🐣Chương 21: Chúa giả vờ khóc nhè

Hàng xóm ở tầng 3 tên là Tề Diệu, các đồng đội đều gọi anh ta là "Tề đội" hoặc "Đội trưởng".

Sau khi đuổi theo dấu vết đến khu dân cư bên cạnh, Tề Diệu phát hiện ra bản thể của con quái vật mà họ đã truy lùng hơn nửa tháng, nó đang nằm trên băng ghế gần bồn hoa.@TửuHoa

Đó là một con quái vật cấp B, lợi dụng quy tắc của thị trấn đồ chơi để lừa gạt con người trả lời, biến họ thành chất dinh dưỡng cho nó.

Một đồng đội sử dụng thiết bị dò xét tiên tiến, thở hổn hển nhưng không dám mở miệng vì biết đặc điểm của quái vật. Người đó chỉ có thể liên tục dùng ánh mắt ra hiệu: Thị trấn đồ chơi này có gì đó không ổn!

Theo thông tin họ thu thập được, những giọng nói líu ríu bên trong thị trấn sẽ không ngừng dụ dỗ con người đáp lại.

Nhưng bây giờ, dù đang đứng giữa ban ngày, thị trấn đồ chơi này lại hoàn toàn im lặng!

Sắc mặt Tề đội trầm xuống, ra hiệu cho đồng đội im lặng quan sát diễn biến.

Mặt trời cao cao treo trên bầu trời thị trấn, những người tí hon giữ nguyên nụ cười giả tạo, đứng ở vị trí của mình và đóng vai nhân vật được giao.@TửuHoa

Nhưng lần này, vì quái vật bản thể đã bị tổn thương, họ không cần phải lặp lại những lời thoại đã nói hàng ngàn vạn lần nữa.

Cả thị trấn chìm trong một sự tĩnh lặng kỳ lạ.

La Nguyên đứng giữa thị trấn, tận hưởng bầu không khí quỷ dị này. Đồng thời, anh ta cũng cảm nhận được thông tin về con người đang quan sát thị trấn đồ chơi.

Có vẻ như đó là một... quân nhân?

La Nguyên hơi sững sờ, nhưng dù có cố gắng ngẩng đầu nhìn thế nào, anh ta cũng chỉ thấy bóng dáng mờ ảo của một con người ngoài bầu trời thị trấn.

Anh ta thầm nghĩ không biết thế giới thực ngoài kia ra sao.

Liệu đã có ai phát hiện anh ta mất tích và báo cảnh sát tìm kiếm chưa?

Tiếc rằng, từ khi bị kéo vào phó bản quái vật này và trở thành một người chơi, anh ta đã bị giới hạn bởi các quy tắc, không thể tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào.

La Nguyên thở dài trong lòng, nhưng khi ánh trăng xuất hiện, anh ta lập tức tập trung tinh thần, cùng những người tí hon khác nhanh chóng tiến về phía ngọn núi sau thị trấn.

Mặc dù mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng lúc này, tất cả bọn họ đều có chung một mục tiêu: chạy về phía ngọn núi duy nhất sau thị trấn.

Người chơi cấp B nghiến răng đầy căm hận. Nghĩ đến những tháng ngày phải dè dặt lo sợ, chỉ có thể bị ép vào trạng thái hôn mê mà không làm được gì, người đó lập tức sử dụng đạo cụ tăng tốc, là người đầu tiên lao đến chân núi.

Ở đó, con quái vật đang hấp hối, toàn thân vẫn tỏa ra từng luồng khói đen.

Người chơi cấp B biết rõ, những làn khói đen này chính là năng lượng trung tâm của quái vật, tương tự như dị năng của con người. Một khi khói đen tan hết, quái vật sẽ chết.

Hắn ta tàn nhẫn giơ lên thanh đao khảm quen thuộc, bổ xuống một nhát. Tốc độ tiêu tán của khói đen rõ ràng tăng nhanh.@TửuHoa

Những người chơi đến muộn hơn không còn thời gian để nói chuyện, lập tức sử dụng dị năng hoặc đạo cụ của mình để tấn công quái vật.

Bên ngoài, Tề đội đang quan sát thị trấn đồ chơi bỗng trợn mắt kinh ngạc, quay sang đồng đội bên cạnh với ánh mắt đầy khó hiểu.

Những người tí hon này... lại bắt đầu tấn công quái vật?

Chúng không bị quy tắc khống chế sao?

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khi Tề đội còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, con quái vật thằn lằn đã bị giết chết bởi những người chơi.

Tất cả người chơi trong thị trấn nhận được thông báo hoàn thành phó bản.

Thị trấn đồ chơi cũng dần tan biến, hóa thành từng hạt sáng lấp lánh, trôi dần vào không trung.

【Phó bản cấp B —— Thị trấn đồ chơi: Quái vật trung tâm đã tử vong, phó bản vĩnh viễn đóng cửa.】

Thông báo này vang lên khắp các thành phố nơi người chơi tụ tập trong thế giới vô hạn, khiến mọi người có phản ứng khác nhau.

Có người vội vã liên lạc với đội nhóm hoặc đồng đội của mình.

Có kẻ lập tức quay đầu rời đi, bước chân vội vã tìm kiếm thông tin về những người đã hoàn thành phó bản này.

***

Tinh Nặc hoàn toàn không biết rằng sự xuất hiện của mình đã gây ra chấn động lớn đến mức nào đối với những người chơi trong phó bản.

Khuôn mặt bé đỏ bừng vì sốt, nằm trên ghế sô pha, lẩm bẩm vài câu không rõ ràng, đầu khẽ lắc qua lắc lại.

"Không uống thuốc, bé muốn nhảy nước."

Tinh Nặc trước đó đã tắm nước nóng để rửa thanh kiếm gỗ nhỏ của mình, nhưng kết quả lại khiến bé bị sốt.

Thẩm Ôn phải đến nửa đêm mới có thể trở về, còn Thẩm Bạch Chu thì bị giáo viên giữ lại để viết bản kiểm điểm vì học kém.@TửuHoa

Vậy nên, trách nhiệm chăm sóc em trai lần này rơi vào tay Thẩm Yến. Anh nhanh chóng quấn Tinh Nặc trong một tấm chăn mềm, rồi vội vàng ôm bé đến bệnh viện.

"Anh đưa Tinh Nặc đi bệnh viện, sẽ sớm khỏe lại thôi." Thẩm Yến thấp giọng an ủi.

Thẩm Yến biết rõ rằng từ trước đến nay, Tinh Nặc cứ hễ bị bệnh là lại phải ngâm mình trong huyết trì.

Nhưng dạo gần đây, Thẩm Ôn đã nói với Thẩm Yến rằng y đang cố gắng giúp Tinh Nặc rời xa thế giới quái vật.

Trừ khi tình huống quá nghiêm trọng, nếu không thì với những cơn sốt hay bệnh nhẹ thông thường, Thẩm Ôn sẽ không để Tinh Nặc tiếp tục dựa dẫm vào huyết trì nữa.

Nếu quá lệ thuộc vào huyết trì, với thể chất vốn đã yếu ớt của Tinh Nặc, bé sẽ hoàn toàn mất đi sức đề kháng với virus và vi khuẩn của thế giới loài người.

Thẩm Ôn đã nghiên cứu rất kỹ, biết rằng trẻ con bình thường khi ốm sốt thì sẽ được người nhà đưa đến bệnh viện khám bệnh.

Với trí nhớ như máy photocopy của mình, Thẩm Yến không bỏ sót một chữ nào trong những gì Thẩm Ôn đã nói trước đó.

Anh ôm chặt Tinh Nặc trong lòng, vội vã xuống lầu, lên xe đến bệnh viện.

Tài xế đã chờ sẵn dưới tầng, cung kính chào: "Chào Thẩm tổng!" rồi lập tức đạp ga, phóng xe đến bệnh viện.

Ngồi ở ghế sau, Thẩm Yến cảm nhận được hơi thở nóng hổi của bé con trong lòng, cánh tay dần dần trở nên căng cứng.

Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Nặc vì sốt mà đỏ bừng, đôi mắt đen láy ngày thường tràn đầy năng lượng giờ đã trở nên lờ đờ.

Mái tóc mềm mại cũng xõa rũ xuống, cả người trông vô cùng yếu ớt.

Thẩm Yến cau mày, không nhịn được mà hỏi: "Trẻ con bị ốm đều trông thảm thế này à?"

Ngày thường thì hoạt bát lanh lợi, giờ lại nằm rũ rượi, chẳng còn chút sức sống nào.

Hơn nữa, vì có mối liên kết huyết thống với Tinh Nặc, bản năng máu mủ đã khiến Thẩm Yến vô thức bị ảnh hưởng.@TửuHoa

Anh cảm nhận được một thứ cảm xúc kỳ lạ của loài người – "lo lắng".

Không nhịn được, Thẩm Yến nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nóng hổi của Tinh Nặc, cảm nhận làn da mềm mại dưới đầu ngón tay.

Nghe Thẩm Yến hỏi, tài xế phía trước tưởng rằng ông chủ đang hỏi mình, đáp: "Nhóc con nhà tôi cũng y hệt vậy. Hễ ốm là mẹ nó phải thức suốt đêm chăm sóc, truyền nước biển trong bệnh viện mà còn khóc la ầm ĩ. Nhưng dù có bực đến đâu thì vẫn là con mình, có giận cũng không nỡ đánh, chỉ có thể cưng chiều thôi!"

Vừa nói, tài xế vừa nhìn Tinh Nặc qua gương chiếu hậu, không nhịn được mà thở dài.

"Thẩm tổng, ngài đừng lo quá. Em trai ngài ngoan hơn con trai tôi nhiều. Trẻ con sốt là chuyện bình thường, chỉ cần đưa đến bệnh viện kịp thời là được."

Thẩm Yến thấy tài xế có vẻ có kinh nghiệm trong việc chăm con, bèn hỏi thêm vài câu.

Nhưng dù có hỏi thế nào, trong lòng anh vẫn không yên.

Anh nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý riêng của mình.

"Trợ lý Diệp, công ty chúng ta có hợp tác với bệnh viện nào không? Hoặc đã từng đầu tư vào bệnh viện nhi nào chưa?"

Thẩm Yến vốn xuất thân từ thế giới quái vật, từng bước leo lên từ đáy xã hội nên thủ đoạn không thể gọi là sạch sẽ.

Anh hiểu rõ cách lợi dụng trí thông minh của mình.

Sau khi đến thế giới loài người, chỉ trong vòng một hai năm ngắn ngủi, anh đã nhanh chóng tạo dựng một đế chế trong giới công nghệ tại Vinh Thành.

Công ty mới nổi của anh gần đây rất thích tài trợ cho các dự án liên quan đến trẻ em.

Nhưng tiếc thay, trước giờ công ty chưa từng đầu tư vào bệnh viện nhi nào cả.

"Thẩm tổng, công ty chưa có hợp tác với bệnh viện nào. Ngài muốn đầu tư vào bệnh viện sao? Khoản đầu tư dự tính là bao nhiêu? Có cần tôi làm báo cáo dự toán cho ngài không?"

Thẩm Yến ấn nhẹ thái dương, cúi xuống nhìn Tinh Nặc trong lòng.@TửuHoa

Bé con vẫn đang mê man, lẩm bẩm những tiếng không rõ ràng rồi bất giác vặn vẹo người như một con sâu nhỏ.

Thẩm Yến vô thức vỗ nhẹ lưng bé, dỗ cho bé an tĩnh lại.

Hạ thấp giọng, anh nói vào điện thoại: "Trước tiên hãy liên hệ với bệnh viện tư nhân tốt nhất ở Vinh Thành, tìm cách hợp tác đầu tư để thiết lập một phòng bệnh VIP. Em trai tôi có thể trạng yếu, sau này sẽ còn cần dùng đến."

Trợ lý Diệp lập tức nhận lệnh, cúp máy và nhanh chóng liên hệ với bệnh viện để bàn bạc về hợp tác.

Ngồi ở ghế lái, tài xế nghe hết nội dung cuộc trò chuyện, bất giác cảm thấy kinh ngạc.

Ông vốn nghĩ rằng mình đã cưng chiều con trai lắm rồi. Nhưng so với Thẩm tổng đây, ông quả thật chỉ là "người bình thường" mà thôi!

Mười phút sau, xe của Thẩm Yến dừng trước bệnh viện tư nhân Vinh Thành, bác sĩ trưởng khoa nhi cùng phó viện trưởng đã đứng chờ sẵn ở cửa.

Vừa mở miệng là đã thấy ngay mấy trăm triệu đầu tư vào trang thiết bị y tế, đâu còn là hợp tác nữa, đúng là thần tài giáng thế!

Phó viện trưởng niềm nở tiếp đón, nhanh chóng dẫn Thẩm Yến vào phòng bệnh VIP.

Bác sĩ đặt tay lên trán Tinh Nặc, thấy nóng hổi, lập tức kê mấy chỉ định xét nghiệm rồi đưa ra chẩn đoán ban đầu: "Cảm lạnh gây sốt. Trời lạnh thế này, trẻ con rất dễ bệnh. Không có gì nghiêm trọng cả..."

Tinh Nặc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt toàn là những chấm sáng lập lòe, bóng người cũng trở nên mơ hồ. Cơn sốt cao khiến cả người bé rã rời, ngay cả suy nghĩ cũng hỗn loạn như thể có kim châm vào não.

Bé nhớ ra hình như mình có một thanh kiếm.

Tinh Nặc không còn sức, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, giọng lí nhí như muỗi kêu: "Kiếm... của em đâu?"@TửuHoa

Thẩm Yến đang đứng cạnh giường nghe bác sĩ báo cáo, lập tức nghe được câu nói mơ hồ của Tinh Nặc. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, trấn an: "Kiếm gỗ nhỏ vẫn ở nhà. Chờ em về là sẽ thấy."

Trước mắt Tinh Nặc vẫn lờ mờ những bóng dáng lay động. Bé cảm thấy mình sắp chìm vào cơn mê, hai má đỏ bừng lên, hơi thở cũng nặng nề, cơn ho càng lúc càng dữ dội hơn.

Thẩm Yến thấy vậy, mày càng nhíu chặt, quay sang bác sĩ hỏi ngay: "Có cách nào hạ sốt nhanh hơn không?"

Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính, gật đầu: "Trước tiên tiêm một mũi hạ sốt. Nhìn tình trạng này, cậu bé quá khó chịu rồi, không thể để sốt cao kéo dài."

Tinh Nặc mơ mơ màng màng, đầu óc rối tung như xoáy nước. Lúc thì nghĩ đến thanh kiếm của mình, lúc thì lại không nhớ nổi mình là ai.

Mãi đến khi cảm giác đau rát ở mông truyền đến, bé mới bừng tỉnh.

Mí mắt hơi sụp xuống, lông mi khẽ run run. Đầu óc bắt đầu tỉnh táo hơn, suy nghĩ cũng dần rõ ràng.

Bé đưa tay sờ sờ cái mông đau nhói, miệng mở ra, ngơ ngác lẩm bẩm: "Hức hức ~ có người đánh bé ngoan!"

Bé chui tọt vào lòng Thẩm Yến, không dám nhìn thẳng vào bác sĩ đã tiêm cho mình, sợ bị chích thêm mũi nữa.

Tinh Nặc giấu mặt vào ngực anh trai, chỉ dám vươn ngón tay nhỏ ra, chỉ chỉ chiếc áo blouse trắng của bác sĩ.

"Đó đánh bé ngoan!"

Giọng rầu rĩ, đầy ấm ức, như thể chỉ chực òa khóc ngay tại chỗ.@TửuHoa

Thẩm Yến thấy bé con đang sụt sịt đầy tủi thân, vội vỗ vỗ lưng dỗ dành: "Không sao đâu, lát nữa sẽ hết đau ngay."

Nói rồi, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lên quan sát.

Ôi chao, chẳng có lấy một giọt nước mắt nào rơi xuống cả!

"Chúa giả vờ khóc nhè Tinh Nặc."

Thẩm Yến cong môi cười, nhịn không được trêu bé bằng câu mà Thẩm Ôn từng dùng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip