Day 5: Say

Pairing: Aomine Daiki x Kise Ryouta

Summary: Trăng bàng bạc vắt vẻo trên nền trời cao vời vợi. Gió lay động lá cành, cánh hoa theo gió thổi rơi đầy mặt cỏ. Môi nhấp ngụm rượu, hồn ta như lâng lâng giữa đất trời. Người ngồi bên cạnh, là tri kỉ, là tình nhân, là bạn đời. Gió xuân lạnh nhưng cõi lòng ta lại nồng ấm cơn tình say.

____

Đêm buông xuống đã lâu, nền trời hôm nay lấp lánh ánh sao, trông cứ như mảnh vải nhung đen tuyền, thô kệch được bàn tay ai đó hóa phép, rải lên vô số đá quý hiếm thấy, thoáng chốc đã trở nên thật đẹp mắt.

Phố thị về đêm lên đèn, nhìn từ xa cũng lấp lánh chẳng khác gì ánh sao. Con đường lớn nườm nượp người qua lại, ngay bên cạnh vỉa hè, người kéo xe vẫn không thôi nhiệt tình mời chào khách.

Nhà hát trung tâm của thành phố đông nghịt người, hầu hết bọn họ đều là tiểu thư mặt hoa da phấn, còn không thì cũng là mấy quý bà lắm tiền nhiều của. Trên khán đài, gã ca sĩ vẫn say mê đắm chìm trong lời ca khúc hát, đôi mắt khép lại chỉ thấy mỗi hàng mi dài lay động, sóng mũi cao tuấn tú, mái tóc vàng được ánh đèn sân khấu điểm tô trở nên nổi bật hơn bội phần, giọng hát trầm ấm như quanh quẩn bên tai, rót vào trái tim khán giả loại mật ngọt chết người.

Ngài đại tá ngồi chễm chệ ở hàng ghế đầu, chân gác thành hình chữ ngũ, đôi bốt đen lắm đầy bùn đất nơi thao trường cũng không thể làm giảm khí thế hiên ngang của bậc quân nhân. Tay phải chống cằm, mắt ngài nhìn đăm đăm vào kẻ đang hát trên kia. Giọng hát của người nọ quả thật rất hay, ít nhất thì là đối với ngài và cả, cậu ta trông vô cùng đẹp mắt. Đó là toàn bộ ấn tượng của ngài về Kise Ryouta.

Đêm ấy, lần đầu tiên ngài ngắm nhìn một người lâu đến vậy. Suốt ba tiếng đồng hồ gã ca sĩ say sưa trong lời hát, ngài ngồi trên chiếc ghế ấy đúng ba tiếng.

Trời đã về khuya, sương đêm lãng đãng trong làn không khí, phố xá trở nên vắng vẻ hơn nhiều so với vài tiếng trước nhưng thỉnh thoảng, hiếm thôi, vẫn có thể thấy chiếc xe nhà ông lớn nào lao ngang qua đoạn đường rộng thênh thang.

Kise sau khi thay y phục và dọn dẹp phụ giúp mọi người xong xuôi mới thong thả ra về. Guốc gỗ gõ trên nền xi măng lạnh ngắt vang lên những âm điệu thật vui tai. Nhà cậu cách nhà hát khá gần nên chẳng lo gì việc đi lại, muốn về thì cuốc bộ chục bước là đến vả lại cậu chẳng muốn về sớm, ở một mình thì cuộc sống nhàm chán lắm, về lúc nào mà chả như nhau.

_Kise Ryouta, đó là tên cậu đúng không.

Lúc lướt ngang qua tên sĩ quan kia, Kise đã nghe thấy hắn gọi tên mình, không ngạc nhiên mấy. Cậu dừng bước, xoay người đối diện với người đang tựa cột, nụ cười treo bên khóe môi.

_Ngài biết tôi sao?

_Ồ, tôi mới phát hiện ra thôi, nhưng có vẻ mình rất thích em.

Cuộc gặp gỡ của ngài đại tá và gã ca sĩ nổi tiếng đã diễn ra như vậy đấy, mà, đó cũng đã là chuyện của mấy năm về trước rồi.

===

Ánh trăng bàng bạc phủ xuống khoảng sân một mảng sáng mờ ảo, hoa anh đào xuôi theo chiều gió thổi, bay tán loạn giữa không trung, cánh hoa được trăng nhuộm màu, lấp lánh đẹp đẽ. Kise nhấp một ngụm rượu sake, vị ngọt trôi xuống cổ họng, rót vào lòng cơn say nhẹ nhàng. Quẩn quanh chóp mũi là hương hoa anh đào dìu dịu. Yukata trên người chỉ khoác hờ hững, da thịt được gió xuân mơn man mát lạnh. Trước mắt là phong cảnh hữu tình, trên tay cầm chén rượu ngọt chẳng thể say, đáng tiếc thay cảnh đẹp, rượu ngon lại chẳng có ai cùng thưởng thức.

Tiếng chân bước trên sàn gỗ vang lên ngày một rõ.

Nam nhân nhếch môi cười. À, tri kỉ đến rồi.

_Khuya thế này mà ngài còn đến đây sao, Aominecchi?

_Em nói xem.

Ngài đại tá ngồi xuống cạnh bên cậu, vươn tay lấy đi chén rượu đã gần cạn, nhấp một ngụm.

_Cảnh đêm đẹp thật.

Rượu đã hết, y đặt chén sứ xuống sàn.

_Chuông gió hư rồi, hôm trước vừa gỡ xuống. Bây giờ ngồi đây lại cảm thấy có chút trống vắng.

_Em có định thay cái mới không?

_Vẫn chưa biết nhưng chắc không cần đâu. Ta vẫn thích âm thanh của cái cũ hơn.

Aomine đưa tay ra, hứng lấy vài cánh hoa mỏng manh, sau đó lại nhìn chúng bị gió cuốn bay đi.

_Em còn rượu không?

Nam nhân cầm chiếc bình nhỏ lên, lắc nhẹ vài cái, cười hối lỗi.

_Xin lỗi, ngài đến trễ quá, ta đã dùng hết rồi.

Kise nghe thấy tiếng thở dài của người bên cạnh, thấy người nọ tiếc nuối như vậy lại làm cho cậu nổi hứng trêu chọc.

_Rượu hết rồi, ngài muốn dùng thứ khác không?

Đại tá nhướn mày, nhìn cậu tò mò.

Kise rướn người, bàn tay vuốt ve đường cằm sắc nhọn, môi đặt bên tai y, thầm thì.

_Ta.

Tiếp theo, dĩ nhiên là một màn môi lưỡi quấn quýt triền miên...

Một tay y ôm eo cậu, tay còn lại vươn lên vuốt ve mái tóc vàng như màu nắng, bên chóp mũi là hương rượu thoang thoảng lúc có lúc không.

Ngài đại tá say rồi, ngài không say vì men rượu. Ngài say trong ánh mắt hổ phách liêu nhân, say trong nụ cười khiến cõi lòng mình rộn ràng.

Ngài đại tá say tình.

Đêm đã khuya, gió bên ngoài chẳng còn thổi nữa. Anh đào rơi khắp sân, vương trên cả sàn gỗ ngoài hiên nhà.

Trong căn phòng nhỏ ấm cúng, đã chẳng còn kẻ luôn cô đơn ngắm trăng thưởng hoa cả đêm dài như năm tháng trước kia. Trong căn phòng nhỏ ấm cúng, có hai kẻ ôm nhau chìm vào mộng mị, một kẻ mang theo rượu tình, một kẻ nguyện ý say trong cám dỗ cấm kị.

===

Trời vừa hửng sáng, ngài đại tá đã thức giấc. Do thói quen hình thành từ lâu, Aomine ít khi dậy trễ hơn cậu, mà có lẽ nên nói là chẳng bao giờ luôn ấy chứ. Kise vẫn còn đang ngủ, dấu hôn ái muội bên vai trái đặc biệt bắt mắt. Y nghiêng người dậy, tay chống má, ôm lấy người bên cạnh vào lòng. Bàn ray thô ráp của y nắm lấy tay người đối diện, môi âm thầm đặt một nụ hôn lên làn da nhẵn nhụi. Ngày trước, Aomine không hề biết rằng hóa ra ngắm một người cũng có thể khiến lòng mình lâng lâng vì bình yên ấm áp.

Mặt trời đã lên, xuyên qua khung giấy mỏng chiếu vào phòng, phủ lên khuôn mặt say ngủ vệt nắng dài. Y vỗ nhẹ lưng cậu, khẽ gọi.

_Kise, dậy thôi.

Người bên cạnh nheo mắt, vẫn chưa có ý tỉnh giấc, miệng rì rầm những tiếng mè nheo.

_Một chút nữa thôi.

Y cười, ghé sát bên tai cậu.

_Thôi nào, dậy đi.

Kise vì nhột nên đâm ra khó chịu, cuối cùng chỉ đành chịu thua y.

_Lát nữa chúng ta đi chợ cùng nhau đi.

_Hôm nay ngài không bận à?

Cậu dụi mắt, mặt vẫn còn ngái ngủ, trông chẳng có vẻ gì là muốn thức dậy.

_Không, hôm nay tôi được nghỉ phép.

Bảy giờ sáng, chợ tấp nập người. Aomine theo sau chân cậu, lướt qua vài hàng quán vừa mở cửa, trên người là bộ yukata của người yêu, thỉnh thoảng y đưa tay áo lên mũi, để vị rượu thoang thoảng theo đó len lỏi vào khứu giác. Khuôn mặt rất thõa mãn. Chủ nhân của bộ yukata có đôi lần bắt gặp hình ảnh ấy, chỉ cảm thấy rất buồn cười. Càng ngày chỉ càng cảm thấy đại tá nhà mình là một người rất đáng yêu.

Làm sao đây.

Kise không cách nào ngăn được trái tim ngừng rung động vì y.

_Em định nấu món gì vậy?

_Nếu ngài ở lại dùng bữa thì sẽ biết ngay thôi.

_Em không cần ngỏ lời vậy đâu, hôm nay tôi sẽ ở lại cả ngày mà.

_Ngài không về nhà sao?

Cậu vừa hỏi, vừa kiểm tra nguyên liệu trong giỏ, sau khi chắc chắn đã mua đủ rồi, chân cất bước quay về hướng cũ.

Nhà của đại tá sao? Cậu cũng có được vài dịp nghé thăm rồi. Là một dinh thự kiểu Âu mới toanh, y bảo chỉ vừa được xây ba bốn năm trước, không lâu trước khi mình được điều về thủ đô. Lúc đó y chỉ mua bừa để có nơi ngủ nghỉ. Cậu nghe nói thế cũng chỉ đành cười trừ.

Aomine ít khi về nhà, thông thường sau khi hoàn thành xong công việc y sẽ ngủ lại ở quân ngũ, sau này khi hẹn hò với Kise, thời gian nghỉ lại quân doanh đã ít hơn, trừ những đêm quá bận, còn không thì dù trễ thế nào y cũng sẽ ghé lại nhà cậu để tá túc.

_Có em rồi, tôi chẳng muốn về nhà nữa.

Aomine kéo dài bước chân, sánh vai đi bên cậu. Y nghĩ nếu bây giờ không phải đang ở nơi đông người, có lẽ mình đã ôm đối phương vào lòng mất rồi.

_Miệng lưỡi của ngài vẫn ngọt như ngày nào.

_Chỉ nói với em thôi.

_Thật không dám nhận.

Gian bếp phía sau nhà trở nên bận rộn hẳn. Kise nhanh tay thái nhỏ đám cải, cho vào chảo lớn, tay không ngừng đảo đi đảo lại thức ăn đang dậy mùi thơm phức.

Ngài đại tá tựa cửa, nhìn bóng lưng tất bật loay hoay của cậu không ngăn được khóe môi cong lên. Y đi đến, vòng tay ôm lấy eo cậu.

Người kia không có vẻ gì là giật mình, chỉ bình thản hỏi.

_Ngài lau nhà xong rồi à?

_Đã lau xong rồi, bảo đảm sạch sẽ.

Bàn tay vỗ nhẹ lên mái tóc xanh, xem như là khen thưởng.

_Ngài vất vả rồi.

Đợi cho thức ăn vừa chín tới, Kise đưa tay tắt lửa. Khói nóng bốc lên nghi ngút.

_Dọn chén ra thôi nào.

Cơn nắng trưa neo đậu bên hiên ngôi nhà truyền thống, cửa gỗ mở toang, để gió lướt qua căn phòng nhỏ, làm dịu bớt cõi lòng đê mê của những kẻ say tình bên trong.

_Bao giờ em định sẽ mở cửa hàng hoa?

Aomine đã bất giác hỏi vậy trong lúc cả hai rửa chén. Nước chảy hơi lớn, bắn lên cả yukata của y.

Aomine nhớ vào một ngày hạ nào đó của vài năm trước, khi mình và cậu vừa bắt đầu hẹn hò, y đã được nghe kể về quá khứ của Kise.

Đau thương ngày bé được cậu kể lại hết sức điềm nhiên, tựa như tất cả khổ cực xuyên suốt tháng năm ấy chẳng hề tồn tại. Điểm sáng duy nhất trong thời ấu thơ của cậu hẳn chỉ có mỗi người mẹ dịu dàng của mình, người phụ nữ gánh trên vai những vò rượu được ủ lâu ngày thoang thoảng hương anh đào thơm ngát. Người phụ nữ đã mất khi chưa tròn ba mươi ấy có một ước mơ rất nhỏ bé, bà ấy muốn mở một tiệm hoa, ngày ngày bận rộn với công việc, được ngồi trong một không gian thơm ngát, rực rỡ sắc màu cùng đứa con nhỏ của mình. Mong muốn đơn giản như thế, nhưng đến ngày cuối cùng trên cõi đời của mình bà vẫn chưa thể chạm đến.

Kể từ ngày ấy, nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là thực hiện tâm nguyện duy nhất của bà.

_Chắc là vài tháng sau nữa.

Kise giũ nước còn đọng trên dĩa, đặt ngay ngắn vào kệ bếp.

_Ngài rửa xong chưa?

_À hả, vẫn còn, em chờ một chút.

_Aominecchi, ngài biết khiêu vũ không?

_Hả, sao lại lái sang chuyện này vậy?

_Bởi vì bỗng dưng muốn cùng ngài khiêu vũ, vậy thôi.

_Tiếc quá, chẳng thể như em mong muốn rồi.

Y khóa vòi nước, mang theo chồng chén bắt đầu xếp vào tủ.

_Thế thì để tôi dạy ngài nhé.

Kise ôm lấy eo y từ phía sau, chóp mũi đặt ngay gáy, phả những hơi thở nóng rực.

_Đã vậy thì đành nhờ em chỉ bảo.

Khắp ngôi nhà văng vẳng thứ giai điệu không lời.

Ngoài kia, nắng trưa đã dần dịu đi, chỉ còn làn gió mơn man trên mỗi góc nhỏ của đô thị. Mây lững lờ trôi trên nền trời xanh trong vắt, lười biếng, êm đềm. Hôm ấy là một ngày đẹp trời, là lần duy nhất bọn họ có dịp cùng nhau khiêu vũ.

===

Chiến tranh cuối cùng vẫn nổ ra, giống hệt những lời đồn đoán được phát tán gần đây.

Đêm trước ngày Aomine quay về tiền tuyến, y dành ra chút thời gian ít ỏi của mình để đến nhà Kise như thường lệ.

Nam nhân ấy vẫn ngồi trước hiên nhà ngắm mảnh trăng khuyết treo phía trên cao, trên tay cậu là chén sake đầy, ngay cả bình rượu bên cạnh cũng vậy. Cậu xoay đầu, nhìn y cười, khuôn mặt được ánh sáng mờ ảo phủ lấy, xinh đẹp đến có chút vô thực.

_Ta biết ngài sẽ đến mà, Aominecchi, muốn uống rượu không? Lần này ta có chừa lại cho ngài đấy.

_Cảm ơn em.

Là cảm ơn vì rượu ngon hay còn vì một điều gì khác?

Chuyện đó chỉ mỗi ngài đại tá rõ.

_Tiếc thật đấy, tuần sau cửa hàng mới khai trương. Vậy là chẳng thể chờ đại tá chúc mừng rồi.

_Tôi xin lỗi.

Y cầm trên tay chén rượu, môi không buồn nhấp thử.

_Không sao, chờ ngài trở về tôi nhất định sẽ đòi thêm.

Chỉ một câu nói thôi, vậy mà bao nhiêu dao động trong tim đều hóa thành tĩnh lặng. Y đặt chén sứ xuống, hôn lấy đôi môi người nọ.

_Em chờ tôi nhé.

_Tất nhiên rồi.

Đêm đã về khuya, gió thổi rất lạnh. Kise khoác hờ hững yukata bên ngoài, cậu nằm gối đầu trên chân y, yên lặng ngắm sao giăng đầy trên nền đen thăm thẳm.

_Ngài thích hoa gì vậy, Aominecchi?

Bị hỏi bất ngờ như thế, y chẳng biết trả lời thế nào.

Hoa sao?

Gã quân nhân ngày ngày tiếp xúc với súng ống đạn dược như y làm gì có tâm tư để ý đến mấy chuyện vặt vãnh ấy. Y nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách, đoạn trả lời cậu.

_Chắc là hướng dương.

_Hướng dương? Vậy hôm ngài trở về, ta sẽ tặng ngài một bó hướng dương lớn, có được không.

Cậu cười, tay vuốt ve gò má tình nhân, nhìn y đầy dịu dàng.

_Không cần, chỉ một đóa là đủ rồi.

Phải, chỉ một đóa là đủ rồi. Một đóa hướng dương. Một mình người thôi, chỉ cần người còn đợi ta nơi phố thị vội vã, nơi nhân gian khói lửa mịt mù này, dù thế nào ta cũng sẽ trở về bên người.

Y nắm lấy bàn tay đặt trên mặt mình, thành khẩn hôn xuống.

_Em chờ ta nhé, Ryouta.

_Nhất định là thế mà, ta sẽ không rời đi đâu, Daiki.

Một ngày xuân của rất nhiều năm sau đó.

Aomine cuối cùng cũng trở về, nhưng y đã không thể giữ trọn lời hứa với người nọ.

Kise nhìn dòng người chuẩn bị rời đi, lẳng lặng nép sang một bên.

Đợi cho đến khi nghĩa trang chẳng còn ai nữa, cậu mới thong thả bước đến chỗ y. Tay men theo viền đá lạnh ngắt, cậu cười, đơn thuần là một nụ cười chào đón, không chút gượng gạo.

_Đại tá, ngài không giữ lời gì hết.

Không gian xung quanh chìm vào thinh lặng, chẳng có lấy một tiếng động. Câu trách cứ vẫn mãi lưng chừng ở đấy.

_Ngài xem ta đem gì đến nào, đúng như lời hứa của chúng ta nhé.

Cậu khom người, đặt đóa hướng dương đang độ khoe sắc lên những bó hoa khác.

Nắng buông hờ hững trên sân cỏ.

Một ngày nắng đẹp trời, một kẻ trở về, một kẻ ôm theo thương nhớ gửi lời chào tạm biệt.

Dưới lòng đất kia, là một tình yêu đã say ngủ

Nơi nhân gian tiêu điều, có trái tim bơ vơ ôm trong lòng bóng hình xưa cũ.

Nhiều năm sau đó, tựa như một thông lệ, vào một ngày cuối tháng năm, khi người thân của y đến nghĩa trang, luôn thấy bên bia mộ của vị đại tá trẻ đã được ai đặt thêm một đóa hướng dương.

Hướng dương, rực rỡ như mặt trời. Hướng dương, tình yêu chung thủy của tôi, chỉ dành cho mỗi người mà thôi.

Rồi đến một ngày xuân, người ta không còn thấy đóa hướng dương được đặt bên cạnh bia mộ ấy nữa.

Bọn họ, cuối cùng cũng gặp lại nhau.

"Chào em, em đến rồi."

"Để ngài chờ lâu rồi, Aominecchi."

"Xin lỗi vì đã thất hứa với em nhé, lần này tôi sẽ không để em một mình nữa đâu."

____

17/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip