The first time we met

Cuốn băng chầm chậm chạy hết ba giây đếm ngược, mở ra một hình ảnh rung lắc dữ dội. Trên màn hình, từng thước phim lộn xộn, cái máy quay dường vẫn đang lộn ngược và chưa thể xoay lại chiều đúng của nó, còn cậu chủ nhân thì đang vô cùng bối rối. Nét mặt ngây ngô của cậu trai mười sáu tuổi thi thoảng hiện lên trên màn hình thật ngờ nghệch, như không để ý đang ở chế độ quay, cứ loay hoay khám phá. Đình Trọng bật cười, người ấy của năm năm về trước, sao mà đáng yêu đến thế.

Dường như đã biết cách sử dụng hơn, chiếc máy được quay lại đúng chiều, hướng ra phía cửa sổ quay dọc đường đi. Dù không nhìn thấy mặt, nhưng giọng nói người ấy có biết bao là háo hức, khiến Đình Trọng cảm giác như được hoà mình vào, như thể đang ngồi cùng một chuyến xe mà bon bon chạy.

"Bố, là căn nhà kia ạ?"

"Căn nhà hai tầng lấp ló sau mấy cành cây đó con"

"Thật giống nhà cũ, con rất thích!"

Máy quay hướng về phía cái mái nhà thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, như đôi mắt to tròn của người ấy chăm chú ngắm nhìn ngôi nhà với tràn đầy yêu thương.


.

"Mẹ ơi, sẽ có người chuyển đến căn nhà kia ạ?"

Đình Trọng tròn mắt hỏi khi căn nhà bên cạnh đã gần như hoàn thiện. Gần một năm nay khu rừng nhà Đình Trọng không còn yên bình nữa vì bên cạnh người người ra vào nườm nượp. Đình Trọng vốn quen không khí yên tĩnh, đối với nhiều người đi lại quanh nhà như thế này rất lấy làm khó chịu. Tiếng khoan, tiếng máy cẩu, tiếng người mang âm thanh ồn ã suốt ngày lẫn đêm, Đình Trọng cảm thấy thật phiền toái. Mọi thứ tạp âm mà cậu phải chịu đựng suốt một năm qua đã khiến thiện cảm dành cho chủ nhân ngôi nhà - hàng xóm mới của cậu gần như là con số không. Hơn nữa, Đình Trọng cũng không thích có hàng xóm, biết đâu họ cũng ồn ào, rất mệt mỏi.

Những người thợ xây nhà vừa rời đi không lâu, Đình Trọng nghe tiếng xe ô tô phía bìa rừng đi vào. Cậu chắc đây không phải là xe của bố, vậy chỉ có thể là hàng xóm mới mà thôi. Chiếc xe chầm chầm di chuyển về phía ngôi nhà, sau cùng dừng lại trước cửa nhà mới, quả đúng như cậu dự đoán. Đình Trọng lúc này nép mình phía sau thân cây gỗ lớn, đánh mắt nhìn sang.

Cửa ô tô bật mở, bước xuống một cậu nhóc chạc tuổi cậu, hình như có già hơn một chút, ăn mặc khá dị với cái áo phông có hình thù kì quái, quần lằng nhằng dây và chiếc giày đầy đinh. Đình Trọng nhíu mày, cậu không thích. Anh ta cầm theo một cái máy quay, cứ vui vẻ đi hết chỗ nọ đến chỗ kia quay linh tinh, mắt thì híp tịt lại, miệng cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trăng bóc, cũng rất đều. Đình Trọng bỗng chốc ngẩn ngơ, chăm chú nhìn gương mặt hớn hở ấy. Kể ra nếu phong cách thời trang của anh ta không dị thì cái mặt chấm được, rất ưa nhìn. Có lẽ khoảnh khắc bị hút hồn hơi lâu, Đình Trọng không cảnh giác, cứ ngơ ngẩn hướng mắt theo nụ cười hồn nhiên ấy, cho đến khi anh ta dừng chạy nhảy lại, hướng camera về phía cậu, đôi mắt tò mò lộ rõ vẻ thích thú khi thấy một cậu nhóc lén la lén lút núp sau gốc cây nhìn ngắm mình, mặt còn đực ra, nhìn ngu không chịu được. Phải mất đến hơn ba giây Đình Trọng mới nhận ra mình bị phát hiện, luống ca luống cuống cụp mắt lại, quay mặt chạy biến, bỏ lại một nụ cười bấy giờ càng thêm đậm.

Chiều tối, khi Đình Trọng đang giải quyết nốt mấy bài tập để tối tranh thủ được chơi, bố mẹ thì bận bịu nấu ăn dưới bếp, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Tôi có nướng một cái bánh, để dành tráng miệng cho bữa tối nhé! Hi vọng anh chị không thấy phiền."

Một người đàn ông trung niên tới, bên cạnh là cái người chiều nay hí ha hí hửng cầm máy quay, lại còn quay được cảnh cậu nhìn trộm, Đình Trọng xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhưng cậu cảm nhận được anh ta nhìn cậu cười.

Biến thái.

Suốt bữa ăn hôm đấy, vì ngồi đối diện nhau mà Đình Trọng không dám ngẩng mặt lên gắp thức ăn, hai má thì nóng phừng phừng, chỉ có thể ăn từng hột cơm trắng. Cậu thực sự mong bữa ăn này kết thúc mau, sau đó là màn tiễn khách, cậu thực sự căng thẳng phát mệt rồi. Phụ huynh hai bên lại có vẻ nói chuyện rất hợp, cười cười vui vẻ, không khí bàn ăn có lẽ chỉ mình cậu thấy khó thở. Mà Đình Trọng thề, cậu cảm nhận được ánh mắt người đối diện nhìn cậu chằm chằm, có vẻ như anh ta thực sự là một tên biến thái.

"Em ăn cánh gà này đi, đừng chỉ mãi ăn cơm như thế."

Đình Trọng ngỡ ngàng nhìn thức ăn trong bát, theo phản xạ nhìn lên, lại đụng trúng ánh nhìn trìu mến, khuyến mãi thêm một nụ cười dịu dàng mà chẳng hiểu sao da gà da vịt cậu nổi hết lên, rùng mình một cái, cậu lí nhí nói câu cảm ơn, lại cúi gằm mặt xuống.

"Đình Trọng không hay tiếp xúc với người lạ nên hay ngại lắm, cháu thông cảm.
À, con cô năm nay mười lăm tuổi, chắc cũng chạc tuổi cháu."

"Cháu là Tiến Dũng, mười sáu tuổi. Cháu thấy, em Trọng thực sự rất dễ thương đấy ạ."

Đình Trọng lại một lần nữa nổi da gà đầy người.

Tên này đích thị là biến thái, có thể nói ra những lời sến súa như thế với một người không quen.

Sau bữa tối đầy căng thẳng, Đình Trọng quyết định ra sân hóng mát. Cậu rất thích mỗi tối được ngồi đung đưa trên xích đu, rũ cho tâm hồn thanh thản, không nghĩ ngợi gì, mọi vướng bận đều gạt đi, thả hồn vào làn gió mát lạnh, để tâm trí bay lên những vì sao rực rỡ. Lặng im nghe tiếng gió xào xạc qua những cành lá, dường như chỉ ở núi rừng thế này mới có thể có không khí yên tĩnh để con người có thời gian thả trôi linh hồn bay lơ lửng, để nhìn rõ vạn vật qua lăng kính tâm hồn, để thấu tâm can bản thân còn điểm nào thiếu xót. Đình Trọng thực sự rất thích được bay bổng như thế, cảm giác rất thoải mái, vô cùng nhẹ nhàng.

Tiến Dũng bước ra vừa hay bắt gặp cảnh tượng xuyến xao lòng. Dưới ánh đèn mờ ảo, cậu ấy yên lặng đung đưa trên xích đu, nhắm hờ mắt, tùy ý để làn gió nhẹ khẽ thổi mái tóc bay bay. Như thật như ảo, anh có thể thấy môi cậu ấy khẽ cong lên một nụ cười xinh đẹp, cũng rất dịu dàng, rất hòa hợp với khung cảnh. Tiến Dũng âm thầm mở máy ra, quay lại. Một khắc bình yên nếu chỉ thu vào đôi mắt, sợ rằng sẽ tan mau.

"Ăn bánh không?"

Đình Trọng giật mình, quay người lại nhìn anh. Tiến Dũng cười cười, cầm hai đĩa bánh bước đến ngồi sang xích đu bên cạnh. Cậu không nhận lấy, cũng không nói gì, toan đứng dậy.

"Trọng không ăn anh sẽ buồn lắm. Này là anh làm đấy."

Anh làm thì tôi càng không muốn ăn.

Dù vẻ mặt rất không mãn nguyện, Đình Trọng suy nghĩ một chút rồi vẫn là đưa tay ra đón lấy chiếc đĩa. Dù sao cũng phải giữ thái độ hòa nhã một chút, sau này còn sống với nhau lâu dài, đạo lí này cậu biết. Cắn một miếng bánh, vị ngọt tan ra trong miệng. Lớp bông lan thật mềm, hòa cùng lớp kem tươi mịn mịn, beo béo, lại không bị ngán bởi có thêm miếng dâu chua chua ăn kèm, tất cả như bùng nổ vị giác cậu.

Ngọt thật, bảo sao miệng lưỡi đều có thể nói ra những lời sến súa như thế.

Nhưng dù vậy, vị ngọt, thơm mềm của chiếc bánh kem hôm ấy đọng lại dư vị thật nhiều trong lòng Đình Trọng. Có cái gì đó rất ngọt ngào, thơm dịu lan ra từ trái tim, kéo khóe miệng cậu cong lên đôi chút, nhưng sau đó lại được khéo léo che đi dưới bóng ánh sáng nhạt nhòa.

"Trọng ít nói nhỉ, đoán không ra em lại là người như thế đó."

Đình Trọng giật mình sững lại, như có như không hiểu ý câu nói cho lắm.

"Tôi làm sao?"

Đình Trọng cứng đầu, quyết không chịu thua.

"Em đừng chối việc lén lún nhìn anh chiều nay."

"Tôi không lén lút! Chỉ tò mò mới qua xem một chút."

Đình Trọng giận đứng phắt dậy, nhìn thẳng Tiến Dũng. Anh vừa đung đưa xích đu nhè nhẹ, vừa thưởng thức bánh, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười Tiến Dũng như lúc này, Đình Trọng đều cảm thấy tên này đích thực là một kẻ biến thái, cần tránh xa. Cái nụ cười này đểu cực ý, chứ không phải nụ cười chói lòa ấm áp như lần đầu tiên đâu. Ngay lúc cậu quay người chuẩn bị bước qua anh, tông trầm của người con trai ấy lại vang lên, giữa núi rừng hoang vắng nghe thật rõ ràng.

"Trọng thích anh à? Em đã nhìn anh đến ngẩn ngơ."

Đình Trọng run lên một cái, quay vào nhà đóng cửa, thiếu điều muốn khóa lại. Bùi Tiến Dũng có cá tính rất mạnh, có thể nói những lời sến súa hay công kích người khác mà không thay đổi cảm xúc. Đình Trọng cảm thấy không quay lại chửi một câu biến thái đúng là nuối tiếc cả một đêm mất ngủ.


.

Đình Trọng thực sự cảm thấy xấu hổ về bản thân khi vô tình để khoảnh khắc ngẩn ngơ ấy lọt vào ống kính máy quay của anh, để ngay từ ngày đầu gặp gỡ đã trở thành một tình huống trớ trêu, sau này anh cũng chọc ghẹo cậu mãi. Thế nhưng câu hỏi đêm đó, đêm đầu tiên gặp gỡ, đêm đầu tiên Đình Trọng nghĩ suy về ai đó khác chứ không phải là bài vở, cậu vẫn bỏ ngỏ không trả lời. Chẳng biết anh có tinh ý hay không, cậu đã không phủ nhận việc cảm nắng anh khi đó. Dù ấn tượng ban đầu không quá tốt, cũng chỉ cần một nụ cười sáng như ánh bình minh, ấm như nắng mùa xuân khi ấy, lại có thể khiến Đình Trọng vốn không hay bận tâm đến người lạ, có thể ngây ngốc đứng nhìn lâu đến như thế. Cậu không có máy quay như anh, nhưng khoảnh khắc ấy đã được Đình Trọng lưu trữ rất cẩn thận, trong tim.

Cười nhẹ, Đình Trọng nhắm mắt, thở khẽ một hơi dài. Người ta nói ấn tượng đầu rất quan trọng, có thể khiến ta nhớ họ suốt cả cuộc đời, quả nhiên vậy. Không được tính là tầm thường, có lẽ lần gặp gỡ đầu tiên ấy đã nhen nhóm trong trái tim của cậu trai mới lớn một cảm xúc khác so với những cảm xúc thường ngày. Nó như một hạt giống hoa nhỏ xíu, được gieo trên một mảnh đất chỉ toàn cây cỏ dại, từng ngày ươm mầm để lớn lên thành một cây hoa lung linh sắc và dịu ngọt hương.


Ban đầu tính 2shot nhưng đọc comment cô anyen47 thì suy nghĩ lại thành shortfic =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip