chương 1


"Cầm máu!"
"Không ổn rồi bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân tiếp tục giảm. Huyết áp 45 70"
"Chuẩn bị kích tim."
150V
200V

Gã đứng lặng giữa hành lang dài sáng chói một màu gay gắt của ánh đèn điện. Đôi mắt nhỏ vô hồn dạo một vòng trên những ô gạch sáng bóng sực mùi clo, rồi khẽ khựng lại trên ánh đèn đỏ trên khung cửa phòng phẫu thuật.

Yên tĩnh thật đấy. Dù nơi đây những bóng áo trắng tất tả ngược xuôi. Dù nơi dãy ghế chờ kia là những gương mặt hốc hác đầy sự mệt mỏi. Là hi vọng, là lo âu, là chờ đợi.

Nhưng yên tĩnh lạ thường.

Gã nheo mắt nhìn đôi vợ chồng già trước cửa phòng phẫu thuật. Người vợ với đôi mắt đỏ hoen đã sưng phồng vì khóc đang lặng lẽ tựa đầu lên vai chồng mình. Còn người đàn ông với đôi bàn tay thô ráp đã chằng chịt những vết chai sần, chốc chốc lại vuốt ngược lên khuôn mặt khắc khổ đầy những vết chân chim. Ông khẽ nén một tiếng thở dài, nén cả những mệt mỏi và nước mắt vào trong.

Gã chỉ cười...

Chợt ánh đèn đỏ vụt tắt sau hơn 8 tiếng bền bỉ chiếu sáng. Đôi vợ chồng vội vã lao về phía vị bác sĩ, đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ. Nhưng rồi đáp lại họ chỉ là cái lắc đầu đầy thương cảm. Người đàn bà ngã khụy trong đôi tay chồng mình, miệng lẩm bẩm những câu từ rời rạc.
_Yoongi à, Yoongi...

Hành lang trong chốc lát lại được trả về với cái vẻ yên tĩnh ban đầu. Gã lê bước chân nhẹ hẫng tiến đến một phòng bệnh. Qua khung cửa kính, gã nhìn thấy thân xác nằm trên giường bệnh. Vết thương trên trán đã được băng bó sạch sẽ, những dây dợ chằng chịt cuốn quanh như muốn níu kéo lại chút sự sống mỏng manh của một cậu trai tuổi đời còn rất trẻ.
Chết lâm sàng, âu cũng là chết...
"Ngủ ngoan nhé Min Yoongi!"
-----------------
Đã ba ngày rồi mà Yoongi chưa có gì bỏ bụng. Ừ, với một thằng bị giam lỏng trong chính căn phòng của mình thì gã có thể đòi hỏi gì đây?! Cũng không phải cha mẹ gã nhẫn tâm đến độ bỏ đói con mình. Thỉnh thoảng những gói bánh ngọt, một vài hộp sữa vẫn được lén lút tuồn vào, nhưng gã tuyệt đối không đụng đến dù chỉ là một miếng. Yoongi là kẻ cứng đầu, lì lợm và cố chấp đến lạ. Phải rồi, chẳng có thằng ngu nào tuyệt thực đến ba ngày thay vì nói một lời xin lỗi giản đơn như gã cả. Nhưng Yoongi không có lỗi, gã không cảm thấy mình làm sai chuyện gì để phải xin lỗi cả. Bỏ một buổi thi để đến dự cuộc thi rap mà gã tốn cả tháng trời mới có thể chen chân vào được, như vậy là sai sao? Học hành, thi cử áp lực có nghĩa lí gì khi chúng chẳng thể thỏa mãn cái đam mê âm nhạc đang lớn dần trong gã. Yoongi cần được bay, cần được vẫy vùng như con cá giữa lòng đại dương rộng lớn, chứ không phải trói mình nơi bốn góc bàn học, chật chội và tù túng. Nếu người sinh thành ra gã nhẫn tâm vùi dập ước mơ của con trai mình, nhẫn tâm nhìn hắn chết dần trong đói khát thì Yoongi sẵn sàng cho họ thấy gã quyết tâm đến cỡ nào.
_Yoongi, thay đồ đi, ba đã xin phép hiệu trưởng cho con được thi lại môn thi lần trước.
_Con không đi!
_Mày...Mày nói cái gì cơ?
_Con nói là con không đi!- gã gắt lên với người đàn ông trước mặt- có đánh chết con cũng không tham dự cái kì thi chết tiệt đó.
Chát
Gã thấy mắt mình hoa đi và vị máu tanh nồng xộc lên trong khoang miệng.
_Thật không hiểu sao tao lại đẻ ra một thằng nghịch tử như mày. Cút, cút ngay ra khỏi nhà tao. Tao không muốn nhìn thấy cái bản mặt mày nữa.
Gã cười gằn qua kẽ răng. Chậm rãi ngẩng đầu nhìn xoáy sâu vào đôi mắt đã nổi đầy tia đỏ.
_Vậy thì xin phép ba.
Yoongi vơ lấy chút tiền tiết kiệm dưới ngăn bàn, khoác vội chiếc áo gió lên người rồi bước ra khỏi căn phòng.
_Yoongi, con đi đâu vậy? Yoongi, đứng lại. Yoongi...
Gã bỏ ngoài tai tiếng gọi chơi vơi của người phụ nữ đã sinh thành ra mình, cố gắng sải bước thật nhanh để thoát ra khỏi cái tổ ấm mà suốt hơn 20 năm qua đà đè nén chèn ép lên đôi vai gầy guộc.

Trời cuối thu ẩm ương và đỏng đảnh như một đứa con gái đang đến kì kinh nguyệt. Mưa phùn mang theo hơi lạnh tạt vào gương mặt đã sớm tái nhợt. Nhưng gã nào quan tâm. Ngay cả cơn đói đang cồn cào dày xéo nơi bao tử cũng chẳng làm gã phiền hà. Yoongi cứ đi như kẻ mất hồn để cho những vũng nước bùn cáu bẩn lên đôi giày vải đã cũ sờn của gã. Đáng nhẽ gã phải đi đến phòng tập, hay đến quan bar cũ kĩ nơi chiến hữu của gã vẫn thường tụ tập. Nhưng đôi chân có lẽ đã quá mệt mỏi để đi theo sự mách bảo của lí trí.

Trời mưa, ai cũng muốn phóng thật nhanh để trở về tổ ấm của mình, quây quần bên bữa cơm chiều nóng hổi.
Còn gã, đói khát và lang thang như một con sói lạc đàn.
Đèn đã chuyển xanh tự lúc nào.
Đôi chân vẫn bước những nhịp dài vô thức.
Tiếng còi xe rít lên khiến đôi tai gã ù đi. Cả cơ thể như bị một bàn tay vô hình túm lấy, nhấc bổng lên và quật mạnh xuống mặt đường ướt lạnh.
Nhưng sự ấm áp như ngàn con rắn nhỏ đang trườn dọc cơ thể xanh gầy đã nhanh chóng sưởi ấm làn da buốt lạnh, đọng lại nơi khóe môi mặn chát
Gã nhắm nghiền đôi mắt, sẵn sàng để ra đi.
--------------
Nhưng có lẽ đấng tối cao, những kẻ lõi đời và đầy sáng suốt không cho gã được một cơ may toại nguyện. Sau vụ tai nạn ấy, Yoongi chưa chết hẳn. À, hay đúng hơn là một cái chết lâm sàng khiến cho linh hồn gã vất vưởng nơi trần gian lạnh lẽo này. Họ không để cho một kẻ bất hiếu, ngang tàng và cố chấp như gã được toại nguyên. Cuộc đời là vậy, luôn công bằng một cac kì lạ.
Tiếng dạ dày sôi réo kéo gã trở về thực tại. Khỉ thật, chẳng có điều gì kinh khủng hơn bằng việc trở thành ma đói. Và vì Yoon chưa chết hẳn nên đừng mơ tới việc được hưởng nhang khói và đồ cũng mỗi tháng một lần.
Yoongi rời khỏi hành lang bệnh viện, lang thang trong khuôn viên hình bán nguyệt rộng lớn và u tối.
Chợt, một mùi thơm nhè nhẹ tạt qua cánh mũi. Dạ dày gã lại réo lên một lần nữa. Yoongi quyết định lần theo mùi hương để tìm đến nguồn thức ăn. Bước chân gã lướt trên con đường mòn được lát đá sau khuôn viên chính của bệnh viện. Mùi thơm càng lúc càng mãnh liệt hơn. Trước mặt gã, ngay giữa khu đất trống là một cây cổ thụ, cành lá xum xuê như che khuất cả một vùng khiến cho ngay cả ánh trăng vàng vọt kia cũng không thể xuyên qua được. Ngay dưới gốc cây là một bát hương lớn và ba cây nến trắng, xung quanh là những gói bánh kẹo đủ màu sắc hương vị. Trước đâu Yoongi rất ghét đồ ngọt, nhưng cơn đói cồn cào khiến gã chẳng còn mảy may kén chọn. Nhìn đĩa bánh gạo nếp dẻo thơm, gã chậm rãi nuốt nước bọt, cố không để bản thân hóa rồ mà nhào vào cắn xé ngấu nghiến thứ bột mịn màng trắng tinh ấy. Nhưng ngay khi đôi tay gã run run chạm vào, cây lá xung quanh bất chợt oằn mình chuyển động. Những cành lá xô vào nhau vang lên thanh âm kẽo kẹt như than khóc. Và lẩn khuất đâu đó trong tán cây um tùm, đôi ba tiếng cười trẻ con khúc khích vang lên. Mới đầu chỉ là đôi ba tiếng cười rời rạc, nhưng sau đó tiếng cười ấy ngày một nhiều thêm, cuối cùng chúng hòa vào nhau, dội thẳng vào cầu não kẻ lạ mặt.
Yoongi khẽ rụt ngón tay, ngẩng đầu nhìn lên tán cây rậm rạp. Giữa màu tối thẫm của màn đêm, những đốm sáng lập lòe như hằng hà sa số những con đom đóm đang nhảy nhót điên cuồng trong một vũ khúc của đêm tối. Nhưng khi nhìn kĩ, những đốm sáng ấy là những con mắt sáng quắc trong đêm, treo mình trên những cái đầu đang lắc lư điên loạn. Tiếng cười khanh khách vẫn dội về đầy lạnh lẽo. Chúng mỗi lúc một đông hơn. Cả tán cây cổ thụ như bó đuốc bừng bừng lửa đỏ.
Yoongi ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt. Cảm giác gai người chạy dọc theo sống lưng tái nhợt.
_Cút đi!
Lời cảnh báo lạnh lẽo vang lên không chút khoan nhượng.
_Đừng xâm phạm vào lãnh thổ của bọn này
_Cút đi
Tiếng những đứa trẻ rì rầm trong kẽ lá. Nhưng Yoongi biết, hắn không nên dây dưa với bọn ma trẻ này. Chúng quá đông và sống theo bầy. Đối với một kẻ nửa người nửa ma như Yoongi, hoàn toàn không có cơ may thắng chúng.
Yoongi đặt miếng bánh gạo trở lại đĩa, chậm rãi quay đầu bỏ đi. Ngay khi gã rời khỏi, những thanh âm quỷ dị biết mất, cả những con mắt sáng quắc trong đêm cũng lụi tàn. Tất cả trở về với sự im lặng đầy lạnh lẽo của màn đêm.
Và Yoongi, có lẽ đêm nay, đêm mai, và cả rất nhiều đêm sau đó gã sẽ phải ôm cái bụng lép kẹp của mình lang thang khắp các xó xỉnh của bệnh viện. Hoặc gã có thể cướp bóc của một vài con ma yếu thế nào đó. Nhưng để ngày mai đi, hôm nay gã đã quá mệt rồi.
Yoongi chọn cho mình một ghế đá để làm nơi trú ngụ. Từ đây gã có thể quan sát rõ mọi chuyển động của nhịp sống thường ngày của bệnh viện. Những bóng áo blouse trắng tất tả ngược xuôi, những gương mặt gầy gò hốc hác...và cả những hồn ma lang thang như gã. Hóa ra, thượng đế không bao dung như người ta vẫn thường sùng bái. Lão cũng hẹp hòi và ích kỉ biết bao. Lão chẳng bao giờ thèm giang đôi tay bác ái của mình mà ôm trọn lấy những kẻ tội đồ, những kẻ lầm đường lạc lối. Phải chăng thiên đường và địa ngục cũng đã quá chật chội để có thể thu nhận thêm một kẻ như gã?!
Yoongi thu người trên phiến đá lạnh lẽo, đôi vai run run theo từng cơn gió đêm buốt lạnh. Ai bảo làm ma thì không biết đau, không biết đói, không biết lạnh? Vì linh hồn chưa đủ mạnh nên Yoongi không thể bước vào phòng bệnh của mình. Mà nếu có thể, gã cũng không muốn ở lại nơi đó, mặt đối mặt với đấng sinh thành vĩ đại của mình. Nỗi uất hận con người ta mang theo trước khi chết chính là nỗi uất hận lớn nhất mà không gì có thể xóa nhòa được. Nó đủ lớn để gã cảm thấy chán ghét mỗi khi nghĩ về, và đủ sâu để gã ước giá như mình chết đi, giá như linh hồn này tan biến mãi mãi để gã không còn phải gặp lại họ nữa.
Yoongi khẽ trở mình. Cơn đói thường trực khiến gã không thể nào yên giấc. Ước gì bây giờ gã có cái gì đó để bỏ bụng, chỉ một chút thôi cũng được...
_Này, ăn đi. Đừng có nhịn đói mà nằm co ro như thế!
Một gói bánh được thả vào giữa bụng hắn. Yoongi lật người ngồi dậy, nhìn vè phía phát ra giọng nói. Bên cạnh gã là một tên con trai có dáng người dong dỏng cao, mái tóc nàu nâu dẻ khẽ bay loạn trong gió. Nhưng đặc biệt hắn có một đôi mắt rất sáng, không phải phát sáng theo kiểu quỷ dị của mấy con ma sơ sinh kia, mà đôi mắt ấy trong vắt, lấp lánh như giếng nước đắm mình trong đêm trăng tròn.
_Ăn đi chứ, nhìn tôi làm cái gì?!
Yoongi giật mình rời tầm mắt. Gã nhìn gói bánh trong tay, trầm giọng cảm ơn. Rồi sau đó nhanh chóng xé bỏ lớp vỏ bánh, nhai
Ngấu nghiến thứ bột xốp ngọt mịn bên trong.
_Từ từ thôi, nghẹn bây giờ.
Gã nhếch mép nhìn người bên cạnh, là ma còn sợ chết nghẹn sao?!
Người lạ mặt đã ngồi xuống bên cạnh gã tự lúc nào, hắn ta nở một nụ cười rộng đến tận mang tai mà theo Yoongi thì nó chẳng thân thiện chút nào, thậm chí còn thiếu đánh là đằng khác.
_Tôi tên Hoseok. Còn anh?
_Yoongi...-gã khựng lại một lúc-Min Yoongi
Hoseok nhìn người bên cạnh ăn ngon lành, đột nhiên nở một nụ cười kì quặc.
_Tôi không ngờ là anh lại phải chịu thua bọn nhóc đó đấy Yoongi ạ
Yoongi ngậm miếng bánh cuối cùng trong miệng, trừng mắt nhìn kẻ to gan dám trêu trọc gã. Tên này, thiếu đòn phải không?! Nhưng chưa để Yoongi kịp phản ứng, Hoseok đã ngửa người ra sau, thở dài:
_Thực ra bọn nhóc đó không đáng sợ như nhiều người vẫn nghĩ đâu. Chúng là những vong hồn bị chết trẻ nhưng chưa kịp đầu thai, hoặc một vài đứa vì còn nợ nần với kiếp này nên chưa thể an tâm mà đầu thai được. Chúng chọn cách tụ tập nhau lại, tá túc trên tán cây cổ thụ để không ai có thể bắt nạt được chúng. Nhưng nếu tìm hiểu kĩ, chúng đều là những đứa trẻ rất ngoan ngoãn và tội nghiệp. Cái bánh anh vừa ăn là tụi nó bảo tôi đưa cho anh đấy,vì chúng thấy anh đói quá nên tội nghiệp.
Hoseok lại nhe răng ra cười, nhưng Yoongi chỉ có thể đáp lại bằng cái nhếch mép nhạt thếch.
Hóa ra làm ma cũng chẳng dễ chịu hơn là bao...
_Này, anh định ngủ ngoài đây đấy à?
Hoseok đột nhiên quay ngoắt, cao giọng hỏi. Nếu không phải vì cả hai đều là hồn ma thì có lẽ hắn ta đã bị xách cổ đuổi ra khỏi bệnh viện vì tội gây ồn ào từ lâu rồi.
Yoongi chậm rãi gật đầu. Gã còn nơi nào để đi cơ chứ?!
_Không được đâu, ngủ ở đây sẽ bị ánh sáng mặt trời chiếu vào đấy. Tin tôi đi, anh sẽ không muốn trải qua cái cảm giác kinh khủng ấy đâu.
Dứt lời Hoseok nắm lấy cổ tay người bên cạnh kéo hắn đứng dậy.
_Này, làm cái gì thế, cậu đưa tôi đi đâu?
Mặc cho Yoongi có dãy dụa phản kháng, Hoseok vẫn không nới lỏng vòng tay, cứ thế kéo Yoongi một mạch tiến về phía trước.
_Đi ngủ!
-------------------------
"Phòng ngủ" của Hoseok là một nhà kho cũ khĩ, nhưng khá sạch sẽ và ngăn nắp. Hoseok phủi phủi chút bụi bám lên mặt chiếc giường bệnh dài , những những hạt bụi cứ thế xuyên qua đôi bàn tay thon dài của hắn. Hoseok ngẩn người ra một lúc, sau đó ngượng ngùng gãi đầu.
_Hì hì, nhiều khi tôi cứ quên mất là mình đã chết ấy
Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, phồng má thổi hết lớp bụi còn vương lại.
Yoongi đứng bên cạnh quan sát, khóe môi gã vô thức cong lên, gã lầm rầm trong miệng "Đồ ngốc".
Hoseok nhường Yoongi chiếc giường cũ ấy, còn mình thì ngủ ở đống thùng đựng dụng cụ y tế được xếp gọn giữa phòng.
Trăng đã mờ dần, lẩn khuất sau những đám mây mù giăng trải. Tiếng bước chân người đi lại cũng dội về nhộn nhịp hơn. Yoongi khẽ trở mình thật khẽ để không đánh thức người kia. Nhưng ngay khi gã vừa trở mình lần nữa thì giọng nói trầm thấp khẽ vang lên.
_Không ngủ được à?
_Ừm
Gã trả lời rất nhỏ, không chắc người kia có nghe thấy hay không. Nhưng phút giây im lặng ấy chẳng kéo dài được lâu. Gã nghe thấy tiếng Hoseok trở mình ngồi dậy, và cả cái cách cậu ta hít một hơi rồi lại chậm rãi thở ra như buông lơi một lời nói.
Yoongi vẫn quay mặt vào tường, nhịp thở đều đặn như đang ngủ.
_Thực ra...hôm nay tôi đã chứng kiến hết cả. Từ khi anh được đưa vào cấp cứu đến khi nằm lại phòng 161...
_Thì sao?-Yoongi buông một câu hờ hững. Gã cũng chẳng có tâm trạng mà quan tâm xem mình có cái đuôi nào rình rập hay không.
Hoseok khẽ hít một hơi thật chậm, sau đó hắn lại ngập ngừng nói tiếp.
_Tôi thấy mẹ anh ở đó, ngồi bên cạnh anh cả đêm và khóc rất nhiều
Lồng ngực gã thắt lại. Không phải vì đau đớn, không phải vì hối hận, không phải vì thương cảm...không, chắc chắn là không phải. Nhưng Yoongi không thể hiểu nổi cái cảm giác quặn thắt trong lòng mình là gì. Gã thu người lại, khẽ đằng hắng trong cổ họng.
_Tôi mệt rồi, ngủ đi.
Hoseok cũng không nói gì nữa. Hắn lặng im nhìn bóng lưng cô độc trước mặt, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Mãi một lúc sau khóe môi hắn mới mấp máy, thì thầm như nói với chính bản thân mình:
_Ngủ ngon, Yoongi.
--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip