5. [Vy] Tình yêu như...xe điện đụng
Không biết hình dung thế này có đúng không nhưng theo tôi tình đầu giống như lần đầu tiên bạn chơi trò xe điện đụng vậy. Việc bạn nhìn trộm chàng trai đó, cười tủm tỉm một mình cũng na ná như khi bạn nhìn chằm chằm vào bánh lái, cười thích thú khi mò ra cách lái nó vậy. Và khi bạn lệch tay lái đâm sầm vào cái xe nào đó cũng giống như bạn không thể khống chế cảm xúc của mình và đầu cứ ong ong về cậu ấy.
Tình đầu của tôi là Quân, cậu con trai với đôi mắt hí. Tôi không còn nhớ những câu đùa hài hước của cậu nhưng tôi nhớ mình đã cười tít mắt khi nghe chúng. Tôi dành ba năm trời thời học sinh để ngắm nhìn Quân từ đằng sau và ấp ủ cái thứ tình yêu mà theo như mọi cuốn tiểu thuyết là trong sáng , mong manh nhất của một đứa con gái. Quân rất tốt chỉ có điều cậu ấy không tốt với tôi thôi.
" Ngân yêu Quân"
Vào một ngày đẹp, ba chữ đó được viết vô cùng to và rõ trên mặt bảng xung quanh là những trái tim màu hồng. Đấy là một trò đùa tưởng chừng quen thuộc của lũ học sinh chúng tôi nhưng lại giống như những cánh tay đẩy mạnh tôi xuống hố.
Tình cảm của tôi dành cho Quân là tình đơn phương. Nghĩa là chỉ có tôi thích cậu,chỉ có tôi hướng về cậu, chỉ có tôi là ngắm nhìn cậu. Đối với tôi những điều ấy rất đẹp nhưng với Quân thì không.
Kể từ ngày đấy Quân không nói chuyện với tôi nữa, cậu ấy không cười với tôi nữa và có lẽ cậu ấy đã tránh mặt tôi. Cho đến một hôm chúng tôi tình cờ cùng đứng dưới hiên một quán trà sữa ven đường để trú mưa. Thì cậu ấy chính thức từ chối.
Cái gì nó cũng chỉ tương đối thôi và không có gì là tuyệt đối cả ngoài trừ thuyết tương đối. Chuyện tình cảm sẽ có vài nét không giống như xe điện đụng. Khi bạn lái hỏng thì sẽ chả sao cả nhưng khi bạn thất tình thì đau lòng vô cùng. Tàu điện đụng bạn có thể lái bao nhiêu vòng cho quen tay nhưng bạn chả thể yêu đi, yêu lại mãi được.
Mỗi khi thấy tôi chơi xe điện đụng thì Phan- thằng hàng xóm sát vách nhà tôi đều bảo có một câu:
- Mày lái như cứt ấy!
Rồi tôi sẽ bật cười và bắt cậu ta xù tiền ra mua vé cho tôi lái thêm vài vòng nữa.
Còn khi Quân từ chối tôi cậu ấy chỉ bảo:
- Làm ơn đừng thích tớ nữa!
Tôi chỉ có thể rúc trong phòng bật khóc, khóc đến khi mệt lả lăn ra ngủ thôi.
Đôi lúc, bạn sẽ nhận ra rằng không phải từ "làm ơn" sẽ luôn đẹp hay lảnh lót bên tai và cái từ "cứt" nó cũng không xấu lắm. Một thằng thốt lên từ "cứt" không có nghĩa nó không tốt và anh chàng nói từ "làm ơn" không có nghĩa anh ta tử tế.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với hai bọng mắt sưng vù. Học mấy chị trong phim nhìn vào gương chửi bản thân mình, chửi thằng mình yêu.
Chửi chưa đã tôi phi qua nhà Phan, đập binh binh cửa phòng nó đợi nó mở cửa ra thì chửi luôn vào mặt nó. Nhưng thằng Phan không ngu nên nó mở cửa ra được 3 giây liền đóng lại ngay mặc tôi la hét í ới trước cửa phòng . Cũng may là hôm đấy là thứ bảy ba mẹ Phan phải đi làm nên họ mở cửa cho tôi vô liền đi luôn nếu không chắc tôi đã bị nhét nùi giẻ vào mồm rồi tuyệt đường qua nhà nó.
La hét, chửi bới một hồi tôi liền chán ngồi gục xuống sàn mà khóc. Thứ lỗi cho tôi, tôi thất tình mà! Và bạn không thể cấm một con thất tình làm điều nó muốn bởi nó cần xoa dịu con tim tan vỡ của nó.
- Mày bị cái quái gì vậy Ngân?
Cuối cùng thằng Phan cũng chịu mở cửa phòng nó, nhưng nó đứng ở cửa nên tôi không thể bò vô được.
- Tao thất tình! Và tao làm thế để xoa dịu vết thương nơi con tim!
- Oh shit! Tao không biết vết thương nơi con tim mày đã lành chưa nhưng tao sắp có một vết thương nơi màng nhĩ nè!
Dù nói thế nhưng Phan vẫn cho tôi vào phòng nó, nằm lên cái giường-nó-không-bao-giờ-cho-tôi-nằm rồi đưa cho tôi cốc trà gừng ấm.
- Sao lại đưa cho tao trà gừng?
- Bởi má tao bảo nó chữa được bách bệnh.
Thằng Phan ngồi xuống cái ghế cạnh giường, nhấp một ngụm trà đường rồi nhìn tôi theo kiểu nó đã sẵn sàng nghe tôi nói.
- Theo mày thất tình cũng là bệnh à?
- Không, thất tình sao là bệnh được kể cả khi tim mày vỡ tan nát như trong lời bài hát thì nó cũng không được tính là bệnh!
- Thế thì sao mày lại đưa tao?
- Vì trông mày bệnh vãi!
Tôi bật cười. Bọng mắt sưng vù, đầu tóc rối bù, bận nguyên một bộ pyjama màu hồng hình ngựa kỳ lân một sừng rồi ầm ĩ trước phòng người ta. Cũng may thằng Phan không định cho tôi vô Biên Hòa.
- Mày thất tình với cái thằng Quân gì đó à?
Tôi trợn tròn mắt nhìn Phan. Tôi có nói cho nó biết bao giờ chứ!
- Ai chả biết, tao cá mày kể với hội con gái rất nhiều về thằng đó đúng không?
Tôi tiếp tục nhìn nó kiểu-mày là -thánh-à-hay-mày-nghe-lén-tao.
- Khỏi cần nghe lén tao cũng biết!
Giờ tôi đổi ánh mắt thành mày-có-khả-năng-đọc-suy-nghĩ-à. Vậy là có thể nó thừa biết tôi đọc Yaoi và chuyên ship nó với thằng Vũ cuối phố?!
- Suy nghĩ của mày quá dễ đoán mày biết không? Nói chuyện với tao mà toàn hỏi chuyện thằng đó. Lần nào tao đi qua lớp mày cũng thấy mày nhìn chằm chằm thằng đó cả!
Tôi thở phào, may quá bí mật được bảo toàn và chuyện tôi đọc yaoi sẽ tiếp tục là một bí mật.
- Mà sao mày thất tình vậy? Tỏ tình bị nó từ chối à?
Tôi nhếch miệng cười lạnh, rồi nhìn cúi đầu nhìn xuống tách trà gừng màu vàng.
- Không. Tụi trong lớp phát hiện rồi tung tin chọc ghẹo, Quân biết được liền xin tao làm ơn đừng thích nó! Xem ra đứa như tao đừng nên nuôi mộng đeo đuổi ai cả!
Phan nhìn tôi. Nó thở dài như ông cụ non rồi xoa đầu tôi, cái cử chỉ người lớn duy nhất kể từ khi chúng tôi quen biết nhau. Nếu không nhờ cái xoa đầu đấy chắc tôi sẽ quên mất nó hơn tôi tận hai tuổi.
- Tình cảm mà mày dành cho thằng đấy có trái với đạo đức đâu sao mày ngại. Chả phải trong đống trích dẫn sến sẫm mà mày hay share trên mạng luôn bảo rằng mối tình đầu là đẹp nhất là trong veo nhất sao? Tình yêu của mày là của mày hà cớ gì mày phải thấy mình không xứng đáng yêu thằng đấy. Cái người không xứng đáng là thằng đó vì nó không hiểu rõ được giá trị nơi tình cảm của mày.
Tôi uống hết tách trà đường để lành vết thương nơi con tim của mình. Buổi sáng hôm ấy một buổi sáng vàng rượm nắng, có hơi điên loạn đấy nhưng ấm áp như tách trà gừng vậy.
Tôi hỏi xin được số điện thoại của Quân và gọi ngay cho cậu.
- A lô?
Cậu cất giọng hỏi.
- Tớ là Ngân đây!
Nghe thấy tiếng hơi ù, tôi đoán cậu định cúp máy nên tôi hét lên:
- Cái thằng kia cấm cúp máy!
Tiếng thở đều đều của Quân lại xuất hiện, tôi hít một hơi thật sâu và nói:
- Quân này! Cậu thừa biết tớ thích cậu nhỉ? Nên cậu đừng nói từ "làm ơn" rồi xin tớ đừng thích cậu nữa được không? Cậu không thích tớ cũng chả sao, cậu ghét tớ cũng chả việc gì. Cậu chả có quyền gì trong chuyện yêu đương của tớ cả, tớ muốn chừng nào ngừng thích cậu tự tớ sẽ ngừng. Cậu thấy xấu hổ cậu cứ việc nó chỉ khiến cậu trong mắt tớ càng xấu hổ thôi! Bye nhé! Yêu cậu!
Cúp máy tôi mỉm cười. Có lẽ sau này tôi không còn thích cậu ấy nữa. Nhưng Quân cho tôi nhận ra thêm một điểm giống nhau của tình yêu với xe điện đụng là: Xe điện đụng mình lái thế nào là chuyện của mình, cũng như việc bạn yêu ai thì là chuyện của bạn. Không ai có quyền cản bạn cũng như không ai có gan bang bang ra đầu xe chặn bạn lại rồi cấm bạn lái cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip