0

Thứ sáu ngày mười ba luôn được gọi là ngày tệ hại nhất, vì người ta vẫn hay đồn đại nhau rằng cửa khải huyền đã mở rộng chào đón ma quỷ tụ hội. Thái Từ Khôn chẳng bao giờ tin lắm vào chuyện đó. Hãy thử nghĩ, một người thợ xăm như anh ta nếu tin vào ma quỷ quá nhiều thì sẽ chẳng ai dám đến thuê anh ta mất. Vì sao à, ai lại muốn thuê một gã thợ xăm bị quỷ ma ám ảnh? 

Liếc nhìn tờ báo khi sáng mua đã nhăn nhúm thành một viên tròn vo bị ném vất vưởng trên chiếc bàn gỗ sồi gãy mất một bên chân, thứ sáu ngày mười ba, phòng xăm vắng như chỗ người chết. 

- Nếu hôm nay tiếp tục không có khách đến thì mình nghĩ nên dẹp tiệm cho rồi. 

Cầm mũi kim nhọn hoắc sáng loáng màu kim loại đâm vào da thịt mình, gã thợ xăm lầm bầm than vãn. Đã hơn ba rưỡi chiều, màu nắng vàng đung đưa ngoài khung cửa sổ nhầm kêu la một buổi chiều nóng như lửa đốt, ánh mặt trời cháy bỏng trên tầng cao và bầu trời màu xanh xám như sắp mưa đến nơi, một ngày với bầu không khí kì quặc. Thái Từ Khôn bâng quơ chiêm nghiệm hình ảnh đôi cánh đen tuyền lộng lẫy vừa được khắc lên hông trái bằng chính đôi tay mình, anh ta tặc lưỡi một tiếng, hôm nay lỡ vẽ nhỏ hơn mọi lần. 

Tiếng quạt trần âm trầm quay, Từ Khôn ngã người ngồi xuống chiếc ghế đệm rách nát trong phòng xăm tối om của mình. Anh ta nhìn trần nhà, máu xám xịt này nên được thay mới đi thôi. Khu phố hôm nay vắng lạnh, thường khi vẫn sẽ có vài ba người dạo qua dạo lại nhưng hôm nay tuyệt nhiên chẳng có lấy một bóng người. Ngoài khung cửa kính là một vùng nắng với bầu trời đen kịt trên cao, có lẽ sắp mưa thật nên chẳng ai dám ló chân ra ngoài. 

- Thứ sáu ngày mười ba, tuyệt thật.

Thái Từ Khôn bật cười, tiếng cười khô khan đến lạnh cả sống lưng.  Anh ta xoay người ngồi dậy bước ra cửa chính định mở  xem xem bên ngoài hôm nay thế nào, chợt một tiếng đoàng vang ầm lên. Gã thợ xăm rùng mình, trước mặt anh ta, một chiếc tải con vừa đâm rầm vào tiệm bánh của cậu Vưu vừa mở cửa cách đây hai ba hôm. Cửa kính vỡ nát, những chiếc bánh ngọt ngon lành lăn đầy ra đất. Màu hồng nhạt nhòa bị lớp khói che mờ hết cả đi, Thái Từ Khôn căng mắt nhìn đám khói lớn đang ngày một tỏa dày. Tiếng la thất thanh bắt đầu vọng vang, dường như trong tiệm có người.

- Con mẹ nó, kiểu này thì nổ lớn mất.

Lời nói vừa dứt cũng là lúc anh ta ngửi thấy mùi dầu xộc thẳng vào mũi, Từ Khôn nhăn mày, chân chưa kịp động đã nhìn thấy trước mắt mình một đám lửa lớn đang lan đến. Màu lửa đỏ rực nhuộm bàn chân trần của gã thợ xăm khiến anh điếng người, ruồng chân quay ngược trở lại trong phòng rồi đóng sầm cửa lại. Thái Từ khôn hít thở khó thông, bên ngoài kia đã rực cháy lửa đỏ. Anh ta loáng thoáng nghe thấy tiêng kêu cứu của ai đó nhưng anh không dám quay lại, anh ta không ngu đến mức bỏ mạng vì ai khác. 

Đám cháy cứ thế trôi qua sau một giờ đồng hồ và gần như thiêu rụi cả dãy nhà đối diện, cả khu phố tan hoang cùng màu đen nhẻm cùng mùi khét lẹt. Thái Từ Khôn mở cửa, anh ta gần như nghe loáng thoáng mùi thịt khét đang nồng nặc bốc lên. Bên kia đường có vài lính cứu hỏa, gã thợ xăm nghe rằng đã có năm người bỏ mạng trong tiệm bánh của cậu Vưu. 

Châm một điếu thuốc, Từ Khôn im lặng dõi theo tình hình bên kia đường mãi cho đến khi anh thấy bóng dáng dong dỏng cao có chút quen mắt.

- Đừng nói là... Ôi trời hôm nay là cái ngày quái quỷ gì thế?!

Nơi bên kia đường, cảnh sát trưởng họ Chu đang điềm nhiên tiến đến.

Bầu trời đổ thành màu rượu mận, nơi cuối chân trời có gì đó đang đến. Một trận sấm to đổ ào xuống khu phố ngoại ô Bắc Kinh, gã thợ xăm vò rối mái tóc xám bạc của mình yên lặng nhìn thanh niên đang bước đến ngay trước mặt.

- Chào hậu bối, vẫn còn sống bám nghề xăm à?

- Chào tiền bối, vẫn còn bám chân nghề cớm sao?

Thổi một hơi thuốc dài vào khuôn mặt hơi nhợt nhạt của Chu Chính Đình, Từ Khôn nhếch mép cười khinh khỉnh. Họ đã từng là bạn học cho đến khi tên cớm đáng chết này bắt anh ta bỏ tù gần hai năm trời, giờ thì họ chẳng khác nào kẻ thù không đội trời chung. Thái Từ Khôn khẽ lắc đầu khi nhớ đến viễn cảnh ngày ngày lao động trong lao tù rồi chán nản nhìn Chu Chính Đình vẫn điềm tĩnh trước mặt mình, khẽ hỏi.

- Nhóc Hoàng vẫn chưa chết đâu nhỉ?

- Tên họ Phạm kia chắc vẫn bình an ha?

Chu Chính Đình cũng chẳng vừa, anh chàng khẽ nở một nụ cười chuẩn mặt tặng cho Thái Từ Khôn xong lại nói.

- Không chào hỏi nữa, tôi hỏi cậu, từ thứ hai đến hôm nay ở đây xảy ra bao nhiêu vụ chết cháy rồi?

Từ Khôn ngừng hút thuốc, gã thợ xăm ngước lên nhìn Chu Chính Đình do dự trả lời.

- Chỉ mới hôm nay thôi mà?

Chàng cảnh sát trưởng vừa nghe xong đã tặc lưỡi, anh thở dài nhìn Thái Từ Khôn.

- Tính luôn hôm nay thì đã mười tám vụ chết cháy ở khu này, dường như có gì đó không ổn đã xảy ra. Như người ta hay nói, ma quỷ đã giở trò phá hoại ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip