Chương 51: Lần sau phải mạnh bạo ~dày vò em~

Chương 51: Lần sau phải mạnh bạo ~dày vò em~

Edit: Ngân Hà

Thẩm Hạc cứ nhìn Trần Thanh Đường như vậy mấy giây, mới hỏi: "Tại sao?"

Trần Thanh Đường cười không đáp, chỉ rúc vào lòng hắn, ngẩng cằm khẽ nói: "Thẩm Hạc, em buồn ngủ rồi, ôm em ngủ có được không?"

Đôi mắt anh còn vương chút hơi ẩm chưa tan, đuôi mắt ướt át ửng hồng, khiến người ta thương xót.

Giọng nói cũng mềm mại ấm áp, không cố ý làm nũng nhưng sức sát thương hoàn toàn không kém gì làm nũng.

Trong mắt Thẩm Hạc, Trần Thanh Đường giống như một con mèo nhỏ ăn no, thỏa mãn rúc vào lòng hắn, dụi dụi lông nói mình buồn ngủ.

Tim Thẩm Hạc mềm nhũn, không còn để ý đến gì nữa, chỉ muốn thỏa mãn anh.

Thế là ôm chặt Trần Thanh Đường: "Được, anh ôm em ngủ."

Hai người rúc vào bên nhau, da thịt dính chặt với nhau, Thẩm Hạc cảm thấy trái tim trống rỗng của mình được lấp đầy bởi dòng nước ấm áp, có một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Trần Thanh Đường mềm quá, thơm quá, còn đang nóng ran...

Vừa nghĩ đến Trần Thanh Đường nóng như vậy đều là vì hắn, yết hầu Thẩm Hạc nghẹn lại.

Hơn nữa, Trần Thanh Đường rõ ràng nhìn vóc dáng không nhỏ, chiều cao cũng không thấp, tại sao trong lòng hắn lại có vẻ nhỏ xíu như vậy.

Tim Thẩm Hạc như tan chảy, hắn không nhịn được nhẹ nhàng hít hà Trần Thanh Đường, từ mái tóc đen mềm mại, đến khuôn mặt ửng hồng tinh tế, rồi đến cổ...

Trần Thanh Đường vốn đã nhắm mắt, lại mở ra: "Anh lén lút làm gì đấy?"

Thẩm Hạc bị bắt tại trận, có một thoáng cứng đờ: "Không có."

Trần Thanh Đường dùng đầu gối khều chỗ đó của hắn một cái: "Nhưng anh lại như vậy rồi, có cần em giúp không?"

Ánh mắt Thẩm Hạc lóe lên, cuối cùng khẽ hít một hơi, mặt đỏ bừng vùi đầu Trần Thanh Đường vào lòng mình: "Ngủ."

Thẩm Hạc không muốn trước mặt Trần Thanh Đường lộ ra dáng vẻ mình bị tình dục dày vò đến mức bồn chồn, hấp tấp.

Rất xấu xí.

Vừa nãy không khó chấp nhận như vậy, là vì Trần Thanh Đường cũng lún sâu vào vũng bùn, cả hai đều không trong sạch, dù xấu xí cũng là cả hai cùng nhau.

Nhưng bây giờ Trần Thanh Đường đã bình tĩnh lại... nếu chỉ một mình hắn như vậy, Thẩm Hạc sẽ cảm thấy xấu hổ.

Đêm đó, Trần Thanh Đường ngủ rất ngon.

Tình yêu thật sự là một loại thuốc bổ, ở bên người mình yêu, ngủ cũng ngon hơn.

Thẩm Hạc thì khác, hắn chịu đựng cả đêm, mở mắt đến tận bốn rưỡi sáng.

Trong đầu như bị ma ám lặp đi lặp lại hình ảnh tối qua.

Nhớ đến Trần Thanh Đường bày ra tư thế kia trước mặt hắn...

Nhớ đến ánh mắt mất dần tiêu cự, cả người co giật của Trần Thanh Đường...

Nhớ đến Trần Thanh Đường nói, đừng để ý anh đau thế nào, có làm nũng cầu xin ra sao, cứ việc vào...

Thẩm Hạc, một người ngay cả truyện người lớn cũng chưa từng xem, làm sao mà biết cái này chứ.

Thuộc về kiểu vừa ra khỏi làng tân thủ, đã gặp phải ma cà rồng cấp cao.

Quá mê hoặc, mê hoặc đến mức Thẩm Hạc chịu không nổi.

Nhưng lại vì sợ đánh thức Trần Thanh Đường, Thẩm Hạc động cũng không dám động một chút.

Cứ như vậy mà chịu đựng cả đêm.

Tuy dày vò nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Ngày hôm sau Thẩm Hạc tỉnh dậy, Trần Thanh Đường đã rửa mặt xong, đồ đạc cũng đã thu dọn xong chuẩn bị rời đi.

Nghe thấy tiếng động nhỏ Thẩm Hạc thức giấc, Trần Thanh Đường đang thoa kem dưỡng da lên mặt, quay đầu cười với hắn: "Dậy rồi à?"

Thẩm Hạc nhìn thẳng vào anh, sợ bỏ lỡ một ánh nhìn: "Em sắp đi rồi sao?"

Trần Thanh Đường: "Ừm."

Thẩm Hạc: "Chúng ta... chúng ta khi nào mới có thể gặp lại?"

Không muốn tách ra.

Trần Thanh Đường ngồi xuống mép giường, ánh mắt không tự chủ nhìn vào cơ bụng săn chắc của Thẩm Hạc.

Nhìn hai giây, đưa ngón trỏ vẽ theo đường rãnh cơ bụng của hắn: "Không nỡ để em đi à?"

Tai Thẩm Hạc hơi đỏ lên, nắm lấy bàn tay khiến cơ thể hắn tê dại, trong lòng xốn xang kia, đặt lên môi hôn hết lần này đến lần khác: "Ừm, không nỡ."

Đáy mắt Trần Thanh Đường có vài phần vui vẻ, hừm, người này hình như thành thật hơn rồi.

Đổi lại trước đây, Thẩm Hạc thà quay mặt đi im lặng cũng không chịu thành thật thừa nhận như vậy.

Trần Thanh Đường: "Trước đây miệng anh cứng lắm mà, sao bây giờ nói chuyện dễ nghe thế?"

Thẩm Hạc vòng tay qua eo Trần Thanh Đường, ôm cả người anh lên, ôm ngồi trong lòng: "Bởi vì em sẽ vui."

Mỗi lần Thẩm Hạc hào phóng nói ra suy nghĩ của mình, mặt Trần Thanh Đường ánh lên nụ cười vụn vặt, còn có ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, thật sự quá mức rung động.

Cảm giác đó quá tốt đẹp.

Dần dần, trừ những chuyện cực kỳ xấu hổ, khiến hắn khó mở lời, Thẩm Hạc đã học được cách 'mở miệng'.

Trần Thanh Đường quấn quýt ôm cổ hắn: "Bé ngoan. Vậy em thưởng cho anh chút nhé, muốn gì?"

Thẩm Hạc: "Gọi anh là bạn trai."

Trần Thanh Đường khựng lại một chút, rồi lại cười rộ lên: "Bạn trai ơi~"

Đôi mắt Thẩm Hạc bình lặng không gợn sóng, khẽ lay động: "Gọi tên anh nữa."

Trần Thanh Đường: "Thẩm Hạc~ Thẩm Hạc là bạn trai của em, đủ chưa?"

Thẩm Hạc ôm chặt anh: "Chưa đủ."

Trần Thanh Đường bất đắc dĩ lại mềm lòng, anh nhìn ra được, Thẩm Hạc đang níu kéo anh, không muốn anh đi.

Nhưng từ sáng sớm, Trần Thanh Đường đã liên tục nhận được điện thoại từ nhà, hỏi anh khi nào về tới, đã bắt đầu mua đồ ăn nấu cơm trưa.

Trần Thanh Đường nghĩ nghĩ: "Chúng ta ở cùng một thành phố, nếu anh nhớ em, có thể đến tìm em."

Thẩm Hạc: "Sẽ không làm phiền em chứ?"

Trần Thanh Đường: "Cũng không sao, anh nói trước với em, em tìm cớ ra ngoài là được."

Dù sao về nhà sẽ có bố mẹ quản lý, độ tự do chắc chắn sẽ giảm đi.

Bây giờ Trần Thanh Đường cũng chỉ mới mười chín tuổi, trong mắt bố mẹ vẫn là một bé cưng vừa trưởng thành, còn chưa đủ chín chắn nên sẽ lo lắng nhiều hơn, đi đâu chắc chắn sẽ hỏi vài câu.

Thẩm Hạc đẩy anh ra, nghiêm túc nói: "Ngày mai anh sẽ đến tìm em."

Trần Thanh Đường: "...Gấp dữ vậy?"

Chia xa một ngày cũng không chịu được sao.

Sắc mặt Thẩm Hạc thay đổi: "Xin lỗi. Vậy khi nào em rảnh, nói với anh một tiếng, anh sẽ đến tìm em sau."

Trần Thanh Đường thấy hắn giống như một chú chó lớn buồn bã, lập tức mềm lòng, ghé sát hôn lên má hắn: "Được rồi, ngày mai chắc không được, mẹ em bảo dẫn em đi thăm ông bà ngoại."

"Ngày kia nhé, ngày kia anh đến, chúng ta..."

Trần Thanh Đường khẽ cười, hôn lên vành tai nhạy cảm nhất của hắn: "Chúng ta tiếp tục chuyện tối qua... anh nhớ học trước đi, đừng làm em đau, em sợ đau lắm..."

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy, khiến mặt Thẩm Hạc lập tức đỏ bừng, lửa trong lòng "vụt" một tiếng bùng lên, đốt nóng cả máu hắn.

Thẩm Hạc cứ nhìn Trần Thanh Đường như vậy, đáy mắt ấp ủ bão táp: "Được."

Trần Thanh Đường cuối cùng sờ sờ mặt anh chàng bạn trai nhỏ của mình, kéo dài giọng: "Vậy em đi nhé?"

Thẩm Hạc mạnh mẽ ôm lấy eo anh, kéo người vào lòng, rồi cúi đầu muốn hôn lên môi Trần Thanh Đường.

Nhưng Trần Thanh Đường mắt nhanh tay lẹ bịt miệng hắn lại, ánh mắt lưu chuyển như làn nước sóng sánh tiết xuân tháng ba, giọng điệu dịu dàng nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn:

"Hôn môi không được đâu~"

Mai khai nhị độ*.

(* đây là quẻ Quan Âm thứ 69 được xây dựng trên điển cố "Mai khai nhị độ hay Mai nở lần hai", quẻ trung bình thuộc cung Mão, đây là tượng chờ thời điểm chín mùi, giống như khi khí xuân lặng lẽ đến gần, hoa mai sẽ tự mà bừng nở, mọi người muốn tìm hiểu thì gg nha)

Thẩm Hạc lập tức giống như con rắn bị bóp trúng bảy tấc, buộc phải thu bớt dục vọng của mình nhưng lại khó kìm nén tính xâm lược, ánh mắt hắn nhìn Trần Thanh Đường, đã hơi mang theo chút nóng nảy.

Trần Thanh Đường thản nhiên đẩy hắn ra đứng dậy, kéo chiếc vali lớn bên cạnh quay người đi về phía cửa.

Thẩm Hạc cứ nhìn anh mở cửa, rồi kéo vali đi ra ngoài.

Kết quả lúc này, Trần Thanh Đường đột nhiên quay người vào nhà, nhanh chóng đi đến bên giường, rồi khi Thẩm Hạc còn chưa kịp phản ứng, cúi đầu hôn lên má hắn một cái.

Lại thừa lúc hắn ngây người, hôn lên cổ hắn một cái.

Cuối cùng mang theo ý trêu chọc quyến rũ, nhẹ nhàng cắn một cái vào vành tai nhạy cảm của Thẩm Hạc.

Thấy thân thể Thẩm Hạc khẽ run lên, Trần Thanh Đường hài lòng cong môi cười, thổi một hơi vào tai hắn: "Đây là bồi thường cho anh..."

Nói xong, Trần Thanh Đường như một cơn gió, cuốn đi mất.

Cửa phòng đóng lại, Thẩm Hạc thất thần ngồi trên giường, cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia đến mười mấy giây.

Sau đó Thẩm Hạc hít sâu một hơi, dùng sức nhắm mắt lại, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Thanh Đường.

Thẩm Hạc: Anh hận em

Trần Thanh Đường trả lời ngay: Vậy thì, lần sau nhớ trừng phạt em thật nặng nhé

Trần Thanh Đường: Đừng nhanh như vậy nữa, phải thật mạnh mẽ... chậm rãi... lâu dài... trừng phạt em, dày vò em

Thẩm Hạc khô cả họng, tim đập nhanh hơn.

Tình dục bị nghẹn ở trong lòng, khiến hắn khó chịu toàn thân, như một ngọn lửa lớn đang bùng cháy.

Thẩm Hạc: Đừng dày vò anh

Trần Thanh Đường: Không dày vò anh, thưởng cho anh mà~

Trần Thanh Đường: Anh sờ dưới gối đi, đó là phần thưởng cho anh

Thẩm Hạc khựng lại, lập tức lật gối lên, thấy ngay một nhúm vải đen.

Hắn lấy cái nhúm kia lên, mở ra, ống quần vuông vắn, chất liệu mềm mại, chỉ dài bằng bàn tay Thẩm Hạc.

Thẩm Hạc lập tức đỏ mặt tía tai.

Trần Thanh Đường: Tìm thấy chưa?

Tim Thẩm Hạc như muốn nhảy ra khỏi cổ họng: Ừm

Trần Thanh Đường ra lệnh: Dùng nó mà giải tỏa đi

Trong phòng dường như trở nên cực kỳ yên tĩnh, sau một tiếng "ding" rất dài, tai Thẩm Hạc như bị điếc.

Cảm giác như bị lửa đốt, da toàn thân bắt đầu nóng ran, não bộ có một thoáng trống rỗng.

Thẩm Hạc cũng không biết mình bị làm sao, hoàn hồn lại, phát hiện trên màn hình mình vừa gửi đi một tin nhắn

Thẩm Hạc: Cái này là em mặc rồi?

Đồng tử Thẩm Hạc co rút lại, run rẩy thu hồi tin nhắn này

Trần Thanh Đường đã sớm nhìn thấy, ý vị sâu xa trả lời hắn: Hôm qua mặc cả buổi, chắc là có mùi của em

Thế là Thẩm Hạc ngơ ngác, không tự chủ được, cầm cái nhúm vải kia, chậm rãi đưa đến chóp mũi mình.

Tiếng tim đập thình thịch bên tai, màng nhĩ cũng hơi đau.

Thẩm Hạc giống như một tên tội phạm sắp phạm tội, đầu tiên là cẩn thận ngửi một cái, rồi lập tức nín thở.

Không, cái này không đúng.

Thẩm Hạc cũng không nói ra được chỗ nào không đúng nhưng trực giác hắn mách bảo chuyện này...

Chuyện này...

Rất biến thái.

Không có đạo đức.

Không nên làm.

Lúc này, tin nhắn của Trần Thanh Đường lại đến: Kiểm tra chưa, có mùi của em không...

Yết hầu Thẩm Hạc khó khăn nuốt xuống, gõ chữ sai mấy chữ: Cái này không đúng

Trần Thanh Đường: Ồ? Sao lại không đúng?

Trần Thanh Đường: Chúng ta là quan hệ người yêu chính đáng mà, chẳng phải sao?

Thẩm Hạc: ...Đúng

Trần Thanh Đường: Vậy... anh không muốn kiểm tra sao, không muốn ngửi mùi của em sao

Trần Thanh Đường: Thật sự không muốn ư?

Trán Thẩm Hạc gân xanh giật dữ dội, khó nhịn nhắm mắt lại: Muốn, anh muốn

Trần Thanh Đường: Vậy đi kiểm tra đi, kiểm tra xong nói cho em kết quả

Thẩm Hạc gần như run rẩy cầm cái nhúm vải kia lên, rồi đưa đến chóp mũi.

Tai hắn đỏ đến nhỏ máu, vẻ mặt mang theo tội lỗi sâu sắc.

Giãy giụa mấy giây, Thẩm Hạc nghiến răng, dùng miếng vải kia bịt mũi mình lại, hít sâu một hơi.

...A, là thơm.

Là mùi nước giặt quen thuộc thoang thoảng trên người Trần Thanh Đường.

Lẫn trong đó là một chút hơi thở hormone.

Thẩm Hạc không nhịn được nữa, dục vọng như lũ quét vỡ đê, ào ạt tuôn ra.

Cảm giác đạo đức vốn kiên trì cũng dần dần sụp đổ.

Thẩm Hạc ấn miếng vải kia lên mặt mình, hít sâu, như thế nào cũng ngửi không đủ.

Hưng phấn đến mức sung huyết.

Trần Thanh Đường: Kiểm tra xong chưa?

Thẩm Hạc đã không nỡ buông miếng vải kia xuống, vừa như chó điên điên cuồng hít hà, vừa trả lời tin nhắn của Trần Thanh Đường.

Thẩm Hạc: Ừm

Trần Thanh Đường: Có mùi của em không?

Thẩm Hạc:

Trần Thanh Đường ra lệnh: Dùng nó mà giải tỏa đi

Lời tác giả muốn nói:

Đường Bảo huấn luyện chó, huấn luyện đủ mọi mặt, bao gồm cả XP [đầu thỏ cụp tai]

Cảm thấy hai người họ rất hợp chơi trò điều khiển, Đường Bảo điều khiển anh Thẩm, điều khiển đến mức anh Thẩm mất kiểm soát, quay đầu lại thấy Đường Bảo đang tự thẩm du với cơ thể mình, thế là anh Thẩm phát điên mà lao tới đậm ù ù [thương tâm][đầu thỏ cụp tai]

Ngân Hà: chời ơi cắt hết mấy đoạn H, tui muốn coi thử H bà tác giả này cuốn khum, chứ bả biết chơi quá 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip