Ngày 7: Một cuộc chia đẫm nước mắt, một tương lai đầy triển vọng
Tên gốc: "Day 7: Tearful goodbye, optimistic futures"
A/N: Lần cuối cùng này, vui lòng không để lại bất kỳ bình luận nào về tình dục/NSFW.
Buổi sáng đến với họ như buổi sáng của một cậu thiếu niên quên làm bài dự án ở trường và phải tay trắng đến lớp.
Thật là đáng sợ. Chỉ toàn sợ hãi, không hề có bất kỳ cảm xúc nào lẫn vào.
Họ sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể đóng băng thời gian, đảo ngược đồng hồ tích tắc, quay ngược thời gian mặt trời mọc. Họ ước rằng chỉ một tiếng nữa thôi, thời gian sẽ đông lại, để có thể níu kéo nhau lâu hơn một chút. Mong rằng trời sẽ bắt đầu có bão và các chuyến bay sẽ bị hủy. Mong rằng họ có thể ngủ quên và George sẽ bỏ lỡ chuyến bay của mình. Ước gì họ có thể ở trong vòng tay nhau thêm một lúc nữa, chỉ một chút nữa thôi.
Nhưng điều đó là không thực tế. Nó sẽ chỉ là một điều non nớt và rất trẻ con.
Và thế là mặt trời từ từ mọc lên, thời gian tiếp tục trôi như một lẽ tất yếu, và họ bị đánh thức từ giấc ngủ nhẹ nhàng và ấm áp-thật an toàn và ấm áp-bởi tiếng còi chói tai của chuông báo thức Dream đã đặt lúc bảy giờ sáng, phát ra tiếng rên rỉ cũng mệt mỏi và bực bội không kém, Dream lăn qua lăn lại và đập vào nút tắt chuông trước khi ngay lập tức lăn trở lại vị trí cũ và quay trở lại vòng tay chào đón của George, siết chặt anh hơn khi George bắt đầu ôm chặt hơn.
"Hãy phá chuyến bay của anh đi, anh sẽ ở lại đây." George lặng lẽ tuyên bố đầy tự tin, nâng trán Dream đến gần anh và để họ cùng thả lỏng, cả hai đều nhắm mắt lại.
"Em ước gì anh có thể, nhưng anh phải trở về nhà." Dream trả lời, ngay lập tức nhận được một tiếng rên rỉ đặc trưng mở đầu cho câu trả lời uể oải từ George, Dream cảm thấy sự rung động nhẹ của tiếng ồn giữa hai bả vai của mình từ đâu. một tay của anh ấy nghỉ ngơi.
Họ im lặng, bầu không khí thoải mái và êm dịu ru họ trở lại giấc ngủ. Hơi thở của họ từ từ bắt đầu chậm và sâu hơn khi họ lại trôi đi, và họ gần như ngủ trở lại khi chuông báo thức của Dream kêu lần thứ hai, và thay vì lăn lộn như lần trước, Dream bắt đầu chửi bới khi anh ấy hất tung chiếc chăn của mình và trằn trọc ra khỏi giường, tức giận nhấn đồng hồ để tắt báo thức.
"Chiếc đồng hồ tồi tàn đó chỉ làm việc của nó thôi, Dream à." George buồn ngủ rên rỉ, thức dậy nhanh chóng khi nhấc mình lên tư thế ngồi, bẻ khớp ngón tay và ghi chú vào chiếc máy tính xách tay đang đóng gần cuối giường.
"Em không quan tâm, em ghét nó." Dream thấy tức giận với một vật vô tri vô giác.
"Dream à..." George bắt đầu, hất tấm chăn ra khỏi người anh và đứng dậy, đi vòng qua giường và đến chỗ Dream, ôm anh ấy từ phía sau, vòng tay ôm vào giữa bụng anh ấy. Anh quyết định không tiếp tục những gì mình đang nói, thay vào đó chọn vùi mặt vào lưng Dream, nghe thấy âm trầm trong giọng anh ấy khi anh ấy khẽ lên tiếng.
"Em chỉ không muốn anh rời đi..." Tay Dream đưa lên và bao lấy bàn tay của George, lòng bàn tay nóng hổi của anh ấy chạm vào bàn tay lạnh lẽo tự nhiên của George, tạo ra cảm giác hoàn hảo một cách đáng ngạc nhiên.
"Anh biết, và anh cũng không muốn." George nói, cái ôm siết chặt. Họ đứng như vậy không biết bao lâu, cho đến khi Dream từ từ nắm lấy tay George và mở chúng ra, rời khỏi vòng tay anh.
"Chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng." Anh ấy giải thích, bước tới tủ quần áo đặt cạnh cửa phòng ngủ. "Em đã không tắm tối qua và bây giờ thì nó hơi khó chịu chút, nên em sẽ đi tắm."
George liếc nhìn chiếc máy tính xách tay của mình vẫn còn trên giường trước khi quay lại với Dream. "Được rồi, anh sẽ đóng gói đồ."
"Em cũng sẽ đảm bảo rằng Sapnap đã dậy rồi."
"Ừ."
Và vì vậy Dream rời khỏi phòng, và trong khi anh ấy vào phòng ngủ của khách để đảm bảo rằng Sapnap đã thức, George nhanh chóng vào phòng tắm và lấy bàn chải đánh răng của anh để anh không quên đóng gói nó.
George đã dành năm phút tiếp theo để nhặt một vài món đồ chưa có trong vali hoặc túi để qua đêm của mình và đặt chúng vào hộp đựng thích hợp, phải bóp bẹp con cá đuối tội nghiệp một chút để đóng vừa hành lý của mình. Lúc anh ngồi để đồ trong phòng khách cạnh hành lý của Sapnap, Dream đã ra khỏi phòng tắm, đầu tóc ẩm ướt và rõ ràng anh ấy hằn học lau khô tóc bằng khăn tắm, mặc một chiếc áo hoodie xanh quen thuộc, một đôi tất tối màu và chiếc quần jean xám. George bắt đầu mỉm cười khi nhận ra chiếc áo hoodie đó giống hệt chiếc anh ấy đã mặc khi họ gặp nhau lần đầu, đang cười giống như Dream khi anh ấy nhìn thấy anh đi dọc đại sảnh của sân bay.
"Em biết là anh sẽ nhận ra nó mà." Dream nói một cách tự hào và rướn người về phía trước, đưa môi họ lại gần nhau trong một nụ hôn ngắn và trong sáng khiến George vui vẻ đáp lại.
"Tớ nghĩ hình như tớ đã bị nguyền rủa." Sapnap đột nhiên lên tiếng từ hành lang, giọng cười vang lên, "Đây là lần thứ ba rồi đấy."
Hai người họ phá ra một tràng cười sảng khoái, và Sapnap bước đến chỗ họ, cùng họ đi bộ vào bếp.
"Hai người có phải đã đan tay vào nhau trong lúc luôn không?" Sapnap hỏi, tình cờ chỉ vào bàn tay liên kết của họ. "Vì tớ thề là từ hôm qua đến giờ tớ không thấy hai người không nắm tay nhau."
"Xin lỗi nhé." Dream xin lỗi, buông tay George ra. Họ đến nhà bếp, George và Sapnap trượt mình vào hai chiếc ghế đẩu.
"Ồ không, không sao đâu, tớ chỉ đang trêu chọc hai người thôi." Sapnap nói rõ, nhận được một nụ cười từ hai người bạn của mình.
"Ồ, được rồi." Dream nói với một tiếng cười nhỏ. Anh với tay vào phòng đựng thức ăn và lấy ra hai hộp Poptarts*.
*Pop-Tarts là thương hiệu bánh nướng bánh mì mà Công ty Kellogg giới thiệu vào năm 1964.
"Chúng ta sẽ rời đi lúc tám giờ để có nhiều thời gian hơn và tớ sẽ không mạo hiểm nấu nướng bất cứ thứ gì đâu." Dream giải thích khi đặt những chiếc hộp xuống bàn bếp, kiếm được câu "Tốt thôi" từ Sapnap và "Ồ, được rồi" từ George.
Khi Sapnap lấy một gói dâu từ một hộp, George lấy một gói từ hộp có nhãn "Đườn quế nâu", Dream rời khỏi bếp một lúc nhanh chóng trước khi quay lại với chiếc điện thoại trên tay.
"Em định gọi cho ai vậy?" George hỏi.
"Mẹ em, nhớ không?" Dream trả lời, lướt qua danh sách liên lạc của mình. Một tiếng "Ồ, đúng rồi!" đến từ George khi Dream nhấn nút gọi, và tương tự như những gì Sapnap đã làm hôm qua, bật loa ngoài và đặt điện thoại trên bàn bếp.
"Xin chào?" một giọng nói không quen thuộc với George và Sapnap đáp lại sau khi điện thoại đổ chuông một chút.
"Chào mẹ!" Dream vui vẻ gọi vào điện thoại. Ồ, vậy ra đó là mẹ của anh ấy.
"Ồ, chào con!" Mẹ của Dream cũng vui vẻ đáp lại. "Có chuyện gì à?"
"Con đang lái xe đưa bạn con đến sân bay trong sáng nay." Dream giải thích.
"Ồ đúng rồi, là Nick và George, phải không?"
"Vâng."
"Vậy, con gọi để nói về cái gì?" Mẹ của Dream thắc mắc, tò mò. "Có phải họ muốn nghe những câu chuyện thời thơ ấu đáng xấu hổ không?"
"Cháu nghĩ rằng mình đã nhận đủ những thứ đó ngày hôm qua rồi." George nhận xét từ nơi anh ngồi, bình luận chủ yếu đến Sapnap như một trò đùa, nhưng đã được tiếp nhận bởi cuộc gọi.
"Ồ, ai trong số những người bạn của con nói vậy, con trai?"
"Đó là George."
"Ồ, chào George." mẹ của Dream chào, "Tuần này của cháu thế nào rồi?"
"Thật tuyệt vời ạ." George trả lời thành thật.
"Ồ, nghe thật tuyệt. Con trai cô có phải là một hướng dẫn viên du lịch giỏi không?"
Sapnap cười, "Đảm bảo luôn ạ."
"Ồ, xin chào Nick, phải không?"
"Vâng, xin chào ạ."
"Vậy, thực sự thì con gọi đã nói về cái gì?" Mẹ của Dream lặp lại một lúc sau lời chào của Sapnap, sự tò mò ngày càng tăng.
Dream dừng lại để nuốt nước bọt, đột nhiên căng thẳng không cần thiết. "Con có một bất ngờ dành cho mẹ."
"Ồ?"
"Ừm." Dream bắt đầu, lại do dự trước khi lên tiếng. "Con và Geroge hiện là bạn trai của nhau."
Cuộc gọi im lặng trong vài giây trước khi có phản ứng. Và phản ứng đó là một tiếng ngâm nga đầy hoài nghi, và một sự hoài nghi không kém "Đây có phải là một trò chơi khăm khác không?" kèm theo.
Dream và George bắt đầu cười, không giúp ích gì cho mục đích của họ.
"Không!" Dream nói, lắc đầu. "Lần này chúng con nói thật đấy!"
Một lần nữa, cuộc gọi im bặt trước khi mẹ của Dream phản ứng.
"Ồ!" là câu cảm thán cuối cùng của sự ngạc nhiên, trước khi mẹ của Dream bật ra một tràng cười của riêng mình, nghe có vẻ đáng ngờ giống như tiếng cười của chính Dream, "Mẹ rất xin lỗi! Mẹ còn tưởng rằng con lại nói đùa nữa chứ!"
Tiếng cười của Dream lớn dần theo mẹ. George và Sapnap cũng không thể kìm lại được hai tiếng cười dễ lây lan, và George cười lớn hơn trong khi Sapnap bắt đầu khúc khích.
"Ôi chao, chúc mừng nhé!" Mẹ của Dream nói khi tiếng cười của họ lắng xuống. "Hai đứa đã tỏ tình khi nào vậy?"
"Hai đêm trước ạ." George trả lời hộ Dream.
"Awwww, thật ngọt ngào."
"Đúng vậy ạ." Sapnap đồng ý. "Tin cháu đi, cuối cùng cũng được nhìn thấy hai người này bên nhau sau cả tuần quấn quít bên nhau... Điều tuyệt vời nhất từ trước đến nay đấy ạ."
Mẹ của Dream lại cười. Để đỡ bối rối hơn, Dream với lấy điện thoại của mình.
"Được rồi, con cúp máy đây vì chúng con cần rời đi trong vài phút nữa, tạm biệt mẹ!" Dream nhanh chóng nói. "Yêu mẹ!"
"Mẹ cũng yêu con! Bảo trọng nhé!" Mẹ của Dream cũng nhanh chóng đáp lại, biết rằng con trai mình sắp dập máy.
"Mẹ cũng thế!" Dream dập máy trước khi mẹ anh ấy kịp trả lời, đút điện thoại vào túi.
"Chà, tốt quá rồi!" George nói, một nụ cười nở trên môi.
"Chà, tất nhiên rồi, bà ấy nói rằng cậu sẽ được chào đón khi đi thăm gia đình của bà, phải không?" Sapnap hỏi, trêu chọc. George bắt đầu cười.
"Ồ đúng rồi, bà ấy đã nói thế đấy!"
--------------------
Bầu không khí hạnh phúc được tạo ra bởi sự ủng hộ và hạnh phúc của mẹ Dream bắt đầu giảm bớt khi Sapnap và George đặt đồ đạc của họ vào xe tải của xe Dream và bước vào, một bức màn buồn bã phủ xuống xung quanh họ là nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi trong không khí. Có vẻ như đột nhiên chỉ chứng minh Dream và George rằng sự thật, điều này đang xảy ra, họ đang lái xe đến sân bay và sẽ chia tay chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nữa thôi.
Họ lại nắm tay nhau, cả chuyến xe. Hai bàn tay đan vào nhau mạnh mẽ như thể thế giới sẽ kết thúc nếu họ buông tay, George vuốt ngón tay cái lên xuống dọc theo rìa ngón cái của Dream để thể hiện tình cảm và sự ủng hộ. Sapnap thấy đó là một cảnh tượng buồn vui lẫn lộn.
Đó là lý do tại sao, sau mười phút lái xe, khi Sapnap nhận ra bài hát đang phát trên radio, anh te đã yêu cầu một người trong số họ bật nhạc lên, và sau khi George lúng túng bật bài hát bằng tay phải, Sapnap bắt đầu 'hát' , mà thực ra là đang hò hét một cách siêu lạc nhịp.
Điều đó đã có thể chống lại bầu không khí u ám đang đe dọa đến họ, Dream và George cũng nhanh chóng bắt đầu 'hát', cả ba người họ hét lên những lời bài hát mà họ biết như một bộ ba mất trí, phá ra cười sau mỗi bài hát kết thúc, chăm chú lắng nghe xem họ có nhận ra bài hát tiếp theo không.
Chuyến đi đến sân bay dường như ngắn hơn rất nhiều do kế hoạch phân tâm của Sapnap, đi xa đến mức tiếp tục la hét và cười trong khi ở bãi đậu xe của sân bay để tìm chỗ đậu, dường như mất hai tiếng rưỡi đồng hồ mới đến nơi có vẻ đã trôi qua chỉ trong chớp mắt.
"Có lẽ chúng ta nên đi kiểm tra an ninh cho hai người." Dream nói khi tắt xe. Sapnap có thể cảm thấy bầu không khí lại bắt đầu đi xuống, và anh ta không chắc mình có thể cứu được nó thêm lần thứ hai hay không.
"Ừ." Anh ta trả lời, "Sau đó, chúng ta có thể ờm, làm điều gì đó ngu ngốc hoặc gì đó để giết thời gian."
George khịt mũi. "Ừ, chắc chắn rồi, và bị đuổi ra ngoài hoặc gì đó vì phạm tội."
Nhiều tiếng cười vang lên, cuối cùng họ cũng tháo dây an toàn và bước xuống xe, duỗi thẳng tay chân ra. Dream mở cốp xe cho Sapnap và George và họ lấy đồ, rồi bước đến cổng sân bay, Dream nắm chặt tay George hơn khi anh ấy dường như muốn trút bỏ sự lo lắng từ những người xung quanh, bầu không khí trượt vào một gì đó mà có thể diễn tả bằng dòng chữ 'Tôi không muốn điều này' khi cả ba người họ bước vào tòa nhà.
Sapnap muốn nói với họ rằng đây không phải là ngày tận thế và họ sẽ gặp lại nhau, nhưng trong sâu thẳm, anh ta biết tâm trạng của họ tệ thế không phải vì George sắp ra đi. Anh ta biết họ không muốn chia lìa, không muốn cả một đại dương ngăn cách họ, biết họ không muốn cảm thấy đơn độc khi không thể đến bên nhau để được thoải mái về thể xác.
Vì vậy, Sapnap đã làm điều duy nhất mà anh ta cảm thấy mình có thể làm trong những tình huống như thế này, đó là đánh lạc hướng để họ khỏi suy nghĩ về nó. Bởi vì anh ta sẽ không để bạn bè của mình buồn khi anh ta vẫn đang ở bên cạnh, ít nhất không phải là trong tầm mắt anh ta.
--------------------
Phải mất hơn một giờ để hai hành khách vượt qua an ninh và họ đã hoàn thành vào gần trưa, nhắc nhở cả ba về lý do họ không thích sân bay nói chung. Nhưng họ đã vượt qua được, và đã ngồi trên một số ghế dài cạnh cửa sổ với thức ăn sân bay mà họ lấy cho bữa trưa, ánh nắng mới giữa trưa sưởi ấm lưng họ.
"Vậy," Sapnap hỏi, có chút tò mò, "hai người đã nói về quãng đường dài sẽ như thế nào chưa?"
"Không hẳn." Dream thành thật trả lời, chọc phá đồ ăn của mình, anh ấy không quá đói như vậy.
"Việc đó không quá khó." Sapnap nói với họ, cắn một miếng thức ăn một cách nhanh chóng trước khi tiếp tục với cái miệng đầy. "Hai cậu đã dành phần lớn thời gian trong ngày để nói chuyện với nhau, và thực tế hai cậu đã sắp xếp lịch ngủ của mình trùng nhau để hai người có thể dành nhiều thời gian hơn cho nhau. Nên tớ nghĩ điều đó không quá khó đâu."
George và Dream dừng lại, nhìn từ Sapnap sang nhau, trước khi cả hai bắt đầu bật ra những tiếng cười khúc khích và khò khè.
"Trời ạ, chúng ta căn bản không phải thay đổi cái gì, đúng không?" George hỏi, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh.
"Không, ngoại trừ việc chúng ta có thể facetime nhiều hơn, và tôi có thể bật cam của mình cho việc đó." Dream trả lời, phản chiếu nụ cười của George bằng chính nụ cười của mình. Sapnap cổ vũ nội bộ, điều đó dường như đã nâng cao tâm trạng của họ.
Anh ta cười khúc khích. "Thấy chưa? Không có gì phải lo lắng, hai người sẽ hoàn toàn ổn thôi."
"Cảm ơn, Sapnap." Dream và George đồng thời cảm ơn anh ta, sau đó nhìn nhau một cách tinh nghịch.
"Không sao." Sapnap thích thú trả lời, "Chỉ cần đảm bảo rằng hai người nói chuyện với nhau. Giao tiếp là chìa khóa mà."
"Chúng tớ biết điều đó, Sapnap." George rên rỉ, "Cậu không cần phải làm mẹ của bọn tớ. Bọn tớ còn lớn hơn cậu đấy!"
"Nhưng cả hai người vẫn còn ngốc nghếch và khó xử hơn tớ nhiều, điều đó chắc hẳn có ý nghĩa gì đó."
"Ồ, có thể không đây, Sapitus Napitus*."
*Nickname của Sapnap
"Chúng là những lời khích lệ tinh thần chiến đấu, Dream." Tại thời điểm đó, nụ cười nở trên khuôn mặt của họ, những nụ cười bắt đầu nở ra từ họ. Bầu không khí đã trở lại nhẹ nhàng, giống như những tia sáng mặt trời ló dạng qua bầu trời u ám.
Nhưng thời tiết không bao giờ giữ nguyên không thay đổi, và tâm trạng của họ cũng vậy. Không lâu sau, Sapnap liếc nhìn một trong những chiếc đồng hồ kim trên bức tường gần đó, và đột ngột đứng dậy.
"Khỉ thật, hai mươi phút nữa chuyến bay của tớ sẽ khởi hành, tớ cần phải đi."
Hai cái nhíu mày đau lòng mà anh ta được trao tặng gần như khiến anh ta ngồi xuống ngay lập tức.
"Khônggggg." Dream buồn bã bắt đầu, bước ra khỏi chỗ ngồi và vòng tay qua Sapnap để ôm. "Cậu không thể đi."
Một người khác cũng tham gia cái ôm, và Sapnap không thể nhịn được mỉm cười khi biết rằng George đã tham gia, tạo nên một cái ôm của cả nhóm. "Awwww, nhưng tớ phải làm như vậy, Dream à."
"Không." George rên rỉ, "Không, cậu không thể bỏ bọn tớ."
Cái ôm của họ tan vỡ, Sapnap nắm lấy hành lý của anh ta. "Tuy nhiên, tớ vẫn phải làm, Rose đang đợi tớ."
"Ồ, vậy thì hãy bỏ qua bọn tớ, đi tới chỗ cô ấy đi!" Dream nói, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. "Xì!"
Sapnap bắt đầu cười khi anh ta bước xa khỏi họ vài bước.
"Tạm biệt, hai người."
"Tạm biệt." George nói với một nụ cười nhỏ trong khi Dream vòng tay qua vai George và nói "Tạm biệt Sapnap, hẹn gặp lại."
Và với điều đó, Sapnap gật đầu, và quay người bước đi. Anh ta không nhìn lại, nhưng họ biết anh ta cũng cảm thấy buồn vui lẫn lộn như họ. Dù sao thì họ cũng là bạn thân.
"Cậu ấy như một người anh em với anh." George nói đùa, khiến giọng anh như sắp khóc.
"Cậu ta chưa có chết!" Dream kêu lên, cười "Anh có thể gọi cậu ta sau khi anh hạ cánh mà!"
"Anh biết." George nói, cũng bắt đầu cười. "Anh đùa thôi."
"Chà, duh." George lè lưỡi với Dream, điều đó hơi có lỗi về phần anh, vì điều đó chỉ khiến Dream rướn người về phía trước và đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh khiến George đỏ bừng mặt.
"Đồ thô lỗ." George buộc tội, ngay lập tức rướn theo khuôn mặt của Dream và đáp lại anh ấy bằng một nụ hôn lên má. "Em cần phải nói trước cho anh biết chứ."
"Nhưng điều đó sẽ phá hỏng toàn bộ khái niệm về một nụ hôn bất ngờ." Dream phàn nàn, nối hai tay họ lại và kéo anh vào một nụ hôn khác trên mặt.
"Em thật kinh tởm, anh ghét em luôn đấy." George nói đùa, lau đi hơi ẩm trên mặt anh vì Dream đã hôn anh.
"Em sẽ khóc đấy." Dream tinh nghịch ngừng lại, và George cười khúc khích.
Quay trở lại chiếc ghế dài mà họ đang ngồi, Dream và George chộp lấy thức ăn đã ăn dở của họ và ném chúng vào thùng rác, không phải vì quá đói vì sự kết hợp của thần kinh tác dụng lên ruột và vì họ đã ăn cách đây không lâu.
Quay trở lại hàng ghế dài, họ thực sự ngồi dán chặt vào nhau, không có một nguyên tử không gian giữa họ khi họ ấp ủ chút tiếp xúc cơ thể cuối cùng không biết sẽ giữ được bao lâu nữa.
"Vậy em nghĩ khi nào thì chúng ta nên nói với người hâm mộ của mình?" George bắt đầu, mở ra một cuộc trò chuyện mới để họ không ngồi trong im lặng. Mặc dù giữa họ là sự im lặng thoải mái hơn cả, nhưng sẽ là nói dối nếu họ nói rằng họ không muốn nghe giọng nói của nhau trước khi chia tay.
"Em không biết, nhưng em nghĩ chúng ta nên đợi một thời gian." Dream trả lời, "Em nghĩ nếu chúng ta nói với họ ngay bây giờ, chúng ta sẽ nhận được rất nhiều phản ứng và nó sẽ không kết thúc tốt đẹp. Em nghĩ chúng ta nên đợi ít nhất một vài tháng và sau đó hãy công bố nó."
"Ừ, cũng có lý." George đáp, vô thức lần theo biểu tượng vô cực trên tay Dream.
Họ im lặng trong vài phút, nhìn mọi người đi qua và đồng hồ chầm chậm điểm hai giờ chiều.
"Cả tuần này em cảm thấy gần như là viễn tưởng ấy." Dream bắt đầu cuộc trò chuyện tiếp theo sau khi nhìn kim phút của đồng hồ lướt qua số hai trên đồng hồ.
"Ừ, còn anh thì..." George bắt đầu cười nhẹ, "cảm giác như... bảy phút trên thiên đường hay gì đó vậy."
"Bảy phút trên thiên đường, nhưng là bảy ngày ở Florida?" Dream nói đùa, và một lúc sau George phá lên cười, kéo Dream tham gia bằng một cái khò khè cổ điển.
"Nghe ngốc nghếch quá đấy!" George nói giữa một tiếng cười khúc khích, "Thật luôn hả!"
"Im đi, em thậm chí còn không cố nghĩ về nó." Dream đáp trả. Cuộc trò chuyện của họ lại chìm vào im lặng, và họ dường như áp sát vào nhau hơn mặc dù đã không còn bất kỳ khoảng trống nào giữa họ, sự im lặng của họ nói với nhau nhiều hơn là để nói, trao đổi qua những cái chạm nhẹ và tiếng thở dài, nỗi sợ hãi tương tự từ buổi sáng đó bắt đầu trỗi dậy khi kim phút vượt qua số ba, qua số bốn, năm, sáu.
Dream siết chặt tay George khi kim phút trôi qua số bảy trên chiếc đồng hồ trên tường đối diện với họ, câu "Em yêu anh" được nói qua cái cách anh ấy cuộn các ngón tay lại. Dream biết rằng George có cùng một thông điệp khi tay anh siết lại, và họ nắm tay nhau chặt hơn.
Họ nắm chặt tay nhau hơn nữa khi kim đồng hồ điểm số tám, lời cầu xin "Đừng đi" được trao cho nhau khi họ bắt đầu đứng trong im lặng, George nắm lấy túi hành lý của mình và họ, tay trong tay, từ từ lên đường đi về nơi George cần đến để lên máy bay. Họ không muốn điều đó trở thành sự thật, họ chỉ muốn quay trở lại chiếc xe của Dream để trở về nhà của anh ấy và dành thời gian còn lại trong ngày để ở bên nhau. Nhưng đây mới là sự thật.
Những người khác đã bắt đầu lên tàu vào thời điểm họ đến gần, và họ cảm thấy bụng mình ngày càng trùng xuống, đôi mắt lờ mờ bắt đầu cay xè với dấu hiệu cho biết rằng nước mắt sắp chực trào ra.
Lồng ngực của họ bắt đầu đau, một ngọn lửa có tính axit ăn vào bên trong họ, khi họ quay lại và bao bọc nhau trong một cái ôm thấu xương mà cảm giác lại đúng đắn đối với họ, hai mái đầu chụm vào nhau.
"Em yêu anh nhiều lắm." Dream thì thầm vào tai George, cuối cùng giọng nói ấy cũng như vỡ vụn đi khi những giọt nước mắt đầu tiên bắt đầu trào ra và chảy xuống khuôn mặt của Dream.
"Anh cũng yêu em." George thì thầm đáp lại với một giọng nói tương tự như một tấm kinh tan vỡ, một luồng không khí đột ngột thoát ra khắp cơ thể khi anh nghẹn lại trong tiếng nức nở.
"Suỵt." Dream khẽ dỗ dành khi George vùi mặt vào chiếc áo hoodie của Dream và khóc nức nở, âm thanh bị bóp nghẹt bởi lớp vải. Những giọt nước mắt càng chảy dài trên khuôn mặt của Dream khi anh ấy tiếp tục kìm nén, bàn tay xoa lên lưng George để anh thoải mái hơn. "Không sao, không sao đâu. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, em hứa."
"Anh sẽ-" một tiếng nấc nhỏ ngắt lời anh, "Anh sẽ nhớ em. Rất nhiều." Dream ôm chặt hơn, nhắm nghiền đôi mắt đẫm lệ.
"Em cũng sẽ nhớ anh rất nhiều."
"Nhưng chúng ta sẽ sớm gặp nhau." George nói một cách tự tin, mặc dù có chút trầm lắng. "Một ngày nào đó chúng ta sẽ trở lại sân bay và chào nhau bằng một cái ôm." Anh đã bắt đầu bình tĩnh lại, những tiếng nức nở biến thành những hơi thở nhẹ nhàng.
"Chúng ta nên như thế." Dream vui vẻ nói, khụt khịt.
"Anh cần phải đi." George thì thầm, như thể anh không muốn Dream nghe thấy.
"Em biết." Tay Dream trượt từ lưng George xuống mặt anh, và anh cũng nhẹ nhàng ngửa mặt lên để hôn.
Nụ hôn của họ tuyệt vọng, từng chút tình yêu và cảm xúc dồn vào đó như thể họ sắp chết ngay phút tiếp theo. Lần này cả hai người đều rơi nhiều nước mắt hơn khi họ dứt ra khỏi nụ hôn.
"Tạm biệt, Dream, anh yêu em." George nhẹ nhàng nói.
"Em cũng yêu anh. Tạm biệt, George."
Và rồi George bắt đầu bước đi. Tốc độ của anh toát lên vẻ tự tin, bước đều và tư thế đứng thẳng. Anh tin chắc rằng đó không phải là lời tạm biệt cuối cùng của họ.
Và khi Dream nhìn George bước đi, anh ấy đã đồng ý. Niềm tự hào và hạnh phúc bắt đầu tràn ngập trái tim và tâm hồn anh ấy. Đúng, họ chắc chắn sẽ gặp lại nhau.
Khi Dream lau mặt bằng tay áo hoodie của mình và nhìn lại, anh ấy bắt gặp George đang nhìn về phía mình, nụ cười toe toét trên khuôn mặt, mặc dù rõ ràng là anh vừa mới khóc một phút trước.
Khuân mặt Dream rạng rỡ trở lại, cảm giác phấn khích trỗi dậy khi họ nói câu "Tạm biệt" cuối cùng với nhau.
Và khi George biến mất trong góc, Dream có thể không ngạc nhiên trước mọi thứ xung quanh anh ấy. Tuần cuối cùng, những cảm giác nảy sinh khắp mọi nói và xung đột bên trong anh ấy, tình yêu tràn ngập mọi khu vực mà anh ấy có thể cảm nhận được.
Nụ cười của anh ấy vẫn còn khi anh ấy quay lại, đút tay vào túi áo hoodie của mình, cảm giác thiếu vắng đi bàn tay của George trong tay anh ấy.
Nhưng không sao đâu. Họ sẽ không xa cách mãi mãi.
Và điều đó khiến lòng Dream tràn ngập phấn khích.
Anh ấy không thể không mong đợi vào tương lai phía trước. Vì những thử thách tiếp theo vẫn đang chờ đón họ.
-The end-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip