🐣Chương 32: Diễn kịch
Cô gái người mới đã ở phó bản hai ngày, mái tóc khô vàng xơ xác, bị cô liên tục siết chặt trong tay, sắc mặt đầy vẻ nôn nóng.@TửuHoa
Cô hoàn toàn không thể nghĩ ra rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu. Dạ dày co rút vì đói, cô lên tiếng: "Quy tắc không phải nói buổi tối chúng ta phải uống một chén canh do nữ đầu bếp nấu sao? Vậy tại sao bà ta không đưa cho chúng ta?!"
Nếu có canh, cô cũng không đến mức đói đến khó chịu thế này!
Một người chơi khác, cũng đói đến mức trước mắt tối sầm từng đợt, chỉ biết thở dài bất lực: "Vấn đề là nữ đầu bếp không chịu đưa cho chúng ta. Nói đi cũng phải nói lại, hình như chúng ta vẫn chưa bao giờ tuân thủ quy tắc này thì phải?"
Mọi người bàn luận đến đây, đột nhiên sững lại, giật mình nhận ra một chuyện.
Đúng vậy, họ chưa từng uống canh của nữ đầu bếp!
Vậy tại sao không có điều gì kỳ lạ xảy ra?
Cô gái tóc tém - người tỉnh táo nhất trong nhóm, nhẹ nhàng vuốt ve túi thơm đạo cụ của mình, sắc mặt trầm ngâm.
"Có lẽ... điều bất thường đã xuất hiện rồi."
Có khi nào nguồn cơn khiến bọn họ mất kiểm soát cảm xúc, dễ cáu kỉnh, chính là vì họ không tuân thủ quy tắc, không uống một chén canh trước khi trời tối?
***
Tinh Nặc chu mông nhỏ, định nằm bò trên giường chơi một lúc nhưng không hiểu sao lại ngủ quên mất.
Đến khi tỉnh dậy, bé đã bỏ lỡ bữa trưa.@TửuHoa
Tinh Nặc dụi đôi mắt ngái ngủ, mơ màng bước ra cửa thang lầu thì bị nam giúp việc bế xuống dưới nhà.
Bé con ngáp một cái, khiến khóe mắt ươn ướt, rơm rớm nước mắt.
Tinh Nặc đưa tay lau hàng mi ướt nước mắt, ngước lên hỏi: "Ba ba đâu? Đến bữa ăn chưa?"
Bé con rất quan tâm đến việc ba ba có ăn cơm đúng giờ hay không, vừa hỏi vừa nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng ba mình.
Nam giúp việc cung kính trả lời: "Chủ nhân đã ăn rồi, chủ nhân nhỏ muốn ăn gì? Có thể nói với nữ đầu bếp."
Vừa dứt lời, họ cũng vừa đến cửa phòng bếp.
Nữ đầu bếp vốn luôn canh chừng ở đó, vội vàng bước ra, khuôn mặt tròn phúc hậu nở nụ cười tươi rói, đôi mắt híp lại thành một đường.
"Chủ nhân nhỏ tỉnh rồi? Muốn ăn gì cứ nói, tôi đảm bảo làm ra món ăn thơm ngon nhất trên đời!"
Bình thường, thợ làm bánh không được nữ đầu bếp coi trọng, nhưng vừa thấy chủ nhân nhỏ xuất hiện, hai mắt ông ta lập tức sáng rực, vội vàng chen lên, đẩy nữ đầu bếp ra phía sau.
"Đã buổi chiều rồi, chắc chắn chủ nhân nhỏ muốn ăn một chiếc bánh quy ngọt lịm, hoặc một miếng bánh kem ngon lành đúng không?"
Thẩm Ôn không mấy hứng thú với trà chiều hay bánh ngọt, vì vậy những món do thợ làm bánh làm ra thường bị xếp vào một góc bàn ăn.
Nhưng giờ trong lâu đài cổ đã có một chủ nhân nhỏ, thợ làm bánh nghĩ đây là cơ hội để mình tỏa sáng!
Nữ đầu bếp vốn đã ghét cay ghét đắng thợ làm bánh, giờ lại thấy ông ta nịnh nọt chủ nhân nhỏ như vậy, tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Hai người đấu mắt căng thẳng, nhưng đồng thời cũng háo hức mong chờ phản ứng của chủ nhân nhỏ.
Tinh Nặc là một bé con rất ấm áp, nhón chân lên, vỗ vỗ tay cả nữ đầu bếp và thợ làm bánh.
"Dì nấu canh ngon, chú làm bánh quy cũng ngon!"@TửuHoa
Thợ làm bánh nghe thấy lời khen, nước mắt già nua rơi lã chã, lập tức hừng hực khí thế lao tới lò nướng, quyết tâm làm ra mẻ bánh quy hoàn hảo nhất cho chủ nhân nhỏ!
Nữ đầu bếp cũng không chịu thua, lập tức đi nấu một nồi canh thơm ngon nhất cho bé con đích thân kiểm chứng!
Hai người hừng hực khí thế lao vào công việc, tiếng đồ làm bếp va chạm leng keng khắp phòng, các giúp việc trong bếp cũng bị chỉ huy quay cuồng.
Khi Tinh Nặc vừa rời đi với những bước chân nhỏ xíu, đám người chơi len lén bước ra từ góc khuất, nhìn nhau đầy căng thẳng nhưng kiên quyết tiến về phía phòng bếp.
Vừa đến cửa, họ đã bị nữ đầu bếp quát lớn: "Các người làm gì?! Đây là phòng bếp, không phải chỗ để các người tự tiện vào!"
Thợ làm bánh cũng lập tức đứng về phía nữ đầu bếp, lau khô tay, ánh mắt lạnh lẽo.
"Nếu làm ảnh hưởng đến việc ta nướng bánh cho chủ nhân nhỏ, ta sẽ vặn đầu các người bỏ vào lò nướng nướng chín!"
Đám người chơi tức thì hít một hơi lạnh toát, nhìn hai kẻ trước mặt — mỗi người một kiểu đáng sợ — lập tức nhanh chóng quay đầu chạy trốn.
Trốn vào một góc phòng, họ lau mồ hôi lạnh, ôm lấy lồng ngực đang nhảy loạn, thở phào nhẹ nhõm.
"Không được đâu! Bảo nữ đầu bếp nấu canh hoàn toàn không khả thi! Con quái vật này quá mạnh, chúng ta không thể ép bà ta nấu cho chúng ta được!"
Cô gái có mái tóc ngắn cắn môi, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Chắc vẫn phải tìm cách thông qua chủ nhân nhỏ thôi?"
Nghĩ lại thì, từ khi vào phó bản này, việc làm đúng đắn nhất của họ chính là bám theo chủ nhân nhỏ Tinh Nặc!
Một người chơi kỳ cựu cười khổ, bất lực thở dài: "May mà trước giờ chúng ta đối xử tốt với Tinh Nặc."
Nếu ngay từ đầu lỡ đắc tội bé con, e rằng bây giờ họ đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm khôn lường rồi!@TửuHoa
***
Trong phòng ăn, ánh đèn thủy tinh đổi sang gam màu ấm áp, dịu nhẹ như ánh châu ngọc.
Tinh Nặc kiễng chân đứng trên ghế, đưa tay chạm vào cột đèn trang trí bằng châu ngọc.
Nhìn trái nhìn phải, đôi mắt bé đầy tò mò: "Không có điện à?"
Ở nhà trước đây, đèn, TV, tủ lạnh... kể cả điện thoại di động, tất cả đều cần điện.
Sao những viên ngọc này lại phát sáng mà không cần điện chứ?
Người hầu đứng cạnh bé với vẻ mặt đầy căng thẳng, định bế bé xuống nhưng lại không dám chạm vào, sợ làm bé giật mình. Anh ta đành sốt ruột đi qua đi lại: "Chủ nhân nhỏ, ngài mau ngồi xuống, muốn xem thì để tôi lấy một viên cho ngài."
Dưới tầng hầm của lâu đài còn cả một đống lớn châu ngọc đấy!
Tinh Nặc tò mò vươn tay chạm vào viên ngọc, phát hiện nó không chỉ phát sáng mà còn mát lạnh.
"Giống anh hai ghê!"
Bé con hít hà, sau đó nheo mắt cười khúc khích.
Thấy người hầu căng thẳng như vậy, Tinh Nặc ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế, ngẩng đầu nói: "Anh trai người hầu, em muốn một viên châu ngọc!"
Bé muốn mang về cho anh hai xem!
Chắc chắn anh hai sẽ thích viên ngọc mát lạnh, phảng phất hương vị biển cả này!
Người hầu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái rồi gật đầu lia lịa: "Được! Tôi đi lấy ngay, nhưng chủ nhân nhỏ không được đứng trên ghế nữa đâu đấy!"
Được người hầu dặn dò lại một lần nữa, Tinh Nặc gật đầu ngoan ngoãn, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhìn theo bóng người hầu rời đi xuống tầng hầm.
Từ trong bóng tối, nhóm người chơi rốt cuộc cũng chờ được cơ hội Tinh Nặc ở một mình.
Họ liếc nhìn nhau, rồi bắt đầu màn diễn kịch của mình.@TửuHoa
"Tinh Nặc chuẩn bị ăn cơm à?"
Một nữ người chơi có gương mặt thanh tú dễ thương, vội chỉnh lại tóc và quần áo cho gọn gàng, sau đó cười hì hì bước ra chào hỏi.
Tinh Nặc vừa nhét khăn ăn vào cổ áo, thấy là khách nên lễ phép gật đầu: "Vâng, bé con ngủ lâu quá, lỡ mất bữa trưa rồi!"
Cô gái trẻ có mái tóc ngắn xoăn nhẹ, trông có nét giống cô giáo ở nhà trẻ của Tinh Nặc.
Bé ngước nhìn cô vài lần, tỏ vẻ tò mò.
Thấy phản ứng của Tinh Nặc, cô gái nảy ra ý tưởng, đưa tay ôm đầu, giả vờ yếu đuối, kêu "ai u" vài tiếng.
Cô còn len lén nhìn bé con, chờ mong bé hỏi mình làm sao vậy.
Tinh Nặc nghiêng đầu, hàng mi dài cong vút khẽ chớp, ánh đèn phản chiếu khiến đôi mắt bé sáng rực.
Nhưng bé vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô gái.
Thấy vậy, cô kêu "ai u" lớn hơn một chút.
Tinh Nặc vốn rất thích giả vờ khóc nhè để được ba ba ôm ấp, nhưng thấy cô diễn tệ như vậy, bé bỗng che miệng bật cười.
Trong mắt bé lấp lánh ý cười.
Không ngờ lại có người diễn còn tệ hơn cả bé!
Nếu ba ba thấy cảnh này, chắc chắn sẽ không còn chê bé là "chúa giả vờ khóc nhè" nữa!
Tinh Nặc vui vẻ mở to mắt, nhìn cô gái người chơi rồi nói: "Chị, chị không thể khóc như vậy được đâu."
Bé nghiêng người lại gần, hạ giọng truyền đạt kinh nghiệm của mình: "Chị phải mím môi như vầy nè..."
Nói rồi, Tinh Nặc chu môi, ngước đôi mắt long lanh trông đầy ủy khuất nhìn lên.
"Như vậy thì ba ba sẽ ôm bé con ngay!"@TửuHoa
Nữ người chơi: "..."
Rốt cuộc ai mới là người đang diễn kịch vậy hả?!
Cô gái hừ một tiếng, tức giận nhéo nhẹ vào gương mặt mềm mại, mũm mĩm của chủ nhân nhỏ.
"Em còn dám dạy chị nữa sao! Chị đã dạy trẻ con không dưới tám trăm, một ngàn đứa rồi đấy!"
Thì ra nữ người chơi này thực sự là giáo viên mầm non!
Tinh Nặc ngay lập tức cảm nhận được áp lực quen thuộc từ "cô giáo", lập tức rụt cổ lại, đôi tay nhỏ ngoan ngoãn đặt lên bàn ăn.
Sợ bị trừ mất "bông hoa nhỏ" của mình, bé con thậm chí còn ngồi thẳng lưng ngay ngắn.
Thấy vậy, nữ người chơi hừ nhẹ một tiếng nhưng vừa quay đầu lại đã thấy những người chơi lâu năm liên tục ra hiệu bằng mắt với mình. Trong lòng cô khẽ giật mình.
Không đúng, cô đã bị bé con này dẫn lệch hướng mất rồi!
Nữ người chơi nhẹ nhàng ho một tiếng, lập tức đổi chiến thuật, chủ động lên tiếng: "Tinh Nặc, em có biết tại sao chị lại khó chịu như vậy không?"
Tinh Nặc lắc đầu, giọng nói mềm mại đáp lại: "Không biết ạ."
Nữ người chơi thở dài, ôm bụng, lắc đầu ra vẻ u sầu: "Bởi vì chị đã hai ngày rồi chưa được ăn gì cả."
Đôi mắt to tròn của Tinh Nặc lập tức trừng lớn, miệng nhỏ há ra đầy kinh ngạc, chớp chớp mắt không thể tin nổi.
"Nhưng mà, nhưng mà anh hai nói, nếu không có cơm thì bé con sẽ bị lạnh mà!"
"Chị cũng bị lạnh sao?" Tinh Nặc nghi hoặc.
Hai ngày không ăn, chắc phải lạnh thấu người luôn rồi chứ?@TửuHoa
Theo bản năng, bé vươn tay nhỏ muốn chạm vào chị gái đó xem có lạnh thật không.
Nữ người chơi sợ có tiếp xúc với chủ nhân nên vội vàng tránh đi, tiếp tục thở dài: "Người lớn không giống trẻ con đâu, dù hai ngày không ăn cũng không bị lạnh nhưng mà sẽ rất khó chịu."
Tinh Nặc rất hiểu chuyện, gật gật đầu, che lấy bụng nhỏ đang réo lên vì đói rồi cũng thở dài theo.
Cuối cùng, sau khi đợi một lúc, nữ người chơi rốt cuộc cũng chờ được Tinh Nặc hỏi điều quan trọng nhất: "Vậy tại sao chị lại không ăn cơm?"
Nữ người chơi làm ra vẻ lo lắng, cố gắng che giấu sự phấn khích trong lòng, nắm chặt tay nói: "Bởi vì nữ đầu bếp không chịu nấu cho bọn chị, bà ấy hoàn toàn coi thường tụi chị!"
Nói đến đây, nữ người chơi có chút kích động, nhỏ giọng phàn nàn về thái độ cao ngạo của đầu bếp nữ trước mặt chủ nhân nhỏ.
Nhưng khi đang nói dở, cô bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô bất giác xoa xoa cánh tay, nhìn bé con đáng yêu trước mặt, hỏi: "Tinh Nặc, em có thấy lạnh không?"
Tinh Nặc ngoan ngoãn lắc đầu, chỉnh lại khăn ăn hình hoa hướng dương trước ngực rồi nở nụ cười mềm mại: "Không có nha. Dì đầu bếp mang cơm cho em nè, chị có muốn ăn cùng không?"
Sợ chị gái bị đói quá, Tinh Nặc tốt bụng mời cô cùng ăn.
Nụ cười trên mặt nữ người chơi, trong khoảnh khắc, lập tức vụt tắt.@TửuHoa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip