Chương 26

Mãi đến tận khi Quang Anh rời đi, Hoàng Đức Duy vẫn chưa định thần lại. Hắn lẳng lặng ngồi trên sô pha, nghĩ đến những lời Quang Anh đã nói. Hắn nghe được Quang Anh nói hắn ích kỷ, vĩnh viễn chỉ nghĩ đến mình, xưa nay chưa bao giờ biết nghĩ cho người khác.

Hoàng Đức Duy không cách nào phản bác.

Hắn ích kỷ thật. Cuộc sống vẫn luôn cho phép hắn cố tình làm bậy, hắn là con thứ, không có áp lực kế thừa xí nghiệp của gia tộc, cha mẹ cưng chìu, huynh trưởng thương yêu, hắn có làm gì cũng đều sẽ có người nhà chống đỡ. Ngay cả việc bộc lộ cũng không khó khăn như tưởng tượng, tuy rằng cũng ăn một ít khổ, nhưng rốt cuộc vẫn được xem là thuận lợi.

Hắn thích ai, xưa nay cũng đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị từ chối.

Mà người theo đuổi hắn lại càng không thiếu.

Đương nhiên cũng chỉ có Quang Anh người nọ, có nghị lực như vậy mà theo đuổi hắn đến bảy năm.

Vì vậy mà cho đến nay, hắn muốn gì được đó. Mãi đến lúc theo đuổi Quang Anh. Lúc mới vừa nhận ra được tâm ý của chính mình, hắn ôm hoa hồng đi gặp cậu, nghĩ thầm Quang Anh yêu hắn như vậy, sau khi biết tâm ý của mình nhất định sẽ cảm động đến mức lập tức vứt bỏ Tuấn Duy, một lần nữa về bên hắn.

Nhưng thực tế lại là, bó hoa hồng hắn thành tâm mang đến lại bị Quang Anh vứt vào trong mưa, mặc người giẫm đạp.

Sau đó, hắn lại nhiều lần vấp phải trắc trở trên con đường theo đuổi.

Quang Anh năm lần bảy lượt từ chối khiến cho hắn ý thức được có lẽ đây sẽ là một trận chiến dài đăng đẵng.

Thế nhưng vừa nghĩ tới trước đây Quang Anh yêu hắn như vậy, Hoàng Đức Duy liền không nỡ buông tay. Hắn luôn nói với chính mình, chỉ cần kiên trì một chút nữa, kiên trì một chút nữa là tốt rồi, Quang Anh nhất định sẽ chấp nhận hắn lần nữa.

Dù sao giữa bọn họ đã từng có bảy năm.

Hắn chưa từng nghĩ hành vi như vậy là ích kỷ. Hắn cũng chưa từng để ý Quang Anh muốn gì, hắn chỉ biết mình muốn, thế là làm.

Lại như năm đó, chưa từng hỏi Quang Anh có đồng ý duy trì mối quan hệ như vậy với mình hay không, đã năm lần bảy lượt quấn lấy cậu mà triền miên.

Hắn luôn vô thức làm thương tổn Quang Anh.

Quang Anh nói đúng, nếu không phải ngày đó hắn đột nhiên cưỡng hôn cậu, sẽ không bị chụp ảnh lại. Hắn dùng cách thức ích kỷ năm lần bảy lượt tổn thương đối phương, lại còn hy vọng xa vời đối phương sẽ hồi tâm chuyển ý.

Có khả năng đó không? Lòng Hoàng Đức Duy lạnh đến tận xương tủy. Đến chính hắn cũng cảm thấy được không có khả năng lắm.

Lại ngồi thêm một chút, Hoàng Đức Duy mới đứng dậy rời đi. Lúc đi, còn nhớ khóa cửa lại cẩn thận.

*

Quang Anh đến công ty, in thư từ chức đưa cho giám đốc.

Giám đốc để cậu vào, bảo cậu ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Kỳ thực chuyện hôm qua nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bây giờ con người hiểu biết rộng, sẽ không có suy nghĩ gì quá đáng với giới đồng tính luyến ái đâu."

Quang Anh nghe vậy lắc đầu. Tuy rằng bên ngoài các đồng nghiệp không nói gì quá khích với cậu, nhưng ai biết được bên trong thế nào?

"Cậu thật sự muốn từ chức?" Giám đốc hỏi.

"Vâng." Quang Anh gật gật đầu.

Giám đốc nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông chủ bên kia cũng không có ý kiến gì về chuyện này, tôi thật sự hy vọng cậu có thể cân nhắc cẩn thận, dù sao cũng làm lâu như vậy rồi."

"Điều này đòi hỏi tôi phải có tố chất tâm lý rất vững vàng." Quang Anh cười cười.

Giám đốc lại nói: "Như thế này vậy, tôi ra mặt xin điều cậu đi công ty con ở thành phố S, như vậy cậu sẽ có hoàn cảnh mới, không phải chịu ảnh hưởng của những lời đồn đãi nhảm nhí nữa, được không?"

"Đi thành phố S...?

Quang Anh sững sờ, cậu nhìn giám đốc mỉm cười, lòng biết ông đang giúp đỡ cậu. Sao cậu có thể không đồng ý được?

Đi thành phố S thay đổi hoàn cảnh mới, không có Hoàng Đức Duy, không có những thứ thị phi kia, thật ra lại là một lựa chọn không tồi.

Không lâu sau đó, Quang Anh liền gật đầu đồng ý.

"Không cần suy nghĩ thêm sao?" Giám đốc kinh ngạc.

"Không cần đâu, tôi suy nghĩ kĩ càng rồi." Quang Anh đứng lên đáp, "Tôi sẽ đi thành phố S."

Nghe được Quang Anh bị điều đi, một ít đồng nghiệp nữ trong công ty cảm thấy có chút mất mát. Phong cảnh vui tai vui mắt cứ thế rời đi rồi, tuy nhiên nghĩ đến xu hướng tình dục của đối phương họ lại không khỏi thở dài, mặc kệ có đi hay không, chính mình cũng không có cơ hội.

Ai bảo bây giờ các anh chàng đẹp trai đều có bạn trai cả rồi!

Chuyện Quang Anh sắp rời đi, cậu chỉ nói với một mình Trung Hiếu. Trung Hiếu cũng không biết Quang Anh gặp chuyện gì, chỉ hỏi sao đột nhiên lại bị điều đi rồi?

"Ừ, sau này tìm em cứ tới thành phố S."

Không kể cho Trung Hiếu chuyện bức ảnh chủ yếu cũng vì sợ Trung Hiếu lo lắng cho mình. Cuối cùng, cậu lại không nhịn được, dặn dò: "Đừng nói với Hoàng Đức Duy."

Cậu cũng không muốn vừa mới đến thành phố S đã phát hiện Hoàng Đức Duy ở đó, nếu thế, cậu sợ cậu sẽ sụp đổ mất.

"Anh sao có thể nói với hắn được." Trung Hiếu trợn mắt.

"Anh nói với Dương Thích không phải là nói với Hoàng Đức Duy sao?"

"Yên tâm đi, anh nhất định sẽ ngậm chặt miệng. Chị Hiếu Hiếu đây còn không đáng tin sao?"

"Vâng vâng vâng, dù sao anh cũng nổi danh miệng rộng..."

"Đ*ch!"

....

Quang Anh bỏ ra một tuần để tạm biệt đồng nghiệp, lúc đi đồng nghiệp vẫn có chút tiếc nuối. Điều này khiến Quang Anh thấy rất mệt, cậu cho rằng cậu đi mọi người phải vui vẻ mới đúng.

Dù sao trong mắt bọn họ, cậu cũng là một kẻ khác loài.

"Kỳ thực lúc đầu nhìn thấy ảnh thật sự rất khiếp sợ, nhưng bây giờ là năm nào rồi, đồng tính luyến ái thì đã sao? Chụp tấm ảnh hôn môi với bạn trai thì đã sao? Quang Anh, cậu cũng đừng quá để tâm chuyện này, kỳ thực tất cả mọi người không có ác ý đâu." Một đồng nghiệp bình thường có quan hệ không tệ với Quang Anh nói.

Nói xong, cũng có vài người phụ họa theo.

Có điều cũng có vài người không nói gì, Quang Anh biết những câu thế này không đại diện cho suy nghĩ của tất cả mọi người.

Lúc nào cũng thế, sẽ có người cảm thấy không sao, cũng sẽ có người để ý.

Cho nên vẫn nên rời đi.

Ít nhất đi đến thành phố S, sẽ là một khởi đầu mới.

*

Quang Anh ra đi, Hoàng Đức Duy có lẽ là người cuối cùng biết được.

Hắn sai người đi điều tra chuyện bức ảnh rốt cuộc cũng có manh mối, nhìn tài liệu trong bìa hồ sơ, hắn không hề do dự mang tập tài liệu đi nhà Quang Anh.

Chân tướng lại nằm ngoài dự đoán của con người. Hoàng Đức Duy nhìn tên người trong tài liệu, cùng với mối quan hệ với Quang Anh được viết ngay sau tên, hắn ngây ngẩn cả người. Hắn biết mối quan hệ của Quang Anh và người nhà rất phức tạp, nhưng cũng không ngờ sẽ phức tạp đến mức này. Bị em gái cùng cha khác mẹ thuê người hãm hại, còn chụp ảnh gửi đến đồng nghiệp trong công ty.

Hoàng Đức Duy từ nhỏ gia đình hạnh phúc, anh em hòa thuận, không hiểu được vì sao lại có người có thể làm chuyện như vậy với người thân của mình. Nghĩ đến lần trước Quang Anh lên án mình, Hoàng Đức Duy không dám tự quyết định, bèn lập tức đem đồ vật đến cho Quang Anh xem, để cậu cân nhắc xem nên xử lý thế nào.

Đi đến nhà Quang Anh, kết quả lại giống như hôm đó, mặc kệ hắn nhấn chuông đập cửa cỡ nào cũng không có ai đáp lại. Cũng như trước, hàng xóm đi ra nói cho hắn biết, đừng ấn nữa, Quang Anh đi rồi.

Lúc Hoàng Đức Duy nghe thấy câu này, hắn còn tưởng mình nghe lầm. Hắn sửng sốt một giây, hỏi: "Ai đi?"

"Quang Anh đó, không phải cậu là bạn cậu ta sao, thấy mấy ngày nay cậu hay đến tìm cậu ta, sao lại không biết cậu ta dọn nhà?"

"Dọn nhà?" Đầu óc có chút không xử lý kịp. Vẻ mặt Hoàng Đức Duy thay đổi, kích động hỏi: "Bác nói Quang Anh dọn nhà?! Cậu ấy chuyển đi đâu??"

Hàng xóm thấy hắn kích động như thế, hơi sợ sệt, thầm nghĩ đây là bạn Quang Anh hay là kẻ thù vậy? Sợ lòng tốt của mình trở thành chuyện xấu, chỉ lắc đầu nói: "Tôi làm sao biết được!"

Huống hồ bà cũng không biết thật.

Hoàng Đức Duy lúc này lập tức bối rối, hắn nắm chặt túi giấy trong tay, cả người vô lực tựa vào cửa. Rõ ràng mấy ngày trước hắn mới gặp Quang Anh ở đây, vậy mà chỉ qua mấy ngày, Quang Anh dọn đi, đằng sau cánh cửa này, bỗng chốc không còn gì cả.

Quang Anh muốn dọn đi, thế mà một chút tin tức cũng không để lộ cho hắn biết. Thật xảo quyệt. Hoàng Đức Duy cười khổ một tiếng, là vì trốn hắn sao? Nếu không phải muốn đem chỗ tài liệu này đưa cho Quang Anh xem, hắn hôm nay cũng sẽ không đến tìm Quang Anh, sẽ không biết cậu đã dọn đi.

Hắn còn nhớ trước đây từng ở trong căn hộ này, cùng Quang Anh trải qua bao nhiêu đêm. Hắn luôn nghĩ ngày sau còn dài, lại không nghĩ tới tương lai của người nọ hoàn toàn không có sự tồn tại của hắn nữa.

Nhưng Hoàng Đức Duy không hề nhụt chí, chẳng qua là dọn nhà mà thôi, hắn vội vã lấy điện thoại di động ra gọi cho Quang Anh, kết quả sau vài âm thanh lạnh lẽo không chịu được, có một giọng nữ truyền đến: "Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi tạm thời không liên lạc được."

Không liên lạc được?

Hoàng Đức Duy sững người, trong đầu dâng lên linh cảm không tốt. Dọn nhà, điện thoại không gọi được, lần này Quang Anh quyết tâm trốn hắn sao? Tim Hoàng Đức Duy bỗng nhiên hẫng một nhịp, cảm giác sắp mất đi Quang Anh chợt lan tràn trong lòng, tay hắn run run nhắn tin cho đối phương, chỉ là mặc kệ hắn nhắn bao nhiêu tin, đều vẫn không có ai đáp lại.

Hiện tại hắn thật sự có chút hoảng sợ rồi.

Không hiểu sao hắn có cảm giác hắn không bao giờ có thể tìm được Quang Anh nữa. Hắn hít sâu, xoay người lại nhìn cánh cửa lớn im lìm, đôi mắt đầy ắp thống khổ, hắn chần chừ đứng trước cửa, trước sau không chịu rời đi.

Có lẽ đợi thêm chút nữa, cứ như lần trước, ngồi ngoài cửa chờ cậu một ngày một đêm, phải chăng sẽ có kỳ tích xảy ra?

Phải chăng chỉ là Quang Anh cố ý bảo hàng xóm lừa hắn nói cậu dọn đi, muốn hắn không đến làm phiền cậu nữa, để hắn hết hy vọng, kỳ thực cũng không có dọn đi.

Phải chăng đợi đến hừng đông, Quang Anh vẫn sẽ từ sau cánh cửa này bước ra, sau đó dùng ánh mắt đau lòng nhìn hắn?

Hay là Quang Anh quên thứ gì, trở về lấy?

Nghĩ đến đủ loại khả năng, Hoàng Đức Duy cuối cùng lại tựa vào cửa.

Chẳng qua chỉ là một đêm thôi. Quang Anh đợi hắn bảy năm, hắn ngồi đây chờ cậu một đêm có đáng là gì. Hoàng Đức Duy cảm thấy mình giác ngộ rồi. Chỉ là trời dần tối, cái rét đêm đông càng lúc càng thấu xương, mặc dù đã có kinh nghiệm một lần, thế nhưng lần thứ hai thưởng thức được cảm giác lạnh lẽo này, Hoàng Đức Duy vẫn không chịu nổi. Sắc mặt hắn trong chốc lát đã lạnh đến xám ngoét, hắn đốt điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, vòng khói nhả ra dưới ánh lửa lập lòa, tựa hồ cũng mang theo ấm áp. Tuy rằng không hữu dụng mấy, tốt xấu gì cũng xem như an ủi tâm lý.

Cứ thế bất tri bất giác qua một đêm.

Hoàng Đức Duy ngồi xổm ngoài cửa, vùi mặt vào hai chân, túi tư liệu được hắn cẩn thận ôm trong lòng, ai cũng không lấy đi được. Bởi vì quá mệt mỏi, cũng bởi quá lạnh, hắn không thật sự ngủ được. Trời sáng, không bao lâu hắn đã tỉnh. Nhìn mái hiên trước mặt trống rỗng, Quang Anh mà hắn cho rằng sẽ xuất hiện cũng chẳng thấy đâu.

Cánh cửa lớn trước mắt, vẫn như cũ im lìm.

Dường như mãi mãi cũng sẽ không mở ra nữa.

Cậu ấy đi rồi.

Bỗng nhiên mấy chữ này hiện lên trong đầu, Hoàng Đức Duy đột nhiên đứng dậy, không để tâm đến đùi đau mỏi, cũng không nghĩ tới đầu óc hỗn loạn, hắn khập khễnh đi xuống cầu thang, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn muốn đi tìm Quang Anh, mặc kệ cậu đi đâu, hắn đều phải tìm được cậu!

Trước tiên Hoàng Đức Duy đi đến công ty Quang Anh, tìm một lúc cũng không thấy người đâu, lại được đồng nghiệp của Quang Anh báo lại, cậu đã không còn làm ở đây nữa.

Hoàng Đức Duy sững sờ, lẳng lặng nghiền ngẫm mấy chữ này. Lượng thông tin trong mấy chữ này khiến đầu óc ảm đạm của hắn nháy mắt tỉnh táo lại. Không làm ở đây, hẳn là nghỉ việc rồi? Hoàng Đức Duy lòng hoảng hốt nói tiếng cảm ơn, không để ý ánh mắt người xung quanh đang nhìn hắn dò xét.

Dọn nhà, nghỉ việc, điện thoại không gọi được, nhắn tin không ai trả lời.

Các loại dấu hiệu khiến trái tim Hoàng Đức Duy như rơi xuống vực sâu.

Hắn không ngừng gọi điện cho Trung Hiếu, kết quả không ngoài dự kiến bị Trung Hiếu chê cười. "Tôi làm sao biết Quang Anh đi đâu? Mà cho dù tôi biết, sao tôi phải nói cho anh? Anh không nghĩ Quang Anh dọn đi nhưng không nói cho anh, là vì không muốn gặp lại anh à?"

Hoàng Đức Duy hiếm khi á khẩu không trả lời được.

Hắn cũng không muốn cãi lại làm gì, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ, phải chăng bởi vì mình quá gấp gáp mới khiến Quang Anh liều mạng trốn đi như vậy. Có điều cũng không phải không có thu hoạch gì, Trung Hiếu nhanh mồm nhanh miệng rốt cuộc vẫn lỡ lời.

"Người ta trốn anh đến mức rời khỏi thành phố A, anh nên tự biết mình đáng ghét bao nhiêu đi..."

"Cậu nói Quang Anh không ở thành phố A sao?" Nghe mấy chữ này, Hoàng Đức Duy nhạy bén truy hỏi. Trung Hiếu sững sờ, ý thức được mình nói hớ rồi, lắp ba lắp bắp nói, "Tôi... Tôi nói thế khi nào? Không nói với anh nữa!"

Sợ mình nói thêm nữa sẽ bại lộ, Trung Hiếu liền thô bạo cúp điện thoại.

Hoàng Đức Duy cũng không rảnh rỗi, theo manh mối này, bảo cấp dưới đến hãng hàng không điều tra hành trình của Quang Anh.

Không lâu sau đã tra ra được, Quang Anh tới thành phố S.

Thành phố S? Hoàng Đức Duy sửng sờ, cái thành phố cách thành phố A ba giờ bay, không hề nằm trong phạm vi suy đoán của Hoàng Đức Duy. Hắn không nghĩ Quang Anh sẽ dọn đi đâu, càng không hiểu vì sao Quang Anh đột ngột đi thành phố S. Rời khỏi thành phố mình sinh ra và lớn lên, âm thầm đi nơi khác, là vì thành phố này đã không còn gì khiến cậu lưu luyến sao?

Hoàng Đức Duy chán nản ngồi xuống sô pha mềm mại, hắn mệt mỏi xoa xoa mi tâm, tinh thần uể oải, mấy ngày qua vì chuyện của Quang Anh, hắn luôn ngủ không ngon.

Chuyện Quang Anh rời đi thực sự khiến Hoàng Đức Duy một chút chuẩn bị cũng không có, khiến hắn trở tay không kịp. Trong đầu không khỏi nhớ tới những câu chế giễu kia của Trung Hiếu, mỗi một câu đều đâm vào lòng hắn. Có lẽ Trung Hiếu nói đúng, Quang Anh thật sự không muốn gặp lại hắn, mới có thể vì rời đi hắn mà không tiếc trốn đi thật xa, để hắn không bao giờ tìm được nữa.

Mà bây giờ mặc dù biết người đi đâu, vẫn không cảm thấy một chút vui sướng nào, phả vào mặt chỉ có cảm giác thất bại lớn lao, bởi vì hắn ý thức được Quang Anh thật sự không muốn gặp lại hắn.

Vốn định bảo trợ lý đặt vé máy bay đi thành phố S giúp hắn, thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại do dự.

Hắn thật sự muốn lại tiếp tục đi quấy rầy Quang Anh sao?

Hoàng Đức Duy biết mình có nhiều khuyết điểm, nhưng vì Quang Anh, hắn chấp nhận thay đổi. Quang Anh nói hắn ích kỷ, hắn chấp nhận sửa, nên sau khi có tư liệu điều tra, hắn lập tức nghĩ đến chuyện đưa nó cho Quang Anh mà không phải lén lút xử lý một mình. Hắn sợ Quang Anh trách hắn không thương lượng với cậu đã tự ý quyết định, không hỏi cậu có cần hay không đã ra mặt giúp cậu mà đi làm những việc này.

Lại không ngờ rằng, lần này hắn lại hoài công. Hắn đến nhà Quang Anh, đối mặt với phòng không nhà trống, đối phương cứ thế biến mất dưới mắt hắn.

Hai tay lặng lẽ siết chặt nắm đấm, Hoàng Đức Duy vẻ mặt âm u, phẫn nộ hất chồng tài liệu xuống khỏi bàn làm việc.

Tài liệu rơi xuống đất, vung vãi khắp nơi khiến cả văn phòng trông rất bừa bãi. Trong số rất nhiều phong bì tài liệu có một túi giấy màu vàng trông rất chói mắt. Hoàng Đức Duy nhìn lướt qua, thấy túi giấy này rơi trên mặt đất, hắn nheo mắt, khom lưng nhặt nó lên. Rút đồ vật bên trong ra, là một phần tư liệu. Hắn nhìn hai cái tên viết trên văn kiện, cười nhạt.

Nguyễn Minh Tâm, Thanh Pháp.

Chung quy phải có người trả giá đắt vì những chuyện mình làm, cũng phải có người đến chịu đựng cơn giận không chỗ trút của Hoàng Đức Duy, nếu Quang Anh đi rồi, vậy bây giờ hắn có làm chuyện gì, đối phương cũng sẽ không cách nào biết được.

Mặc dù có biết, có bị Quang Anh trách cứ, Hoàng Đức Duy cũng không sợ.

Bởi vì hắn cầu cũng không được.

*

Nguyễn Kiến Minh mấy ngày qua thật sự bận đến sứt đầu mẻ trán, công ty có một đống sự việc quấy nhiễu làm ông ta không ngủ ngon được, khiến ông ta không thể không hoài nghi năm nay có phải gặp vận xui gì không, nếu không sao lại phát sinh nhiều chuyện xui xẻo như vậy. Đầu tư số tiền lớn xây cao ốc, còn chưa xây xong thì sụp giàn giáo, chết vài công nhân. Vì bồi thường tiền cho công nhân, công ty gặp khó khăn trong quay vòng vốn, vì vậy mới nghĩ ra cách để Quang Anh đi kết thân.

Sau đó chờ mãi mới đến lúc nhận được khoản tiền vay từ ngân hàng, lại bị người khác đầu độc, dùng khoản tiền kia đầu tư mua một mảnh đất ở phía đông thành phố. Nói là gần đây chính phủ muốn mở rộng thành phố về ngoại thành phía đông, tin nội bộ, ra tay trước thì chiếm được lợi thế. Nguyễn Kiến Minh hấp tấp muốn hồi máu, không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng có rất nhiều người làm ăn, ông ta không tận dụng thì cơ hội phát tài sẽ bị người khác chiếm mất, bèn lập tức đầu tư.

Kết quả chỉ mấy ngày sau, thông báo của chính phủ ban ra. Mảnh đất kia sao có thể gọi là khai thác được, rõ ràng là định xây bãi rác! Nguyễn Kiến Minh nghe tin, mắt hoa lên suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.

Sau đó làm chuyện gì cũng không thuận lợi, dường như phía sau có một bàn tay lớn vô hình điều khiển ông ta, khiến ông ta từng bước đi về phía vực sâu. Nguyễn Kiến Minh cũng không hiểu ra sao, không biết mình đã đắc tội người nào, chỉ có thể dò hỏi khắp nơi, hy vọng có ai đó chỉ điểm một chút. Cuối cùng mới điều tra ra, hóa ra người ở sau lưng ra tay với hắn, vậy mà lại là người nhà họ Hoàng.

Nguyễn Kiến Minh đè trái tim đập loạn xạ, vừa nghi hoặc vừa tức giận nói: "Mình đắc tội với gia đình họ khi nào? Tại sao gia đình họ lại làm như vậy?"

Trên thương trường, Nguyễn Kiến Minh chỉ là thương nhân bình thường, đối với ông ta mà nói vẫn là cao không thể với tới. Ông ta tự thấy bản thân mình chưa từng đắc tội với người nhà họ bao giờ, cũng không có chuyện từng đắc tội tập đoàn Hoàng thị trong lúc làm ăn. Nguyễn Kiến Minh nghĩ mãi không ra, phái người đi thăm dò, điều tra đến cuối cùng mới phát hiện được, chân tướng như vậy thật khiến cho người ta khó mở miệng!

Hôm đó sau khi về đến nhà, sắc mặt ông ta u ám, gọi Nguyễn Minh Tâm vào phòng mình, nghiêm khắc quát lớn: "Quỳ xuống!"

Nguyễn Minh Tâm run lên, khó hiểu nhìn người cha bình thường hiền từ, không biết vì sao ông lại nói chuyện với mình như thế, "Ba, ba làm sao vậy? Đang yên đang lành sao bắt con quỳ?"

Nguyễn Kiến Minh không nói gì thêm, chỉ cầm bức ảnh vứt xuống trước mặt Nguyễn Minh Tâm, mắng: "Cái này là mày thuê người ta chụp?"

Nguyễn Minh Tâm vừa nhìn thấy liền nở nụ cười, còn tưởng là chuyện gì. Không phải chỉ là tấm ảnh thôi sao! Cô ta cười hì hì thừa nhận, "Con thuê người chụp đó. Ba, ba không biết, con chụp bức ảnh này xong, bảo anh con dùng kĩ thuật hacker gửi nó đến hòm thư tất cả đồng nghiệp của thằng tiện nhân kia. Nghe nói bởi vì tấm hình này, thằng tiện nhân kia nghỉ việc rồi..."

Giọng điệu nói chuyện không hề có ý hối cải.

Nguyễn Kiến Minh nghe xong tức giận không có chỗ trút! Ông ta không ngờ con gái mình ngu xuẩn lại còn độc ác đến thế! Ra tay với anh trai mình còn chưa tính, còn để lại nhược điểm, khiến người ta điều tra một chút đã tìm ra ai làm. Lại càng quá đáng chính là... "Mày có biết người đàn ông còn lại trong ảnh là ai không?? Cái gì cũng không dò la, tùy tiện ra tay, mày có biết mày làm như vậy sẽ hại chết chúng ta không!"

"Con... con làm sao cơ?" Nguyễn Minh Tâm không rõ lắm. Chẳng phải cô ta chỉ bắt nạt đứa con ngoài giá thú kia thôi sao, cô ta có chút bất mãn, cho rằng Nguyễn Kiến Minh yêu thương Quang Anh.

"Người trong ảnh là Hoàng Đức Duy! Công tử của tập đoàn Hoàng thị! Mày đắc tội với người ta, mày còn không biết?!"

Hoàng Đức Duy? Nguyễn Minh Tâm sững sờ. Lúc đó đúng là có nghe Thanh Pháp nói vậy, thế nhưng cô ta tuổi còn nhỏ không rõ tập đoàn Hoàng thị lớn đến mức nào, dù sao thì cô ta cũng quen được cưng chìu, không sợ trời không sợ đất, Thanh Pháp nghe xong kế hoạch của cô ta cũng không ngăn cản, điều này khiến cô ta càng thêm không biết kiêng kỵ gì.

Nguyễn Minh Tâm vẫn còn cứng miệng, hỏi: "Vậy thì sao nào?"

Dứt lời, còn chưa kịp phản ứng, một cái tát vang dội đánh vào mặt cô ta. Nguyễn Minh Tâm sững sờ, ba đánh mình? Vì Quang Anh mà đánh mình?

"Ba! Ba vì đứa con ngoài giá thú kia mà đánh con sao?"

"Con ngoài giá thú cái gì! Đó là anh trai mày!" Nguyễn Kiến Minh tức giận đến mức hai mắt tối sầm. Nghe được tiếng cãi vã trong phòng, Vương Hân không kiềm chế nổi đẩy cửa vào, thấy dấu tay trên mặt con gái, bà ta đau lòng nói: "Ông làm gì vậy, đang yên đang lành đánh con gái làm gì?"

"Tôi làm gì à? Bà hỏi xem nó làm ra chuyện tốt gì kìa!"

Vương Hân cũng biết gần đây công ty xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bà ta không ngờ những việc này lại do con gái mình gây ra. Lúc này bà ta cũng không giúp được Nguyễn Minh Tâm, thậm chí sau khi biết Thanh Pháp cũng có tham gia vào chuyện này, liền gấp rút gọi điện thoại bảo Thanh Pháp đang ở trường học về nhà.

Thanh Pháp về đến nhà, trông thấy bầu không khí trong nhà giương cung bạt kiếm, Vương Hân cùng Nguyễn Kiến Minh dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn y. Y kỳ quái hỏi: "Ba mẹ, chuyện gì vậy?"

Hai vợ chồng Nguyễn Kiến Minh cũng lười dông dài, kể ra hết chuyện tốt bọn họ làm, sau đó cũng kể chuyện này ảnh hưởng tới công ty như thế nào, kể xong chốt lại một câu: "Hai đứa các con, theo ba đi xin lỗi Hoàng Đức Duy."

"Xin lỗi? Con không đi!" Nguyễn Minh Tâm dùng sức lắc đầu.

Thanh Pháp trong mắt cũng sinh ra một tia nhục nhã, không muốn đi xin lỗi người đàn ông kia. Y còn nhớ hôm đó Hoàng Đức Duy đột nhiên lao đến đánh Tuấn Duy một trận, không dám đắc tội Hoàng Đức Duy, vì vậy chỉ định cho Quang Anh một bài học. Lại không ngờ bức ảnh Nguyễn Minh Tâm chụp được trùng hợp là hai người Hoàng Đức Duy và Quang Anh.

Y do dự một chút, vốn muốn thu tay về, thế nhưng Hoàng Đức Duy trong ảnh chỉ trông thấy phần lưng, nếu không nhìn kĩ, căn bản sẽ không có ai nhận ra. Vì vậy cho dù bức ảnh bị phát tán ra ngoài, lại thế nào?

Xui xẻo chỉ là một mình Quang Anh thôi.

Nhưng bây giờ sự việc bại lộ, y không thể không gánh trách nhiệm, y không giống Nguyễn Minh Tâm, Nguyễn Minh Tâm chưa trưởng thành, làm việc không biết suy nghĩ, người nhà nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy cô ta trẻ con, cùng lắm trách cứ vài câu, nhưng y đã là người trưởng thành, trong mắt người nhà có khi còn cảm thấy việc này là do y đầu têu.

Vì vậy cho dù không cam lòng bao nhiêu, vì nghĩ cho chuyện làm ăn của gia đình, Thanh Pháp rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý đi xin lỗi Hoàng Đức Duy.

Bọn họ hoàn toàn không ý thức được, trong chuyện này, người bọn họ cần xin lỗi nhất là Quang Anh.

Trời vừa sáng, Hoàng Đức Duy vừa đến công ty đã nghe trợ lý nói cha con Nguyễn Kiến Minh chờ hắn trong phòng hội nghị, hắn sửng sốt, lập tức cười nhạt, cũng không thấy bất ngờ khi bọn họ đến.

Ít nhất là nhanh hơn so với hắn tưởng tượng.

Đi vào phòng hội nghị, Hoàng Đức Duy vừa xuất hiện, Nguyễn Kiến Minh lập tức kéo Thanh Pháp đứng dậy, quay về phía Hoàng Đức Duy cúi đầu khom lưng, cười nịnh nọt: "Hoàng tổng giám đốc! Cuối cùng cũng đợi được ngài rồi!"

Hoàng Đức Duy nhìn bọn họ một chút, trong mắt ngầm có ý xem thường, tựa người vào sô pha, vắt chéo chân, mất kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì mau nói, tôi không có nhiều thời gian để phung phí với các người."

Nguyễn Kiến Minh lau mồ hôi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thanh Pháp, sau đó thẳng thắn đem chuyện bức ảnh nói với Hoàng Đức Duy, cũng cầu xin tha thứ: "Hoàng tổng giám đốc, chuyện này là chúng tôi làm sai, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi đi!"

Hoàng Đức Duy nghe vậy, cố tình giả vờ không hiểu, "Các người như thế là chụp mũ tôi rồi, Hoàng Đức Duy tôi đây chỉ là một người bình thường, có năng lực gì mà phá đổ được các người?"

Đúng vậy, Hoàng Đức Duy hắn không có năng lực gì, nhưng sau lưng hắn là tập đoàn Hoàng thị, tại thành phố A có thể một tay che trời. Nguyễn Kiến Minh sao có thể không hiểu mấu chốt trong đó.

"Hơn nữa, các người xin lỗi tôi, có phải nhầm người rồi không? Người các người thật sự cần xin lỗi là Quang Anh, nói với tôi những cái này có ích lợi gì."

Kỳ thực Hoàng Đức Duy đã nói ra điều kiện, chỉ cần bọn họ đi xin lỗi Quang Anh, được Quang Anh tha thứ, hắn sẽ thu tay lại. Còn có thể thuận tiện thăm dò tung tích của Quang Anh. Chỉ tiếc là Nguyễn Kiến Minh cũng không biết Quang Anh ở đâu, thậm chí còn không biết Quang Anh đã không ở thành phố A.

Vì vậy Nguyễn Kiến Minh cũng không nghe được ẩn ý trong lời Hoàng Đức Duy nói. Hoàng Đức Duy lạnh lùng nhìn hai cha con bọn họ, cuối cùng chỉ nói một câu: "Các người đi được rồi."

Nguyễn Kiến Minh lập tức móc ra phong bì lúc nãy còn chưa đưa, đã bị Hoàng Đức Duy hạ lệnh đuổi khách. Hoàng Đức Duy thậm chí còn không thèm nhìn tới phong bì ông ta đưa, lạnh giọng giễu cợt nói: "Tôi thiếu chút tiền này sao? Vẫn là giữ lại mua quan tài đi."

Dứt lời, nhấc chân ra vẻ muốn đi.

Nguyễn Kiến Minh vội vã nhào tới ôm chân Hoàng Đức Duy không cho hắn đi, Thanh Pháp đứng bên cạnh thấy thế, cảm thấy hơi mất mặt, y định kéo Nguyễn Kiến Minh dậy, kết quả vừa đưa tay ra, đã bị Nguyễn Kiến Minh đè cho quỳ xuống.

Tiếng vang lúc đầu gối chạm xuống đất khiến Thanh Pháp trong nháy mắt bối rối. Tất cả kiêu ngạo cùng xấu hổ của y, đều vì động tác quỳ xuống này mà hóa thành hư không. Từ nhỏ đến lớn, y chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Ngẩng đầu nhìn Hoàng Đức Duy trước mặt, ánh mắt Thanh Pháp tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ.

Có lẽ ánh mắt này khiến người ta không thể không chú ý, sau khi nhìn thấy, Hoàng Đức Duy mỉm cười châm chọc, nhấc chân định rời đi, trước khi đi bỏ lại một câu: "Vậy thì các người cứ quỳ đến khi tôi hài lòng đi."

*

Quang Anh lúc mới tới thành phố S có chút không quen, thành phố mới, phong thủy mới, nhịp sống mới, hương vị thức ăn cũng mới, cái gì cũng cần thời gian để thích ứng.

Hơn nữa nơi này không có người nhà không có bạn bè, tất cả đều xa lạ đối với cậu. Mỗi ngày tỉnh giấc trong phòng thuê, mở mắt ra thấy tất cả đã khác hoàn toàn so với trước đây, có lúc cậu sẽ thấy mờ mịt, quên mất mình đang ở đâu. Mãi đến tận khi từ từ tỉnh táo, mới ý thức được cậu bây giờ đã bắt đầu cuộc sống mới rồi.

Thứ duy nhất giống với trước đây, đại khái là thỉnh thoảng sẽ có Trung Hiếu quấy rầy một chút.

Trước đây mỗi lần nấu cháo điện thoại với Trung Hiếu, đối phương không phải chơi bời thì cũng là chơi bời, bây giờ phần lớn thời gian đều là cùng Dương Thích dính lấy nhau, dường như còn ngọt ngấy hơn so với trước đây lúc còn hẹn hò. Quang Anh trêu bảo y hoàn lương rồi.

Trung Hiếu chỉ cười không nói.

Đó không hợp với tính cách Trung Hiếu, nhưng đối phương không nói, Quang Anh cũng không hỏi nhiều.

Trung Hiếu lại nói: "Nghe nói nhà cậu xảy ra chuyện rồi."

"Nhà em?" Trong đầu Quang Anh hiện lên khuôn mặt dịu dàng của mẹ, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Là nhà ba cậu xảy ra chuyện."

"..." Nghe vậy, lúc này Quang Anh mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nhíu mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Nguyễn Kiến Minh và Vương Hân xảy ra chuyện, cậu cũng không quan tâm lắm. Cậu vốn không có bao nhiêu tình cảm với Nguyễn Kiến Minh, nếu nói có, vậy thì thù hận chiếm đa số.

"Hình như là kinh doanh khó khăn công ty phá sản, tài sản bị phong tỏa, nhà cũng bị siết, còn nợ một số tiền lớn," Trung Hiếu kể ra, tuy rằng thái độ bình thường, nhưng không khó nhận ra cười nhạo bên trong, "Ông ba rác rưởi của cậu bị hết đả kích này tới đả kích nọ, tức giận đến mức xuất huyết não, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện kìa."

Quang Anh nghe xong, thân thể cứng đờ, cậu hít sâu một hơi, cố gắng lắm mới khiến chính mình trả lời, "ừm."

"Ừm ừm ừm... Cậu câm à!" Trung Hiếu mỗi lần nói chuyện với Quang Anh đều sẽ không nhịn được trợn mắt, "Cậu cũng đừng phung phí lòng thương hại, nhân quả tuần hoàn, năm đó ông ta đối xử với cậu và mẹ cậu như vậy, đây là báo ứng ông ta nên gặp."

Quang Anh dĩ nhiên biết Trung Hiếu đang quan tâm cậu, cậu cay sống mũi nói: "Cảm ơn anh, Hiếu Hiếu."

Cậu cũng không phải rất lo lắng cho Nguyễn Kiến Minh, chẳng qua cảm thấy người này tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là cha mình, xảy ra chuyện không quan tâm cũng không tốt lắm. Cậu suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Vậy em dành thời gian vào bệnh viện thăm ông ta một chút."

"Thăm ông ta?? Quang Anh, đầu óc cậu có bị gì không?" Trung Hiếu quả thực muốn bất tỉnh, "Loại người như vậy có gì đáng để thăm!"

"Dù sao ông ta cũng là ba em."

"Tiếc là ba cậu không xem cậu là con mình."

"Hai chuyện này đâu có giống nhau..." Quang Anh suy nghĩ một chút, "Em chỉ đi thăm bệnh mà thôi."

"Tùy cậu vậy." Trung Hiếu cũng lười khuyên.

Quang Anh quyết định xong, xin công ty nghỉ phép mấy ngày, lại bay về thành phố A. Không nghĩ tới mới rời khỏi thành phố A chưa được một tháng lại trở về, Quang Anh xuống máy bay, cảm nhận cảm giác quen thuộc thành phố này mang lại, là cảm giác an tâm trước nay chưa từng có.

Trước hết cậu hỏi thăm được Nguyễn Kiến Minh nằm bệnh viện nào, sau đó mua một ít hoa quả đi đến đó.

Đến bệnh viện, Quang Anh hỏi cô y tá trực quầy Nguyễn Kiến Minh ở phòng nào, quay người lại lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô gái nhỏ vẫn trang điểm rất đậm, nhìn thấy Quang Anh, khuôn mặt trang điểm dày lộ ra vẻ dữ tợn. Quang Anh còn sững người, người trước mặt đã đưa tay ra định đánh vào mặt cậu, Quang Anh đẩy tay cô ta ra, giận dữ nói: "Nguyễn Minh Tâm, cô bị bệnh à?"

Dù luôn luôn nhường nhịn cô em gái này, lúc này Quang Anh cũng giận dữ muốn chết.

Nguyễn Minh Tâm nghe vậy, mắng: "Quang Anh ai cho anh tới đây? Thấy ba bị bệnh, anh cố ý đến cười nhạo đúng không?!"

Giọng nói ầm ĩ của Nguyễn Minh Tâm lập tức thu hút sự chú ý của người xung quan, có cô y tá đi đến bảo: "Đừng lớn tiếng trong bệnh viện."

Quang Anh trừng mắt với Nguyễn Minh Tâm, không muốn làm ầm ĩ với cô ta ở đây, liền cầm hoa quả đi về phía phòng bệnh, còn chưa đi tới cửa Nguyễn Minh Tâm đã chạy đến chắn trước mặt cậu, không cho cậu đi tiếp.

"Tôi không cho phép anh đi! Cái tên biến thái chết tiệt!" Nguyễn Minh Tâm dùng sức đẩy Quang Anh, vừa đẩy vừa mắng: "Cùng đàn ông hôn nhau giữa đường, không biết xấu hổ!"

"Cô nói gì?" Quang Anh biến sắc, túi hoa quả trong tay rơi xuống đất, cậu túm lấy tay Nguyễn Minh Tâm, hỏi: "Sao cô biết chuyện này?"

Cùng đàn ông hôn nhau trên đường, không phải là tấm ảnh cậu bị Hoàng Đức Duy cưỡng hôn kia sao?

Chuyện này sao Nguyễn Minh Tâm lại biết? Quang Anh không thở nổi, một suy nghĩ không nên có từ đáy lòng dâng lên. Cậu lạnh lùng nhìn Nguyễn Minh Tâm, hung ác hỏi: "Chuyện bức ảnh có phải cô làm hay không?!"

Nguyễn Minh Tâm mấy ngày nay vì chuyện này mà bị mắng không ít, cô ta sớm đã chai lì, ngẩng đầu nói: "Tôi làm đó! Thì sao nào?"

Dứt lời, Quang Anh giơ tay định cho cô ta một cái tát, nhưng bàn tay đã đến trước mặt, cậu lại nhịn được. Nói cho cùng đó cũng là em gái cậu, đánh con gái, cậu không làm được. Cậu chỉ có thể tức giận túm lấy cổ tay đối phương, ánh mắt tràn ngập chán chường. Cậu thật sự không nghĩ ra, vì sao lại có đứa con gái ác độc như vậy!

Làm chuyện như vậy với anh trai mình, còn không có chút hối cải nào.

Cổ tay Nguyễn Minh Tâm bị nắm đau, liền kêu lên, "Thả tôi ra! Thằng con ngoài giá thú đáng chết này!"

"Con ngoài giá thú?" Dường như nghe được một câu chuyện cười êm tai, Quang Anh cười nhạt. Trước đây cậu không tính toán với Nguyễn Minh Tâm, vì vậy cũng lười giải thích với cô ta chuyện con ngoài giá thú. Bây giờ cậu chỉ muốn đem sự thật tàn nhẫn nói hết cho đứa em gái ngu ngốc này nghe. Cậu chậm rãi nói: "Cô sai rồi Nguyễn Minh Tâm, người thật sự không nên sinh ra không phải tôi, mà là cô."

Cậu nói cho Nguyễn Minh Tâm, năm đó Nguyễn Kiến Minh ngoại tình như thế nào, bỏ rơi vợ con đến bên Vương Hân ra sao, vì sao sinh ra cô ta. Con ngoài giá thú thật sự không phải cậu, mà là Nguyễn Minh Tâm.

Nguyễn Minh Tâm sững sờ đứng tại chỗ.

Cô ta lắc đầu, hiển nhiên là không tin lời Quang Anh nói. Chuyện này khác hoàn toàn với chuyện Vương Hân kể cho cô ta nghe từ nhỏ! Sao có thể như thế được? Cho đến bây giờ, cô ta đều khịt mũi xem thường thân phận con ngoài giá thú của Quang Anh, vô cùng xem thường. Hiện tại Quang Anh lại nói cho cô ta biết, bản thân cô ta mới là đứa con ngoài giá thú khiến người phỉ nhổ kia?

Sao có thể như vậy được!

Cứ như cổ tích vỡ nát trong một đêm, Nguyễn Minh Tâm không chịu được đả kích này, dùng sức đẩy Quang Anh, chạy ra ngoài.

Người xung quanh nhìn hai anh em ầm ĩ, cũng bàn tán sôi nổi. Mà Quang Anh cũng không còn tâm trạng thăm Nguyễn Kiến Minh, cậu đi tới cửa phòng bệnh, không vào, chỉ đặt túi hoa quả ngoài cửa rồi quay đầu rời đi.

Xuống lầu, cậu xoa xoa hai tay lạnh đến đỏ lên, ngẩng đầu nhìn mùa đông dài đằng đẵng ở thành phố A, nghĩ đến một màn hoang đường lúc nãy, trong lòng rất lâu không bình tĩnh nổi. Cậu chuẩn bị trở về, về thành phố S. Rất lâu sau này, cậu cũng sẽ không quay lại đây nữa.

*

Lúc Quang Anh đi, không phát hiện có một người đi theo cậu.

Người kia lẳng lặng nhìn cậu rời đi, không dám vượt lên phía trước, chỉ chậm rãi theo sau.

Người nọ là Hoàng Đức Duy.

Bởi vì nghĩ Quang Anh sẽ đến thăm Nguyễn Kiến Minh, Hoàng Đức Duy đã phái người theo dõi ở bệnh viện. Quang Anh vừa xuất hiện, Hoàng Đức Duy đã hay tin, lập tức phái người đi thăm dò chuyến bay Quang Anh sẽ bay về thành phố S, rồi đặt vé máy bay.

Lúc hắn lái xe đến bệnh viện thì thấy được bóng dáng Quang Anh chuẩn bị rời đi.

Hơn nửa tháng không gặp, Quang Anh trông hơi gầy một chút. Không biết là gặp chuyện gì tủi thân, bóng lưng của cậu trông có chút cô đơn. Hoàng Đức Duy trốn trong đám người, si ngốc nhìn Quang Anh, lại không dám tới gần. Hắn sợ nếu hắn tới gần, Quang Anh lại trốn đi thật xa.

Lần này bất luận thế nào hắn cũng sẽ không dọa đối phương chạy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip