maid | 3 |
Seulgi đứng khựng lại sau khi bị Joohyun níu lấy gấu áo.
Cậu nắm chặt bàn tay lại, hai hàm răng nhè nhẹ nghiến chặt lại.
Đừng hiểu nhầm cậu đang nổi xung. Đó chỉ là cách cậu giải tỏa khi bị căng thẳng thôi.
Nhưng Joohyun lại tưởng Seulgi đang nổi giận.
"...Em giận chị sao?"
Seulgi hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cậu cần lấy lại bình tĩnh lúc này. Nhẹ nhàng ngồi xuống giường, bao nhiêu cảnh tượng ngày xưa lại hiện lên trong tâm trí cậu. Mỗi lần cô bé Thỏ đó cùng cậu đi chơi ở công viên, cùng nhau chia sẻ cây kẹo bông, cùng nhau hú hét khi chơi những trò chơi mạo hiểm. Mỗi lần cô bé tên Thỏ đó dịu dàng xoa lấy đầu cậu khi cậu giận dỗi, nài nỉ mãi để biết tên thật của cô bé nhưng vẫn một mực bị từ chối. Cả mỗi khi cậu sốt hay cảm gió sẽ bị cô bé nọ mắng hơn cả mẹ mình kèm với sự lo lắng trải đầy trên đôi mắt nhỏ ấy.
Và cả cảnh tượng khi cô bé dáo dác đưa mắt tìm kiếm cả cái sân bay để tìm cậu để rồi lại thất vọng mà thở dài.
Cậu nhớ hết.
Cậu chưa bao giờ quên.
Chỉ là 4 năm qua, quá nhiều thứ xảy ra dồn dập, khiến cậu phải gồng mình theo guồng quay của cuộc sống khắc nghiệt này, khiến những kí ức đó lắng dịu xuống, không còn âm ỉ cao trào như ban đầu nữa.
"Sao chị lại học trường nghệ thuật ở đây? Không phải chị đi du học rồi sao?"
Seulgi cất tiếng hỏi. Tạm gác lại những thắc mắc ban đầu, cậu muốn biết cô bé Thỏ năm ấy cậu từng đem lòng thầm thích đang sống ra sao.
"Chị chỉ qua Mỹ hai năm thì quyết định về để học 2 năm cuối ở đây..năm chị rời Hàn Quốc đi là lúc chị vừa tròn 18, tròn 2 năm mình quen biết nhau. Lúc chị về đã tròn 20, nhưng tìm mãi, đã không còn thấy em ở đâu."
Joohyun cười xòa, nhưng ánh mắt nhỏ ngày ấy vẫn không thay đổi, vẫn thể hiện rõ nhất những cảm xúc của chủ nhân nó đang chứa đựng.
Seulgi nhìn vào. Chỉ thấy cả một khoảng đau thương khó tả.
"Chị thậm chí còn lục tung cả Daegu lên để tìm tin tức của em, nhưng không có kết quả. Hỏi mẹ hay bà của em họ đều không trả lời. Kang Seulgi, lúc đó, em trốn ở đâu vậy chứ?"
Seulgi im lặng. Theo như lời Joohyun, chị ấy về nước vào năm cậu vừa lên 17 tuổi. Khi ấy, cậu còn phải đang đấu tranh với mẹ và bà ngoại về việc lên Seoul học, để chứng minh là cậu có thể sống tự lập bằng hai bàn tay của mình, Seulgi đã đi bôn ba khắp mọi nơi, làm đủ công việc từ bồi bàn, rửa chén để có thể cầm đồng tiền mà chính mình làm ra mang về cho mẹ và bà. Vì thế, trùng hợp một cách đau thương, năm Joohyun về. Kang Seulgi lại không có mặt ở Daegu.
Thấy Seulgi có vẻ trầm tư. Joohyun có chút lo sợ Seulgi sẽ không tiếp nhận mình, sợ thời gian trôi qua đã quá lâu, cậu không thể là gấu nhỏ của cô mà bản thân cô cũng không còn là cô bé thỏ mà cậu cưng chiều nữa.
Seulgi sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, kéo Joohyun xuống ngồi cạnh mình.
"Sao khi ấy chị nhất quyết không cho em biết tên thật của chị?"
Joohyun thở dài.
"Vì bản thân chị đã biết việc mình sẽ qua Mỹ từ khi còn học cấp 1 rồi, vì thế chị cũng không hứng thú gì lắm gì với việc kết bạn. Cho đến khi chị gặp em. Nhưng bản thân chị vẫn biết rồi một ngày chị sẽ phải đi Mỹ, chị chỉ mong em là một kí ức đẹp ở đây, chị chỉ sợ khi em bước vào cả thế giới riêng, con người thật của chị, ngày rời đi. Chị sẽ nổ tim vì đau lòng mất."
Seulgi vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc đó.
Vừa bất ngờ, vừa bồi hồi, vừa đau thương.
Còn có thể đòi hỏi Kang Seulgi cậu ra sao chứ?
"Chị có biết. Năm chị đi Mỹ, em đã đau khổ đến nhường nào. Em đã tuyệt vọng ra sao. Em còn điên cuồng đi tìm kiếm từng thông tin của chị để rồi vô vọng tới mức bật khóc vì nhớ chị. Số điện thoại chị không cho, email cũng không có, tới tên thật 4 năm sau chị quay về mới quăng vào bản mặt em. Chị coi em là cái gì hả!?"
Seulgi tức thời không chịu được. Những nỗi ấm ức ngày xưa cậu đã phải đè nén, giờ như có cơ hội để tung xả ra hết.
Thấy khóe mắt của Seulgi đã long lanh vài giọt, Joohyun liền hốt hoảng ôm lấy cậu vào lòng, dùng hơi ấm từ lồng ngực mà truyền siết tới khuôn mặt kia, mong có thể làm dịu đi cơn bão tố trong lòng Seulgi một chút.
"Chị sai, là chị sai. Em đừng khóc mà, được không?"
"Chả..chả ai khóc cả! Chả ai..khóc với chị hết...huhuhuhuhu"
Kang Seulgi nằng nặc khẳng định mình không khóc trước mặt Bae Joohyun. Trong khi chiếc áo sơ mi của Joohyun vốn chỉ có mùi của Downy, giờ chỉ còn mùi từ nước mắt cậu.
Joohyun nhẹ nhàng xoa lấy lưng cậu, cô cũng đau lòng lắm chứ. Qua Mỹ theo nguyện vọng của bố mẹ, nhưng sau cùng thấy con gái mình chật vật liền buông xuôi cho cô tự quyết định. 2 năm ở Mỹ, không thể liên lạc, không thể thấy khuôn mặt ngốc nghếch của Seulgi, hơn ai hết, Bae Joohyun mới là đồ đau lòng muốn chết nè. Cũng không rõ là vì lúc đó cô còn bồng bột hay sao, mà đơn giản trong suy nghĩ của cô lúc đó. Xa nhau rồi thì cắt đứt là cách duy nhất để giảm thương tổn cho cả hai.
Nhưng khi tìm được tung tích của Seulgi, biết được Seulgi học chung cả trường với mình. Joohyun đã phải nhảy cẩng lên vì vui sướng, với mối quan hệ rộng rãi của cô, không khó để dò được thông tin về cậu. Hằng ngày, tầm chiều tà cô đều cố tình lái xe qua nhà của Seulgi, nhìn lên cửa sổ để mong thấy được Seulgi dù là chút ít, để rồi tình cờ hơn. Vào một đêm cô đi dạo lại bắt gặp cả đồ ngốc kia, chẳng nghĩ ra lí do gì hay ho hơn, liền muốn tuyển Seulgi về làm tài xế, dù rằng bằng lái xe của cô cũng đã thuộc loại 1 rồi.
Thôi kệ, đã lỡ mặt dày thì khỏi mặt mỏng nữa luôn.
Joohyun chép miệng khi còn đang lưỡng lự có nên lên nhà Seulgi vào sáng nay không, để rồi khi tới và bao nhiêu chuyện xảy ra như thế này.
Nhìn Kang Seulgi đau lòng, nước mắt lưng tròng như thế này.
Joohyun biết rằng mình sai rồi.
"Em nín đi nào. Mắt 2 mí mà khóc nhiều thì chị cũng chẳng can, đằng này mắt em vốn đã nhỏ như khe tủ, tính khóc tới lúc sưng không thấy tổ quốc đại hàn thân yêu luôn sao?"
Joohyun cười, xoa đầu lấy đứa nhỏ của mình. Dù cảm thấy có lỗi là thế, nhưng Joohyun vẫn cảm thấy Seulgi khi khóc thật đáng yêu nha. Đôi môi hồng cứ chúm chím, lâu lâu lại lên tiếng thanh minh rằng mình không khóc, thật muốn cắn một cái cho bỏ ghét mà.
Seulgi nghe Joohyun nói vậy, liền tự ái mà lập tức buông người Joohyun ra, chùi mạnh đôi mắt, khịt khịt cái mũi.
Joohyun bật cười. Đứa nhỏ này thật sự cần phải bảo bọc mà.
"Chị cười gì chứ, Joo..Joohyun?"
Seulgi bất mãn lại còn vừa xấu hổ.
Wow, cậu thầm nghĩ sau hôm nay, cậu phải email cho tác giả viết cuốn truyện 50 sắc thái tuổi tuất sánh vai mới được. Dành bao lâu để viết được 50 sắc thái, riêng cậu chỉ cần ở với Joohyun chưa tới một ngày, đã lên tới tận tầng mây xanh của mọi khung bậc cảm xúc.
Joohyun nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, tự mình lấy tay lau lấy những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt của Seulgi.
"Đừng dụi mắt như thế, mắt sẽ bị tổn thương. Ừ, là Joohyun. Từ nay em không cần phải dỗi chị nữa, chị là Bae Joohyun, Bae Joohyunnnn"
Joohyun cố tình kéo dài mấy chữ cuối cùng.
Seulgi cuối cùng đã nhoẻn miệng cười
"Ừ..là Bae Joohyun.."
Sau tất cả, cậu đã biết tên thật của cô.
Có chút gì đó thỏa mãn dâng lên trong lòng.
"Thôi. Đi ăn đã, canh kim chi nguội mất"
Joohyun đột ngột kéo tay Seulgi đứng dậy, lôi vào bếp.
Seulgi nhìn lên bàn đã thấy một nồi canh thơm phức, hai chén cơm hai đôi đũa đã sắp sẵn.
"Nào. Nhanh lên, lại ngồi ăn đi chứ. Hay lại muốn khóc nữa. Chị còn một bên vai áo chưa ướt nè, khóc nốt luôn đi"
Joohyun chọc ghẹo Seulgi, chỉ vào bên vai áo còn lại của mình.
Seulgi ngượng nghịu liền nhanh chân ngồi vào bàn ăn.
Trong lúc ăn, Joohyun liền kể hết mọi chuyện, lí do tại sao bao lâu qua cô lại biệt tăm biệt tích như vậy.
"Lí do vớ vẩn thật đấy. Không phải khi cắt đứt liên lạc sẽ còn bứt rứt đau lòng hơn sao?"
Seulgi nhíu lông mày.
Joohyun mỉm cười.
"Sau này em sẽ hiểu."
"Mà thôi. Không phải giờ chị đã ở đây rồi sao?"
Seulgi ngước lên.
4 năm rồi. Tất nhiên nét mặt của Joohyun vẫn vậy, nhưng đã sắc sảo hơn rất nhiều. Thêm cả mái tóc khác xa lúc xưa, nhuộm nâu và để mái thay vì chỉ để đen thả dài như hồi xưa. Nếu không nhìn kĩ, thật không thể nào nhận ra Bae Joohyun và bé Thỏ năm xưa là một.
"Chuyện gia đình của em như thế nào rồi..ừm..có tin tức gì về ba em chưa?"
"...chị đừng có nhắc về tên khốn đó nữa."
Seulgi vốn tâm trạng đang rất tốt, vì câu hỏi của Joohyun mà chùng xuống không ít.
Joohyun tính mở miệng nói rằng dù sao cũng là ba của em, nghĩa tử là nghĩa tận, dù ghét thù hận cũng không nên nói như vậy. Nhưng rồi cô liền gạt đi, quan trọng lúc này là Seulgi thôi.
"Được rồi được rồi. Chị xin lỗi, em ăn nhanh đi, rồi lát đi chơi với chị đi. Chị đang muốn đi dạo"
"Huh? Đi dạo giờ này sao? Đang trưa mà?"
Seulgi ngơ ngác hỏi.
Đừng thắc mắc vì sao tuy mới tiếp nhận là người quen không lâu nhưng Seulgi đã thoải mái với Joohyun đến thế. Đơn giản là Joohyun khiến cậu cảm thấy an toàn, vậy thôi.
"Trưa gì nữa. 4 giờ chiều rồi cô nương. Lo khóc lo ăn quá có để ý đâu"
Joohyun gõ nhẹ vào đầu Seulgi.
Seulgi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã 4 giờ 15 phút. Trời bên ngoài cũng đã dịu nắng. Gật gù, Seulgi ăn nốt phần còn lại rồi cùng Joohyun dọn dẹp.
"Em không còn bộ nào khác à?"
Joohyun hỏi khi mở tung cả cái tủ của Seulgi ra mà vẫn không thấy bộ đồ nào ưng ý.
"Em nghèo thấy mẹ chị còn thắc mắc sao?"
Seulgi cười xòa rồi nhẹ nhàng đẩy Joohyun ra một bên, vơ lụi một chiếc sơ mi trắng cùng chiếc quần Tây đơn giản.
"Chị định đứng đó nhìn em thay đồ luôn sao? Hay chị tính thay đồ với em luôn?"
Seulgi căn bản là muốn trả đũa Joohyun một chút.
Và có tác dụng thực sự. Mặt Joohyun đỏ bừng lên rồi liền chạy ra ngoài, không quen đóng rầm cánh cửa phòng lại.
"Yah ai thèm chứ!"
"Joohyun ah cái cửa này tuổi còn lâu hơn em với chị đấy, em lại không giàu có gì, chị đạp như vậy là muốn em đổ nợ sao?"
Seulgi từ trong phòng nói vọng ra.
Joohyun cười, lắc đầu. Thì ra Seulgi của cô vẫn như vậy.
Gia cảnh của Seulgi, không phải cô không biết, trong quá khứ còn đề nghị giúp đỡ. Nhưng lại bị Seulgi kịch liệt từ chối, còn giận cô cả mấy ngày. Vì cô biết, Kang Seulgi là loại thà chết đuối chứ không thèm nhận lấy phao người ta ném, lòng tự ái còn cao hơn núi ngàn.
Nay mới nối lại với Seulgi một cách miễn mãn, cô tất thời không muốn chọc điên cậu.
15 phút sau.
Kang Seulgi bước ra, cậu vốn đã cao cộng thêm dáng người gầy, cặp chân thon thả nên mặc quần tây trong rất cuốn hút, lại bồi thêm chiếc áo sơ mi trắng, đúng chuẩn soái tỷ rồi nha.
Seulgi bước tới, quơ quơ tay trước mặt Joohyun
"Ngậm miệng lại đi. Nước dãi của chị sắp thành lũ cuốn nhà em đi rồi kìa."
End chap.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip