Chương 23

Jungkook đúng là một liều thuốc, ừ, thuốc chống ngủ ấy.

Bởi vì Taehyung chẳng cần đến cà phê mà cũng mất ngủ đến gần bốn năm giờ sáng.

Taehyung có thể nhanh nhạy mọi thứ, trừ tình yêu chíp bông.

Mà chuyện tình yêu của Jungkook thì cứ mắc ở trong cổ họng anh, mãi không thể gỡ rối được, giống như càng gỡ lại càng siết chặt lại, chúng làm anh bắt đầu cảm thấy khó thở.

Bởi vì không có kinh nghiệm, nên anh muốn hỏi ai có kinh nghiện về những chuyện yêu đương thế này. Nhưng thoáng chốc Taehyung chợt nhận ra, anh không có nhiều bạn thân đến thế, tất cả chỉ dừng lại ở mức xã giao.

Một phần là do chính anh, anh không thích quá dựa dẫm vào bất kì mối quan hệ nào cả.

Taehyung ngồi ngẩn người ở trên ghế sô pha, hôm nay công ty có tiệc liên hoan, mà anh tất nhiên sẽ không thích đến những nơi như vậy, đành kiếm cớ đau đầu ngồi nghỉ ở nhà, cùng với thằng nhóc chết tiệt Jeon Jungkook.

Jungkook có lịch học thêm, trước khi đi có lượn qua chỗ Taehyung đang ngồi, từ phía sau cúi đầu xuống chạm nhẹ môi lên đỉnh đầu Taehyung, khiến người đang ngồi trầm tư bị dọa giật bắn cả mình.

Taehyung đưa tay lên che đầu lại, trừng mắt, không nói gì là được nước làm tới đúng không?

Jungkook đừng từ trên cao nhìn xuống, nhịn cười nói, "Em đi học đây."

Taehyung phẩy tay đuổi người, chán ghét nói, "Biến hộ cái."

Jungkook chỉ cười không đáp lại, tiếng bước chân xa dần, cuối cùng cũng không còn nghe thấy tiếng gì nữa, căn nhà lại quay về với sự im ắng thường ngày.

Taehyung ngồi trên ghế sô pha buồn chán chuyển kênh trên màn hình TV liên tục, cũng chẳng có gì hấp dẫn, lại tắt TV rồi ném điều khiển sang một bên, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại.

Nghỉ ngơi thôi Kim Taehyung, mày tốn quá nhiều chất xám vì Jeon Jungkook rồi.

Anh vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu, ngoài cửa lại vang lên tiếng động. Taehyung chẳng cần nhìn cũng biết là vị nào về, tiếng chống gậy rõ như thế cơ mà.

Taehyung chép miệng lười biếng nói, "Hiếm khi ba về sớm như vậy đấy, đêm nay có bão ạ?"

"Bão thằng bố mày." Ba Kim lộc cộc lại gần, ném một túi bánh kẹo lên ngực Taehyung, nói, "Đặc sản của bà nội mang lên, đem qua tặng hàng xóm một hộp đi."

Taehyung ngước đầu lên nhìn, "Bây giờ ấy ạ?"

"Giờ mày ngồi không ở đấy có làm gì đâu, tranh thủ mang sang còn về." Ba Kim mở cửa phòng, nói tiếp, "Jungkook đâu?"

"Đi học rồi, chín giờ mới về." Taehyung bĩu môi nói, "Đúng là phân biệt đối xử."

"Mày ngồi thù lù một đống ở đấy thì hỏi làm gì." Ba Kim đột nhiên thở dài một tiếng, "Dù sao thì ba cũng là người có lỗi, nếu năm đó không kéo ba nó đi công tác, bây giờ nó đã không thiếu thốn tình thương như vậy."

Jeon Jungkook ấy mà, giữ kẽ lắm, có buồn cũng không ai biết được đâu.

Taehyung không nói gì nữa, chậm chạp thay đồ mở cửa ra ngoài.

Bởi vì anh có thể phần nào thấu hiểu được, anh chỉ không có mẹ thôi đã thấy tủi thân lắm rồi, huống chi bên cạnh Jungkook chẳng còn một ai.

Taehyung vừa đi vừa ngẩn ngơ, sau đó cứ thế đứng ở trước cổng nhà hàng xóm khi nào không biết. Thật ra nói là hàng xóm, nhưng Taehyung chưa bao giờ ghé thăm nhà người ta chơi cả, cùng lắm chỉ chạm mặt nhau ở bên ngoài mấy lần, cùng với những dịp người ta đến biếu anh thức ăn, coi như là có quen biết chút chút đi.

Taehyung chần chờ giơ tay lên, cuối cùng cũng nhấn chuông.

Jang Dong Min ra mở cổng rất nhanh, nhìn thấy Taehyung ghé qua nhà mình có vẻ ngạc nhiên lắm, Taehyung đưa túi bánh cho hắn, nói đây là quà biếu, Jang Dong Min cũng cười cười gật đầu nhận lấy, còn nói thêm một câu, nếu đã sang đây rồi, vậy thì vào uống miếng nước đã rồi về.

Taehyung không bất lịch sự đến mức từ chối thẳng thừng nhiều lần, đành gật đầu đồng ý.

Anh theo Jang Dong Min đi vào trong nhà, ngó quanh một lát, lại nghe thấy hắn nói, "Cậu ngồi ở đó đi, tôi pha trà rồi quay lại."

Taehyung gật đầu, vừa ngồi xuống ghế vừa tranh thủ nhìn ngắm xung quanh một lát, thấy có mấy tấm ảnh đối phương tập boxing, Taehyung chỉ cần lướt qua thôi cũng có thể nhìn ra được, Jang Dong Min thật ra là một người hiếu chiến và không thích thua cuộc.

Là người dễ bị kích động.

Suy nghĩ của Taehyung bị ly trà nóng của Jang Dong Min cắt ngang mất, hắn đặt ở trước mặt anh, rồi lại quay về ngồi ở phía đối diện, bắt đầu một cuộc trò chuyện mới, "Lần đầu tiên vào nhà tôi đúng không? Đừng ngại."

Thật ra Taehyung cũng không thích trò chuyện nhiều lắm, chỉ cầm ly trà đưa lên miệng thổi một chút, uống một ngụm rồi đặt xuống, chỉ gật đầu không nói gì.

Jang Dong Min nhìn anh, lại cười hỏi, "Cậu đang có tâm sự gì đúng không?"

Taehyung ngước mắt lên, thấy khóe mắt đối phương cong cong. Jang Dong Min thuộc dạng dễ nhìn, cũng lành tính, nên có vẻ nhờ vậy mà Taehyung cũng thả lỏng đôi chút. Anh lên tiếng, "Nhìn rõ như vậy à?"

"Cũng không hẳn." Jang Dong Min cười cười, "Nếu không ngại thì cứ tâm sự với tôi, trông tôi khô khan như vậy nhưng đưa ra giải pháp khá tốt đấy."

Taehyung nhìn những bằng khen phía xa, anh bị cận, nên cũng chẳng biết trên đó viết những cái gì, chỉ loáng thoáng thấy được dòng chữ khen thưởng to tướng.

Có vẻ đối phương học hành cũng ra gì lắm.

Taehyung khụ một tiếng, nói rất nhanh, "Cái này là chuyện của bạn tôi."

Jang Dong Min gật đầu cười, "Gặp phải vấn đề cảm hả?"

Taehyung mở to mắt, "Sao anh biết?"

Jang Dong Min gật đầu, bày ra dáng vẻ nhịn cười, "Rồi sao nữa?"

"Thì là vậy đó, vấn đề tình cảm." Taehyung rất hiếm khi không đề phòng thế này, giống như là bị chọc trúng chỗ ngứa vậy, "Cậu ta có mối tình đầu là phụ nữ, chị gái đó đối xử rất tốt với cậu ta, kiểu như, có kẹo là cho kẹo, có bánh là cho bánh, cho nên cậu ta mới đem lòng thích chị gái. Khi nghe tin chị ấy có con, cậu ta cực kì ghét thằng nhóc con thậm chí còn chưa sinh ra đó."

Anh lại uống thêm một miếng trà, nói tiếp, "Sau này cậu ta gặp lại cậu trai kia, rõ ràng trong lòng vô cùng ghét nó, nhưng cậu ta lại luôn vướng bận trong lòng."

Jang Dong Min lại hỏi, "Vướng bận thế nào?"

Taehyung suy nghĩ một lát, đáp, "Thường hay chú ý tới nó, thậm chí dạo này còn thấy nó đẹp trai ra."

Taehyung vừa nói xong, chợt nghe thấy Jang Min cười phá lên.

Taehyung hơi ngẩn ra, "Sao anh lại cười?"

Jang Dong Min lau nước mắt, "Cậu bạn của cậu nhầm rồi, cậu ấy không yêu thích chị gái kia như một người phụ nữ, mà là thích như một người mẹ."

Taehyung nghẹn ở cổ họng.

Jang Dong Min nói tiếp, "Bạn cậu ghét đứa con trong bụng cô ấy không phải vì ghen tị với chồng cô ấy, mà là sợ chị gái sẽ thiên vị con mình, bỏ rơi cậu."

À.

Ừ.

"Ngược lại." Trong lúc Taehyung còn chưa kịp tiêu hóa, Jang Dong Min lại nói, "Cậu trai kia mới là người bạn cậu thích."

Lúc này Taehyung có chút kích động, "Ở chỗ nào chứ?"

Jang Dong Min hơi giật mình, cười cười, "Cái này cậu phải đi hỏi bạn của cậu."

Taehyung: ...

"Nếu không muốn hối hận thì phải nhận ra tình cảm sớm đi."

Anh khụ một tiếng, "Có vẻ lịch sử tình trường của anh cũng phong phú lắm, kinh nghiệm dày dặn vậy mà."

"Đâu có, thậm chí tôi còn là người đơn phương mà."

Taehyung ngạc nhiên, "Thật sao?"

Jang Dong Min gật đầu, "Ừ, vì cậu ấy quyết định kết hôn, nên tôi thất tình rồi."

"À-" Taehyung ngượng ngùng đưa tay lên xoa gáy, "Tôi xin lỗi."

"Không sao, chuyện qua rồi." Jang Dong Min nói, "Cậu ở lại dùng bữa tối luôn không? Tôi nấu cũng sắp xong rồi, nếu cậu không chê."

Taehyung lắc đầu xua tay, "Tôi làm phiền anh như vậy đủ rồi, cảm ơn anh đã cho tôi lời khuyên."

Anh đứng dậy, đi ra đến cửa, xoay người lại đi giày, lại cúi đầu chào Jang Dong Min, "Vậy, tôi xin phép."

Thời điểm anh lướt qua nơi treo ảnh và bằng khen gần cửa ra vào, theo bản năng hơi nheo mắt lại vào một chút.

Trên tấm ảnh có J.

Và họ gì ở bằng khen kia?

Do?

Nhưng không kịp nhìn ra gì thêm nữa, vì Taehyung đã đi giày xong mất rồi.

Taehyung được Jang Dong Min tiễn ra tận cổng, trùng hợp bắt gặp Jungkook vừa mới đi học thêm về.

Phía sau còn có thêm Park Jimin.

Sắc mặt Jungkook đột nhiên tối lại, nhìn chằm chằm hai người đứng ngay trước mắt mình, bỏ ngoài tai những lần gọi tên của Jimin phía sau, cả người căng cứng, thân trên nghiêng về phía trước, giống như có thể lao đến đánh nhau bất cứ lúc nào.

Taehyung cũng nhìn thấy Jungkook, lại nhớ đến những lời mình được Jang Dong Min giảng cho nghe, vội vàng chuyển tầm mắt về phía khác, nói, "Vậy tôi về đây."

Jungkook hạ thấp giọng nói với Jimin đang ngơ ngác phía sau, "Cậu về trước đi, mai nói."

"Khoan, còn bữa tối với anh T-"

Jungkook ngoảnh mặt ra phía sau, vẻ mặt suýt chút nữa đã dọa Jimin sợ xanh mặt, "Mình bảo về trước đi, ngày mai lại nói."

Nói xong, tiến về phía Taehyung, nắm chặt cổ tay anh kéo đối phương vào trong nhà, mặc kệ hai người đứng ở trước cổng.

"Này, đau! Làm cái quái gì vậy?"

Jungkook đóng cửa, liếc thấy đôi giày của ba Kim đặt ngoài kệ, nói, "Nếu anh muốn ông nghe hết chuyện thì cứ nói lớn lên."

Taehyung ngay lập tức ngậm chặt miệng lại.

Anh cứ thế bị thằng oắt con này lôi xềnh xệch lên phòng.

Hãy cảm thấy may mắn vì tao không tập gym đi, nếu không khớp hàm của mày tới công chuyện với tao.

Jungkook kéo được Taehyung vào phòng mình, một tay đóng cửa lại, một tay ghìm chặt Taehyung lên mặt tường, một loạt hành động diễn ra liên tiếp khiến Taehyung chưa kịp tiếp thu.

Đóng cửa xong, tay Jungkook chuyển qua đỡ sau gáy anh, gân tay đều nổi lên rõ ràng, cậu thở một cách nặng nề, tựa trán vào trán anh, thì thào nói, "Sao anh cứ luôn làm em lo lắng như vậy?"

Tao làm cái đếch gì.

Lồng ngực Taehyung như bị giọng nói trầm thấp của Jungkook trêu ghẹo, nảy lên thình thịch.

Âm thanh lớn quá.

Nhưng anh không sợ Jungkook sẽ phát hiện, bởi vì tiếng đập trong lồng ngực của Jungkook còn lớn hơn nữa, hoàn toàn át đi tiếng tim anh.

Taehyung ngạc nhiên ngước mắt lên, lại nghe thấy Jungkook nói tiếp, "Em đã tự hứa sẽ luôn dõi theo anh, bảo vệ anh an toàn. Nhưng khó quá, em ghét bản thân mình, vì em không làm được."

Taehyung cảm thấy có gì đó không đúng, "Này-"

Biết cái gì đó không đúng là cái gì rồi.

Nước mắt của Jungkook.

Thằng nhóc mít ướt.

Lúc nào Jungkook khóc cũng làm Taehyung bối rối cả, mười năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

Thôi được, lần này thôi đấy.

Taehyung giơ tay vòng ra sau lưng Jungkook, vỗ nhẹ hai cái, không nói gì.

Jungkook ngẩn người, nín khóc.

Taehyung: ...

Jungkook nhìn anh, anh nhìn Jungkook, hai người có thể nhìn thấy nhau qua con ngươi của đối phương. Hai má cùng vành tai đỏ lên, đuôi mắt cong xuống, tràn ngập tình yêu thương.

Jungkook dán sát lại gần, cho tới khi hai lồng ngực dính vào nhau, cọ ra lửa nóng, Jungkook mới nhỏ thấp giọng nói, "Anh sẽ đẩy em ra lần nữa ư?"

Taehyung nghiêng mặt qua chỗ khác, lại bị Jungkook nắm cằm kéo trở lại, khoảng cách hai người cứ thế ngày một rút ngắn. Anh bị hơi thở của Jungkook vờn quanh đến gương mặt đỏ bừng bừng.

Sao lúc này lại nhớ đến lời Jang Dong Min chứ?

Lời nói đó giống như ma lực, Taehyung mơ màng chìm đắm trong ánh mắt của Jungkook, giọng nói của Jungkook, cơ thể của Jungkook, toàn bộ của Jungkook.

Lần nữa Jungkook chạm môi lên môi anh, thật kì lạ là cho đến khi lưỡi hai người quấn lấy nhau, Taehyung vẫn không đẩy Jungkook ra.

______

Ủa em ơi sai kịch bản rồi, khóc nữa đi chứ ơ kìa =))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip