đất, phần lưng căng chặt rồi lùi về sau như đang vào thế chuẩn bị trước khi chạy, sau đó ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt Đường Nhị Đả, ngăn lại một đòn Lưu Tập dùng toàn lực này.
Khi Đường Nhị Đả sắp rời khỏi cửa trước nhà thờ thì mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, theo đó tiếng Titan chạy cũng truyền đến.
Vẻ mặt Phoebe đờ ra trong phút chốc khi nghe thấy tiếng chạy. Cô bé nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra bên Vương cung Giáo hoàng. Nhiệm vụ của Tề Nhất Phảng thất bại nên anh ta quyết định đưa Titan cho phía họ, hi vọng họ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về cứu viện.
Không kịp nghĩ thêm, Phoebe ra lệnh: “Titan, ngăn Thợ Săn lại.”
Titan như ngọn núi nhỏ, nắm tay khổng lồ như thiên thạch từ trên cao giáng xuống, trên đất ngay lập tức vỡ ra một cái hố to bằng nửa Tòa Thánh. Đáy hố bị đánh rỗng, trực tiếp phá hủy con đường từ ngoài nhà thờ đến Vương cung Giáo hoàng. Đường Nhị Đả nhanh chóng lùi về sau, quyết định thoát ra từ đường vòng. Lưu Tập và Titan không cần nói cũng đồng loạt chuyển hướng ngăn Đường Nhị Đả.
Lưu Tập giơ búa xương bốc cháy lên cao, Titan rút nắm tay từ dưới đất, nhắm vào hướng Đường Nhị Đả rồi đánh tới lần nữa.
Búa xương và nắm tay gần như là đấm xuống cùng một lúc, tro bụi bùng lên khắp nơi như vừa xảy ra một trận nổ nhỏ.
Khi tro bụi tản đi, Mục Tứ Thành áo quần tả tơi quỳ một gối trên đất. Một tay hắn nắm chặt cú đấm, tay phải đã bị lửa trên búa xương đốt trụi. Hắn ho khan ngẩng đầu lên, mặt mũi toàn là bụi bặm, đầu gối quỳ trên đất bị chấn đến vỡ ra vết máu nhưng trên gương mặt dơ hầy ấy lại là nụ cười.
Đó là một nụ cười kiêu ngạo, thậm chí có phần lười nhác.
“Không phải đã nói với các người rồi à?” Mục Tứ Thành cong khóe môi: “Hiện tại đối thủ của các người, là tôi.”
“Muốn truy đuổi Thợ Săn của bọn tôi, thì trước tiên phải bước qua xác tôi đã.”
[Hệ thống thông báo: Người chơi Mục Tứ Thành trúng đòn hiểm, HP giảm 33, HP hiện tại còn 41.]
Tất cả biểu cảm trên mặt Phoebe biến mất. Cô bé lạnh lùng ra lệnh: “Giết hắn trước rồi đuổi theo Thợ Săn.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip