Chương 18

Editor: Yuki

Hệ thống sưởi trong xe mở được mở hết công suất, Cận Ngật Miên gọi điện thoại cho mẹ Chu: ''Cho nước nóng vào bồn tắm, nấu thêm canh gừng đậm một chút, bọn con về ngay đây.''

Nhìn Cận Ngật Miên cúp điện thoại, Lâm Dược kéo áo khoác lên người nghiến răng nghiến Lợi hỏi: ''Có gì muốn hỏi tôi không?

Lâm Dược nghĩ lần này bị anh bắt tại trận chỉ sợ là không giấu được, nhưng Cận Ngật Miên lại nắm lấy tay cậu hỏi: ''Lạnh không?''

Lâm Dược nhìn Cận Ngật Miên dường như nghe không hiểu lời này là có ý gì.

Cận Ngật Miên không hỏi nữa, anh mở hệ thống sưởi đến mức tối đa.

Lâm Dược không xác định Cận Ngật Miên nhìn thấy bao nhiêu, nhưng ít nhất anh đã nhìn thấy hình ảnh Lâm Phàm bị ấn xuống nước.

Cận Ngật Miên vừa lái xe vừa hỏi: ''Lần đầu tiên động thủ?''

Lâm Dược gật đầu: ''Ừm.''

Vừa rồi Cận Ngật Miên nhìn thấy toàn bộ quá trình, anh tận mắt thấy Lâm Dược ném Lâm Phàm vào trong đài phun nước như thế nào động tác rất thành thạo, nhưng lực không đủ, Nếu không phải Lâm Phàm không hề Phòng bị, cậu sẽ không đè cậu ta dễ dàng như vậy, anh đoán đây là lần đầu tiên Lâm Dượt ra tay, nếu không Lâm Phàm sẽ không đến gần như vậy.

Cận Ngật Miên nhìn Lâm Dược: ''Năng lực như vậy sao trước kia không động thủ?''

Lâm Dược co người lại: ''Trước kia ăn nhờ ở đậu không có ai làm chỗ dựa cho tôi, tôi không dám.''

So với những lời nói dối lúc trước, Cận Ngật Miên còn có thể chấp nhận lý do này, đánh nhau sao, ai lúc còn trẻ mà chưa từng đánh nhau, Lâm Dược chỉ là bởi vì thân thể không tốt cho nên cậu động thủ mới khiến cho người ta ngạc nhiên như thế.

Cận Ngật Miên không ngại cậu đánh nhau, chỉ đánh nhau cũng biến mình thành như vậy phải giáo dục thật tốt: ''Đã có người làm chỗ dựa cho, cậu phải học cách cáo trạng, nhường cho người làm chỗ dựa của cậu có cơ hội ra tay chứ.''

Lâm Dược vốn không có ý định động thủ, ít nhất cậu sẽ không ra tay khi người nhà họ Trì đều ở đây, Nếu không phải do tên ngốc Lâm Phàm kia nói Cận Ngật Miên, cậu nghĩ cậu hẳn là nhịn được.

Nghĩ đến Cận Ngật Miên đạp Lâm Phàm một đạp kia, Lâm Dược thịt mũi nói: ''Anh đạp một đạp kia rất đẹp.''

Cận Ngật Miên có qua có lại đáp: ''Cú quang ngã của cậu rất đẹp.''

Lâm Dược nhắm hai mắt lại, quả nhiên đều nhìn thấy.

Nếu như đã nhìn thấy, Lâm Dược dứt khoát vô trách nhiệm nói: ''Ý của anh là, anh lén lút về nhà một mình thậm chí không nói với tôi một tiếng để tôi bỗng dưng bị người khác nắm thóp rồi nghị luận sau lưng, anh còn muốn tôi khen anh sao.''

Lâm Dược co chân ngồi trên ghế, như một chú cún con cố gắng cuộn tròn để sưởi ấm chính mình: '' Không có khen thưởng, vậy an ủi có được không.''

Cận Ngật Miên liếc nhìn cậu một cái rồi nói: ''Được''

Được thì được, nhưng Lâm Dược không kiên trì được đến khi ăn cơm hấp.

Về Đến nhà mẹ Chu đã chuẩn bị xong nước ấm, Lâm Dược uống một bát canh gừng sau đó liền đi tắm bằng nước ấm, nhưng thân thể yếu nhớ này của cậu đến cuối cùng vẫn không chống lại được khí lạnh ở trong đài phun nước, đang tắm giữa chừng thì đã ngất trong bồn tắm, ngay lúc đó tiếng gõ cửa mơ hồ vang lên, Lâm Dược cũng không biết mình có phát ra âm thanh nào hay không thì Cận Ngật Miên đã xông vào.

Lâm Dược đầu choáng váng, nhưng sự xấu hổ thì vẫn còn, cậu theo bản năng che đi bộ phận quan trọng của mình: ''Giữa ban ngày ban mặt anh là biến thái à?''

Cận Ngật Miên nghe thấy Hơi thở nặng nề của cậu đi tới sờ lên trán của cậu nóng hầm hập.

Anh đưa tay vào trong bồn tắm bế người ra: ''Tôi đưa cậu đi bệnh viện.''

Lâm Dược đẩy anh: ''Anh đi ra ngoài, tôi tự mình làm.''

Cận Ngật Miên không nghe lời, cậu thậm chí còn không thể đứng lên thì làm sao cậu có thể tự mình làm được?

Cận Ngật Miên nói: ''Cậu có cái gì tôi đều có, che cái gì mà che.''

Lâm Dược ngẫm lại cũng đúng, anh có thể ham muốn điều gì chứ?

Lâm Dược được Cận Ngật Miên trùm khăn ôm ra khỏi phòng tắm, trên đường đến bệnh viện cả người Lâm Dược nóng đến mơ hồ rồi, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: ''Hôm nay tôi không thể ăn cơm hấp, đổi sang ngày mai được không, Không thì ngày kia, anh sẽ không nói lời không giữ lời chứ.''

Cận Ngật Miên chưa bao giờ thấy người nào bị sốt tận 40 độ mà vẫn nói nhiều được như vậy.''

Đến bệnh viện Lâm Dược được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Cận Xương Bách và Phùng thải Bình nghe mẹ Chu nói Lâm Dược nhập viện, nên vội vàng chạy tới biết Lâm Dược sốt cao mãi chưa hạ sốt, Cận Xương Bách liền hỏi Cận Ngật Miên: ''Chuyện gì đã xảy ra, Cận Ngật Miên không đem sự việc nói rõ ràng chỉ nói Lâm Dược đến Lâm Gia và rơi xuống đài phun nước.

Ông vừa nghe, chỉ vào mũi anh mắng vô dụng: ''Giao người cho anh mới có vài ngày mà đã vào viện tận hai lần, chờ thằng bé tỉnh lại để thằng bé cùng ta quay về biệt thự đi, không cần anh lo nữa.''

Phùng Thải Bình chế nhạo ông : ''Ông nói cái gì vậy, chúng nó là chồng son vừa mới kết hôn, cái gì mà không cho thằng bé lo, ông bao nhiêu tuổi rồi, còn lo cho thằng bé được bao lâu, không để cho Tiểu Miên lo, chẳng lẽ chờ người khác lo hay sao.

Ông cụ nghẹn lại.....để cho người khác lo, vậy thì không được.

Thời điểm Lâm Dược tỉnh lại đã là nửa, đêm ngoại trừ ánh đèn ở cửa mọi thứ trong phòng đều đã tắt.

Cận Ngật Miên duỗi đôi chân dài tựa vào ghế sofa, đầu nghiêng sang một bên tựa vào tay, không biết đã ngủ hay chưa, Lâm Dược muốn uống nước, cậu mở miệng nhưng thấy cổ họng mình nóng rát không thể nói được.

Cậu đưa tay ra khỏi chăn gõ nhẹ, những âm thanh có độ dài khác nhau phát ra trong phòng yên tĩnh nên âm thanh phát ra đặc biệt rõ ràng.

Một lát sau, người ngồi trên sofa mở miệng: ''Cậu còn cái gì là không biết không?''

Lâm Dược dừng động tác đang gõ lại.

Cận Ngật Miên đứng dậy rót nước, đỡ cậu ngồi dậy: cậu học mã Morse từ ai vậy?

Giọng Lâm Dược khàn khàn: ''Tự học.''

Cận Ngật Miên mới không tin cậu.

Lần này Lâm Dược thật sự không có nói dối, lúc cậu vừa nghĩ học rảnh rỗi không có chuyện gì nên đã lên mạng học cái này, cũng không có ích gì, sau này đến ngày tận thế cũng không ai biết dùng mã Morse.

Cận Ngật Miên đặt cốc nước xuống, giúp Lâm Dược đắp chăn: ''Ngủ đi.''

Lâm Dược liếc nhìn qua chiếc sofa nhỏ kia, dịch người sang một bên rồi vỗ nhẹ lên giường: ''Giường của phòng bệnh riêng lớn hơn giường của phòng bệnh thường vừa đủ cho hai người ngủ.''

Cận Ngật Miên hiểu ý của cậu nói: ''Không cần.'' rồi quay lại sofa, Lâm Dược bắt lấy tay anh muốn nói ''Sofa quá nhỏ ngủ không thoải mái ngày mai anh còn phải đi làm'' nhưng những lời này đối với cậu quá dài không đợi cậu nói thì đã ngủ thiếp đi.

Cận Ngật Miên nhìn bàn tay đang nắm lấy ngón tay mình, rõ ràng tay gầy như vậy làm sao có thể bóp cổ người khác đến nỗi gân xanh cơ chứ?

Cái người tên Lâm Phàm kia Rốt cuộc đã nói gì khiến cậu nổi giận như vậy?

.....

Ngủ cả một ngày nên hôm sau Lâm Dược tỉnh dậy sớm, sốt cao cả một đêm đầu óc choáng váng không biết đang ôm thứ gì trong ngực, cảm giác nó vừa cứng vừa mền giống bộ xương động vật cỡ lớn.

Cậu mở mắt ra, thấy trước mắt là một cái yết hầu nhô lên gợi cảm.

..... Đợi đã, yết hầu?

Lâm Dược ngoảnh mặt về sau một cái và thấy khuôn mặt quen thuộc đang ngủ say của...... anh ba Cận!

Lâm Dược bắt đầu nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì, mọi việc cậu đều nhớ, nhưng tư thế ngủ của cậu xấu đến vậy sao?

Lúc trước mỗi ngày Cận Ngật Miên đều sẽ rời đi trước khi cậu tỉnh lại, nên cậu không biết tướng ngủ của cậu lại xấu đến vậy, Cận Ngật Miên có khi nào nghĩ cậu là biến thái không?

Lâm Dược nhìn theo cánh tay đang khoát qua thắt lưng của Cận Ngật Miên..... không không không Nếu biến thái thì là hai người bọn họ đều là biến thái, không thể để mình cậu đội cái nồi này được.

Cận Ngật Miên bị cậu nhích qua nhích lại đánh thức, anh ngước mắt lên nhìn cậu: ''Tỉnh rồi.''

Anh đưa tay sờ vào trán Lâm Dược, Lâm Dược nhìn chằm chằm bàn tay đưa ra không ngừng lùi lại, Cận Ngật Miên đưa tay ra nhưng lại không sờ được đến người, Lâm Dược dịch nửa người đến bên giường trở mình nhìn xuống.

Cận Ngật Miên hỏi: ''Cậu làm cái gì vậy?''

Lâm Dược cảnh giác nhìn anh: ''Anh muốn làm gì?''

Cận Ngật Miên im lặng một lúc, hiểu được ánh mắt của cậu, đưa ánh mắt nhìn một vòng : 'Tôi muốn giở trò biến thái sờ trên mặt cậu? sờ từ trên xuống dưới không phải trực tiếp hơn sao?'

Lâm Dược: ''.....'' Anh không phải là người?

Cận Ngật Miên bắt lấy cánh tay lôi cậu trở lại, cầm lấy nhiệt kế ở đầu giường nhét vào miệng cậu rồi đứng dậy rời khỏi giường: ''Đêm qua chính cậu đã cho tôi ngủ ở đây cũng là cậu tự lăn qua đây. Tôi không đẩy cậu ra là vì tôi sợ cậu lăn xuống giường.''

Lâm Dược vội vàng lấy nhiệt kế trong miệng ra giải thích: ''Tôi không có nói anh giở trò lưu manh, Tôi chỉ là chưa tỉnh ngủ, đột nhiên tỉnh dậy thấy có người gần mình như vậy Làm giật mình, khụ khụ ...Chắc do sốt nên hồ đồ rồi.

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái: "Ngậm vào đừng lấy ra.''

Lâm Dược nhét nhịêt kế lại vào miệng, lo sợ hỏi: ''Anh tức giận à?''

Cận Ngật Miên: ''Sáng sớm bị đối xử như một tên biến thái nên tâm trạng tôi không tốt.''

Lâm Dược biết việc này không thể bỏ qua vậy được: ''Thật xin lỗi, tôi không quen khi tỉnh dậy có người khác ôm mình, bình thường khi ở nhà thức dậy đều chỉ có một mình tôi.''

Lâm Dược dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lấy nhiệt kế ra nhìn Cận Ngật Miên hỏi: ''tôi ở nhà không phải cũng lăn vào trong ngực anh chứ?''

Cận Ngật Miên lấy nhiệt kế từ trong tay cậu lắc lắc rồi Lần nữa nhét vào miệng cậu: ''Cậu nghĩ xem?''

Lâm Dược thật sự không dám nói chắc về vấn đề này, cậu không có kinh nghiệm cũng chưa từng ngủ cùng người khác, người khác cũng không dám ngủ chung một giường với cậu, cho dù chỗ nghỉ ngơi không đủ bọn họ thà ngủ bên ngoài cũng không muốn chen chút một chỗ với cậu, bọn họ sợ rằng khi rời giường sẽ chết trong tay người nhà mình.

Lâm Dược bị những lời nói mơ hồ của Cận Ngật Miên hù dọa, sợ đến mức ho khan, trong thâm tâm cậu nghĩ đó thật là một đêm tồi tệ.

Cận Ngật Miên thật sự không nói dối, Lâm Dược Thật sự khi ngủ không thành

(1:51:38) thật một chút nào, Có lẽ do thời tiết lạnh nên trước khi ngủ tay chân cậu đều lạnh buốt, mỗi lần cậu vô tình chạm phải chân Cận Ngật miên thì giống như sói con tìm được nơi sưởi ấm, dùng hết sức lăng vào ngực của anh, Cận Ngật Miên đẩy cậu ra hai lần kết quả bị cậu hung hăng đạp mấy đạp, nếu không phải anh né nhanh thì cú đạp kia đã đạp trúng mặt anh rồi.

Đánh người xong lại cuộn tròn trong ngực anh, rất chi là vô lý.

Tuy nhiên Đêm qua không phải Lâm Dược tự mình lăn đến, nhưng Cận Ngật Miên không muốn bị cậu lợi dụng ,ngược lại muốn sưởi ấm cho bản thân đôi chút.

Nhìn cậu sợ hãi như vậy, Cận Ngật Miên sợ cậu lại dọa bản thân lại xảy ra vấn đề khác, anh ngồi bên giường rót nước rồi đưa thuốc cho Lâm Dược uống: ''Lừa cậu đó, bình thường cậu không như thế này.''

Lâm Dược nghi hoặ: '' Thật sao?''

Cận Ngật Miên nghĩ dù sao cậu cũng giỏi ngủ nướng như vậy, về sau cậu cũng không biết buổi sáng mình tỉnh như thế nào anh gật đầu : "Đúng vậy.''

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip