🖤Chương 18: Như vừa mới gặp (2)

Sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, sinh viên bắt đầu chính thức vào học.

Ôn Diễn mỗi ngày đều đi theo một lịch trình cố định: lớp học, thư viện, ký túc xá. Cuộc sống tuy đều đều như vậy nhưng cậu lại rất thích.

Cái người từng giành giường ngủ của cậu không biết vì lý do gì mà thôi học, hai bạn cùng phòng còn lại đều rất dễ chịu, ngày nào cũng cùng nhau đi học, cùng đến thư viện ôn bài, cùng nhau làm bài tập nhóm.

Rời khỏi căn biệt thự lạnh lẽo và trống trải của nhà họ Trần, được sống trong khuôn viên đại học náo nhiệt và mang hơi thở học thuật khiến cậu cảm thấy vô cùng yên tâm.

Con quái vật kia cũng không còn xuất hiện trong giấc mơ của cậu nữa.

Mỗi ngày, Ôn Diễn đều tự nhủ rằng mình nên thấy hài lòng với cuộc sống yên bình hiện tại.

Không cần phải suy nghĩ gì cả.

Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Giang Mộ Li.

***

Đến kỳ nghỉ đông, các bạn lần lượt về quê, khuôn viên trường rộng lớn bỗng trở nên trống trải.

Ôn Diễn không về. Cậu không có nhà để quay về.

Cậu tình nguyện ở lại ký túc xá, mỗi ngày đọc sách học tập.

Cô cố vấn đôi lúc sẽ giới thiệu vài địa điểm như viện bảo tàng, triển lãm nghệ thuật hoặc trung tâm khoa học kỹ thuật trong nhóm, để mọi người khi rảnh rỗi có thể đi tham quan, vừa mở rộng tầm mắt, vừa học thêm kiến thức.

Ôn Diễn thấy trung tâm khoa học lớn nhất thành phố đang tổ chức triển lãm bướm quý hiếm trên thế giới, định đi xem thử.

Thật ra, Ôn Diễn luôn rất thích loài bướm — sinh vật xinh đẹp này. Khi còn nhỏ, cậu từng trò chuyện và làm bạn với bướm. Cậu không hề ghét chúng, dù trong mộng có xuất hiện con quái vật kia.

Triển lãm lần này có tên là "Giấc mộng hóa bướm", lấy cảm hứng từ điển tích Trang Chu mộng hồ điệp.

Trang Chu mơ thấy mình hóa thành bướm, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mình vẫn là Trang Chu. Ông không biết rốt cuộc là Trang Chu mộng thành bướm, hay bướm mộng thành Trang Chu.

Ôn Diễn nhớ lại một quyển sách triết học về Trang Chu mà cậu từng đọc. Trong đó viết: Con người chính là như vậy, luôn quanh quẩn giữa giấc mơ và hiện thực. Có khi xem giấc mơ như thật, có khi sống trong hiện thực lại giống như đang lạc vào mộng tưởng.

Triển lãm bướm thật sự rất choáng ngợp, khiến người ta rung động bởi vẻ đẹp tự nhiên. Phòng triển lãm bày hàng trăm tiêu bản các loài bướm, cánh bướm sặc sỡ bảy màu, ánh lên tia sáng kim loại, dáng vẻ tao nhã, đuôi dài lượn sóng như tiên cảnh mộng mơ.

"Mọi người chú ý, đây là bướm giấy trắng. Như tên gọi, màu sắc của nó trắng tinh như tờ giấy, khi bay lên trông giống như những tờ tiền giấy người ta tung ra khi cúng tế người chết."

"Trong một số tín ngưỡng dân gian nhỏ, loài bướm này được xem là người thân của thần linh, truyền đạt ý chí của thần, thậm chí là hiện thân của thần..."

Nghe thấy giọng nói ấy, Ôn Diễn khựng lại. Chỉ chần chừ trong chớp mắt, cậu đã không kìm được mà bước tới.

Cậu lại gặp Giang Mộ Li.

Chàng thanh niên mặc áo blouse trắng, đeo kính viền vàng mảnh, trông như một học giả đang giới thiệu từ tốn cho nhóm học sinh đến tham quan.

Ôn Diễn như bị dính chân xuống đất, đứng phía sau nhóm học sinh trung học, chăm chú lắng nghe. Cuối cùng còn không kiềm chế được mà vỗ tay cùng mọi người.

Cậu vốn tưởng mình đã có thể giữ lòng bình lặng như nước.

Nhưng sự thật là, Giang Mộ Li không cần làm gì cả, chỉ cần xuất hiện là trái tim cậu đã loạn lên rối bời.

Dưới vẻ ngoài tĩnh lặng là cả một vùng sóng ngầm cuộn trào.

Ban đầu, Ôn Diễn định chỉ nghe một lát rồi rời đi. Nhưng Giang Mộ Li lại nhìn thấy cậu, còn nở một nụ cười ấm áp và đẹp đẽ về phía cậu.

Không chút phòng bị, nụ cười ấy như một mũi kim đâm thẳng vào tim cậu.

Thế là, cậu cũng trở thành một con bướm bị ghim chặt trong khung tiêu bản.

"Em chỉ là tiện đường ghé qua xem thôi, không ngờ lại trùng hợp gặp anh ở đây làm hướng dẫn viên." Ôn Diễn cất giọng khô khốc để giải thích.

Giang Mộ Li tháo kính ra, đôi mắt phượng khẽ ánh lên nụ cười.

"Không thể gọi là trùng hợp được, việc anh gặp em ở đây là chuyện nhất định phải xảy ra."

Ôn Diễn trợn tròn mắt: "Hả?"

"Vũ trụ là hữu hạn, nên nó không thể thiếu hay thừa bất cứ điều gì. Vì vậy, không tồn tại cái gọi là trùng hợp hay xác suất."

Ôn Diễn lập tức nghĩ đến câu chuyện "Con khỉ và máy đánh chữ".

Cho vô số con khỉ thời gian sống vô hạn, để chúng vô thức gõ lên bàn phím thì sớm muộn cũng sẽ có lúc chúng gõ ra toàn bộ tác phẩm của Shakespeare.

Nếu có thể nhìn xuống nhân gian bằng con mắt của thần linh, lại thêm vào vô hạn thời gian và không gian thì thật sự chẳng có điều gì là không thể xảy ra.

Hóa ra, cách Giang Mộ Li nhìn nhận sự việc cũng hoàn toàn khác người thường khiến Ôn Diễn không khỏi khâm phục nghĩ thầm.

"Việc em bước vào nơi này là kết quả đã được định sẵn, việc anh xuất hiện ở đây cũng là kết quả đã định sẵn." Giang Mộ Li chăm chú nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm: "Tất cả đều là sự sắp đặt tất yếu của số mệnh."

Ôn Diễn hoảng hốt cúi đầu.

Giang Mộ Li rõ ràng đang nói chuyện với cậu về mối quan hệ biện chứng giữa tất yếu và ngẫu nhiên, vậy mà cậu lại nghĩ lan man, cảm giác như đối phương đang tán tỉnh mình vậy...

A a a mau ngừng suy nghĩ đi!

Ôn Diễn lại thầm hét lên với chính mình trong đầu.

"Em có kế hoạch gì tiếp theo không?" Giang Mộ Li hỏi.

"Triển lãm này em còn chưa xem xong, em muốn xem hết rồi mới về."

Vừa dứt lời, Ôn Diễn đã hối hận.

Giang Mộ Li chắc là sau khi làm xong hướng dẫn thì sẽ về, nếu mình cũng nói là chuẩn bị rời đi thì ít nhất quãng đường từ đây ra đến cổng chính, bọn họ có thể đi cùng nhau.

Chừng đó cũng quý giá lắm rồi, chắc khoảng được năm phút.

"Vậy để anh đi cùng em."

Ôn Diễn ngớ ra, chớp mắt: "Hả?"

Giang Mộ Li mỉm cười: "Làm người hướng dẫn riêng cho em."

Trong đầu Ôn Diễn như có một đoá pháo hoa nhỏ nổ tung, "Đùng" một tiếng rực rỡ bung nở.

Sắc màu rực rỡ, lung linh huyền ảo.

Giang Mộ Li chìa tay ra với cậu, bàn tay rộng lớn, khớp xương lại thon dài như được điêu khắc bằng sáp ong, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

"Bây giờ, xin mời bạn nhỏ này theo bước chân anh, cùng nhau du ngoạn khu vườn kỳ diệu của loài bướm, học hỏi những kiến thức khoa học tự nhiên kỳ thú."

Ôn Diễn vừa mới bình tĩnh được một chút, mặt lại bắt đầu nóng bừng lên, đến nỗi hốc mắt cũng như đổ mồ hôi.

Giang Mộ Li giảng giải vô cùng xuất sắc.

Giọng nói của hắn lại trầm thấp và dễ nghe đến lạ, nói gì cũng khiến người ta cảm thấy như đang nghe lời thì thầm ngọt ngào.

Ôn Diễn đi bên cạnh hắn, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu toát ra từ cơ thể hắn, làm sao còn có tâm trí để ngắm mấy con bướm kia được nữa.

Dù có quý hiếm hay đẹp đẽ đến mấy cũng mặc kệ.

"Bạn nhỏ Ôn."

Ôn Diễn giật bắn mình, như thể bị thầy giáo gọi tên giữa lớp: "Có mặt!"

Giang Mộ Li cúi người xuống, gập ngón tay lại và nhẹ nhàng gõ lên đầu cậu một cái.

"Không được lo nghĩ chuyện riêng."

Ôn Diễn ôm trán: "Ừm."

"Phần tiếp theo là kiến thức vô cùng quan trọng." Giang Mộ Li đứng thẳng người, nhìn về phía bức tường đầy những mẫu tiêu bản bướm sặc sỡ, giọng hắn bỗng trầm xuống vài phần.

"Là kiến thức có liên quan đến nơi linh hồn quy tụ, bí mật quan trọng nhất."


*Tác giả có lời muốn nói:

《Giang Mộ Li rạng rỡ như ánh mặt trời》

《Giang Mộ Li vừa học vừa làm》

《Yêu thầm là đủ rồi, Giang Mộ Li sẽ không thích tôi đâu》

《Dù là con kiến cũng muốn vào đại học làm nghiên cứu khoa học》


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip