Chap 3: Devil May Cry

Chorong vừa lái xe, vừa báo loa cho người dân dẹp đường để cho đoàn xe của mình đi nhanh hơn. Lúc lên xe, cô cũng đã gọi cho Bố Già, vậy nên chỉ một lát nữa Tổng Bộ sẽ điều thêm người tới địa điểm tập kết.

Đã là đồng đội với nhau 10 năm, đây là lần đầu tiên, Chorong cảm thấy lo lắng cho Eunji như vậy. Quả thực Eunji giỏi, Eunji tài năng, nhưng không có nghĩa một mình cô có thể đấu lại với hàng chục tên tội phạm như vậy. Thậm chí chúng còn có súng.

"Eunji khốn kiếp!! Em nghĩ gạt Hayoung ra ngoài chuyện này, thì là đền được cho Bomi à? Chị lại còn không biết rằng em yêu Bomi sao?!"

Chorong nghiến răng, đạp ga cài số phóng nhanh hết sức có thể.

Lúc này ở bến cảng, Eunji đang cố gắng ẩn nấp, rình thời cơ để túm lấy Daejun. Giờ nếu mà nổ súng, thì hàng chục tên tội phạm sẽ chĩa súng của chúng về phía cô. Và người cô sẽ thành tổ ong ngay lập tức.

Eunji rút con gao dăm trong đai quần ra rồi đi lại gần một tên lính canh ở rìa cảng. Cô túm lấy hắn, rồi cứa một đường ngọt lịm lên cổ khiến tên lính canh chết không kịp kêu ca gì.

Ngó vào bên trong, cô thấy có nhiều tên đang cầm súng canh cho đồng đội vận chuyển vũ khí.

- "Chết thật.."

Chợt, cô nảy ra ý tưởng. Cô thay quần áo và mũ của tên lính canh, cầm súng rồi trà trộn vào trong.

Ba tên đầu tiên cô đi qua không hề gì vì đã kéo mũ che kín mặt. Và tới tên thứ tư..

- "Này.."

Đột nhiên hắn chộp lấy vai cô.

- "Nếu có gặp ngài Daejun thì nhớ bảo ông lấy cho xin thêm ít tiền "thuốc thang" nhé. Tao sợ lũ cớm tới là phải bắn nhau đấy.
- Ừm.."

Eunji ậm ừ cho qua rồi té gấp. Nào ngờ, cô va phải một tên đang bê thùng súng ngược lại khiến hẳn nổi cơn tam bành lên.

- " Mù à?!! Tránh sang một bên."

Cô gật đầu rồi né sang, nhưng hắn không cho qua dễ dàng vậy.

- "Mày bị mèo ăn lưỡi rồi hay sao mà không biết xin lỗi vậy?!"

Bất ngờ hắn giật mũ của cô xuống, để lộ mái tóc dài ngang vai của phụ nữ.

- "Mày..có kẻ đột ng--"

Eunji lên đạn bắn ba viên vào người tên bê hàng rồi cắm đầu chạy.
/Đoàng/
Một viên đạn xuyên qua đầu gối Eunji làm cô đổ gục xuống. Nhưng Phó Chỉ Huy không từ bỏ dễ như vậy. Cô cố hết sức để lết ra ngoài.

Thế rồi lại bị bao vây.

- "Nếu Bomi biết bạn mình chết, chắc hẳn cô ấy sẽ buồn lắm."

Eunji ngước mắt lên nhìn Daejun qua mái tóc rối bù của mình.

- "Tao cần phải cưới cô ấy nếu muốn trót lọt vụ này. Vì cô ấy thân với bọn cớm các người.
- Vậy ấy hả?
- Thật đáng tiếc.
- Tiếc? Mày thậm chí..có yêu..cô ấy đâu."

Sắc mặt Daejun thay đổi ngay sau khi nghe Eunji nói.

- "Tao yêu cô ấy. Vì cô ta là một công cụ tuyệt vời. Và tao đã cho công cụ ấy một hạnh phúc của con người.
- Tao với mày..khác quái gì nhau đâu. Cũng chỉ giỏi làm người phụ nữ của mình đau khổ.
- Chúng ta đã có thể là bạn, Phó Chỉ Huy Ác Quỷ."

Eunji nở nụ cười nửa miệng. Cô rít một hơi dài rồi nhả khói ra.

- "Nhưng vẫn hơi khác, vì tao chỉ muốn người tao yêu hạnh phúc thôi.."
/Cạnh/
Khẩu súng bạc trong bao được rút ra, sáng bóng dưới ánh trăng mờ ảo, chĩa về phía Daejun.

1 chọi 50.

- "Tao chỉ muốn cô ấy yêu ai khác không như tao, có một gia đình hạnh phúc. Thế thôi.
- Tao chẳng thể nào hiểu nổi. BẮN!!"

/Bùm/
Đám vệ sĩ riêng của Daejun còn chưa kịp bóp cò thì một góc của những thùng hàng bị nổ tung. Cảnh sát tràn hết vào và bao vây xung quanh khu vực ấy. Chorong lao vào giữa đám đông để tìm kiếm Eunji, thấy cấp dưới đang đứng yên một góc.

- " EUNJI CẨN THẬN!!"

/Tạch tạch tạch/
Một tên nấp phía sau Eunji xả đạn như điên. Nhưng Phó Chỉ Huy đã nhanh chóng né được, nhảy ùm xuống nước để trốn thoát.

Daejun đã vội lên xe ô tô ngay sau khi cảnh sát ập tới. Hắn ngồi đó, miệng không ngừng chửi rủa Eunji.

- "Mau tới bệnh viện. Con đàn bà đó vẫn còn chút giá trị..arghhh.."

Vừa dứt câu, hắn bị một viên đạn xuyên từ nóc xe thẳng vào vai.

- "Nó trên nóc xe kìa!! Giết nó!!"

Tên tay sai thò đầu ra, cầm khẩu súng lục hướng về phía Eunji và..
/Chát/
Một vụ vào đầu ngỏm củ tỏi luôn.

- "Naeun..
- Em ngủ quên!!"

Cô bật cười khi thấy Naeun lái xe máy đưa hàng của người nào đó đi theo. Cô nàng lái một tay, tay kia cầm thanh gỗ chọc vào lốp xe, cố gắng kìm tốc độ của xe lại.

- "Vả lại em chỉ giúp vậy thôi. Còn lại là con bé lo!!
- Ai cơ?!!"

Eunji ngẩng lên thấy Hayoung đang đứng đó. Điềm tĩnh, không vội vã hay bát nháo như mọi lần. Cô nghiến răng, lấy hết sức bình sinh cắm con dao găm vào bánh xe còn lại giống Naeun.

"Chị à, trước tới nay em chưa từng làm điều ai. Vậy nên lần này em sẽ làmnhững người đồng đội của mình."

Hayoung nhẹ nhàng rút khẩu súng bắn liên tục vào tấm kính xe. Rồi cô nhảy lên, dùng nắm đấm của mình đấm thẳng vào giữa.

Tên lái xe lãnh nguyên một đấm nên mất lái, đâm sầm vào cột điện. Eunji và Hayoung bị hất văng ra xa lăn mấy vòng. Còn Naeun thì vẫn ngồi trên xe máy, lảo đảo vài ba cái rồi lảo đảo luôn thẳng xuống nước.

Bệnh viện Seoul 03 giờ 28 phút sáng.

Hôn phu của Bomi cùng hơn 50 tên tội phạm đã bị cảnh sát bắt giữ. Cảnh sát Seoul đã lập được một chiến công lớn. Nhưng cũng chẳng thể bù lại sự mất mát của Hayoung, cũng như của cả Tổ 1.

Hayoung ngồi xuống cạnh Bomi, nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của chị mình mà nức nở.

- "Hức..em xin lỗi..em..là đứa em hư..
- Tại sao mà phải khóc?
- Tại..hạnh phúc..của..của chị..em lại phá.."

Bomi mỉm cười, đưa tay lên xoa nhẹ má Hayoung.

- "Em thực sự trưởng thành rồi, Hayoungie à. Chị đã hạnh phúc cả đời người, là vì có em là em gái chị.
- Chị à..
- Chị mãi luôn yêu em, em gái."

Cả tổ không kìm được nước mắt mà bật khóc. Chorong ngồi xuống ghế chờ, không khóc ầm ĩ như cấp dưới, mà chỉ nhỏ một vài giọt tiếc thương cho người bạn lâu năm của mình.

Bomi đã rời xa tổ 1 thật rồi.
.
.
.
.
Ngày diễn ra đám tang của Bomi, Eunji đã tới.

Cô không khóc, mà đơn giản chỉ đặt một bông hoa trắng nhỏ xuống bia mộ của Bomi, rồi nhìn chăm chăm vào bức ảnh của cô. Ánh mắt đó nhìn thoáng qua vẫn lạnh lùng và khô khốc, nhưng ẩn sâu bên trong đó là sự ấm áp triền miên.

Cả tổ ở bên Hayoung suốt cả ngày hôm đó, cố gắng giữ cho tâm trạng của Hayoung ổn hơn. Nhưng có vẻ mọi người đã quá lo lắng rồi. Vì Hayoung đã trưởng thành hơn rất nhiều.

- "Em đừng buồn, cả tổ luôn ở cạnh em mà."

Hayoung cười nhẹ, rồi lại đảo mắt ra ngoài nhìn Eunji đang đứng hút thuốc bên ngoài. Nó cũng không còn oán hận Eunji như trước nữa rồi.

- "Cảm ơn mọi người rất nhiều.
- Khách sáo này." - Namjoo gõ cốp một cái vào đầu con bé.
- "Dù em có là Sếp Phó, nhưng em vẫn là đứa nhỏ nhất nhà. Nên bọn chị vẫn phải chăm sóc cho em.
- Phải. Vì chị Chorong toàn bận thôi. Bà Eunji kia thì khỏi nói."

Đang ngồi ôm nhau, đột nhiên Naeun ngó ra không thấy Eunji đâu. Kiểu này trăm phần trăm là cô nàng leo lên sân thượng của nhà Hayoung.

- "Phó Chỉ Huy, chị làm gì trên này vậy? Về sở thôi.
- Bánh gạo cay quá.
- Chị đừng ăn..
- Hức..bánh..hức..bánh gạo cay..hức..cay chảy..c.cả nước mắt.."

***

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip