Chương 46- END
Bầu không khí ngột ngạt bởi vì một câu nói ngây thơ của trẻ nhỏ mà trở nên hòa hoãn hơn một chút, mẹ Nguyễn trấn tĩnh lại, vội vã mời con trai cùng... con dâu(?) vào nhà. Em trai còn đang tò mò đánh giá Hoàng Đức Duy, hai mắt sắp dính cả vào người hắn.
Hoàng Đức Duy cười khom người xuống, cùng thằng nhóc con này chào hỏi, cũng đem món đồ chơi đã chuẩn bị sẵn đưa cho nó.
Cậu chàng nhanh chóng bị chiếc xe đồ chơi kiểu mới nhất bắt làm tù binh, ôm món đồ chơi đi khắp nhà, mẹ Nguyễn không quản được cậu nhóc, cũng mặc kệ. Bối rối lau tay vào tạp dề, mẹ Nguyễn nhìn người đàn ông cao to sang trọng trước mặt, không biết nên làm gì cho phải.
Con trai mình sao lại thích đàn ông?
Đột nhiên tiếp nhận chuyện này, mẹ Nguyễn đầu óc rất hỗn loạn. Ánh mắt nhìn về Quang Anh rõ ràng không đồng ý. Bà rất muốn kéo Quang Anh ra hỏi một chút, xem chuyện này rốt cuộc như thế nào.
Nhưng có Hoàng Đức Duy ở đây, bà chỉ có thể tạm thời dằn nghi vấn trong lòng xuống.
Đúng lúc này, cha kế dậy sớm ra ngoài tập thể dục cũng quay về. Vừa vào nhà trông thấy Quang Anh cùng một người đàn ông xa lạ đứng bên nhau, ông sững sờ, nghĩ thầm hôm qua không phải nói muốn dẫn bạn gái đến sao? Sao hôm nay lại là một người đàn ông?
Người đàn ông trẻ tuổi còn liếc mắt nhìn ông, ánh mắt cùng ông đối đầu, cha kế rùng mình, xem cách ăn mặc, cử chỉ, khí chất, đã biết người này không phải cùng tầng lớp với dân thường bọn họ.
Chỉ là đang yên đang lành, người như thế sao lại đến nhà ông ta?
Cha kế hơi buồn bực, mãi đến khi mẹ Nguyễn giới thiệu, ông mới hiểu ra vấn đề. Lúc này lại như sét đánh ngang tai. Đàn ông với đàn ông cũng có thể ở bên nhau sao?
Thật sự có vài chuyện không tiện nói trước mặt, cha kế chỉ có thể lạnh nhạt hỏi thăm Quang Anh một chút, sau đó không nói gì nữa. Quang Anh từ lâu đã quen với thái độ lạnh nhạt của cha kế, cũng không để ý mà mỉm cười. Hoàng Đức Duy nhìn thấy cảnh này, trước mặt bọn họ nắm lấy tay Quang Anh, cũng không quan tâm đến sắc mặt của hai vị phụ huynh, thái độ hắn vô cùng thân mật.
Đến lúc ăn cơm lại càng khoe ân ái, mẹ Nguyễn ngồi một bên có chút lúng túng. Muốn chấp nhận con trai mình ở bên một người đàn ông, thật sự hơi khó khăn.
Ăn được một lúc, cha kế mặt vẫn lạnh nhạt đặt đũa xuống, bảo: "Ăn xong rồi", sau đó trở về phòng.
Bữa cơm đoàn viên đáng ra vui vẻ, càng ăn lại càng thấy khó chịu. Mẹ Nguyễn thở dài, nhìn Quang Anh muốn nói lại thôi. Sau khi ăn cơm xong, mẹ Nguyễn bị cha kế gọi vào phòng, rất nhanh Quang Anh nghe thấy tiếng cãi vã từ trong phòng truyền tới.
"Nó làm loạn đến thế, bà cũng không biết quản? Còn ra thể thống gì nữa!"
"Quang Anh lớn rồi, có rất nhiều chuyện nó có thể tự mình quyết định."
"Đồng tính luyến ái là biến thái!"
...
Nghe bọn họ nói chuyện tiếng được tiếng mất, Quang Anh vẻ mặt ảm đạm, nụ cười trở nên cay đắng. Mặc dù biết rất khó để mẹ chấp nhận chuyện mình thích đàn ông, thế nhưng những lời phản đối nghe được vẫn khiến cậu cảm thấy lúng túng. Hoàng Đức Duy nhận ra cậu không vui, bóp nhẹ lòng bàn tay cậu, nói: "Đừng để ý đến những chuyện này."
"Ừ." Quang Anh gật đầu, "Chúng ta về thôi."
Bọn họ sống những tháng ngày hạnh phúc của chính mình là được rồi.
Chỉ là cậu cảm thấy hơi có lỗi với Hoàng Đức Duy. Nghĩ đến lúc đi gặp cha mẹ Hoàng Đức Duy, lại nghĩ đến cục diện khó xử lúc này, ánh mắt Quang Anh nhìn Hoàng Đức Duy tràn đầy áy náy. Lúc rời đi, cậu lớn tiếng nói với mẹ Nguyễn vẫn đang cãi vã rằng mình chuẩn bị về, đi tới cửa còn quay đầu nhìn lại, sau đó mới theo Hoàng Đức Duy rời đi.
Ngay lúc xuống cầu thang, có người gọi Quang Anh lại.
"Quang Anh..."
Quang Anh quay đầu lại, dĩ nhiên là mẹ Nguyễn.
Viền mắt mẹ Nguyễn hơi ửng đỏ, bà bước tới, nói với Hoàng Đức Duy: "Bác có chuyện muốn nói riêng với Quang Anh."
Hoàng Đức Duy nghe xong liền nói, "Vậy anh chờ em dưới lầu."
Hoàng Đức Duy vừa đi, mẹ Nguyễn đã nắm lấy tay cậu không chịu buông. Bà cẩn thận nhìn Quang Anh từ đầu tới chân, bất tri bất giác, đứa con trai cả của bà đã lớn như vậy rồi. Mẹ Nguyễn buông một tiếng thở dài, bà nói: "Mẹ biết trong lòng con có chút oán giận mẹ..."
"Mẹ..."
"Từ nhỏ đến lớn, mẹ không cách nào chăm sóc con được, quá trình trưởng thành của con mẹ đã bỏ lỡ, mẹ biết mẹ không có tư cách quản chuyện của con, con bây giờ thành ra như vậy, mẹ cũng có trách nhiệm, mẹ chỉ hy vọng con và người nọ ở bên nhau hạnh phúc là tốt rồi."
"Mẹ, con rất hạnh phúc." Quang Anh nắm tay mẹ Nguyễn, nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt bà, cậu đột nhiên nhận ra đúng là thời gian không chờ đợi ai, người mẹ xinh đẹp dịu dàng trong quá khứ của cậu đã chầm chậm già đi. Không muốn khiến cho mẹ Nguyễn lo lắng, lúc mẹ Nguyễn hỏi cậu và Hoàng Đức Duy bắt đầu từ khi nào, Quang Anh chỉ nói là gặp nhau lúc còn học đại học, quen biết nhiều năm, năm nay mới ở bên nhau.
Còn khen Hoàng Đức Duy trước mặt bà rất lâu, mẹ Nguyễn nghe xong, lo âu trong lòng mới dần buông xuống. Bà có thể cảm nhận tình cảm của Quang Anh đối với người kia từ trong giọng nói của cậu, "Hai đứa các con sau này có tính toán gì không?"
Quang Anh liền kể chuyện Hoàng Đức Duy đã bộc lộ với người nhà, sang năm còn dự định kết hôn cho mẹ Nguyễn nghe.
Mẹ Nguyễn hơi kinh ngạc, "Đàn ông và đàn ông còn có thể kết hôn sao? Nhà bọn họ không phản đối à?"
"Nhà bác trai bác gái rất tốt." Quang Anh mỉm cười, "Kết hôn có thể đăng ký ở nước ngoài, trong nước mời người thân bạn bè một bữa tiệc rượu là được rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Mẹ Nguyễn nghe vậy có chút vui mừng, "Những chuyện của người trẻ tuổi các con mẹ không hiểu lắm, con hạnh phúc là được."
Đối với đứa con trai này, bà đã bỏ lỡ rất nhiều. Dĩ nhiên không muốn lại tiếp tục bỏ lỡ thêm một chuyện đại sự của đời người như thế nữa.
"Phía dượng con, mẹ sẽ làm công tác tư tưởng cho ông ấy. Ông ấy chỉ là mạnh miệng, thực ra không có ác ý gì. Con đừng để bụng thái độ của ông ấy..."
"Con hiểu rồi."
Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lúc, thấy thời gian không còn sớm, mới lưu luyến không rời mà chia tay.
Quang Anh đi xuống lầu, liếc mắt đã trông thấy Hoàng Đức Duy. Giữa đêm đông, Hoàng Đức Duy đứng trong gió rét, xoa tay hà hơi, thấy Quang Anh đến liền đưa hai tay ra đón cậu. Quang Anh khẽ mỉm cười, đi về phía trước, nhào vào lòng Hoàng Đức Duy.
*
Lễ cưới được tổ chức vào mùa xuân năm sau, hôn lễ chỉ mời người nhà và bạn bè. Tuy rằng khách không nhiều, thế nhưng những người có mặt đều là những người thật lòng chúc phúc.
Quang Anh mặc lễ phục chú rể, từ phòng trang điểm đi ra, vừa vặn gặp được Hoàng Đức Duy bước ra từ phòng đối diện. Hai người nhìn nhau mỉm cười, chậm rãi đi về phía đối phương.
(Hoàn chính văn)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip