Chương 24: Ham muốn bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ
Chương 24: Ham muốn bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ
Edit: Yin
Thẩm Hạc cùng Ngụy Ngạn và những người khác chơi vài ván game, đến khi kết thúc thì trời đã nhá nhem tối, sắp đến giờ ăn.
Quay đầu muốn tìm Trần Thanh Đường, lại phát hiện không thấy người đâu.
Trong lều không có, bên bờ sông cũng không.
Thẩm Hạc đang chuẩn bị đi vào rừng cây tìm, Ngụy Ngạn đột nhiên gọi hắn lại: "Anh Thẩm! Tiểu Trần đi rồi!"
Thẩm Hạc khẽ dừng lại: "Đi rồi?"
Ý gì?
Ngụy Ngạn: "Cậu xem nhóm chat đi, cậu ấy nói trong nhóm là về trường trước rồi."
Thẩm Hạc lập tức mở điện thoại ra xem.
Một lát sau, đáy mắt Thẩm Hạc hiện lên vẻ mất mát, hắn lẩm bẩm: "Phải đi sao không nói với tớ."
Thẩm Hạc thoát khỏi nhóm chat, mở khung trò chuyện với Trần Thanh Đường.
Thẩm Hạc: Sao đột nhiên lại đi?
Vài phút trôi qua, vẫn không có hồi âm.
Thẩm Hạc lại gửi một tin: Đến đâu rồi, tối chú ý an toàn
Lúc này Trần Thanh Đường và Sở Hy đã đến trung tâm thành phố, thoải mái nằm trong khách sạn.
Kỳ nghỉ hiếm hoi, về trường cũng quá chán, bọn họ định ngày mai đi chơi tiếp.
Trần Thanh Đường thấy tin nhắn của Thẩm Hạc, cũng không vội trả lời.
Ăn một bữa tối ngon lành trước, sau đó vừa tắm bồn vừa xem chương trình tạp kỹ về cuộc thi biện luận.
Sau khi rửa mặt xong lên giường nằm, lúc này mới cầm điện thoại.
Trần Thanh Đường: Khu cắm trại nhiều côn trùng quá, tớ hơi khó chịu nên về thôi
Thẩm Hạc trả lời ngay: Đáng lẽ tớ nên mang thuốc chống côn trùng, là tớ quên
Trần Thanh Đường thấy buồn cười: Liên quan gì đến cậu, là do tớ đỏng đảnh
Thẩm Hạc: Cậu không đỏng đảnh, cậu rất tốt
Thẩm Hạc dừng một chút, mới tiếp tục trả lời: Tớ là trưởng phòng, có trách nhiệm chăm sóc tốt cho mọi người
Trần Thanh Đường nhướng mày: Ồ
Chủ đề cứ thế bị kết thúc.
Thẩm Hạc còn muốn nói gì đó nhưng thời gian đã quá muộn, sợ làm phiền Trần Thanh Đường nên không gửi tin nhắn nữa.
Trần Thanh Đường thấy hắn không nói gì thì ném điện thoại sang một bên, đi ngủ.
Ngày hôm sau đến gần trưa, lại nhận được tin nhắn của Thẩm Hạc.
Thẩm Hạc: Tớ về trường rồi, cậu không ở ký túc xá sao? Cậu ở đâu
Trần Thanh Đường ăn trưa xong mới trả lời hắn: Đi chơi rồi
Thẩm Hạc: Đi đâu chơi vậy?
Trần Thanh Đường cuộn tròn trên ghế lười ở ban công khách sạn phơi nắng, nhìn tin nhắn này cảm thấy rất thú vị.
Kiếp trước đều là anh đuổi theo Thẩm Hạc, hỏi Thẩm Hạc ở đâu, đi đâu.
Bây giờ mọi thứ đảo ngược lại, Trần Thanh Đường phát hiện cảm giác này thật sự rất tốt.
Người ta hay nói người động lòng trước sẽ thua, Trần Thanh Đường lại không nghĩ như vậy.
Người động lòng trước mới có thể muốn làm gì thì làm.
Người động lòng trước, trước tiên chiếm cứ điểm cao nhất
Sau đó ung dung dụ dỗ đối phương, thưởng thức đối phương trong cạm bẫy của mình, chống cự, giãy dụa, không thể tự chủ mà từng bước sa vào...
Niềm vui này thật sự không ai cảm nhận được sao?
Trần Thanh Đường chậm rãi gõ chữ: Đây là sự riêng tư của tớ
Thẩm Hạc khựng lại: Tớ chỉ hỏi thôi
Trần Thanh Đường: Cậu không thấy cậu đi hơi quá giới hạn sao?
Một lúc lâu sau, Thẩm Hạc mới gửi một câu: Xin lỗi
Thẩm Hạc: Vậy cậu chú ý an toàn
Trần Thanh Đường không trả lời nữa.
Thẩm Hạc ném điện thoại xuống, ngửa đầu dựa vào ghế, nhẹ nhàng hít một hơi.
Đúng vậy, bọn họ chỉ là bạn bè, hắn không nên quản nhiều như vậy.
Thẩm Hạc tự thuyết phục bản thân, tạm thời gạt chuyện này sang một bên.
Đến tối, Thẩm Hạc thấy Trần Thanh Đường cập nhật vòng bạn bè, là một loạt chín bức ảnh.
Kèm theo dòng chữ: Đoán xem có ai nào
Thẩm Hạc lần lượt mở từng tấm, xem đi xem lại mỗi bức ảnh.
Tấm ảnh đầu tiên này, nhìn kiến trúc thì chắc là ở nhà thờ lớn trung tâm thành phố.
Nhà hàng ở tấm thứ hai này, hắn hình như từng đến đó.
Thẩm Hạc phóng to ảnh, xem những thứ đặt trên bàn.
Món mì ý này hình như cũng được, Trần Thanh Đường ăn gần hết đĩa rồi, thích lắm sao?
Thẩm Hạc cười nhạt một tiếng.
Tấm thứ ba và thứ tư vẫn là chụp bàn ăn nhưng Thẩm Hạc tinh ý phát hiện, trong ảnh có ba bộ đồ ăn.
Bọn họ có ba người?
Là ai vậy?
Thẩm Hạc xem hồi lâu, thoát ra mở khung trò chuyện với Ngụy Ngạn.
Thẩm Hạc: Cậu xem Sở Hy còn ở khu cắm trại không
Ngụy Ngạn và La Tân vẫn còn đang ở chỗ cắm trại chơi, không về cùng Thẩm Hạc.
Ngụy Ngạn trả lời ngay: Không có
Thẩm Hạc cầm điện thoại cau mày.
Hai người, một là Trần Thanh Đường, một là Sở Hy.
Vậy người còn lại là ai?
Thẩm Hạc lại gửi tin nhắn cho Ngụy Ngạn: Cậu xem những người Sở Hy dẫn đến, còn ai không có ở đó
Một lúc sau Ngụy Ngạn mới trả lời: Ừm, có một người tên Chu Thần, còn cả Diệp Đình, hình như bọn họ đều không chơi nữa, đi rồi
Ngón tay Thẩm Hạc siết chặt lại.
Hắn lập tức chuyển sang vòng bạn bè của Trần Thanh Đường, lật qua lật lại xem mấy bức ảnh kia, cố gắng tìm ra người thứ ba là ai.
Nhưng xem hồi lâu vẫn không có manh mối.
Một lúc sau, Thẩm Hạc đột nhiên hoàn hồn, có chút bực bội xoa mặt.
Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy.
Giống như một tên biến thái rình mò cuộc sống riêng tư của Trần Thanh Đường.
Lúc này, vòng bạn bè đột nhiên lại hiện lên một dòng trạng thái mới.
Thẩm Hạc liếc mắt nhìn, phát hiện là Trần Thanh Đường đăng, lập tức lại cầm điện thoại lên.
Lần này Trần Thanh Đường vẫn gửi ảnh nhưng chỉ có một tấm.
Là một bức ảnh chụp chung ba người, trên đó có Trần Thanh Đường, Sở Hy, và Chu Thần.
Thẩm Hạc hơi ngẩn ra, vậy người thứ ba, không phải Diệp Đình, là Chu Thần?
Phát hiện này khiến Thẩm Hạc bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Khi cắm trại, mọi người đều có thể thấy được, Sở Hy và Chu Thần có ý với nhau, hai người này chắc là có triển vọng.
Lúc này, khung trò chuyện của Ngụy Ngạn hiện lên.
Ngụy Ngạn: Anh Thẩm anh Thẩm, cậu xem này, tớ câu được cá ở cái hồ đó [Ảnh]
Ngụy Ngạn: Tối bọn tớ lại chơi game, cậu không có ở đây tiếc quá
Phía sau gửi kèm mấy bức ảnh Ngụy Ngạn chụp.
Thẩm Hạc không mở ra xem, chỉ trả lời một chữ "ừ".
Ngụy Ngạn: Không phải chứ, cậu cũng quá hời hợt rồi đó anh Thẩm
Thẩm Hạc: Vậy cậu muốn tôi thế nào
Ngụy Ngạn: Ít nhất cậu cũng phải xem ảnh của tớ một cách nghiêm túc chứ, rồi đoán xem bọn tớ chơi trò gì, rồi hỏi tớ câu được cá gì, rồi hỏi tớ chơi có vui không
Thẩm Hạc: ... Nhất định phải phiền phức vậy sao?
Ngụy Ngạn: Đây không phải phiền phức! Đây là dục vọng khám phá!
Ngụy Ngạn: Cậu đối với tớ không có chút dục vọng khám phá nào sao? [Dễ thương]
Ngón tay Thẩm Hạc đặt trên khung gõ chữ khựng lại.
Thì ra, đây là dục vọng khám phá sao.
Thẩm Hạc không chút do dự trả lời: Không có
Ngụy Ngạn: [Khóc lớn] 😭 Là tớ không xứng
Khoảnh khắc này, Thẩm Hạc mới bàng hoàng nhận ra, hắn đối với Trần Thanh Đường có một dục vọng khám phá vượt xa người khác.
Hắn muốn biết Trần Thanh Đường bây giờ đang làm gì, ở cùng ai, chơi có vui không.
Thậm chí muốn chen chân vào vòng bạn bè riêng tư của Trần Thanh Đường.
Vì sao chứ?
Tại sao đối với người khác đều không có dục vọng khám phá, chỉ riêng đối với Trần Thanh Đường lại có?
Tâm trí Thẩm Hạc càng thêm rối loạn.
Trước đây trong lòng chỉ có học tập, cũng chỉ để ý đến học tập, chưa bao giờ vì chuyện gì khác mà xao động, khiến cho giờ đây hắn cũng không giỏi xử lý tình huống này.
Rửa mặt qua loa, Thẩm Hạc chui vào thư phòng, cầm bút lông lên bắt đầu luyện chữ.
Bình thường ở nhà hắn đều luyện chữ thư pháp, khi ra ngoài, không có bút lông mới dùng tạm sổ tay và bút máy.
Luyện được một nửa, nhìn ba chữ 'Trần Thanh Đường' phủ kín cả trang giấy, Thẩm Hạc lại có chút bất đắc dĩ.
Cứ viết tiếp như vậy, cũng không thể tĩnh tâm.
Thẩm Hạc cầm điện thoại lên, cuối cùng không nhịn được mở Douyin gửi một dòng trạng thái.
Kèm theo dòng chữ: Tại sao lại có dục vọng khám phá đối với một người?
Bây giờ Thẩm Hạc có chuyện gì không hiểu, đều theo thói quen gửi một dòng trạng thái lên Douyin, tự nhiên sẽ có cư dân mạng giải đáp thắc mắc cho hắn.
-
Trần Thanh Đường và Sở Hy ăn xong ở nhà hàng lại cùng nhau đi dạo phố một lúc.
Chu Thần luôn tận tụy đi theo sau hai người, giúp họ xách đồ.
Trần Thanh Đường đột nhiên kéo Sở Hy chụp ảnh, còn nói với Chu Thần: "Cậu cũng vào đi."
Sở Hy phối hợp chụp xong, lúc này mới hỏi: "Cậu làm gì vậy? Trước đây không phải không thích chụp ảnh tự sướng sao?"
Bọn họ trước đây cũng đi chơi với nhau nhiều lần, Trần Thanh Đường chưa bao giờ chụp ảnh, đặc biệt ghét chụp ảnh tự sướng.
Trần Thanh Đường vừa đăng ảnh lên vòng bạn bè, cài đặt phân nhóm, vừa nói: "Sợ có người hiểu lầm, đăng lên vòng bạn bè báo cáo một chút."
Sở Hy bật cười, ghé lại nói nhỏ với anh: "Cậu nói Thẩm Hạc hả?"
Trần Thanh Đường nhướng mày: "Ừm hứm~"
Sở Hy: "Sợ cậu ta hiểu lầm cậu đang đi chơi với gã đàn ông nào đó tán tỉnh cậu à? Vậy chẳng phải tốt sao, để cậu ta ghen một trận cho ra trò~"
Trần Thanh Đường thờ ơ: "Mục đích thả thính cậu ấy của mình đâu phải để kích thích cảm xúc tiêu cực, khiến cậu ấy khó chịu."
Trần Thanh Đường muốn thấy, là Thẩm Hạc vì anh mà trằn trọc, vì anh mà bị khơi gợi cảm xúc, vì anh mà không thể kiềm chế rồi lún sâu vào.
Thẩm Hạc dù có bực bội cũng phải là vì Trần Thanh Đường, chứ không phải vì mấy con mèo con chó nào đó xen vào.
Trước đây Trần Thanh Đường cố ý để Thẩm Hạc giúp anh chọn đối tượng, ngoài câu muốn Thẩm Hạc giới thiệu bạn trai cho anh khiến hắn khó chịu ra, cũng là để Thẩm Hạc nhận rõ sự chiếm hữu của mình.
Sau khi Thẩm Hạc nói ra câu 'đừng nhìn người khác', Trần Thanh Đường sẽ không dùng bất kỳ ai khác để kích thích hắn nữa.
Đây là cảm giác an toàn mà Trần Thanh Đường dành cho Thẩm Hạc.
Trần Thanh Đường: "Thời kỳ mập mờ cũng phải có chừng mực, phải để đối phương có một cảm giác an toàn nhất định..."
Cảm giác an toàn này chính là dù thế nào đi nữa, giữa hai người họ, từ đầu đến cuối chỉ có hai người, sẽ không có người khác xen vào.
Cả hai đều ngầm giữ khoảng cách với người khác, dành cho đối phương sự đặc biệt và cảm giác an toàn này.
Sở Hy nửa hiểu nửa không: "Tại sao vậy?"
Trần Thanh Đường hỏi ngược lại: "Nếu Chu Thần mập mờ với cậu, đồng thời cũng mập mờ với người khác, cậu nghĩ sao?"
Sở Hy nghiêng đầu suy nghĩ: "Sẽ buồn, đau lòng, ghen tuông. Thậm chí tức giận."
Trần Thanh Đường búng trán cậu một cái: "Đồ ngốc, đừng vì người khác mà trừng phạt bản thân."
Sở Hy: "Vậy mình nên nghĩ thế nào? Cậu sẽ nghĩ thế nào?"
Trần Thanh Đường nhàn nhạt: "Mình sẽ cảm thấy cậu ta làm mình rất mất mặt. Sợ người khác nghĩ mình là một kẻ không ra gì, mắt kém, lại thích cái thứ lăng nhăng rẻ tiền đó."
Điều gì mình không muốn thì đừng đẩy lên người khác
Cho nên Trần Thanh Đường cũng sẽ không vừa thả thính Thẩm Hạc, lại vừa thân thiết với người khác.
Như vậy quá thấp kém, là tự hạ thấp giá trị bản thân.
Thẩm Hạc tuy chậm chạp trong tình cảm nhưng hắn không ngu ngốc, hắn là một người trưởng thành có khả năng phán đoán, nếu Trần Thanh Đường làm ra hành động đó, theo tính cách của Thẩm Hạc, có lẽ sẽ lập tức vạch rõ giới hạn với anh.
Sở Hy thở dài: "Mình cố gắng lắm rồi, vẫn không bằng mấy người thiên phú như các cậu."
Trần Thanh Đường xoa đầu cậu: "Bé ngoan. Đừng nghĩ nhiều, Chu Thần của cậu thật thà đơn thuần, cậu cứ yên tâm mà yêu đương cho tốt là được."
Yêu đương bình thường, đâu cần phải giở nhiều thủ đoạn như vậy.
Sở Hy thỏa mãn cười cười, lại nói: "Đưa điện thoại cho mình, mình lướt Douyin một lát."
Điện thoại của cậu hết pin rồi.
Trần Thanh Đường liền đưa điện thoại cho cậu.
Sở Hy vừa đi vừa lướt Douyin, Chu Thần ở phía sau mắt không rời khỏi cậu, sợ cậu ngã.
Một lát sau, Sở Hy đột nhiên kêu á lên một tiếng.
Cậu đưa điện thoại đến trước mắt Trần Thanh Đường: "Má ơi, cậu xem người này, không phải Thẩm Hạc chứ?"
Trần Thanh Đường liếc mắt nhìn thấy cái avatar con rắn đen hoạt hình, cái avatar này giống hệt avatar WeChat của Thẩm Hạc.
Bấm vào trang chủ của người đó, hầu hết đều là câu hỏi.
Trong đó có một dòng đặc biệt nổi bật——lỡ biết bạn cùng phòng là gay thì sao, có nên nói thẳng không?
Trần Thanh Đường nhìn thời gian đăng
Được rồi, khớp luôn.
Phá án.
Đáy mắt Trần Thanh Đường hiện lên một nụ cười: "Cậu mò ra từ đâu vậy?"
Sở Hy: "Cái đó, hệ thống đề xuất người liên hệ trong danh bạ."
"Không phải chứ, Thẩm Hạc có phải không biết tắt cái này đi không?"
Nếu không tắt, rất dễ bị người quen tìm thấy Douyin của mình, mất mặt lắm.
Trần Thanh Đường nghĩ cũng đúng, Thẩm Hạc phỏng chừng không dùng Douyin, cũng không biết ai dạy hắn.
Anh bấm vào dòng trạng thái đầu tiên của Thẩm Hạc, rồi nhìn thấy bài đăng mới nhất của Thẩm Hạc——Tại sao lại có dục vọng khám phá đối với một người?
Nụ cười trên môi Trần Thanh Đường từ từ lan rộng.
Đáng yêu quá.
Anh nghĩ nghĩ, trả lời một bình luận——
Hoa Hải Đường: Đương nhiên là vì người đó đối với cậu đã là người đặc biệt rồi.
Dù sao Thẩm Hạc cũng không nhận ra là anh.
-
Ngày hôm sau Thẩm Hạc mới thấy bình luận Douyin này.
Hắn cầm điện thoại im lặng hồi lâu.
Vừa lúc đó Ngụy Ngạn gửi tin nhắn: Anh Thẩm, chơi game không?
Thẩm Hạc không trả lời, lại đột nhiên kỳ lạ hỏi: Hôm qua cậu làm gì, ăn gì?
Ngụy Ngạn: ???
Anh Thẩm đột nhiên có hứng thú với cậu ta rồi?
Ngụy Ngạn lập tức hào hứng, gõ chữ lia lịa: Hôm qua tớ cùng mọi người đi câu cá ở bờ sông, câu được hai con đó
Ngụy Ngạn: Một con cá trích, một con mè trắng, rồi trưa bọn tớ nấu canh uống
Ngụy Ngạn: Buổi chiều, vừa hay gặp người dân địa phương mổ dê, bọn tớ mua nửa con về
Ngụy Ngạn: Rồi rửa sạch sẽ, tối mọi người quây quần bên đống lửa vừa hát vừa chơi game, vừa ăn thịt dê nướng! Tuyệt vời
Ngụy Ngạn: Còn nữa còn nữa
Thẩm Hạc cắt ngang: Được rồi
Ngụy Ngạn: ??? Lại không nghe nữa à?
Đàn ông quả nhiên đều là kẻ hay thay đổi.
Thẩm Hạc: Rất nhàm chán
Ngụy Ngạn: Cái gì rất nhàm chán?
Thẩm Hạc: Cuộc sống của cậu
Ngụy Ngạn: ... Cậu bảo tớ nói, tớ nói rồi cậu lại chê tớ nhàm chán 🥺[uất ức]
Ngụy Ngạn: Vậy cậu thấy cuộc sống thế nào mới không nhàm chán
Thẩm Hạc mím môi suy nghĩ một lát: Đi chơi với bạn bè, ăn đồ ngon, cùng nhau chụp ảnh
Ngụy Ngạn: [Dám chơi xỏ ông!] 🤨
Ngụy Ngạn: [Cười mỉm] 🙂 Nói tiếng người đi
Ngụy Ngạn: Á à, chuyện tương tự đặt lên người tôi thì nhàm chán? Tôi sai à?
Ngụy Ngạn: Tôi hiểu rồi, anh Thẩm cậu chính là có thành kiến với tôi 🙂 [Cười mỉm]
Thẩm Hạc dần dần hiểu ra điều gì đó: Tôi không có thành kiến với cậu, tôi chỉ là không hứng thú với cậu
Ngụy Ngạn: [Hộc máu]*3 💔 💔 💔
Ngụy Ngạn: Cậu làm tổn thương tôi rồi
Chuyện tương tự, sinh hoạt tương tự, đặt lên người Ngụy Ngạn thì rất nhàm chán, rất vô vị, khiến người nghe không có hứng thú.
Nhưng đặt lên người Trần Thanh Đường, Thẩm Hạc lại cảm thấy rất thú vị, muốn biết thêm nhiều điều.
Suy cho cùng là vì giống như cư dân mạng trên Douyin nói——Trần Thanh Đường đối với hắn mà nói, đã là rất đặc biệt rồi, khác với người khác.
Thẩm Hạc luôn muốn đến gần Trần Thanh Đường hơn một chút, vì vậy đối với cuộc sống của Trần Thanh Đường sẽ có một loại dục vọng muốn khám phá.
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Hạc dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, cứ như vậy không nhúc nhích.
Sau đó rất chậm rãi, khóe môi hắn nở một nụ cười nhỏ không dễ nhận ra.
Giống như ý xuân muộn màng phá vỡ mặt hồ đóng băng.
Trần Thanh Đường là đặc biệt.
Những lời này trong đầu Thẩm Hạc không ngừng trở nên rõ ràng, khiến nét mặt Thẩm Hạc cũng dần trở nên dịu dàng.
Có được 'đặc biệt', hóa ra là một cảm giác như vậy.
Giống như đặt một viên minh châu trên đầu tim.
Tình cảm mềm mại như vậy, khiến Thẩm Hạc cảm thấy mới lạ, thậm chí có một chút rộn ràng.
Thẩm Hạc lại đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Đối với Trần Thanh Đường mà nói, hắn cũng là đặc biệt sao?
Thẩm Hạc cầm điện thoại lên, mở khung trò chuyện với Trần Thanh Đường gõ chữ nhanh như bay, nhưng khoảnh khắc tin nhắn sắp gửi đi, Thẩm Hạc lại dừng.
Cuối cùng hắn xóa hết những chữ đã gõ, gửi một tin nhắn mới.
Thẩm Hạc: Khi nào về trường, tớ có chuyện muốn nói với cậu
Trần Thanh Đường: Chắc là sau khi hết lễ, tạm thời chưa xác định
Thẩm Hạc: Được, tớ đợi cậu
Hai ngày sau đó, Trần Thanh Đường vẫn mỗi ngày đi chơi, rồi chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Thẩm Hạc bắt đầu mỗi ngày bấm thích, bình luận, thỉnh thoảng tìm Trần Thanh Đường trò chuyện.
Nhưng thái độ của Trần Thanh Đường, luôn không gần không xa, không hẳn lạnh nhạt nhưng cũng không thân thiết.
Thẩm Hạc luôn cảm thấy không đúng lắm,
Bọn họ không nên ở trạng thái như vậy.
Rõ ràng trước đây cùng nhau chơi game, thân thiết như vậy, còn trao đổi bí mật của nhau, cùng liếm láp miệng vết thương cho nhau.
Tại sao đột nhiên lại lạnh lùng như vậy.
Cái cảm giác không đau không ngứa này làm Thẩm Hạc cảm thấy xa lạ, nhưng lại phát nghiện mà muốn đuổi theo Trần Thanh Đường.
Mãi mới hết kỳ nghỉ lễ 01-05
Ngày hôm sau có tiết hai lớp học cùng.
Thẩm Hạc đến lớp trước, giữ chỗ cho bốn người trong phòng.
Hắn thấy trước đây Trần Thanh Đường luôn không ăn sáng, hôm nay đi ngang qua quán ăn sáng dưới lầu, tiện tay mua cho anh một phần.
Gần đến giờ chuông vào học, trong lớp lục tục đi vào rất nhiều người.
Thẩm Hạc nhìn ra cửa, trước tiên thấy Ngụy Ngạn và La Tân nhưng không thấy Trần Thanh Đường.
Đợi Ngụy Ngạn ngồi xuống, Thẩm Hạc hỏi cậu ta: "Trần Thanh Đường đâu?"
Ngụy Ngạn gãi đầu á một tiếng: "Bọn tớ trên đường gặp Sở Hy, cậu ấy cùng Sở Hy đi căng tin mua đồ ăn, lát nữa sẽ đến."
Thẩm Hạc nhìn phần bữa sáng mình mua.
Đột nhiên một bàn tay vươn tới, cầm lấy cả túi bánh bao và sữa đậu nành.
Ngụy Ngạn nhanh chóng mở túi ra bắt đầu nhét vào miệng: "Anh Thẩm cậu còn mua bữa sáng cho bọn tớ à! Anh tốt với bọn em thật."
Thẩm Hạc há miệng, cuối cùng không nói gì.
Lúc này ngoài cửa lớp lại có người đi vào.
Trần Thanh Đường và Sở Hy sóng vai đi, vừa đi vừa nói cười.
Thẩm Hạc vừa định gọi anh, Trần Thanh Đường lại cùng Sở Hy ngồi xuống hàng ghế đầu.
Thẩm Hạc cầm điện thoại lên, nhanh chóng gõ chữ, gửi tin nhắn cho Trần Thanh Đường.
Thẩm Hạc: Qua đây
Thẩm Hạc: Giữ chỗ cho cậu rồi
Trần Thanh Đường: Không được, cảm ơn, tớ ngồi với bạn
Thẩm Hạc kiên trì: Qua đây
Thẩm Hạc: Mũi cậu sẽ không thoải mái, chỗ tớ gần cửa sổ
Trần Thanh Đường: Tớ đeo khẩu trang rồi, không cần đâu, cảm ơn
Thẩm Hạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bóng lưng xinh đẹp của Trần Thanh Đường.
Nhìn một lát, Thẩm Hạc đột nhiên đứng dậy, xách cặp đi.
Ngụy Ngạn và La Tân: "???"
Ngụy Ngạn: "Anh Thẩm cậu đi đâu?!"
Thẩm Hạc đi thẳng đến bên cạnh Trần Thanh Đường, vừa hay vì là ghế hàng đầu nhiều người ngại nên vẫn còn chỗ trống.
Thẩm Hạc đặt cặp sách xuống, ngồi cạnh Trần Thanh Đường.
Trần Thanh Đường hơi ngạc nhiên, có chút bất ngờ.
Thẩm Hạc không có biểu cảm gì: "Có cần tớ ngồi gần hơn không?"
Trần Thanh Đường: "... Không cần."
Thẩm Hạc lại như không nghe thấy lời anh, dịch ghế lại gần, giống như trước đây vai kề vai, dựa rất sát.
Trần Thanh Đường chống tay lên đầu, tách hai người ra.
Sở Hy cũng thấy, nhỏ giọng hỏi anh: "Tên này sao vậy?"
Đáy mắt Trần Thanh Đường ngậm ý cười: "Ai biết."
Cứ như vậy hết một tiết học.
Sau khi tan học, Thẩm Hạc hỏi Trần Thanh Đường: "Hôm nay ăn ở căng tin không?"
Trần Thanh Đường nhìn hắn, giọng điệu không lạnh không nóng: "Mọi người đi ăn đi, tớ muốn đi cùng bạn thân."
Thẩm Hạc nghiêng đầu hỏi Sở Hy: "Ăn ở căng tin không?"
Sở Hy lén kéo tay áo Trần Thanh Đường, ánh mắt hỏi ý anh phải làm sao bây giờ.
Trần Thanh Đường khẽ nhếch mày, Sở Hy lập tức hiểu ý: "Ăn."
Thẩm Hạc xách cặp lên: "Đi thôi. Đến muộn người đông."
Sở Hy: "???"
Không phải, anh chàng này có ý gì vậy.
Ngụy Ngạn và La Tân cũng đi theo, sau khi cùng nhau cắm trại, bọn họ cũng quen Sở Hy, đối xử như bạn bè.
Đến căng tin, thừa lúc Thẩm Hạc đi lấy cơm, Sở Hy lén nói nhỏ với Trần Thanh Đường.
Sở Hy: "Cậu làm gì cậu ta vậy? Cảm giác tên này kỳ lạ lắm."
Trần Thanh Đường cầm khăn giấy lười biếng lau đũa: "Mình làm gì cậu ấy được."
Rất nhanh cơm của Trần Thanh Đường xong, anh đi lấy cơm, lấy xong về chỗ ngồi, còn chưa kịp ăn, phát hiện trong khay có củ cải sẽ làm anh dị ứng.
Tuy là củ cải muối chua, dì bếp tặng một chút làm đồ ăn kèm, nhưng Trần Thanh Đường cũng không thích ăn.
Cũng không biết củ cải muối chua rồi còn khiến anh dị ứng không.
Đang định gắp ra, một cái chén bên cạnh bị đẩy tới.
Trước đây mỗi lần đến căng tin ăn cơm, Trần Thanh Đường có đồ không thích ăn, đều là Thẩm Hạc giúp anh ăn hết.
Thẩm Hạc làm chuyện này đã rất quen rồi: "Cho tớ đi."
Trần Thanh Đường ngước mắt nhìn hắn: "Không cần đâu, cảm ơn."
Anh quay đầu kéo bát của Sở Hy lại: "Bạn thân tớ sẽ giúp tớ ăn hết, sẽ không lãng phí đồ ăn."
Sở Hy: "..."
Trời ơi, đều tại Trần Thanh Đường mà từ nhỏ đến lớn cậu không có tư cách kén ăn.
Kết quả Trần Thanh Đường còn chưa động đũa, một đôi đũa đã vươn vào khay của anh, mạnh mẽ gắp hết những củ cải muối chua kia đi.
Thẩm Hạc mặt không biểu cảm, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc ẩn giấu của hắn đang dao động.
Hai người Ngụy Ngạn và La Tân rụt vào góc thì thầm: "Anh Thẩm có phải uống nhầm thuốc không? Hôm nay cậu ấy lạ quá."
La Tân lắc đầu: "Bọn mình đừng xen vào."
Trần Thanh Đường cũng không ngăn cản Thẩm Hạc, cười như không cười nhìn hắn.
Thẩm Hạc gắp hết củ cải đi, nhàn nhạt nói một câu: "Trước đây đều là tớ giúp cậu ăn hết."
Sở Hy hừ một tiếng: "Tôi với Đường Đường quen nhau từ tiểu học rồi, hai đứa tôi là thanh mai trúc mã, hai nhà lại là chỗ qua lại thân thiết, trước đây cậu ấy kén ăn đều là tôi giúp cậu ấy ăn hết."
Thẩm Hạc nhìn chằm chằm Sở Hy, nhìn rất lâu, đột nhiên nói một câu: "Cậu làm rất tốt."
Sở Hy: "..."
Đáng ghét, tại sao lại khen người ta.
Hơn nữa cái giọng điệu của chính cung nương nương là sao đây?
Bữa cơm diễn ra trong im lặng, ăn xong Ngụy Ngạn và La Tân về ký túc xá, chiều bọn họ không có tiết.
Trần Thanh Đường chiều tiết hai có tiết, định đến thư viện giết thời gian.
Thẩm Hạc ngăn anh lại: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Trần Thanh Đường liếc nhìn Sở Hy: "Cậu đi trước đi."
Đợi Sở Hy rời đi, Trần Thanh Đường cùng Thẩm Hạc đến một góc vắng vẻ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu vào lòng người cũng thấy sáng sủa.
Trần Thanh Đường lười biếng dựa vào tường: "Nói đi."
Thẩm Hạc chưa bao giờ là người thích vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu đang giữ khoảng cách với tớ."
Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Mắt hắn sắc bén như mắt chim ưng nhìn chằm chằm Trần Thanh Đường, mang theo vài phần dò xét, còn ẩn chứa một loại cảm xúc khó tả.
Trần Thanh Đường làm như không có chuyện gì nhìn hắn: "Không có mà."
Chỉ là đưa khoảng cách trở về vị trí bạn bè bình thường thôi.
Hơn nữa mới một ngày, đã không chịu nổi sao?
Kiên nhẫn kém quá.
Thẩm Hạc lắc đầu rất chậm rãi, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Trần Thanh Đường: "Cậu đang giữ khoảng cách với tớ."
Giọng điệu của hắn càng thêm chắc chắn.
Từ khi nghỉ lễ, Thẩm Hạc đã cảm thấy không đúng lắm, lúc đó hắn chỉ cho là ảo giác.
Đến hôm nay Thẩm Hạc giữ chỗ cho Trần Thanh Đường, Trần Thanh Đường từ chối.
Muốn đến gần Trần Thanh Đường, vẫn cứ là bị từ chối.
Thậm chí khi ăn cơm, Trần Thanh Đường cũng không còn chủ động đưa đồ không thích ăn cho hắn nữa.
Thẩm Hạc cuối cùng có thể khẳng định, Trần Thanh Đường đang giữ khoảng cách với mình.
Khoảng cách này không xa, bình thường Trần Thanh Đường cũng đối xử với đám Ngụy Ngạn như vậy, xa cách vừa phải.
Nhưng khoảng cách này cũng không gần.
Bởi vì Thẩm Hạc đã từng trải qua khoảng cách gần hơn với Trần Thanh Đường nên hắn rất dễ dàng nhận ra sự khác biệt này.
Khóe môi Trần Thanh Đường khẽ cong lên một độ cong như có như không: "Không phải cậu nói bọn mình chỉ là bạn bè bình thường sao?"
Thẩm Hạc hơi ngẩn ra, rất nhanh phản ứng lại: "Hôm đó tớ nói chuyện với Ngụy Ngạn, cậu đều nghe thấy?"
Trần Thanh Đường nhướng mày: "Ừm~"
Thẩm Hạc mím chặt môi, theo bản năng muốn giải thích gì đó, lại không biết mình nên giải thích cái gì.
Bọn họ, vốn dĩ là bạn bè bình thường.
Đây chẳng lẽ không phải sự thật?
Trần Thanh Đường hơi nghiêng đầu, ý cười mang theo chút xấu xa, như đang thưởng thức một kẻ ác tự làm tự chịu:
"Tớ còn tưởng cậu thích làm bạn bè với tớ hơn cơ~ Cho nên tớ giữ khoảng cách ở mức bạn bè bình thường, có vấn đề gì không?"
Yết hầu Thẩm Hạc khẽ động, nhất thời nghẹn lời.
Hắn là một người biện luận giỏi, khả năng tư duy rất mạnh, nhiều lần đoạt giải trong các cuộc thi biện luận, rất ít khi rơi vào tình huống không nói nên lời như vậy.
Nhưng khi đối diện với Trần Thanh Đường, khoảnh khắc này dường như trở thành chuyện thường ngày.
Rất lâu sau, Thẩm Hạc mới nói ra một câu: "Không đúng."
Trần Thanh Đường giống như một đứa trẻ tò mò, mở to mắt nghi ngờ hỏi một cách chân thành: "Chỗ nào không đúng?"
Thẩm Hạc nắm chặt tay thành quyền: "Thế này không giống trước đây, thế này không đúng."
Trần Thanh Đường vô tội chớp mắt: "Vậy trước đây là thế nào? Trước đây như vậy chẳng lẽ đúng sao?"
Thẩm Hạc lại khựng lại.
Trần Thanh Đường nghiêng người về phía trước, ghé sát tai hắn, giọng nói mềm mại mang theo ý cười, như móc câu khiến lòng người ngứa ngáy:
"Bạn bè bình thường, sẽ mỗi ngày ghé sát người đối phương ngửi mùi của nhau sao? Sẽ giống như bọn mình, thường xuyên mặc áo khoác của nhau sao?"
Trần Thanh Đường trơ mắt nhìn tai Thẩm Hạc, từng chút từng chút một ửng hồng, tâm trạng rất tốt.
Anh vươn tay khẽ vuốt vành tai Thẩm Hạc, như ý nguyện thấy thân thể Thẩm Hạc run lên, lúc này mới cong môi cười nói tiếp:
"Bạn bè bình thường sẽ không ngại ngùng ăn đồ ăn trong bát của nhau sao, sẽ mỗi ngày đều dính lấy nhau sao?"
"Sẽ trong kỳ nghỉ hết lần này đến lần khác lướt xem vòng bạn bè của đối phương, mỗi bức ảnh đều xem đi xem lại kỹ càng sao..."
Đồng tử Thẩm Hạc từ từ giãn ra, "bùm" một tiếng, cả cổ cũng đỏ ửng lên.
Trần Thanh Đường đơn giản là thích chết cái phản ứng này của hắn, ghé sát lại gần hơn chút nữa, gần đến mức môi gần như chạm vào dái tai Thẩm Hạc, lúc này mới tiếp tục nói:
"Bạn bè bình thường sẽ trong kỳ nghỉ, cật lực như vậy muốn biết đối phương đi chơi với ai sao..."
Bị vạch trần, Thẩm Hạc xấu hổ nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch: "Sao cậu biết?"
Trần Thanh Đường khẽ cười một tiếng: "Tớ đoán. Đoán trúng không?"
Thật sự là đoán, đoán bừa.
Ôi, thật sự là mở ra một quả trứng ẩn chứa bất ngờ thú vị mà.
Yết hầu Thẩm Hạc khó khăn nuốt xuống, không nói nên lời.
Trần Thanh Đường lùi về khoảng cách an toàn, thờ ơ: "Tớ còn tưởng cậu thích làm bạn bè bình thường với tớ cơ nên định thử làm bạn bè bình thường với cậu."
"Trong nhận thức của tớ, bạn bè bình thường chính là như hôm nay đó, sao vậy?"
Thẩm Hạc máy móc lắc đầu: "Không. Không đúng."
Trần Thanh Đường trước đây, đi đâu cũng ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn, không rời hắn nửa bước.
Trần Thanh Đường trước đây, có đồ không thích ăn, đều cho hắn ăn, đó là đặc quyền độc nhất của hắn.
Trần Thanh Đường trước đây, cũng chỉ cười đẹp như vậy với hắn, trong nụ cười không có sự xa cách như khi trêu đùa với đám Ngụy Ngạn...
Thẩm Hạc bàng hoàng nhận ra, đối với Trần Thanh Đường hắn cũng là đặc biệt, là duy nhất.
Chỉ là bây giờ, Trần Thanh Đường thu hồi sự đặc biệt đó dành cho hắn.
Trong lòng Thẩm Hạc có thứ gì đó bắt đầu trào dâng, lẫn lộn với sự không cam tâm.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn Trần Thanh Đường, bên trong lập lòe những tia lửa dục vọng: "Đừng đối xử với tớ như vậy có được không."
Trần Thanh Đường giơ tay lên, nhẹ nhàng niết vành tai Thẩm Hạc, cười như không cười: "Nếu không như vậy, tức là bọn mình không phải quan hệ bạn bè, vậy bọn mình nên là quan hệ gì?"
Đầu ngón tay lại trượt xuống môi Thẩm Hạc, anh khẽ nheo mắt: "Anh có tâm tư gì với em vậy?"
"Xoẹt" một tiếng, tia lửa trong mắt Thẩm Hạc bị đốt cháy, ham muốn, khát khao bị kìm nén bấy lâu, bắt đầu ẩn giấu mà lặng lẽ tỏa ra.
Giờ phút này hắn giống hệt một con sói đói khát còn bị con mồi dụ dỗ.
Trần Thanh Đường ngước mắt nhìn hắn: "Em hỏi lại lần nữa, Thẩm Hạc, rốt cuộc anh hy vọng ánh mắt của em, nhìn về phía ai?"
Hết chương 24.
Yin: giải thích xíu về đoạn chuyển đại từ nhân xưng từ tớ - cậu sang anh - em. Tại vì mình thích thế kkk giỡn á, tới khúc này anh Đường chắc mẩm là nhỏ Hạc hiểu rồi, anh đi thành công bước này rồi, là Thẩm Hạc nhận ra sự thân thiết đó chỉ có thể là của hai người yêu nhau thôi. Có ai mà ngờ... cho nên mình vẫn sẽ đổi xưng hô đoạn này, đoạn này anh Đường đang dụ dỗ nhỏ Hạc nữa, nên phải nói ngọt cỡ này để dụ đó, còn dụ được hay không chương sau biết. Dụ không được thì quay lại tớ - cậu tiếp thoai kkk. à chương này là cảnh đầu tiên ở "lời dẫn" á mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip