30 mệnh đề

01. Di vật

Rất nhiều đồ vật bị coi là dư thừa. Từ mấy thứ vặt vãnh kiểu như cuốn sách, tập truyện cho tới những thứ lớn hơn tỷ như chiếc ba lô nát tươm, đến mấy cái băng cát sét cũ kỹ... thời mạt thế chẳng thể giữ lại được gì.

Cái thì hỏng rồi phải bỏ.

Cái thì cồng kềnh quá không mang đi được.

Cái thì nếu dùng chẳng khác gì tự ném mình vào ổ kiến lửa.

Vì vậy tư trang của hai người họ cũng chẳng có mấy, chỉ vẻn vẹn đôi ba cái vũ khí chiến đấu, chút lương thực, nước uống và vài bộ quần áo rách thủng lỗ chỗ.

Cũng vì vậy, sau khi Jaewan không còn nữa, Sanghyeok cũng chẳng biết có thể đem thứ gì chôn cùng gã.

Mấy bộ đồ cũ của Jaewan? Không, chúng vẫn còn hữu dụng lắm. Rộng hơn hai cỡ so với người em nhưng vẫn coi là mặc được.

Mấy vũ khí thuận tay của gã thì sao? Không, mấy cái của em cũng sắp hỏng rồi. Giữ lại chắc vẫn dùng được thêm một thời gian nữa.

Vậy còn gì nhỉ?

Sanghyeok ngẩn người đứng trước cơ thể lạnh ngắt một hồi lâu, mãi mới nghĩ ra mình nên chôn cùng Jaewan cái gì.

"Jaewanie nè,.." chẳng biết nghĩ gì Sanghyeok quỳ thụp xuống, bàn tay ấm áp mang hơi thở của sự sống nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lee Jaewan. Từng ngón tay chai sạn vì sử dụng vũ khí lâu ngày mân mê trên làn da nhợt nhạt xanh trắng lốm đốm vết hoen lở tử thi, vẽ từng vòng tròn nhỏ khắp những nơi chúng đi qua, "mày là một tên khốn." Hai bàn tay đan vào nhau, "đem theo lời hứa chó chết của mình chôn cùng đi,.." siết thật chặt, giống như bao lần trước, mấy cái hồi mà em rét tới phát run muốn nắm tay Jaewan để được truyền hơi ấm.

Di vật là những thứ thuộc về người quá cố. Tập tục của họ là sẽ chôn người quá cố cùng di vật của mình, để người đã khuất được yên nghỉ một cách trọn vẹn nhất. Và, Sanghyeok chẳng muốn người đồng hành bao nhiêu năm với mình đến chết rồi vẫn phải chịu khổ một chút nào.

Vậy ấy, ngày không rõ tháng không rõ năm không rõ, dưới gam màu trầm của ánh hoàng hôn, có một người cặm cụi dùng tay đào từng tấc đất.

"Thực sự, mày phiền lắm luôn ấy Jaewanie."

"Tại mày chết rồi nên phiền vậy ấy."

"Mẹ nó chứ, lại bảo không phiền đi, nếu mày không chết, tao có phải đứng đây đào hố chôn mày không."

"Lại còn chôn cả mớ di vật của mày nữa chứ."

"Chôn cái lời hứa chó chết của mày."

"Chôn cái mớ kỷ niệm khốn khiếp của mày."

"Chôn luôn cả tao nữa."

"Mẹ kiếp, chôn, chôn hết đi."

"Cái gì thuộc về mày thì chôn hết đi. Chôn hết đi đừng để lại cái gì."

02. Bức thư không được gửi 

Mới chỉ đào được một hố nhỏ thì trời đã sâm sẩm tối. Càng về đêm, bản tính khát máu của lũ zombie càng trở nên mạnh mẽ, chúng sẽ ngấu nghiến tất cả mọi thứ trước đường đi của mình – con người, động vật, những cái xác chết đã thối rữa phân hủy đến chẳng còn gì, và cả chính zombie bọn chúng... Vì vậy Sanghyeok không thể ở lại đây thêm phút giây nào nữa.

Em cắn chặt môi, nhìn về phía Jaewan. Em không thể bỏ gã ở đây được, một xác chết mới toanh sẽ là miếng mồi béo bở cho mọi con thây ma gớm ghiếc kia.

Có lẽ phải đưa gã đi cùng.

Suy nghĩ này bất chợt vụt qua trong đầu Sanghyeok, nó ngu xuẩn đến độ khiến em muốn vớ ngay hòn đá dưới chân đập vào đầu mình một cái thật mạnh, cho nát tan cái hộp sọ rỗng tuếch hình như không có não của mình đi, rồi chết chung với Jaewan cho lành.

Nhưng ánh mắt mệt mỏi lại liếc về phía đằng kia. Thi thể lạnh ngắt. Lee Jaewan. Lũ zombie khát máu. Từng thứ một lần lượt hiện lên trong tâm trí, Sanghyeok nhíu chặt mày, chút lý trí cuối cùng cố gắng đấu tranh với cái bộp chộp bộc phát của em.

Sau một hồi giằng co kịch liệt, cuối cùng, Sanghyeok chấp nhận mình là người ngu. Cũng chỉ là một hòn đá, sọ em dày, đập vài cái không chết sớm vậy đâu.

Em khuỵu gối, nửa quỳ, cố gắng kéo cơ thể cứng đờ của người kia lên lưng mình. Chênh lệch về  hình thể khiến cho Sanghyeok xém thì ngã chúi người về phía trước, lảo đảo mấy bước suýt  trượt chân mà tự  té vào huyệt mộ mình mới đào. 

Thi thể của gã không được giữ lại liền đổ chúi về phía trước, cắm mặt xuống đất. Phần đầu vốn bị thương bê bết máu xanh máu đỏ, khuôn mặt bẹo hình bẹo dạng đập mạnh vào tảng đá nhọn hoắt.

Tiếng rầm rõ to khiến em phải nhăn mày.

 Mẹ kiếp, chắc là đau lắm.

"Mày ổn không Jaewanie?" Như một phản xạ có điều kiện, Sanghyeok vội vàng hỏi thăm gã.

Mãi lâu sau vẫn không có phản hồi khiến em ngớ người.

À. 

Jaewanie chết rồi. 

Một mảnh giấy rơi ra từ túi áo bên ngực trái của gã sau cái ngã vừa rồi.

Mảnh giấy nhỏ xíu gấp gọn gàng phẳng phiu, nằm vỏn vẹn trong lòng bàn tay mảnh mai.

Loáng thoáng em nhìn thấy mảnh giấy ấy ghi mấy từ.

Gửi cậu, Sanghyeokie của tôi.

Sanghyeok biết đó là gì. Có một ham muốn thôi thúc em mở nó ra, mân mê từng nét bút, khắc khảm những lời thủ thỉ vào tim, ghim thật sâu vào dòng ký ức. 

Tính tò mò sẽ giết chết một con mèo. Còn Sanghyeok quá hèn nhát. Em không muốn chết.

Vì vậy em nắm chặt tay, khiến tờ giấy phẳng phiu mà Jaewan vô cùng gìn giữ nhàu nát.

"Nếu chúng chưa được trao tay tôi, nghĩ là vẫn thuộc về cậu nhỉ. Vậy thì cũng có thể tính là di vật rồi."

Có những thứ hiển hiện trước mắt nhưng không dám chấp nhận, có những điều khi sống giấu nhẹm đi, quá hèn nhát không dám nói ra. Người sống, chết rồi, điều cần biết, biết rồi, vật cần thấy, thấy rồi, đành đem nó đi chôn thôi.

"Jaewanie nè, xem tao giỏi không, tao tìm thấy thứ chôn cùng mày rồi. Dậy khen tao một tiếng coi."

Cuối cùng, mảnh giấy ấy được đặt lại nơi nó thuộc về - túi áo bên ngực trái, ngay gần trái tim trong thân xác lạnh lẽo của người bạn đồng hành.

03. Đột nhiên cảm thấy bất an

Sanghyeok chọc vào vai Jaewan, khiến người đang đi trước dừng lại.

"Sao vậy?" Gã ngoảnh đầu lại hỏi em.

Sanghyeok nhìn gã chằm chằm, môi mím chặt, có vẻ như không lựa được lời để nói. Jaewan nhìn sắc mặt không tốt của em, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

"Chân vẫn còn đau à? Vậy thì mình ngồi nghỉ nhé."

Vừa dứt lời gã đã kéo em lại, đẩy Sanghyeok ngồi xuống một tảng đá phẳng phiu gần đó.

"Ngồi im tao xem vết thương thế nào rồi."

Jaewan xắn cao ống quần em lên, để lộ ống băng quấn đỏ au màu máu cùng với  vết sưng tấy tím xanh kéo dài từ mắt cá chân lên gần đầu gối, vừa nhìn vừa xuýt xoa. 

"Chân như thế này mà mày vẫn muốn lết đi à. Tao nói để tao cõng đi mà không chịu nghe cơ."

Nói rồi gã khuỵu gối xuống, đưa lưng về phía Sanghyeok ra hiệu cho em leo lên, "Nào, lẹ lên, nhanh mình còn phải xong nhiệm vụ nữa, lỡ hai ngày rồi, đừng để thầy mắng vốn hoài chứ," Sanghyeok cũng ngoan ngoãn leo lên, rúc đầu vào hõm cổ gã dụi dụi làm bộ không vui.

"Khiếp, bên cứ điểm chỗ anh Gyeonghwan mười mấy hai mươi hôm không hoàn thành, thầy không mắng, thầy chỉ có lựa chỗ anh em mình, thấy hiền mà mắng thôi."

"Có mỗi tao hiền thôi, cái cữ như bây á, cọp đóng vai meo meo cụt hay gì. Lo mà nằm ngoan đi, mày mà bị sao tao cứu không nổi đâu cưng."

Nói rồi gã không quên thò tay xuống nhéo mạnh vào chỗ vết thương dưới chân của em, nhận về mấy tiếng kêu oai oái liền bật cười ha hả.

Hôm nọ trong lúc do thám tình hình, do không cẩn thận, em vô tình trượt chân ngã sượt theo sườn đồi thoải, lăn  lộn cuộn mấy chục vòng,  đập cả người gầy gò vào tảng đá sần sùi bên dưới. Sanghyeok chỉ nhớ khi ấy trời đất chao đảo, tối sáng loạn cả lên, rồi bộp một cái, em va phải bề mặt cứng, mọi thứ trở nên đen ngòm, em ngất lịm đi, hoàn toàn mất đi nhận thức. Cho đến khi tỉnh lại, Jaewan đã ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ au, tóc tai rối bù, hai tay đan chặt vào nhau lẩm nhẩm những lời cầu nguyện.

"Này, tao ngủ bao lâu rồi?"

Bọn họ không có biện pháp y tế gì cho trường hợp này. Tận thế mà, bệnh viện không, phòng khám không, bọn họ ở nơi xa tít tắp chẳng thể nhờ một ai. Vậy nên tất cả mọi thứ Jaewan có thể làm  là đưa em về cứ điểm, cố gắng băng bó vết thương tránh cho nó nhiễm trùng, khiến cho chúng trở nên tồi tệ hơn và rồi tiếp tục  cầu nguyện – đan chặt tay, dâng lên lòng sùng kính dành cho chúa, cầu mong những điều tốt đẹp sẽ đến với người đồng hành của gã.

 "Gần một ngày. Mày sao rồi? Có không khỏe ở đâu không? Đầu còn đau không?" 

Giọng gã run run, thanh âm khàn đặc, nhìn bộ dạng tiều tụy của Jaewan lúc ấy, chẳng khó để Sanghyeok đoán được gã đã lo lắng thế nào trong lúc em hôn mê. Sanghyeok tóm lấy tay gã, giật nhẹ, Jaewan cũng hiểu ý, ngồi sát lại bên em khẽ hỏi.

"Cần gì? Đói không? Hay tao nấu gì cho mày ăn nhé."

Không nói không rằng gì, Sanghyeok quàng tay qua eo, ôm chặt lấy gã, em cố gắng nhấc cơ thể đau nhức của mình ngồi lên đùi thằng bạn thân, vùi đầu vào ngực gã thủ thỉ.

"Tao..." có một giấc mơ.

Sanghyeok muốn kể cho người kia nghe về giấc mơ của mình, về cơn ác mộng đã ám ảnh em suốt mấy tháng gần đây, về cái bất an, nôn nao khó tả mỗi khi vắng bóng Jaewan, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành một điều khác.

"Ôm tao." 

 "Ừm."

Nghe xong lời ấy, Sanghyeok mới nhắm mắt, lắng tai nghe trái tim gã nhảy lên từng nhịp, dần thiếp đi trong cái vỗ về dịu dàng an ủi của người bạn đồng hành.

Jaewanie ở đây. Còn sống.

04. Độ ấm dần trở nên lạnh lẽo

Loay hoay một hồi lâu, cuối cùng em cũng cõng được gã ta lên, bước từng bước nặng nề đi tới nơi trú ẩn.

Ánh tà dương trải dài bóng đổ, Sanghyeok vừa đi, vừa thở hổn hển.

"Mẹ nó chứ," Sanghyeok không biết bản thân em đã văng tục bao nhiêu lần trong hôm nay nữa, một ngàn, hai ngàn, hoặc mười ngàn lần, ai biết được. Mỗi lần khuôn mặt bẹo hình bẹo dạng, phần đầu không còn nguyên vẹn của Jaewan hiện lên trong tâm trí, em lại vô thức chửi thề. 

Cõng theo Jaewan giống như mang theo một món đồ cồng kềnh. Nặng nề, chậm rì, níu lại từng bước chân.

Thứ mùi hôi thối tanh tưởi của tử thi sộc thẳng lên mũi, chất dịch thây ma chảy ra từ những vết thương hở để lại cảm giác nhóp nhép nhầy nhụa khắp người khiến em không tài nào ngăn nổi cơn buồn nôn nhờn nhợn ở cổ họng.

Ấy thế nhưng Sanghyeok không thể bỏ gã xuống, giống như cách em không tài nào bỏ gã khỏi cuộc đời mình.

Cõng theo Jaewan giống như mang theo một món đồ cồng kềnh. Một thứ đồ nặng tình đã ôm trọn tâm trí em suốt cả chục năm trời.

Mười một năm.

Lee Sanghyeok năm nay hai mươi tám, quen Jaewan mười một năm. 

Mười một năm không phải quá dài, xét theo tuổi thọ thế giới, cả ngàn, cả vạn, cả tỷ năm, chúng chẳng thấm vào đâu. Vì vậy, em không cho rằng đó là một con số lớn.

Nhưng mười một năm quen Jaewan, hơn một phần ba số ngày đón nắng. 

Mười một năm quen Jaewan, chạy từ tuổi mười bảy phơi phới, đi hết cả thanh xuân.

Mười một năm quen Jaewan, đi từ thương, tới yêu thật nhiều.

Em thả gã xuống khỏi lưng mình, để Jaewan tựa người vào cửa, ngón tay mân mê phần khuôn mặt còn lành lặn của người trong lòng. 

"Jaewanie..."

"Jaewanie..."

"Jaewanie..."

Ngày này vẫn như bao ngày khác, ánh lửa bập bùng xua đuổi lũ thây ma sợ sáng theo từng cử chỉ dịu dàng của Sanghyeok vẽ lại hình bóng người kia.

Vẫn dưới ngọn lửa nọ, hai bàn tay đan vào nhau. 

Vẫn dưới ngọn lửa nọ, không biết làn da ai lạnh lẽo. 

Ngày này vẫn như bao ngày khác, rõ ràng vai kề vai chạm, lại chẳng thể nào sưởi ấm cho nhau.

05. Thời gian thăm hỏi cố định

Sanghyeok chợt nghĩ, liệu em có nên chôn lá thư nọ ở đây không.

Tại cứ điểm vun đầy ký ức của hai người.

Tại cái nơi dù chạy khắp mọi miền em vẫn sẽ ghé lại.

Tại ngôi nhà của em và gã bạn.

Và khi ấy.

Mỗi sáng tinh mơ sẽ là một lần gặp gỡ.

Mỗi trưa nắng gắt sẽ là một lần nhớ nhung.

Mỗi đêm tăm tối sẽ là một kho kỷ niệm.

Và khi ấy.

Chẳng cần một lần viếng thăm.

Chẳng cần một lần ghé mộ.

Chẳng cần một lần han hỏi.

Gã vẫn ở đây. Ngày nào cũng ở đây.

06. Tìm thấy món đồ chung đã từng làm mất

Jaewan không phải một kẻ giữ đồ tốt, gã cứ đi ba bước, cũng phải mất đồ hai bước rưỡi. Vì vậy thường những gì quan trọng của gã đều do em giữ.

Cũng vì thế, kể cả khi chẳng còn nữa, mọi thứ của gã đều nằm hết trong tay em.

Ánh mắt Sanghyeok vô tình rơi vào hố nước còn đọng lại sau trận mưa dài, ngẩn người nhìn bóng em phản chiếu lại trên mặt nước lăn tăn gợn sóng nhòe dần cùng màu biếc xanh của mây trời.

"Jaewanie, tao tìm thấy thứ mày bỏ quên rồi nè." 

07. Tang lễ

Bọn họ không tổ chức tang lễ cho Jaewan. Mạt thế không có chỗ cho điều đó.

Nhưng Sanghyeok thì có. 

Kiếm một cành khô coi làm nhang.

Nhặt một hòn đá đặt làm mộ.

Thêm một phần ăn làm đồ cúng.

Rồi tùng tùng tắc tắc.

"Jaewanie, đợi tao."

08. Nước mắt đột nhiên xuất hiện

Sanghyeok không cho rằng mình là người mau nước mắt. Suốt những tháng năm dài đằng đẵng chẳng mấy lần thấy em rơi lệ. Nó hiếm hoi tới mức Jaewan từng nhéo má em rồi hỏi.

"Bộ tuyến lệ của mày tắc rồi hay gì."

Chẳng biết khi ấy bọn họ đã làm gì, Sanghyeok chỉ nhớ loáng thoáng đôi ba câu mà gã đồng hành từng nói.

"Khóc đi, đừng sợ."

"Tao ở đây."

"Muốn khóc cứ khóc đi. Tao ở đây, không sao cả."

"Tao luôn ở đây mà."

"Tao luôn ở bên mày."

Chẳng biết khi ấy bọn họ đã làm gì. Sanghyeok chỉ nhớ lúc ấy em vùi mặt vào lồng ngực của gã rồi gào khóc thật to. Rồi từ đó trở đi, cứ đôi ba hôm, khi ký ức về những tháng ngày xưa cũ ùa về trong tâm trí, Sanghyeok sẽ níu chặt gấu áo Jaewan, cuộn tròn trong lòng gã, nức nở từng tiếng vụn vỡ không rõ lời.

Jaewanie sẽ ôm, Jaewanie sẽ hôn lên trán, Jaewanie sẽ dịu dàng dỗ dành.

"Muốn khóc cứ khóc đi, đừng sợ. Tao luôn ở bên mày." 

"Thằng khốn." 

Chẳng biết nước mắt đã rơi tự bao giờ. Sanghyeok chỉ nhớ lúc này Jaewan là một thằng khốn.

09. Không chạm được đến người

Trong vài giây thẫn thờ, ánh mắt em vô tình gửi đến cái mộ nhỏ từng xây cho thằng khốn kia trong căn cứ. 

Xa khoảng chừng hai mét.

Lấy độ dài một bước chân của người trưởng thành tầm 70 cm. 

Một.

Hai.

Ba.

Sanghyeok lẩm nhẩm đếm.

Chỉ cách em ba bước. 

Chỉ cách em hai mét.

Gã ở gần vậy ấy.

Nhưng em không với tới.

10. Từ nơi người khác nhận được tin người qua đời

"Anh có thấy một cậu trai rất gầy, có mái tóc chó gặm, miệng cười trông rất giống mèo hư, có dáng đi lạch bạch, kiểu vung vẩy giống con cánh cụt ấy không?"

"Kiểu, kiểu cậu ta trông rất xinh ấy. Trắng đến phát sáng nữa. Anh có thấy không?"

Tên gác ngục không nhớ nổi bản thân đã nghe câu này bao nhiêu lần. Cứ chốc chốc linh hồn kia lại bay tới ríu rít hỏi.

Một trăm.

Một ngàn.

Một vạn.

Bao nhiêu lần kể không xuể. Phiền tới nỗi hắn muốn sút bay cái linh hồn vất vưởng kia đi uống canh Mạnh Bà, đầu thai luôn khỏi hỏi nhưng rồi cũng đành thôi.

Cái tên này cũng vậy.

Giống mấy tên si tình, hứa hẹn bên nhau đủ kiểu rồi chết trước nên nán lại ở cầu Nại Hà chờ đợi nửa kia.

Đứng gác Nại Hà mấy vạn năm, không phải lần đầu hắn gặp trường hợp này.

Cơ mà tên này có hơi khác.

Vào lần thứ hai mươi, trong một giờ, linh hồn nọ lại liến thoắng hỏi hắn những câu hỏi cũ, tên gác cổng gắt gỏng đáp.

"Muốn biết thì ở lại mà đợi. Đừng có lượn lờ xung quanh rồi làm phiền ta."

Linh hồn nọ im bặt, rất lâu mới lên tiếng.

"Không muốn đợi cậu ta. Nhưng muốn đợi cậu ta."

"Không muốn ngóng cậu ta. Nhưng muốn ngóng cậu ta."

"Không muốn thích cậu ta. Nhưng muốn thích cậu ta."

Một canh giờ, kẻ gác cổng không phải nghe gã ta lặp đi lặp lại một câu hỏi mà nghe tới mòn tai, kẻ gác cổng phải nghe gã ta lải nhải "không muốn nhưng muốn" đến phát điên.

Ừ, cái khác của tên này với mấy cây si kia. Là tên này điên rồi. 

Đứng gác Nại Hà mấy vạn năm, lần đầu tiên gã gặp trường hợp này.

11. Căn phòng trống

Đồ dùng thường nhật của họ không có là bao. Nên khi cậu lính mới được cử đến thay chỗ cho Jaewan, cậu ta phải vác thêm cả đống đồ của mình mới khiến căn cứ đỡ trống trải.

Nhưng không hiểu sao.

Sanghyeok vẫn cứ thấy nó trống.

Có lẽ vì không chỉ mỗi căn phòng này thiếu vắng.

12. Nếu như tao quên mất mày

"Thì sao nhỉ Jaewanie?"

"Mày sẽ giận tao à?"

"Ai cho mày giận tao, thằng khốn này, tao không cho phép mày giận tao."

13. Hôn bức ảnh của người

Từ lâu lắc tít tận chục năm đổ về trước, vào một ngày nắng, Jaewan lôi đâu ra một bức ảnh.

Trong ảnh là một Jaewanie tuổi mười mấy.

Cười rực rỡ trên bãi cát vàng ươm, thiếu niên thanh thuần đầy sức trẻ nở rộ như bông hướng dương.

"Nè, Sanghyeokie," gã dúi vào tay em tấm ảnh cũ, rồi lục lọi khắp người kiếm đâu một cây bút, "viết chỗ này."

Jaewan chỉ vào một góc của bức ảnh, tại cái chỗ gần sát hình gã, "Viết tên mày vào đây." 

Lâu lắm rồi không chạm vào bút khiến nét chữ của em nghiêng nghiêng xẹo xẹo, ấy thế mà Jaewan cười vui vẻ, nhanh nhẹn vẽ nối vào từng nét gãy những trái tim nhỏ xíu. Rồi sau đó giấu nhẹm đi.

Mãi tới ngày hôm ấy, Sanghyeok vô tình tìm thấy.

Vẫn bức ảnh cũ đã ố vàng, chỉ là có thêm một hình trái tim thật to bao trọn lấy Jaewanie và em vào lòng.

Vẫn nét bút kia, giống hệt trong lá thư nọ, mặt sau bức ảnh viết mấy từ.

"Sanghyeokie của tao."

Sanghyeok ngẩn người hồi lâu, rồi nâng cao bức ảnh lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên dòng chữ nọ.

"Ừm. Của mày."

14. Bảy ngày chờ đợi cảnh trong mơ

Mười một năm ở bên Jaewan đã hình thành cho em một thói quen chẳng mấy tốt đẹp. Rằng việc coi sự tồn tại của gã ta trong đời là một điều hiển nhiên.

Cũng vì vậy, tận bảy ngày sau khi vắng bóng hơi ấm quen thuộc, em vẫn mơ thấy nụ cười ấy.

Cũng vì vậy, tận bảy ngày sau khi thiếu đi người bạn đồng hành, em vẫn mơ thấy giọng nói kia.

Cũng vì vậy, tận bảy ngày sau khi chỉ còn một mình, em vẫn mơ thấy có mình còn ai đó bên cạnh.

15. Gương mặt giống nhau

Sanghyeok nghĩ mình bị bệnh. Bệnh nặng lắm rồi. Nhìn trái, ngó phải, quay trước, đổ sau, đâu đâu cũng thấy gương mặt của Jaewanie.

Hoặc có thể là không, chỉ là Jaewanie vẫn ở bên cạnh em thôi.

16. Giả vờ người chưa bao giờ rời đi

"Nhóc. Em có đói không?"

Sanghyeok vô tình hỏi cậu nhóc mới đến, như một phản xạ có điều kiện đã được luyện hơn chục năm.

Mặt cậu lính mới nghệt ra, như nghe phải điều cấm kỵ gì đó, luống cuống hỏi lại.

"Em... em tưởng chúng ta không thể đói?"

Khi ấy, Sanghyeok mới chợt nhận ra mình lỡ lời, chỉ biết ù ù cạc cạc ậm ừ cho qua. Chết vậy chứ, làm sao em lại quên mất điều này.

Con người thời mạt thế không thể đói.

Con người thời mạt thế không thể đau.

Con người thời mạt thế không thể mệt.

Không cần ăn, không cần uống, không cần ngủ, không cần nghỉ,... Tất thảy những điều gì của một sự sống, con người thời mạt thế đều không cần.

Con người thời mạt thế không phải là con người. Bọn họ biết điều đó. Chỉ là bọn họ không chấp nhận nổi.

Vì vậy, Jaewan vẫn cùng em đi kiếm ăn.

Vì vậy, Jaewan vẫn cùng em chìm vào giấc ngủ.

Vì vậy, Jaewan vẫn dịu dàng xuýt xoa mỗi lần em bị thương.

Vì vậy, Jaewan vẫn nhẹ nhàng xoa bóp mỗi lần em kêu mệt.

Con người thời mạt thế không phải là con người. Nhưng bọn họ, "người" hơn bất cứ ai.

17. Không thể quên được khoảnh khắc người chết đi. 

"Anh ơi," Sanghyeok ôm chặt đầu, đôi chân mềm nhũn ngồi thụp xuống, tay không ngừng đánh vào đầu mình thùm thụp.

Seongung vội vàng đỡ lấy cơ thể run bần bật của em.

"Sanghyeokie nhìn anh."

"Sanghyeokie thở đều."

"Sanghyeokie!"

Trong từng tiếng lảm nhảm vỡ vụn thanh âm, Seongung nghe thấy em nhỏ của hắn nói.

"Anh ơi, là em giết Jaewanie."

"Anh ơi, là em đánh chết Jaewanie."

"Anh ơi... anh ơi, tại em."

"Tại em."

"Tại em."

"Tất cả tại em."

18. Vĩnh viễn không tha thứ cho người

Vì đã bỏ tôi lại.

Vì đã chết vì tôi.

Vì đã hy sinh cho tôi.

Vì đã yêu tên khốn này.

19. Nếu như có thể làm lại một lần nữa

Em sẽ không tách Jaewanie đi do thám ngày hôm ấy.

Em sẽ không để Jaewanie lao ra chắn cho em khỏi con thây ma gớm ghiếc.

Em sẽ không để Jaewanie gào rú trong đau đớn vì biến dị.

Em sẽ không giết Jaewanie theo ước nguyện của gã.

Nếu như có thể làm lại một lần nữa, Sanghyeok sẽ ôm Jaewan thật chặt.

Nếu như có thể làm lại một lần nữa, Sanghyeok sẽ cùng Jaewan đi tới cuối đời.

20. Ở trên người xăm tên đối phương

Đã vài lần, ánh mắt em gửi về cây bút nọ, cây bút Jaewan dùng để viết tên em và những câu thầm kín.  

Nhưng rồi những suy nghĩ chưa kịp nhen nhóm đã bị dập tắt, em không muốn làm hỏng bất kỳ thứ gì Jaewan để lại.

Vì vậy trước mặt tên lính mới, em chọc cây kiếm ngắn vào ngọn lửa đỏ rực.

Lee Jaewan.

Tiếng xèo xèo chưa kịp kêu lên đã bị máu thắm đập tắt, trong ánh nhìn sợ hãi của tên lính mới, em viết lên tay ba từ.

Lee Jaewan.

Chắc sau này, nếu khi chết được gặp lại Jaewan, em sẽ cúi gập người xuống mà xin lỗi gã ta.

"Xin lỗi vì làm hỏng đồ của mày."

21. Thói quen không thể thay đổi

Là thủ thỉ tên Jaewan.

"Jaewanie." Bằng trái tim.

"Jaewanie." Bằng ngọt ngào yêu nhớ.

"Jaewanie." Bằng dằn vặt đắng cay.

22. Bắt chước sinh hoạt của đối phương 

Mười một năm không quá dài nhưng cũng đủ để em thuộc làu làu những thói quen của gã, chúng đủ để em chỉ cần nhìn một thứ cũng sẽ biết Jaewanie sẽ làm gì khi ấy.

Nhưng bỗng chợt nhìn lại, hình như, bọn họ, giống hệt nhau mà.

23. Lần trò chuyện cuối cùng 

"Sanghyeokie, giết tao. Nếu tao xảy ra biến dị. Giết tao đi."

"Làm ơn, Sanghyeokie."

"Tao không muốn làm tổn thương mày."

24. Thay người hoàn thành chuyện còn dang dở

Là đi nốt cuộc hành trình tới ngày hậu mạt thế.

Là trải nốt chuỗi kỷ niệm hai đứa hết tháng năm.

"Xin lỗi, không thể rồi."

Sanghyeok nói câu cuối, trước khi bản thân bị đám thây ma xé nát.

25. Vì người mà sống tiếp

Vững vàng bước đi tới tận khi chẳng còn có thể.

26. Gọi tên người trong mơ

Dường như là điều không thể nữa.

27. Nhìn người ở trước mặt tôi chết đi

Mùi tử thi hôi thối sộc thẳng lên mũi, chất dịch thây ma túa ra như suối từng những vết thương hở. Máu xanh lẫn cùng máu đỏ chưa biến dị phun ra từ ngũ đỉnh nhỏ tong tóc xuống nền đất.

Gã ta không ngừng bẻ ngoặt cơ thể mình, phát ra từng tiếng răng rắc xương gãy. Miệng thét gầm liên tục từng đoạn dài đau đớn.

"Sang-Sanghyeok..."

Sanghyeok siết chặt tay, cầm tảng đá to ngay cạnh phang mạnh vào đầu gã. Jaewan nằm gục xuống.

Rồi những tiếng bốp bốp vang lên liên tục.

Hộp sọ gã vỡ tan.

Khuôn mặt bẹo hình bẹo dạng thảm chẳng nỡ nhìn.

Vẫn còn tiếng gầm gừ, Jaewan vẫn chưa chết.

Vì vậy, Sanghyeok chọc tay vào hộp sọ nát, đâm thẳng vào lớp nhầy nhụa dịch não, bóp não đại não nóng rực vì quá trình biến dị.

Máu xanh bắn lên gương mặt em, Sanghyeok gục xuống.

"Jaewanie, là tao giết mày..."

28. Bệnh mất ngủ không thể chữa khỏi 

Con người thời mạt thế không cần ngủ. Thế nhưng rúc vào lòng Jaewan, em đều yên ổn say giấc.

Vì vậy sau ngày Jaewan không còn nữa, Lee Sanghyeok lại trở thành "người".

29. Mười năm sau khi người rời đi

Tôi từng nghĩ mười năm không quá dài.

Nhưng vắng bóng người, tất thảy thật chông gai.

Mười năm sau khi người rời đi.

Tôi không nghĩ rằng mình đợi được.

Vậy nên xin cho tôi nói.

Mười giây sau khi người rời đi.

Thế giới của tôi sụp đổ rồi.

30. Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta

Sanghyeok từng siết chặt đôi bàn tay dần lạnh đi mà thủ thỉ.

Cho đến khi cái chết biến tình yêu đôi ta thành vĩnh cửu.

Jaewan ôm chặt lấy "người" gã đã chờ rất lâu mà bật cười vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip