Chương 22

Hay đấy, trong mười bảy năm cuộc đời của Jungkook, đây là lần sinh nhật đầu tiên nhận một cú đấm làm món quà.

Nói là ăn đấm cũng không chính xác lắm, cái đó chỉ là bản năng tự nhiên của Kim Taehyung mà thôi. Cho đến khi anh nhận thức được mình vừa mới làm ra chuyện động trời gì, hối hận cũng chẳng kịp.

Mà con người Taehyung, đã có lúc nào cảm thấy hối hận đâu.

Anh dựa lưng vào mặt tường phía sau thở hổn hển, cánh tay đặt ngang che miệng mình lại, mở to mắt trừng thiếu niên có chút tủi thân đang đứng trước mặt. Trong miệng thì muốn chửi bới loạn xạ cả lên, cuối cùng chỉ có thể gào ra một câu, "Làm cái đéo gì vậy hả?"

Cũng không biết là đang giận, hay là thẹn quá mà mặt đỏ bừng bừng.

Hoàn toàn không có chút uy hiếp nào cả.

Jungkook hạ thấp tầm mắt xuống, hít vào một hơi giống như đang cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại. Trải qua hai đời, Jungkook có thể tự tin rằng việc mình hiểu được Taehyung đến tám mươi phần trăm. Lúc này Taehyung đang thật sự bối rối và cần có thời gian để tiêu hóa hết đống dữ liệu mới mẻ gây sốc này.

Cậu dùng lưỡi đá vào má trong, hơi cúi sát vào gương mặt vẫn còn sửng sốt của Taehyung, chậm rãi nói, giống như một loại ma thuật đang dần xâm chiếm não bộ anh, "Em nghiêm túc đó, anh. Em bày tỏ với anh lúc này không phải vì em bốc đồng hay nổi loạn gì cả, cũng không phải bắt ép anh. Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi, vì thế anh cũng suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng đưa ra câu trả lời được không?"

"Không được!"

Jungkook ngẩn ra, "Tại sao?"

"Cậu quá nhỏ so với tôi còn gì?"

Jungkook đột nhiên bật cười.

Đến lượt Taehyung ngẩn người ra, "Cười cái gì?"

Jungkook giải thích, "Lý do chính đáng nhất để từ chối phải là "Tôi không thích cậu" mới đúng."

Taehyung: ...

Taehyung há miệng thở dốc, cảm giác mềm mại và hơi thở của Jungkook vẫn còn đang lởn vởn trên cánh môi mình, anh vô thức đưa tay lên chà xát một chút, đảo mắt sang chỗ khác, khàn khàn nói, "Đừng nói nhảm nữa, lên phòng đây."

Jungkook cười khổ, "Còn bữa tối thì sao ạ?"

"Tâm trạng đếch đâu mà ăn!" Taehyung ngoảnh mặt lại nhìn vẻ mặt mong chờ của Jungkook, lồng ngực lại hẫng đi một nhịp, cắn răng xoay người lại, tiến về phía phòng bếp, "Còn đứng đó làm cái quái gì? Không nấu thì ăn bằng mắt."

Jungkook cong mắt cười, cậu vốn biết Taehyung là người ăn mềm không ăn cứng.

Bỏ rơi người ta vào đêm sinh nhật, đâu có ai nỡ.

Thế là vẫn giống như dự kiến, hai người cùng ngồi ăn một bữa cơm, mong ước đơn giản của Jungkook vào sinh nhật thứ mười bảy.

Mặc dù bầu không khí không được phù hợp với dịp đặc biệt này lắm, nhưng Jungkook hoàn toàn mãn nguyện.

Ít nhất thì, kiếp này cậu đã kịp bày tỏ tình cảm của mình với Kim Taehyung.

Trước kia Taehyung luôn nhìn nhận và đánh giá mọi thứ từ Jungkook một cách vô tư, nghĩa là những chuyện cậu làm, những lần đối xử tốt với mình, chiều chuộng mình, đó chẳng qua là chuyện hiển nhiên. Jungkook là hậu bối trong nhà mà, lễ phép với người lớn là chuyện quá dễ hiểu.

Nhưng chỉ trong một cái nhắm mắt, khi nghe lời tâm tư của đối phương, trong đầu Taehyung đột nhiên chạy một thước phim ngắn, những hình ảnh của Jungkook ở từng khoảnh khắc cứ thế hiện rõ lên mồn một. Và Taehyung chợt nhận ra, à, thì ra đó chính là hành động của một người đang yêu.

Còn có việc khiến anh giật mình hơn, lý do duy nhất nảy ra trong đầu khiến anh muốn từ chối Jungkook ngay lúc đó, chính là Jungkook quá nhỏ so với anh.

Chứ không phải là do đối phương là con trai.

Cũng không phải do mình không thích thằng nhóc.

Taehyung ngồi ở trên giường vò rối tung mái tóc, lại nằm xuống lăn lộn mấy vòng, có lẽ anh sẽ không bao giờ ngờ đến việc mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Taehyung đau đầu nằm ngửa trừng mắt nhìn trần nhà, quyết định nhắm mắt lại đánh một giấc, hi vọng lúc tỉnh dậy có thể chắc chắn với quyết định của mình.

Tất nhiên là ông trời không cho Taehyung đạt được điều ước.

Bởi vì Taehyung mất ngủ cả đêm.

Anh xuống dưới nhà với đôi mắt thâm quầng, đột nhiên lại tò mò không biết Jungkook có mất ngủ giống như mình không.

Hẳn là phải hồi hộp hơn cả mình, chắc chắn là như vậy.

Mẹ kiếp, im đi não bộ, đừng nghĩ đến Jungkook nữa.

Taehyung nhìn đồng hồ, đúng là bây giờ vẫn còn quá sớm để Jungkook chuẩn bị bữa sáng, vì thế hiếm hoi có một lần Taehyung không ăn sáng, cứ thế mang theo vẻ uể oải đến công ty làm việc.

Làm việc xong lại chẳng muốn về nhà chút nào.

Anh không thích đối diện với Jungkook vào những lúc chỉ có mỗi hai người trong nhà như này.

Vừa bí bách, vừa khó xử.

Đáng lẽ ra lúc đó phải thẳng thừng nói "Tôi đéo thích đằng ấy" mới đúng, anh sẽ không phải khổ sở như bây giờ.

Taehyung lái xe, đầu óc lại không chuyên tâm lắm, bị mấy chiếc xe phía sau tuýt còi mấy lần vì đèn xanh rồi mà không cho xe chạy, cản trở người ta đi lại.

Thời điểm gần về đến nhà, Taehyung nhìn qua phía bên kia đường, đột nhiên tấp xe vào lề.

Anh trông thấy Jungkook đang ở cách đó không xa, cậu khuỵu một bên gối xuống, để tầm mắt mình có thể đối diện với đứa nhóc trước mặt. Taehyung ở quá xa, cho nên chẳng thể nghe thấy hai người đang trò chuyện cái gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy Jungkook bật cười, lại đưa tay lên xoa xoa đầu đứa nhỏ đó, ánh mắt cong cong dịu dàng ấm áp.

Có gì đâu mà lạ, đây chẳng phải là vẻ mặt thường ngày của Jungkook hay sao?

Nhưng tại sao bây giờ lại thấy nó đẹp trai như vậy?

Im đi não bộ, đó chỉ là ảo giác thôi.

Taehyung đập đầu vào vô lăng, bế tắc khủng khiếp.

Nào ngờ đập xong, lại đập trúng vào còi xe ô tô.

Gương mặt Jungkook vẫn còn nét cười, nhìn về phía phát ra tiếng còi, ngay lập tức thấy xe Taehyung đang đỗ ở hướng đối diện, không tránh khỏi sửng sốt một chút.

Taehyung nghe thấy tiếng còi mà giật cả mình, như một kẻ ngốc nhìn Jungkook đang đi tới.

Jungkook gõ cửa kính xe, Taehyung không còn cách nào khác, hạ cửa xuống, nghe Jungkook cười hỏi, "Anh làm gì ở đây vậy?"

Taehyung chống tay lên cửa kính, nhìn về hướng khác, nhàn nhạt đáp, "Lái xe mỏi tay quá nên dừng ở đây nghỉ tạm, được không?"

Jungkook nhịn cười, giả bộ có chút tủi thân nói, "Em còn nghĩ rằng anh đang đợi em cùng về."

"Vớ vẩn." Taehyung chột dạ, vội vàng chuyển đề tài, "Giờ còn lang thang ở đấy làm gì? Không định về nhà à?"

Jungkook hơi khom người xuống, chỉ tay về phía đứa bé, "Con bé hình như lạc mất mẹ, anh chờ em một chút nhé, em tìm mẹ giúp con bé xong sẽ về liền."

Taehyung không nói gì nữa, chỉ ngồi ở trong xe nhìn Jungkook chạy lại chỗ đứa nhóc, trông điệu bộ dỗ dành có vẻ có kinh nghiệm lắm, chẳng mấy chốc đã khiến cô bé nín khóc.

Taehyung tựa đầu vào cửa kính, thời gian trôi qua, rốt cuộc mẹ cô bé cũng quay lại, cúi đầu cảm ơn Jungkook rối rít, Jungkook lại lắc đầu xua tay, nói không có gì.

Đúng là rất ra dáng trưởng thành, hình ảnh Taehyung chưa bao giờ được chứng kiến.

Jungkook chậm rãi đi về phía xe Taehyung lần nữa, "Anh chưa về ạ?"

Taehyung không trả lời câu hỏi này, chỉ hất cằm ra hiệu, "Lên xe đi."

Jungkook cong mắt cười, định mở cửa sau để lên xe, lại nghe thấy Taehyung cáu gắt nói, "Coi tôi là tài xế đấy à? Ngồi ở ghế phụ!"

Jungkook ngây thơ đáp, "Em nghĩ anh sẽ không thích em ngồi ở bên cạnh."

Taehyung: ...

Jungkook nghe lời Taehyung ngồi ở ghế phó lái, bầu không khí lập tức trùng xuống, không ai mở miệng nói câu nào. Taehyung nhịp nhịp ngón tay trên vô lăng, Jungkook cúi đầu nghịch điện thoại, kiên trì giữ vững sự im lặng này.

Đường ở đây vắng người, vẫn là Jungkook mở miệng lên tiếng trước, "Anh đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Taehyung giật mình phanh gấp lại.

Anh mở to mắt nhìn người ngồi bên cạnh, vốn nghĩ sau khi chuyện khó xử ấy xảy ra, bất cứ ai cũng sẽ trốn tránh vấn đề này, nhưng Jungkook lại chọn cách thẳng thắn đối diện, khiến Taehyung không kịp trở tay.

Jungkook nghiêng mặt qua nhìn anh, vẫn là ánh mắt kiên định đó, cùng với sự chân thành nói thay trái tim đang đập rộn trong lồng ngực, đây chính là ánh mắt khiến Taehyung không có cách nào giả bộ cứng rắn được nữa.

Đó là dòng nước ấm áp, ôm chặt lấy trái tim cứng như đá của Taehyung.

Mà nước chảy thì đá mòn.

Jungkook lặng lẽ tháo đai an toàn, nhổm người dậy, ghé sát cả người lại gần Taehyung, cho đến khi chóp mũi của hai người chạm vào nhau, cậu mới khàn khàn nói, "Anh chưa có câu trả lời cũng không sao, chỉ cần không từ chối với lý do không thích em, em sẽ không ngại tỏ tình anh hàng trăm hàng nghìn lần."

"Anh, em thích anh."

Taehyung không xong rồi.

Im đi não bộ, Jeon Jungkook không hề đẹp trai.

Im đi trái tim, đừng đập rộn lên nữa, cậu ta nghe thấy bây giờ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip